TÌNH YÊU KỲ LẠ ĐÃ XUẤT HIỆN

Hứa Gia Lạc để trần thân trên đứng đơ ở cửa ra vào, mờ mịt nhìn Cận Sở đang nở nụ cười xán lạn.

Có một chốc, thậm chí hắn còn vô cùng nghiêm túc suy nghĩ: Mẹ kiếp mình đang nằm mơ đấy ư?

Nhưng ngay sau đó một tiếng kêu vừa mềm mại vừa non nớt của trẻ con vang lên bên chân hắn, thẳng thừng kéo hắn về hiện thực –

“Bố ơi!”

Mặt Hứa Nam Dật ửng hồng, bé chỉ cao đến đùi Hứa Gia Lạc, bởi vậy lúc ôm Hứa Gia Lạc lập tức kéo chiếc quần ngủ lỏng lẻo của bố mình xuống mấy centimet.

“Ối chao!” Hứa Gia Lạc giật thót, bên trong hắn không mặc gì hết. Hơn nữa mới sáng sớm hắn đã ôm Omega mình ký hiệu tạm thời nên có chút phản ứng, tuyệt đối không thể bị Nam Dật nhìn thấy, thế là Hứa Gia Lạc lập tức túm chặt lấy lưng quần ngủ, sau đó mới điềm tĩnh cúi người bế xốc Hứa Nam Dật lên.

“Cục cưng Nam Dật của bố.” Vừa nhìn thấy khuôn mặt tròn xoe xinh xắn của nhóc con trong lòng, Hứa Gia Lạc quên hết mọi thứ, trên khóe mắt đuôi mày ngập tràn ý cười, đoạn thơm Hứa Nam Dật một cú thật kêu: “Bố nhớ con chết đi được!”

Chút râu lún phún mới mọc ra của Alpha cọ vào mặt Hứa Nam Dật khiến bé cười khanh khách, sau đó hôn Hứa Gia Lạc chùn chụt: “Bố ơi! Con cũng nhớ bố lắm, con mang Parma ham* đến cho bố nè! Còn đưa cả sô cô la cho A Nhược nữa ạ!”

*Parma ham là loại thịt giăm bông trứ danh của Ý, làm từ thịt chân giò lợn muối và sấy khô, lúc ăn sẽ thái lát mỏng rồi ăn ngay không cần chế biến.

“Bố cảm ơn cục cưng nhé!” Hứa Gia Lạc cười tít cả mắt: “Nhóc ngoan, hai ngày nữa bố sẽ dẫn con đến thăm A Nhược nhé.”

Thứ Hứa Nam Dật nói là giăm bông Parma Ý mà Hứa Gia Lạc thích nhất, bé vẫn chưa học được tên tiếng Trung của loại giăm bông này. Mà A Nhược là con của A Mông bạn hắn, bằng tuổi Nam Dật. Bởi vì A Nhược non mềm đáng yêu quá đỗi, nên mỗi lần về nước Hứa Nam Dật lại cầm theo quà cho A Nhược, vô cùng ân cần.

“Gia Lạc.” Omega đứng ở cửa vẫn luôn mỉm cười nhìn hai cha con họ nói chuyện, đến lúc này mới đột nhiên mở miệng: “Trong nhà có người à?”

Hứa Gia Lạc đặt Nam Dật xuống, nhất thời không mở miệng.

Mặc dù đã là một Omega 30 tuổi, nhưng Cận Sở vẫn có làn da trắng nõn, đôi mắt hoa đào vừa to tròn vừa xinh xắn, tất cả đều không nhìn ra dấu vết năm tháng lưu lại.

Đó là một khuôn mặt mà chỉ người chưa từng nếm qua đau khổ mới có. Hiển nhiên Cận Sở biết mình vẫn sở hữu dung mạo tuyệt trần hiếm thấy, lúc nói chuyện khóe môi chứa chan ý cười, đoạn nháy mắt đầy hoạt bát với Hứa Gia Lạc: “Mùi ngọt thế, đến kỳ đúng không.”

Cận Sở vừa nói vừa sâu xa đánh giá những vết tích đầy khả nghi nơi ngực và xương quai xanh Hứa Gia Lạc: “Anh kỳ lắm nha Gia Lạc, sao có tình mới mà không nói cho em hay?”

Bởi vì trẻ con vẫn còn ở đây nên Cận Sở hỏi rất ẩn ý, không để bé Nam Dật chú ý đến.

“…”

Hứa Gia Lạc nhìn Omega xinh đẹp đã từng bầu bạn bên mình bảy năm, vẫn lâm vào trầm mặc.



Từ khi Cận Sở và Hứa Nam Dật xuất hiện, Phó Tiểu Vũ đã căng thẳng co quắp trong chăn, đầu óc rối tung một nùi.

Sao trên đời này lại có chuyện xấu hổ vậy được? Y nghĩ thế nào cũng không ra, tại sao lại là ngày này, tại sao cứ đúng vào sáng hôm nay khi y còn trần truồng nằm trên sô pha, Cận Sở lại về nước tìm Hứa Gia Lạc cơ chứ.

Cận Sở đến ở lại đây sao?

Phó Tiểu Vũ nhớ đến cặp bàn chải điện mà Hứa Gia Lạc đã chăm chút chuẩn bị cho hai cha con kia, bỗng thấy hết sức sợ hãi. Y không dám nghĩ tiếp theo mình nên làm cái gì –

Hứa Gia Lạc sẽ bảo y đi đi.

Về tình về lý y đều phải đi, đương nhiên y không phải là chủ nhân của căn nhà này.

Nghĩ đến đây, Phó Tiểu Vũ không kìm nổi mà dùng ngón tay siết chăn thật chặt.

Mặc dù đang trốn tránh, nhưng y vẫn vểnh tai nghe kỹ càng từng câu từng chữ mà ba người ngoài cửa đang nói. Lúc nghe thấy Cận Sở bảo “Là có tình mới à”, thậm chí y còn cầm lòng không nổi mà ló đầu ra khỏi chăn.

Nhưng đúng lúc này chỉ nghe Nam Dật hô một tiếng vô cùng mừng rỡ: “Bố ơi! Mèo! Bố ơi cho con sờ mèo một cái nha!”

Hiển nhiên là bé đã nhìn thấy Hạ An trong nhà.

Cùng với mấy tiếng meo meo hoảng hốt của Hạ An, tiếng bước chân lịch bịch đầy hưng phấn của chú nhóc cũng vang lên, mà càng lúc càng gần.

Phó Tiểu Vũ còn nằm trong chăn ngơ ngác nhìn Hạ An xù lông chạy trối chết từ phòng khách đến phòng ngủ, ngay sau đó y lập tức nhận ra không đúng…

Tiêu rồi, Nam Dật đuổi theo Hạ An vào phòng khách rồi!

Đúng lúc vừa nghĩ thế, chỉ nghe một tiếng “Òa…!” non nớt vang lên trên đỉnh đầu y.

Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, y thấy một cậu nhóc có khuôn mặt mũm mĩm hồng hào và đôi mắt hơi nhỏ đang đứng cạnh sô pha nhìn mình.

Trời ạ.

Người Phó Tiểu Vũ cứng đờ như một con vật nhỏ đang giả chết, y không nhúc nhích gì, chỉ biết trân trân nhìn Nam Dật.

Y không nhớ mình từng có lúc nào hoảng sợ đến thế chưa nữa. Trên người y không mảnh vải che thân, chỉ cần Nam Dật lật chăn lên là có thể thấy cơ thể ngập tràn dấu vết hoan ái của y.

Phó Tiểu Vũ hận mình không thể biến mất ngay lập tức.

Có một giây thậm chí y còn nhớ lại cảnh tượng đáng sợ hồi còn bé như cơn ác mộng.

Anh trai của Omega mà ban đầu Đường Ninh qua lại dẫn người tìm được nhà hai cha con Phó Cảnh. Những người kia chặn họ trong căn nhà nhỏ hẹp, lạnh lùng chỉ trích Phó Cảnh là kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác. Khi đó Phó Tiểu Vũ chỉ cao đến eo những người kia, muốn bảo vệ Phó Cảnh, nhưng không ngừng bị đẩy ra. Về sau y chỉ đành trốn trong góc tường lau nước mắt, hận không thể khiến bản thân tuổi ấu thơ kia biến mất không tồn tại nữa.

Sự sợ hãi lần nữa bao trùm lấy y, y còn nghĩ, trong đôi mắt hồn nhiên chân chất của đứa bé này, có phải mình cũng là một kẻ thứ ba không?

“Ôi chao…”

Hứa Nam Dật nhìn y, lần này bé nhỏ giọng hơn chút.

Trên người bé thoảng chút mùi sữa thơm thơm, bé ghé mặt lại gần Phó Tiểu Vũ. Y căng cứng người, nhưng lập tức lại nghe thấy Hứa Nam Dật nói: “Anh ơi, anh xinh quá đi mất.”

Thậm chí Phó Tiểu Vũ còn nghĩ là mình nghe nhầm.

Nhưng cậu bé trước mặt y có khuôn mặt bụ bẫm hồng hồng, đôi mắt cười cong cong như vầng trăng non, vầng trăng ấy đang lấp lánh nhìn y.

Ánh mắt đó tựa như nhìn thấy một con mèo nhỏ xinh đẹp trong cửa hàng thú cưng, chỉ muốn giơ tay bế nó lên ngay.

“Hứa Nam Dật!”

Hứa Gia Lạc cũng nhanh chóng chạy vào, sau đó bế Nam Dật lên khỏi sô pha.

“Bố ơi.” Hứa Nam Dật không tức giận, bé thơm chụt vào mặt Hứa Gia Lạc, sau đó hưng phấn nói với Cận Sở đang đứng ở cửa: “Aiden, có một anh xinh ơi là xinh luôn.”

Bé không gọi Cận Sở là bố, mà trực tiếp gọi tên của Cận Sở.

“Nam Dật.” Hứa Gia Lạc vuốt vuốt tóc bé, mặc dù có chút vấn đề trên vai vế, nhưng bây giờ không phải là lúc sửa chữa. Hắn chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Anh ấy không thoải mái lắm, con ngoan chút nhé, đi tới cửa đi đừng quấy rầy anh nghỉ ngơi được không con?”

Nói đoạn hắn nhìn về phía bên ngoài thấp giọng kêu: “Cận Sở…”

Omega ngoài cửa dang tay ra bình tĩnh nói: “Đừng nhìn em, không phải là con anh giống anh quá nên mới thế à.”

“Dạ.” Trái lại Nam Dật rất ngoan, bé nhẹ gật đầu rồi lại đăm đăm nhìn Phó Tiểu Vũ không dứt một lúc mới chạy về phía Cận Sở.

Lúc này Hứa Gia Lạc mới cúi người ôm Omega trên sô pha một cái.

“Hứa Gia Lạc…”

Giọng Phó Tiểu Vũ run run, y có thứ cảm giác mệt lả khi sống sót sau tai nạn, đoạn nhịn không được mà ôm chặt cổ Alpha.

Đương nhiên Hứa Gia Lạc cảm nhận được sự bối rối của y, nên ngay lúc hỗn loạn này hắn vẫn nhín ra chút thời gian ôm ghì lấy Phó Tiểu Vũ, vuốt ve lưng y mấy lần.

“Quần, quần lót của tôi đâu?” Phó Tiểu Vũ xấu hổ lí nhí.

“Ừm.” Hứa Gia Lạc giơ tay tìm xung quanh sô pha một lúc, rốt cuộc cũng tìm thấy đồ lót hai người ném cạnh nhau trên thảm. Hắn khụ một tiếng, sau đó vờ như không có chuyện gì mà vén góc chăn lên nhét vào.

Lúc định đứng dậy, hắn lại bị Phó Tiểu Vũ ôm lấy.

Hứa Gia Lạc chỉ có thể thấp giọng ghé bên tai Omega nói: “Đừng sợ.”

Chỉ hai chữ ấy thôi, thế mà lạ thay vẫn khiến Phó Tiểu Vũ bình tĩnh lại.

Lúc Hứa Gia Lạc lần nữa ra cửa, Cận Sở hơi oán trách: “Hứa Gia Lạc à, anh vẫn chưa trả lời em đấy? Có tình mới hả?”

Cận Sở là kiểu Omega cậu ấm ngọt ngào điển hình, dù đang trách móc thúc giục, trên mặt vẫn mang nụ cười yếu ớt.

Hứa Gia Lạc nhìn y, đó là gương mặt mà hắn đã thích bảy tám năm, bây giờ vẫn quyến rũ xinh đẹp như xưa.

Đây là lần thứ hai Cận Sở hỏi hắn Phó Tiểu Vũ là ai.

Lần đầu tiên hắn im lặng, im lặng là vì đang chần chừ.

Nhưng lúc vừa nãy về phòng khách, lúc Phó Tiểu Vũ ôm chặt y đã run rẩy dữ dội như thế.

Phó Tiểu Vũ là một Omega sĩ diện, Hứa Gia Lạc không đành lòng nói với bất cứ ai rằng “Là Omega này đã cầu xin tôi”.

“Ừm.”

Cuối cùng, Hứa Gia Lạc thấp giọng ngầm thừa nhận.

Cận Sở nhìn hắn, bất giác hơi sửng sốt. Một lát sau y mới khôi phục nụ cười và hỏi: “Có thể gặp một chút không?”

“Đừng nghịch.” Hứa Gia Lạc không vui cho lắm. Câu nói này của Cận Sở rất không phải phép, y biết rõ Omega trong nhà đang phát tình, sao Hứa Gia Lạc có thể để người khác gặp được.

“Được rồi, đùa thôi, anh đừng giận.”

Cận Sở thấy Hứa Gia Lạc không vui thì cũng không còn nhì nhèo nữa: “Vậy sau có cơ hội lại gặp nhé. Hứa Gia Lạc, chiều nay em phải lên máy bay đến Thụy Sĩ rồi, để Nam Dật ở cùng anh mấy ngày được không?”

“Cận Sở,” Hứa Gia Lạc không khỏi khẽ nhíu mày: “Em đến Thụy Sĩ làm gì mà đột nhiên dẫn Nam Dật tới như vậy, cũng không báo trước.”

Đương nhiên hắn rất vui mừng chào đón khi Nam Dật đến, chỉ là hiện tại thì hơi khác, trong nhà hắn còn một Omega cần chăm sóc.

“Em muốn đi Thụy Sĩ trượt tuyết.”

Vừa nghe thấy trượt tuyết, Hứa Gia Lạc đã biết Cận Sở muốn ở bên huấn luyện viên kia.

Mặc dù đã ly hôn hơn nửa năm, nhưng nhóc Nam Dật sáu tuổi vẫn chưa biết ý nghĩa thật sự của việc này, chỉ có thể hiểu sơ sơ là gia đình họ sống xa nhau.

Cận Sở và Hứa Gia Lạc cùng duy trì một loại ăn ý.

Dù có bốc đồng đến đâu thì Cận Sở cũng không thể để Alpha mới của mình tiến vào cuộc sống với Nam Dật được, nên lần này hai người họ đi du lịch đương nhiên chỉ có thể nhờ Hứa Gia Lạc chăm sóc Nam Dật.

Thấy Hứa Gia Lạc không nói câu nào, Cận Sở bèn rưng rưng nhìn hắn: “Gia Lạc, em tâm huyết trào dâng nên mới muốn đi, đúng là có phần đột ngột, nhưng em cũng đâu ngờ được bên anh…”

Y dừng một chút rồi đổi thái độ mềm hẳn: “Em sai rồi, lần sau em sẽ không làm thế nữa, chỉ là lần này đã đặt xong vé máy bay hết rồi, không tiện đổi.”

“Thôi được.”

Hứa Gia Lạc đỡ trán. Đầu hắn đau như muốn nứt, nhưng chỉ có thể đồng ý trước. Dù sao trong thành phố B hắn cũng có rất nhiều anh em, Nam Dật cũng quen với họ, không đến mức khó xử lý.

“Có mang thuốc hen suyễn không?” Hắn hỏi.

“Mang rồi.” Cận Sở chỉ chỉ chiếc túi nhỏ của Nam Dật. Bé mắc hen suyễn nhẹ, mặc dù đã điều trị rất lâu, tình trạng đã ổn hơn, nhưng để phòng ngừa bất trắc vẫn cần phải luôn mang theo thuốc hen bên người.

Cận Sở lại cúi xuống thơm Nam Dật mấy cái.

Hứa Gia Lạc đỡ cửa nhìn hai người bằng tâm trạng phức tạp.

Dù thế nào đi chăng nữa, Cận Sở vẫn là một Omega rất yêu trẻ con, chỉ có điều trên bản chất y cũng là một đứa bé. Nhiều năm qua Nam Dật chỉ gọi Cận Sở là “Aiden” hoặc bằng chính tên y.

Nam Dật nói, mình là kỵ sĩ của Aiden.

Nói ở một mức độ nào đó, dù mới chỉ là một đứa bé như Nam Dật cũng nhận ra từ bản năng rằng, trong gia đình này, hai cha con bé và Hứa Gia Lạc phải bảo vệ Omega duy nhất này.

Trước khi đi, Cận Sở trêu Nam Dật: “Anh trai bên trong xinh đẹp đến cỡ nào thế con?”

Nam Dật giơ cao tay vẽ một hình trái tim thật to: “Xinh bằng chừng này này –“

Nghe Nam Dật hình dung như thế, ánh mắt Cận Sở trở nên nghiêm túc.

Y đứng thẳng dậy nhìn thoáng vào trong nhà.

“Đi thôi.” Hứa Gia Lạc bình tĩnh dùng người chặn cửa lại, hắn dừng một chút rồi thấp giọng dặn dò một câu: “Cận Sở, nhớ chú ý an toàn.”

______________

Hết chương 27.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi