TÌNH YÊU KHÁC THƯỜNG XUẤT HIỆN RỒI


Trong đêm tối, con tàu Chú mèo mũm mĩm số hiệu 818 chính thức khởi hành.
Con tàu lúc chuyển động có phần hơi lắc lư còn tạo ra tiếng răng rắc.
Một chiếc loa nhỏ được đặt ở băng ghế sau, phát liên tục hai câu Hứa Gia Lạc đã ghi lại: "Cùng Chú mèo mũm mĩm số hiệu 818 bay đến dải ngân hà! Cùng Chú mèo mũm mĩm số hiệu 818 hạnh phúc chao liệng nào!".
Lúc mới bước vào, mắt Phó Tiểu Vũ đỏ bừng vì cảm động, nhưng đến khi hai câu nói kia lặp đi lặp lại đến bốn, năm, sáu, bảy, tám lần một cách khó chịu, rốt cuộc cậu cũng cảm thấy hơi đờ đẫn thành ra mệt mỏi rồi tức giận.
"Hứa Gia Lạc, tắt ngay cái này đi!"
"Gì? Chao liệng thì có gì không tốt?" Hứa Gia Lạc quay đầu lại, thản nhiên hỏi.
Lúc này kể cả những người chậm chạp nhất cũng sẽ phản ứng lại ngay, nhưng trước khi Phó Tiểu Vũ kịp nhe nanh múa vuốt thì đã bị que xiên chiên rút ra từ sau lưng của Hứa Gia Lạc thu hút sự chú ý.
Xiên thịt vừa chín tới, thơm phức đầy hấp dẫn.

Bột được chiên thành màu vàng óng bọc ở bên ngoài, trên đó rắc thêm chút hạt tiêu và thì là, thoạt nhìn trông giống hệt những que xiên chiên bên ngoài công viên giải trí trong trí nhớ của cậu.
Những tiếc nuối được chôn giấu lặng lẽ khi còn nhỏ, dường như đã trở thành những món ăn của ma quỷ khi trưởng thành.
Quá nhiều dầu, thậm chí còn dùng loại dầu chiên đi chiên lại.
Mức độ này hẳn là xứng đáng với ba chữ X màu đỏ trong công thức nấu ăn của Omega, nhưng mà, thôi quên đi.
Phó Tiểu Vũ nghiến chặt răng, nhưng rồi vẫn quay đầu lại.
Mới đầu cậu vẫn rất dè dặt, trước tiên là dùng răng cắn vỡ lớp vỏ bột chiên giòn, trong hành động còn mang theo phần cẩn thận thăm dò.
Nhưng ngay sau đó lại không thể kìm chế được nữa, cậu cắn hết miếng thịt này đến miếng thịt khác, hóa ra đồ ăn nhanh lại ngon như vậy ư?
Khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên Phó Tiểu Vũ có sự đồng cảm sâu sắc cùng thấu hiểu, vì sao Nam Dật cứ hơi một tý là lại đòi ăn McDonalds.
"Còn nữa không?"
Giọng Phó Tiểu Vũ vang lên yếu ớt, nhưng cậu vẫn hỏi.
"Còn!"
Sau đó Hứa Gia Lạc lấy ra một xiên mực chiên từ trong túi giấy, tươi cười đưa qua.
Cứ như thể trên người anh đột nhiên xuất hiện chiếc túi thần kỳ của chú mèo máy Doraemon vậy, lúc thì là soda, lúc lại là xiên chiên và kẹo dẻo.
Phó Tiểu Vũ cuối cùng cũng được nếm trải hết hương vị mà mình đã bỏ lỡ thời thơ ấu.
"Hừ."
Với ngụm soda dứa đá cuối cùng vào bụng, Phó Tiểu Vũ không thể không thốt ra lời nhắn nhủ rõ ràng ngay từ đầu: "No quá!"
Điều này thỏa mãn đến nỗi nhất thời không thể ngừng lại, để rồi sau đó khiến cậu phải tái mặt—— Phó Tiểu Vũ thế mà đã ăn sạch sẽ đống đồ ăn trong túi Doraemon của Alpha.
Hứa Gia Lạc nhìn vào Omega này.
Khóe miệng của Phó Tiểu Vũ còn dính vết dầu mỡ, trên đó còn vương một ít hạt thìa là nhỏ, đến tận bây giờ cậu cũng không có cảm giác gì còn ngạc nhiên hỏi: "Anh sao vậy?"
Phó Tiểu Vũ lúc nào cũng tập trung cao độ, lúc làm việc rất tập trung mà những lúc như thế này cũng vậy.
Khi cậu thực sự muốn ăn, trong đôi mắt xinh đẹp kia sẽ chỉ có đồ ăn mà thôi, cậu thường sẽ ăn như thế này cho đến khi ăn hết, cho đến khi phải ợ lên, cho đến khi bên khóe miệng dính đầy dầu mỡ mà vẫn không hay biết gì.
Cậu là một Omega vẫn luôn toàn tâm toàn ý như vậy đó.
Nghĩ đến đây, Hứa Gia Lạc vô thức vươn tay ra giúp Phó Tiểu Vũ lau khoé miệng, nhưng sau đó lại hít một hơi rồi khẽ cúi đầu xuống, trực tiếp hôn lên khóe miệng đầy mỡ của người kia.
"Phó Tiểu Vũ," trong những tiếng kêu răng rắc của Chú mèo mũm mĩm số hiệu 818, Hứa Gia Lạc vừa hôn vừa ngừng lại, sau đó giọng anh lại càng trầm hơn: "...!Anh xin lỗi."

Đó là vài từ ngữ đột ngột thốt ra, Phó Tiểu Vũ ngơ ngác trong thoáng chốc nhưng rồi lại lập tức có phản ứng.
Tất nhiên là cậu nhớ.
Nhớ về lần chia tay bất ngờ cách đây hai năm.
Cũng nhớ những gì Hứa Gia Lạc sau này đã nói lúc cầu hôn với cậu: "Từ nay về sau, mỗi dịp sinh nhật em hãy luôn tươi cười cùng anh trải qua nhé."
"Sao tự nhiên lại nói đến cái này." Hàng lông mi của cậu không khỏi run lên.
Ngay lúc đó, Hứa Gia Lạc gần như có thể thấy rõ ràng phản ứng đầu tiên của Omega chính là giả bộ hờ hững, nhưng tại giây tiếp theo, trong đôi mắt tròn xoe kia lại hiện lên vẻ chua xót.
Anh ôm cậu vào lòng, hôn lên má cậu lần nữa rồi nhẹ nhàng nói: "Chỉ là anh bỗng nhiên muốn nói thôi."
"Anh đừng làm phiền em." Mặc dù Phó Tiểu Vũ vẫn ngoan ngoãn để anh hôn, nhưng lại cố ý dùng giọng mũi phát ra những âm thanh không vừa lòng.
Hứa Gia Lạc không khỏi cười thầm một tiếng.
Sau khi hai người làm lành với nhau, Phó Tiểu Vũ không bao giờ nhắc lại chuyện chia tay này nữa.
Không nhắc đến tâm trạng ban đầu khi đó của mình, không đào bới những điều tệ hại mà anh đã làm, ngay cả khi chỉ bằng một lời nói.
Đương nhiên Omega này kiêu ngạo hoặc có lẽ bởi vì nguyên tắc công bằng nghiêm khắc vốn có từ trong xương tủy, chỉ cần đã làm lành rồi thì cậu sẽ không đào lại ngay cả nhắc đến cũng không——
Phó Tiểu Vũ là một chú mèo đực rất ngầu.
"Sao thế? Không cho người ta nói câu xin lỗi à?" Hứa Gia Lạc cũng dùng giọng mũi đáp lại.
Giọng anh vốn trầm, lúc cố tình nói theo cái kiểu này sẽ khiến người nghe cảm thấy ngứa ngáy như thể thiếu đánh vậy.
Phó Tiểu Vũ dứt khoát ngẩng đầu lên dùng môi mình chặn miệng người kia lại.
Nhưng khi hôn rồi, bỗng nhiên cậu cũng không thể kìm chế được nữa.
"Hứa Gia Lạc," giữa chừng cậu lại vòng tay qua cổ Alpha, thì thầm: "Lúc đó..."
"Lúc ở Việt Nam, buổi tối trước hôm bị sốt em thật sự rất nhớ anh.

Em nhớ anh vô cùng, nhớ đến nỗi...!không kìm được nước mắt."
Thực ra cậu không chỉ khóc có một lần đó thôi.
Đó là lần đầu tiên trong đời, cũng là lần duy nhất về mặt ý nghĩa là cậu thất tình, nỗi đau đớn ấy, nỗi đau đớn ấy là nỗi đau xé nát tim gan.
Cậu đã khóc rất nhiều lần khi không có ai bên cạnh.
Nhưng Omega quyết định chỉ nói với Hứa Gia Lạc lần này.
"Sau đó em đã không khỏi nghĩ rằng, nếu em gọi cho anh thì sao? Gọi cho anh rồi nói rằng em nhớ anh, thì liệu anh cũng sẽ không chịu nổi ư?"
Mặc dù là đang nói đến chuyện đã qua rất lâu trước đây, nhưng Phó Tiểu Vũ vẫn muốn nhắm mắt lại.
Cậu vốn không thích một bản thân yếu đuối đó, vì vậy đã dùng những lời lẽ cô đọng nhất để diễn tả nỗi nhớ nhung của ngày ấy.
Nhưng vẫn không kìm lại được, quầng mắt ửng đỏ——
Tên khốn Hứa Gia Lạc, sao tự nhiên lại nói xin lỗi.
"Anh biết, cưng à, anh biết mà."
Giọng nói của Hứa Gia Lạc có phần khàn khàn, anh áp mặt Phó Tiểu Vũ vào trong ngực mình.
Anh biết rõ mỗi một điểm sẽ khiến Omega này cảm thấy mất mặt, thế nên mới vội vàng giúp Phó Tiểu Vũ giấu mặt đi trước, rồi mới nói nhỏ: "Không phải em vẫn hỏi anh hoài sao? Muốn đặt tên gì cho bé con của chúng ta, thực ra anh đã nghĩ rất lâu, sau đó khi anh chuẩn bị quà sinh nhật bất ngờ cho em vào vài ngày trước, anh mới đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng."

Vấn đề đặt tên đã làm phiền hai người họ trong một thời gian dài.
Phó Tiểu Vũ có lẽ thừa hưởng kỹ năng đặt tên kém cỏi của cha mình, dù đã đau đầu nát óc nghĩ đi nghĩ lại, thậm chí còn sử dụng cách tra từ điển ngẫu nhiên nhưng vẫn không tìm được cái tên như mong đợi, thế nên cậu đã dứt khoát đổ cái việc mình không làm được này lên đầu Hứa Gia Lạc.
"Tiểu Vũ, bé con của chúng ta sẽ tên là Tri Phi, được không em?"
Hứa Gia Lạc dịu dàng vuốt ve làn da bụng của Omega trong lòng mình: "Tri từ câu kim thị nhi tạc phi, Tri Phi."
Thực mê đồ kì vị viễn, giác kim thị nhi tạc phi (*).

Bởi vì cảm thấy chữ Giác không thuận miệng nên đã đổi thành chữ Tri, bất ngờ là dường như còn nghe hay hơn.
(*)= Xuất phát từ hai câu thơ trong bài Quy Khứ Lai Từ của nhà thơ Ðào Tiềm (Đào Tiềm, biểu tự Nguyên Lượng, hiệu Uyên Minh, lại có biệt hiệu là Ngũ liễu tiên sinh, là một trong những nhà thơ lớn của Trung Quốc thời nhà Tấn và Lưu Tống), có nghĩa là: nay đúng trước sai, quá khứ là sai lầm nhưng con đường lạc lối ấy không dài, mang hàm ý tỉnh ngộ.
"Tri Phi," Phó Tiểu Vũ ngước mắt lên, lặp lại: "Tri Phi..."
Là một cái tên đẹp lại mang ý nghĩa dài lâu.
Cậu vừa đọc vừa chạm nhẹ vào bụng mình.
Thế nhưng khi vừa định gật đầu, Phó Tiểu Vũ lại chợt nghĩ đến điều gì, vội ngẩng lên: "Khoan đã hay là đổi thành cái khác, gọi con bằng cái tên này liệu Tri Phi có cảm thấy như là mình đã làm chuyện gì sai hay không?"
Con trai của cậu nhất định sẽ là một em bé ngoan, bé ngoan mà lại tên là Tri Phi khiến Omega cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Sự tự tin mạnh mẽ của Phó Tiểu Vũ khiến cậu có hơi để tâm đến chuyện này.
"Đúng vậy!"
"Thế nên chúng ta không cần nói cho con biết điều đó có nghĩa là gì." Hứa Gia Lạc rõ ràng là đã nghĩ đến điều này từ rất lâu rồi, đôi mắt hẹp dài sau tròng kính mắt khẽ híp lại, anh ghé lại gần, kề vào bên tai Phó Tiểu Vũ, thầm thì từng câu từng chữ: "Chúng ta phải nói với thằng bé rằng, bé yêu à, tên của con có nghĩa là: Con phải biết rằng, hai người cha của con rất yêu, rất yêu con."
Bé yêu à, con phải biết rằng, hai người cha của con rất yêu, rất yêu con.
Khi Phó Tiểu Vũ nghe được câu nói này, rốt cuộc cũng không nhịn được khẽ mỉm cười—— Cậu thích câu nói này, thích ý nghĩa của cái tên Tri Phi này.
Những ngọn đèn màu nhỏ lấp lánh xung quanh, trông giống như một bầu trời đầy sao nhân tạo bao bọc lấy hai người họ.
Ánh sáng đầy màu sắc phản chiếu trong đôi mắt to tròn của Omega, khiến đôi đồng tử ấy sáng ngời lại quyến rũ.
Hứa Gia Lạc không nhịn được ôm lấy Phó Tiểu Vũ trong lòng mình, gió đêm thổi tung mái tóc của hai người và bọn họ đang hôn nhau dưới bầu trời đầy sao.
Những nụ hôn say đắm, sâu đậm.
Thế rồi...
"Cùng Chú mèo mũm mĩm số hiệu 818 bay đến dải ngân hà! Cùng Chú mèo mũm mĩm số hiệu 818 hạnh phúc chao liệng nào!".
Cái loa đáng ghét vẫn đang phát ra hai câu nói đáng ghét của Hứa Gia Lạc đáng ghét.
"Tắt đi—— Hứa Gia Lạc, anh tắt đi ngay cho em!!!"
Phó Tiểu Vũ vừa hôn vừa nói.
"Ưm..."
Hứa Gia Lạc ngậm lấy đầu lưỡi của Omega, duỗi tay chạm tới cái loa ở ghế sau, sau đó cười cười thở dốc: "Ối, ấn nhấn nhầm rồi, ấn nhấn vào nút âm lượng rồi."
"Cùng Chú mèo mũm mĩm số hiệu 818 bay đến dải ngân hà! Cùng Chú mèo mũm mĩm số hiệu 818 hạnh phúc chao liệng nào!".
Âm thanh của cái loa đột nhiên trở nên to hơn, cực kỳ ồn ào như thể có một cái loa to đùng đang hét vào bên tai Phó Tiểu Vũ vậy.
Omega tức giận hít vào một hơi, nhưng lại không nỡ rời xa đôi môi của Hứa Gia Lạc, chỉ đành vừa hôn vừa hung hăng nói: "Hứa Gia Lạc, mk anh đừng quậy nữa!!!"

Cứ như thế giằng co đến tận nửa đêm, Phó Tiểu Vũ sau khi tắm rửa xong vẫn còn có chút phấn khích.
Cậu vẫn như ngày thường trước khi đi ngủ phải được Hứa Gia Lạc bế lên cân, vừa cân vừa ôm lấy cổ Alpha, có chút xíu không nỡ rời xa, hỏi: "Hứa Gia Lạc..."
"Ừ em?" Alpha vừa đáp lời vừa ghi lại trọng lượng của gia đình ba người trên bảng bằng bút dạ.
"Cái thẻ người lớn kia," Tiếng của Phó Tiểu Vũ càng lúc càng nhỏ: "Thế, thế là hết thật rồi à?"
Hứa Gia Lạc nhướng mày, thật sự phải dùng hết sức mới có thể nhịn được cười.
Phó Tiểu Vũ đôi lúc quá nóng vội trước mặt anh.
Ví dụ như Omega này hình như chưa từng nghĩ đến, nếu như rút ra tấm thẻ người lớn thì những sắp xếp ở bên ngoài chẳng phải đã thành vô dụng hết rồi sao.
Tất nhiên câu trả lời chính là hai tấm thẻ kia đều giống nhau như đúc, rút bất kỳ tấm nào cũng là tấm thẻ tuổi thơ mà thôi, vì là ngày kỷ niệm thì phải có thứ tự trước sau nên mới làm như vậy.
"Hứa Gia Lạc, anh đừng hủy bỏ đấy nhé!"
Phó Tiểu Vũ hoàn toàn không nhìn ra ý cười của Hứa Gia Lạc, thấy anh không lên tiếng không khỏi lắc cổ tay Alpha một lần nữa.
Cậu bây giờ cứ làm loạn lên giống hệt như khi Hạ An bị đói vậy.
Đừng hủy mà——
Mặc dù con tàu Chú mèo mũm mĩm số hiệu 818 cũng rất tuyệt, nhưng mà cậu muốn tấm thẻ người lớn, muốn tấm thẻ người lớn cơ, thế nên có vô lý chút cũng là vì đã hết cách.
"Thật sự không muốn bị hủy bỏ à?" Cuối cùng Hứa Gia Lạc cũng hỏi.
"Không muốn đâu." Đầu Phó Tiểu Vũ lập tức nhảy số.
"Vậy thì..." Hứa Gia Lạc cố ý cau mày, kéo dài giọng ra, cuối cùng dưới ánh mắt mong đợi của Omega mới nhún vai một cái: "Vậy thì được thôi!"
Dứt lời anh liền đặt Phó Tiểu Vũ xuống, không cần quay đầu lại cũng mò được cặp còng tay từ trong ngăn tủ phía sau, sau đó là gõ hai lần vào bồn rửa mặt, lười biếng nói: "Nhưng mà em hay giày vò anh lắm, thế nên anh phải còng tay em lại trước đã, quay người lại đi——"
Còng tay lại!
Đôi mắt Phó Tiểu Vũ ngỡ ngàng chợt bừng sáng lên trong thoáng chốc, không cần Hứa Gia Lạc nói câu thứ hai đã sốt ruột quay người lại.
Chỉ nghe thấy một tiếng "cạch" từ phía sau vang lên, Phó Tiểu Vũ đã sốt ruột chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa.

Omega vừa đột ngột quay người, đã nhiệt tình nhào đến chạm vào môi Hứa Gia Lạc.
"Anh, mie..."
Hứa Gia Lạc bị đà lao đến của Omega cao gầy kia đẩy ra đằng sau, lưng đập vào thành bồn rửa mặt.
Nhưng đây vẫn chưa phải là điều không nói nên lời nhất, cảnh tượng hiện lên trong khóe mắt của anh đã khiến Master of S.e.x phải khóc không ra nước mắt——
Còng tay của anh mới khóa được một bên thôi!
Phó Tiểu Vũ, không được như thế đâu.
Thế nhưng vào giờ phút này, đã không còn cách nào dừng lại được nữa.
Hứa Gia Lạc vừa bế Omega quay lại phòng ngủ, vừa nghiến răng nghiến lợi hôn lên môi cậu——
Phó Tiểu Vũ chết tiệt, là ai đã dạy em những lúc như thế này lại gấp gáp nhào đến như vậy hả, em thật sự là Omega được Master of S.e.x dạy dỗ từng bước đấy sao?
..........................
Sáng sớm, Hứa Gia Lạc mới có chút mệt mỏi đứng dậy khỏi giường.
Phó Tiểu Vũ đã bước vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh nằm bên cạnh anh, chỉ là khi anh rời khỏi, cậu vẫn vô thức nắm lấy tay Alpha.
"Hừ..." Hứa Gia Lạc bước vào phòng tắm, trước tiên là tự mình giải quyết lần nữa rồi lại tắm nước lạnh, sau đó mới ngồi trên bồn cầu ngẩn ra một lúc.
Anh ngẩng đầu lên, hình ảnh Phó Tiểu Vũ vừa lắc lư trên người mình lại hiện lên trong đầu.
Cái bụng tròn trịa trắng nõn nhô cao, hai núm vú và nốt ruồi trên người đều là màu đỏ tươi.
Cậu bé của Omega này có kích thước không nhỏ lại xinh đẹp, mỗi lần làm động tác cưỡi như thế này đều hưng phấn dựng thẳng lên, hết lần này đến lần khác đập vào da bụng anh——
"Shhh..."
Hứa Gia Lạc lắc đầu, sau đó đứng dậy dùng nước lạnh vỗ vào mặt mình.

Thời gian này, khoảnh khắc đạt cao trào của anh đều phải trải qua trong phòng vệ sinh.
Omega trong giai đoạn mang thai giữa thai kỳ tuy rằng có thể hưởng thụ chuyện quan hệ vợ chồng, nhưng thực ra lại không thể tiến vào khoang sinh sản cũng không chịu được va chạm ở cường độ cao, tuy nhiên thời kỳ này lại tràn đầy dục vọng có thể nói đây là giai đoạn đặc biệt "khao khát", có điều trên thực tế thì sinh lý của Alpha lại rất khó được thoả mãn.
Thật đúng là giày vò.
Hứa Gia Lạc mỉm cười bất lực, sau đó mới từ phòng tắm trở về bên giường.
Phó Tiểu Vũ nằm trên giường đã đạp tung chăn bông loạn xạ cả lên, nửa người đều dồn sang chỗ Hứa Gia Lạc, chiếc quần lót màu đen cũng rơi trên sàn nhà——
Cậu có cái tật xấu là không thích mặc quần lót khi ngủ, còn vứt lung tung khắp nhà.
Trong lòng Hứa Gia Lạc cười nhạo, nhưng vẫn cúi người xuống nhặt lên, lặng lẽ mở tủ đầu giường ra nhét quần lót của Omega vào.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, anh mới rón rén chui vào trong chăn một lần nữa rồi ôm lấy Phó Tiểu Vũ vào lòng mình.
"Ưm, Hứa Gia Lạc..."
Dù đang nửa mơ nửa ngủ nhưng Omega vẫn lẩm bẩm gì đó: "Hứa Gia Lạc."
"Ừ, anh ở đây."
Mặc dù biết rằng tên này đã ngủ, nhưng Hứa Gia Lạc vẫn không thể không đáp lại.
"Hứa Gia Lạc."
Phó Tiểu Vũ hít một hơi dài, trong miệng lẩm bẩm hồi lâu, cuối cùng mới gọi một tiếng: "Ông xã."
"..." Hứa Gia Lạc không kìm được khẽ mỉm cười.
Tính cách của Phó Tiểu Vũ rất khác so với anh, anh có thể mỗi ngày đổi một cách gọi thân mật mới với cậu, như là Phó tổng, chú mèo con hay là chú mèo con mũm mĩm...
Thế nhưng đã lâu như vậy rồi, dường như những lúc Phó Tiểu Vũ thực sự muốn làm nũng thì chỉ biết có kiểu ngẩn ra mà thôi.
Cách gọi "ông xã" này, mỗi lần đột nhiên thốt ra đều khiến anh cảm thấy tim đập bình bịch vui sướng hạnh phúc.
Anh để khuôn mặt của Omega úp vào hõm vai của mình, sau đó dùng cằm cọ cọ vào đầu cậu, thì thầm: "Ông xã cũng yêu em, chú mèo hêu này."
Đoạn đối thoại đến đây là hoàn toàn mất kết nối.
Nhưng sao mà vẫn thấy hạnh phúc lạ thường.
Có lúc dù Phó Tiểu Vũ đã ngủ thiếp đi, thế nhưng tâm tình của cậu vẫn cực kỳ sến sẩm.
Lúc tỉnh táo ít nhiều gì cũng sẽ kiềm chế bản thân một chút, cho nên thỉnh thoảng mới cố ý trêu chọc Phó Tiểu Vũ, chọc cho đến khi Omega này tức đến mức phải đấm anh một cái, nhưng sau khi người này ngủ say anh lại không kìm được.
Thật sự rất muốn giấu đi một phần dáng vẻ người cha của bản thân, sau đó để lộ ra vẻ đẹp trai bảnh bao hơn một chút.
Vì vậy anh sẽ chạy vào nhà vệ sinh tự giải quyết cho bản thân, sẽ rón rén nhặt quần lót của Omega rơi trên sàn nhà, sẽ âm thầm xem đi xem lại hồ sơ khám thai vài lần rồi điều chỉnh lại chế độ ăn uống, sẽ nhân lúc Phó Tiểu Vũ đã ngủ muốn nói rất nhiều lần rất nhiều lần câu "Chồng em yêu em."
Hôn nhân khiến anh tỉnh táo, nhưng Phó Tiểu Vũ lại buông lỏng.
Mặc dù trong lòng Hứa Gia Nhạc than thở là thế, nhưng trên mặt vẫn luôn nở nụ cười.
Anh dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt má Omega, trong lòng vừa vui mừng lại phảng phất có chút lo lắng của người cha già——
Gần đến giai đoạn cuối thai kỳ rồi.
Ông trời phải đối tốt với Phó Tiểu Vũ mới được.
Trong giai đoạn giữa thai kỳ và cuối thai kỳ, còn có khi sinh con, đừng để cậu phải chịu quá nhiều vất vả, nhất định phải đối tốt với cục cưng của anh.
"Ông xã."
Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên lại lẩm bẩm, dường như cậu hôm nay có vẻ nói nhiều hơn so với mọi khi, lông mày cau lại như vừa mơ thấy chuyện gì không vui mà giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ.
Hứa Gia Lạc phải đến gần mới có thể nghe thấy những lời rì rà rì rầm trong miệng cậu.
"Anh, anh đi xem xem, có phải Tri Phi còn chưa làm xong bài tập về nhà đúng không?"
Phó Tiểu Vũ thế mà lại nói ra câu này.
Hứa Gia Lạc đột nhiên sớm cảm thấy tràn đầy thông cảm với cậu con trai mình chưa được biết mặt này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi