TÌNH YÊU KHÁC THƯỜNG XUẤT HIỆN RỒI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đến khoảng tám, chín giờ, Hứa Gia Lạc mới tìm được chút thời gian trống để tranh thủ tắm ù một cái trong bệnh viện, sau khi xong việc vừa vặn nhận được cuộc gọi của Nam Dật.

"Daddy, con đến rồi!"

"Được rồi, con yêu, ba đến đây!" Anh vội vàng sấy tóc nhưng lúc vừa định ra ngoài, lại không kìm được quay ngược trở về lặng lẽ đi đến bên giường đứng mê mẩn một lúc. Tri Phi được quấn trong lớp chăn bọc đang nằm ngủ bên cạnh, khuôn mặt tròn trĩnh hồng hào dựa vào lồng ngực Phó Tiểu Vũ.

Nhóc con này lúc ngủ say, khóe miệng khẽ nhếch lên tựa như trời sinh đã mang theo nụ cười ngọt ngào, hệt như một thiên thần vậy. Đôi mắt cậu nhóc nhắm nghiền, đường kẻ mắt rất đậm rất dài, vì vậy từ sớm đã có thể nhìn ra đây sẽ là một em bé có đôi mắt to一一

Giống thật. Giống hệt người cha Omega của nhóc ta.

Mặc dù cả đêm nay Hứa Gia Lạc không ngủ, nhưng kỳ lạ rằng anh vẫn cảm thấy vô cùng phấn khích tựa như đời này không còn cần cái chuyện ngủ nghê này nữa vậy.

Phó Tiểu Vũ cũng đã ngủ say. Sau khi Omega này chìm vào giấc ngủ, dường như lại càng có vẻ hòa hợp hơn với đứa con của mình. Hàng lông mi dài của cậu run lên theo từng nhịp thở, rất tự nhiên ôm lấy Hứa Tri Phi trong tay giống như đang giấu đi chú mèo con của mình. Hứa Gia Lạc nhìn mãi nhìn mãi, không kìm lòng được bèn cúi người xuống khẽ hôn lên khuôn mặt của Phó Tiểu Vũ và Tri Phi, sau đó mới định thần lại vội vã mặc áo khoác rồi chạy ra ngoài.

Bởi vì Phó Tiểu Vũ và Tri Phi đều đã ngủ, vì thế Hứa Gia Lạc trước tiên là đưa Nam Dật đi ăn tại cửa hàng McDonald"s mà cậu bé yêu thích.

"Daddy, chú Phó sinh em bé lâu rồi đúng không ạ?"

"Tri Phi đâu rồi ạ? Em có xinh không ba?"

Hứa Nam Dật trong khi vừa nhấm nháp cái kem ốc quế của mình vừa liên tục hỏi: "Tri Phi có giống Daddy không? Mà nếu giống thì em cũng phải giống con ba nhỉ!"

Lúc này tâm trạng của Nam Dật nhỏ bé có phần phức tạp, một mặt cậu bé cảm thấy nếu Tri Phi giống chú Phó thì sẽ xinh đẹp hơn một chút, nhưng mặt khác cũng lại cảm thấy giả dụ em trai trông giống mình thì...

Nhóc sẽ càng vui hơn.

"..." Hứa Gia Lạc nhấp một ngụm cafe, nhìn vào ánh mắt háo hức mong chờ của con trai không khỏi vội lấy điện thoại ra, nói: "Nào, để ba cho con xem ảnh của em trai nhé!"

Ngay khi album ảnh trên điện thoại di động được mở ra, bất kể là ai ngoài Hứa Gia Lạc cũng sẽ cảm thấy thật là vô lý.

Toàn bộ bên trong chứa đầy hình ảnh của Hứa Tri Phi.

Ảnh Tri Phi khóc ăn vạ, ảnh nắm tay nhỏ của Tri Phi trong lòng bàn tay anh, ảnh Tri Phi được Phó Tiểu Vũ ôm vào lòng mà ngủ thϊếp đi...

Tri Phi, Phó Tiểu Vũ, Tri Phi.

Tri Phi và Phó Tiểu Vũ.

Những ngón tay trượt xuống dưới, giống như chẳng bao giờ có thể lướt hết nổi những bức ảnh của Tri Phi và Phó Tiểu Vũ. Nửa đêm rồi nhưng Alpha vẫn cẩn thận lựa chọn những bức ảnh kia rồi gửi cho giáo sư, cho bạn đại học và một vài sinh viên thân thiết của mình, cả Vương Tiểu Sơn, Hồ Hạ và họ hàng thân thích vv... ngoài ra còn bao gồm tất cả những người bạn bè và người thân trong vòng bạn bè đời này của bản thân.

Hứa Gia Lạc bình thường hay chán nản lười biếng, lần đầu tiên có sự nhiệt tình mạnh mẽ với mạng xã hội đến như thế. Tất cả những điều này đều xảy ra trong vòng chưa đầy mười hai tiếng đồng hồ kể từ khi Tri Phi xuất hiện.

"Anh Hứa, mấy tấm này hình như là bị trùng nhau nhỉ?"

Trong số đó, câu hỏi Vương Tiểu Sơn đưa ra thực sự rất có tính đại diện, bởi vì rất khó để phân biệt trong một phút loạt ảnh em bé đang ngủ kia có gì khác biệt.

Nhưng Hứa Gia Lạc hiển nhiên là không nghĩ như thế: "Cậu không thấy à? Hai tấm cuối khóe miệng của em bé càng giương cao hơn, ngọt ngào chết đi được."

"..." Vương Tiểu Sơn chợt hiểu ra: "À thì ra là thế!"

Lúc mở album ảnh ra một lần nữa, Hứa Gia Lạc vẫn rất hào hứng. Đầu anh và Nam Dật chạm vào nhau, hai ba con cùng nhìn vào màn hình điện thoại.

"Con xem tấm này đi, còn nữa, còn tấm này nữa nè——" Hứa Gia Lạc hận không thể đưa cho Nam Dật xem tất cả những bức ảnh một lượt.

"Wow..." Hai mắt Nam Dật cũng mở to: "Hai má của Tri Phi hồng hào quá, em đáng yêu thật còn nhỏ xíu nữa daddy ạ, con có thể bế Tri Phi được không ba?"

Cậu bé có phần phấn khích, cúi đầu ghé lại gần, bỗng nhiên chỉ vào màn hình có chút ghét bỏ nói: "Daddy, ba làm gì thế này..."

Hứa Gia Lạc cũng nhìn kỹ lại, anh chỉ thấy trên màn hình điện thoại, Phó Tiểu Vũ ôm Tri Phi ngủ đã chiếm chính giữa một khoảng còn bản thân vì muốn chụp ảnh tự sướng nên chỉ có thể hiển thị nửa khuôn mặt ở góc bên dưới, bởi vậy cái dáng vẻ lén hôn lên mặt Phó Tiểu Vũ có vẻ ngượng nghịu và buồn cười, giống hệt như một con thú nào đó có thể vươn cái miệng ra thật dài.

Nhưng không hiểu sao, Hứa Gia Lạc nhìn mãi nhìn mãi lại không nhịn được, anh cười đến cong cong khóe mắt. Hứa Nam Dật cầm cốc coca lớn của mình trong tay, nhìn về phía người cha của bản thân không khỏi thở dài một cái—— người lớn ngốc thật.

"Daddy, có phải Tri Phi trông giống chú Phó không ạ?"

Cậu bé nói, rồi bỗng nhiên lại cắn vào ống hút với một sút sầu muộn: "Nếu thế thì ba sẽ... càng yêu Tri Phi hơn phải không?"

Đây cũng là một chút lo lắng xíu xiu rất thực tế.

"Con yêu..."

Giọng nói và trái tim của Hứa Gia Lạc chợt dịu lại, anh đến gần cố ý áp mũi mình vào khuôn mặt của Nam Dật, nhưng cậu nhóc này lại cố tình cúi đầu xuống vì ngại, uống một hơi cạn sạch cốc coca chỉ là không chịu nhìn ông ba của mình.

"Con yêu, ba yêu Tri Phi." Hứa Gia Lạc ôm lấy Nam Dật để cậu nhóc ngồi vững trên đùi mình: "Và ba cũng yêu con."

"Khi con còn nhỏ, ba cũng đã từng làm như vậy, đều ôm con mỗi ngày rồi thì thầm với con, chụp ảnh con lúc ngủ, mỗi ngày hôn con cả trăm lần cũng không thấy đủ."

"Thật ạ?" Nam Dật cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn qua.

"Thật mà! Lúc đấy con còn nhỏ quá nên không nhớ được thôi." Hứa Gia Lạc khẽ nói: "Con yêu à, ba yêu con và cũng sẽ yêu Tri Phi như cách ba yêu con vậy. Bởi vì hai con là những thiên thần nhỏ trong cuộc đời này của ba đó, con biết không?"

Alpha vừa nói rồi lại giống như trong bức ảnh vừa rồi, anh ghé miệng lại hôn lên khuôn mặt Nam Dật, vì không kịp cạo râu thế nên nụ hôn này có phần đâm đâm, nhói nhói.

Nam Dật rốt cuộc không nhịn được, cười cả ra tiếng, tâm trạng ỉu xìu của bạn nhỏ cũng bay đi rất nhanh, tâm tình cậu nhóc cuối cùng cũng trở nên khá khẩm hơn.

Sau khi ăn xong, Hứa Gia Lạc nắm tay Nam Dật cùng nhau đi về phía bệnh viện. Cậu bé vừa đi vừa hỏi: "Daddy, chú Phó sinh em Tri Phi lâu lắm đúng không ạ?"

"Ừ con."

"Thế thì... có phải chú Phó đau lắm đúng không ba?"

"Đúng vậy con yêu, chú Phó rất vất vả, đau lắm."

"Haizzz." Nghĩ đến dáng vẻ đau đớn của chú Phó, Hứa Nam Dật không khỏi nhíu mày giống như một người lớn, qua một lúc lại như đột nhiên nghĩ tới cái gì bèn ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi: "Vậy daddy ơi, lúc Aiden sinh con có phải cũng rất đau không ạ?"

"Phải, con ạ." Hứa Gia Lạc đáp: "Aiden cũng rất đau, cũng rất vất vả."

Alpha dừng lại, nhẹ nhàng xoa đầu Nam Dật cũng nghiêm túc nói: "Vậy nên con yêu à, sau này con lớn lên cũng phải yêu thương Aiden thật nhiều nhé, biết chưa nào?"

Hứa Nam Dật gật đầu một cái, chiếc đèn bên trong đôi giày thể thao mới của cậu bé sẽ bật sáng khi nhóc ta giẫm chân xuống đất. Nhìn từ xa, những ánh đèn sáng lên lấp lánh tựa như những vì sao vào ban ngày.

一一一一一一

Phó Tiểu Vũ cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, nhưng dù vậy cậu vẫn lười mở mắt ra. Trong lúc mơ mơ màng màng, Omega thực sự không nhận thức được những biến cố lớn xảy ra ngày hôm qua.

Cậu chỉ cảm thấy mũi mình ngửi được hương hoa dành dành rất thơm thoáng qua, là mùi hương khiến bản thân muốn được gần gũi. Omega không khỏi lại gần muốn ngửi thêm một chút, lại sờ một cái và vuốt ve gò má, bên tai còn nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Tiểu Vũ..."

Rất thơm, cũng rất dễ chịu, thoải mái đến mức không muốn tỉnh dậy.

Phó Tiểu Vũ vui sướng khịt khịt mũi khẽ hừ một tiếng rồi ghé mặt lại gần, nhưng chính lúc đó, cậu chợt nhận ra hương hoa dành dành ấy chính là... Phó Cảnh.

Sau khi trưởng thành, hương hoa dành dành với cậu mà nói一一

Quen thuộc nhưng cũng xa cách lạ thường. Trong một thời gian dài cậu rất ít khi về nhà, mà cho dù có về cũng thường xuyên phải đối mặt với sự quở trách đầy phẫn uất của Phó Cảnh, vì vậy lại càng thờ ơ lạnh nhạt hơn.

Hai người họ hiếm khi còn có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào nữa, theo thời gian, cậu thậm chí gần như đã quên rằng hồi còn nhỏ bản thân đã từng rất phụ thuộc vào mùi hương này.

"Tiểu Vũ..."

Phó Cảnh vừa chạm vào gò má của cậu vừa lẩm bẩm: "Tiểu Vũ của ba."

Ký ức đã phủ bụi từ lâu của Phó Tiểu Vũ vào lúc này bỗng chốc trở nên sống động, cậu không biết cụ thể đó là mùa hè năm nào一一

Chỉ nhớ rằng năm ấy trời cực kỳ nóng.

Phó Tiểu Vũ nhớ rằng sau khi tham gia lớp học luyện thi Toán Olympic ở Cung thiếu nhi, Phó Cảnh đã mua cho cậu một que kem có vị dứa nhưng bản thân lại không nỡ ăn, sau đó ông ấy đổ đầy mồ hôi đạp xe đèo cậu từ Đông Hồ về nhà.

Quãng thời gian đó đã qua từ rất lâu, Phó Tiểu Vũ đột nhiên nhớ lại vị kem hai hào năm ấy, còn có cả hương hoa dành dành thoang thoảng từ Phó Cảnh suốt dọc đường đi.Tình Yêu Khác Thường Xuất Hiện Rồi - Phiên ngoại 2 Mang thai 17

Hoa dành dành hay còn được gọi là chi tử, bạch thiên hương, thuỷ hoàng chi hay mác làng cương (tiếng Tày). Hoa dành dành là giống Gardenia, thuộc họ Thiến Thảo (Rubiaceae). Cây dành dành có nguồn gốc từ các nước cận nhiệt đới như châu Phi, khu vực châu Á và Đông Nam Á. Hoa dành dành cũng khá phổ biến tại Việt Nam.

Phó Cảnh của hồi đó rất thơm rất thơm.

Nhưng bây giờ đã không còn như vậy nữa.

Trước khi cậu kịp nhận ra, mùi thơm trên người Phó Cảnh đã trở nên quá nhạt.

Khi tuổi tác của Omega lớn dần lên, không chỉ ngoại hình thay đổi mà cả mùi tin tức tố trên cơ thể cũng dần nhạt đi, cho đến khi mất hẳn mùi thơm.

Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên cảm thấy mũi mình cay cay.

Rõ ràng là cậu đã tỉnh giấc nhưng lại không muốn mở mắt, bởi chỉ cần giả vờ ngủ như thế này là cậu có thể đương nhiên vùi mặt mình vào lòng bàn tay của Phó Cảnh, nghe tiếng ông gọi mình: "Tiểu Vũ của ba."

Khoảnh khắc ấy, dường như cậu lại được trở về tuổi thơ.

Bao lâu nay, kể cả sau khi kết hôn với Hứa Gia Lạc, cậu và Phó Cảnh vẫn chưa thể trở nên đặc biệt thân thiết. Có lẽ ở một góc nào đó trong trái tim Omega vẫn sẽ đọng lại một chút vết thương tăm tối, cũng như một nỗi hận nông nổi mà cậu không muốn nghĩ đến. Hoặc có lẽ là Phó Tiểu Vũ vẫn đang âm thầm chờ đợi một lúc nào đó, Phó Cảnh sẽ nói tiếng "xin lỗi" với mình, có như vậy nỗi đau cậu luôn giấu diếm ở tuổi trưởng thành mới có thể tan biến.

Nhưng không hiểu sao vào lúc này, tâm trạng của cậu bỗng trở nên vô cùng bình yên.

Phó Tiểu Vũ nghĩ mình không còn cần câu "xin lỗi" đó nữa.

"Ba..." Cậu tự nói thầm một tiếng trong lòng.

Ba, ba biết không? Con cũng đã trở thành ba rồi.

Phó Tiểu Vũ nhắm mắt lại, tựa như mình đang nằm trong một hồ nước mùa hè, xuyên qua mặt hồ cậu có thể nhìn thấy được một thế giới tốt đẹp hơn——

Cách đó không xa truyền đến tiếng khóc của một đứa bé và sau đó là tiếng đóng mở cửa. Ngoài ra còn có tiếng thì thầm của Hứa Gia Lạc và Hứa Nam Dật:

"Daddy! chú Phó vẫn còn ngủ ạ?"

"Xuỵt! Ba dẫn con đi nhìn Tri Phi trước nhé!"

"Oe oe oe...Oe!"

Mọi thứ đều trở nên ồn ào, giống như đến từ một thế giới mới đầy tươi sáng.

Phó Tiểu Vũ cuối cùng cũng vươn vai một cái——

Cậu nghĩ, đã đến lúc mình phải thức dậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi