Lúc sắp đến Thuận Thành, Hứa Gia Lạc lại gọi điện cho Phó Tiểu Vũ hỏi vị trí cụ thể.
Có lẽ cho đến giờ phút này, việc “Hứa Gia Lạc sẽ xuất hiện” đầy bất ngờ mới có chút cảm giác chân thực. Cũng chính vì thế mà Phó Tiểu Vũ đứng dậy nhìn cảnh tượng tàn tạ xung quanh, bỗng chốc thấy bất an.
Cuộc đời y nom xán lạn vẻ vang thật đấy, nhưng nói cho cùng thành phố B là thể diện, chiếc Lamborghini kia cũng thế.
Lớp áo trong của y là thị trấn Thuận Thành nho nhỏ này, mà chỉ cần nghĩ đến việc phải để Hứa Gia Lạc nhìn thấy hết thảy mọi thứ khiến y cảm thấy quẫn bách và bứt rứt.
“Hey!”
Nhưng Hứa Gia Lạc không để y phải chìm đắm trong suy nghĩ ấy quá lâu. Ngay lúc Phó Tiểu Vũ đang ngơ ngác nhìn lòng sông khô cạn, bả vai y bỗng bị vỗ một cái.
“Đã lâu không gặp cậu nhỉ, Phó Tiểu Vũ.”
Phó Tiểu Vũ không sao hình dung nổi cảm xúc lúc này của mình.
Alpha mặc chiếc jacket da màu đen, lưng đeo ba lô mèo to đùng, mái tóc rối tung vì cơn gió phương Bắc. Người ấy đang cười tít mắt đứng trong bóng đêm nhìn y.
Phó Tiểu Vũ nghĩ, có lẽ mình sẽ mãi mãi không quên cảnh tượng này.
“Hứa Gia Lạc, lâu rồi không gặp.”
Phó Tiểu Vũ khá vụng về, bởi vì ngay lúc bật thốt câu này, y bỗng nhận ra với mình ý nghĩa đằng sau của nó chính là: Rất vui khi được gặp anh, Hứa Gia Lạc.
“Cậu ở chỗ này lâu lắm rồi hả?” Hứa Gia Lạc hỏi y: “Có gì chơi vui lắm sao?”
Phó Tiểu Vũ vội vã lắc đầu, đương nhiên là không có.
“Vậy thì cùng đi bộ chút nhé.” Hứa Gia Lạc không mấy bận lòng. Có lẽ vì thái độ của hắn quá đỗi tự nhiên nên Phó Tiểu Vũ cũng sóng vai đi cùng hắn vào trong khu vui chơi.
“Chỗ này bỏ hoang bao lâu rồi?”
Hứa Gia Lạc cảm thấy rất hứng thú. Trong bóng đêm lờ mờ, hắn nhìn quanh bốn phía rồi đi vài bước, đoạn dứt khoát leo từng bậc cầu thang lên thuyền hải tặc.
Theo từng bước chân của hắn, cầu thang vang lên những tiếng kèn kẹt chói tai, toàn bộ khung sắt cũng khẽ chấn động. Hứa Gia Lạc không thèm để ý, hắn thản nhiên mở cánh cửa cũ kỹ đã bong tróc sơn của thuyền hải tặc rồi ngồi xuống ghế.
Rất bẩn.
Phó Tiểu Vũ hơi chần chừ một lúc, nhưng sau đó vẫn đi tới lặng lẽ ngồi cạnh Hứa Gia Lạc. Mùi hương bạc hà thanh mát trên người Alpha nương theo làn gió đêm nhè nhẹ thoảng tới đầu mũi y.
“Tôi cũng không biết. Hồi tôi còn học cấp hai chỗ này náo nhiệt lắm.” Lúc này Phó Tiểu Vũ mới nghiêm túc đáp lời. Y dừng một chút mới nhẹ nhàng nói tiếp: “Lúc ấy hễ cứ tới mùa hè, ngoài cổng khu vui chơi sẽ có một khu chợ đêm. Trong đó có bán kem que, bánh bột lọc, kẹo đường, còn cả thịt xiên nướng nữa. Đêm đến, rất nhiều học sinh cấp hai cấp ba sẽ đến đây chơi.”
Có lẽ vì y nói quá cặn kẽ, Hứa Gia Lạc bèn quay đầu lại hỏi: “Cậu cũng thường đến hả?”
“Không.” Phó Tiểu Vũ cúi đầu xuống: “Lúc ấy… Tôi đang học thêm Toán ở cung thiếu nhi.”
Y chưa từng đến chơi, chỉ là thoáng thấy lúc đi ngang qua.
Về sau khi y đã tốt nghiệp đại học và quay về đây, chẳng biết từ bao giờ khu vui chơi ấy đã dần dần hoang tàn. Dường như đó cũng chính là số mệnh của mỗi thị trấn nhỏ phía Bắc.
Phó Cảnh không hề cảm nhận được mấy thứ này, chỉ dửng dưng nói: “Biết làm sao được, thanh niên trẻ đi hết rồi, ai mà thèm đi chỗ đó chơi chứ, thế nên dần cũng chẳng còn ai coi sóc nữa.”
Vì lẽ đó y thật sự không biết khu vui chơi đã bị bỏ hoang bao lâu.
Hứa Gia Lạc cười thật trầm: “Bởi vì học Toán mà bỏ lỡ thuyền hải tặc, bỏ lỡ thịt xiên nướng. Không đáng nhỉ Phó Tiểu Vũ.”
Hắn nói rất thẳng thắn, nhưng cũng cực kỳ trêu tức.
Nhưng Phó Tiểu Vũ lại không nhịn được mà nghĩ, đúng thế, có lẽ thật sự không đáng.
Bao nhiêu năm qua vì chuyện học hành, vì muốn trở thành người của tầng lớp trên mà chỉ nhìn chăm chăm về trước. Còn quang cảnh hai bên, y chưa từng một lần ghé mắt trông ngang.
Nào ngờ đâu những quang cảnh ấy sẽ chẳng mãi đứng nguyên chờ y, giống như khu vui chơi đã từng đông đúc trẻ con này.
Chờ đến khi y hoàn tất mọi thứ và sực nhớ ra, có vài thứ đã định trước sẽ trở nên điêu tàn.
“Hôm nay tôi đã cùng đi tảo mộ với cha mình.”
Phó Tiểu Vũ bỗng nói không đầu không đuôi: “Sắp đến tết thanh minh rồi.”
“Ừm.” Hứa Gia Lạc kiên nhẫn chờ y tiếp tục nói.
“Ông bà ngoại tôi mất rất sớm, nên trước kia khi đi tảo mộ tôi không cảm thấy buồn bã cho lắm.” Phó Tiểu Vũ nói: “Nhưng hôm nay lại khác, hôm nay tôi bỗng nghĩ…”
“Hứa Gia Lạc, nếu Hàn Giang Khuyết thật sự không tỉnh lại nữa, một ngày nào đó Văn Kha cũng phải để cậu ấy đi, đúng không?”
Alpha không đáp lời ngay mà châm một điếu thuốc.
Bóng đêm ở phương Bắc âm u mà lạnh lẽo, thế nên tàn thuốc trở thành đốm lửa duy nhất giữa hai người.
“Đúng thế.” Hứa Gia Lạc trầm giọng nói.
“Phó Tiểu Vũ, cậu vẫn rất nhớ cậu ấy, đúng không.”
“Ừ. Có đôi khi tôi nghĩ, nếu lúc Hàn Giang Khuyết tìm tôi nhờ giúp trả thù Trác Viễn, tôi không từ chối thì có phải hôm nay cậu ấy sẽ không… Sẽ không nằm ở đó không. Thực ra tôi biết rõ đầu óc cậu ấy không nhanh nhạy, lẽ ra tôi phải giúp cậu ấy mới đúng.”
Phó Tiểu Vũ dán mắt vào đốm lửa bập bùng ở đầu ngón tay Hứa Gia Lạc, thì thào.
Câu nói này vẫn luôn luẩn quẩn nơi lồng ngực y từ khi Hàn Giang Khuyết xảy ra chuyện, rốt cuộc đến giờ y cũng thốt ra thành lời.
Đã hơn một tháng, Phó Tiểu Vũ biết mình không còn đau đớn như cào tim nạo phổi giống ban đầu. Thế nhưng nỗi đau nhẩn nha chậm chạp lại kéo dài dằng đằng, cứ thế xé y tan nát.
“Kẻ có tội là Trác Viễn, cũng chỉ có mình Trác Viễn mà thôi.” Hứa Gia Lạc chậm rãi nói: “Những lời này là do chính cậu nói, còn nhớ chứ?”
“Anh không thể đổ hết mọi chuyện lên đầu mình, vì thực ra đó cũng là một loại vô trách nhiệm – Còn cả câu này nữa, cũng là do cậu nói với Văn Kha.”
Phó Tiểu Vũ im lặng.
“Đạo lý đều hiểu cả, nhưng cứ mãi dằn vặt tự trách mình, đúng không?”
Hứa Gia Lạc rít một hơi thuốc, giọng hơi khàn khàn: “Tôi không có cách nào an ủi cậu cả Phó Tiểu Vũ ạ, mấy lời kiểu như tất cả rồi sẽ ổn hơn, cậu ấy sẽ tỉnh lại thôi. Đều là nhảm nhí cả, cậu là người thông minh, thế nên tôi sẽ không nói những chuyện mà cả tôi lẫn cậu đều không có đáp án.”
“Hàn Giang Khuyết có số mệnh của riêng mình. Tất cả mọi người đã cố hết sức rồi, nhưng cậu ta còn sống hay chết không thể quyết định bởi việc chúng ta tự trách và đau đớn nhiều đến bao nhiêu.”
Hứa Gia Lạc quay đầu sang nhìn chăm chú vào Omega trong ánh lửa le lói: “Phó Tiểu Vũ, tôi biết có lẽ câu nói này rất tiêu cực và khó chấp nhận với cậu. Nhưng mà tôi cảm thấy có đôi khi cậu phải hiểu rằng, con người rất ư nhỏ bé. Đại đa số thời gian cậu còn không thể nào thấy được số mệnh của mình. Không tin cậu có thể thử hỏi mình đi, trải qua 25 năm cuộc đời, cậu thật sự có thể kiểm soát hết toàn bộ nhân sinh của mình ư? Cậu có thể sống mà không có mảy may nuối tiếc nào sao? Nếu ngay cả bản thân mình mà cậu còn không nắm trong tay được, làm sao có thể cho rằng chỉ cần dựa vào chút cố gắng của mình là có thể làm chủ vận mệnh của người khác?”
Chiều nay khi đi tảo mộ Phó Cảnh cũng có nói tương tự, nhưng khi đó Phó Tiểu Vũ còn thầm giận dữ.
Nhưng thực ra có lẽ từ đáy lòng mình, y biết… Phó Cảnh nói không hề sai, mà Hứa Gia Lạc cũng thế.
Ngón tay y bất chợt run rẩy, y nhỏ giọng nói tiếp: “Hứa Gia Lạc, đã qua hơn một tháng rồi, có phải tôi thật sự, thật sự nên… Buông tay không.”
Lúc nói ra hai chữ “Buông tay”, khóe mắt Phó Tiểu Vũ bỗng hoen đỏ.
Y biết rõ cái gì là quyết định lý trí. Nhưng Hàn Giang Khuyết là người bạn tốt nhất và duy nhất của y, dù chỉ nâng lên đặt xuống xem có nỡ hay không cũng khiến tim y nhức nhối.
“Không phải là buông tay.”
Hứa Gia Lạc quay người lại nắm tay Phó Tiểu Vũ, rồi nhẹ nhàng đặt lên ngực y: “Là để ở đây này.”
“Cậu ấy là bạn thân nhất của cậu. Dù có tỉnh lại được hay không thì cũng hãy đặt cậu ấy trong lòng mình vĩnh viễn.” Giọng của Hứa Gia Lạc trầm ấm mà chắc nịch: “Sau đó, hãy cứ sống cuộc đời của mình thật tốt đi.”
Trong tiếng gió rít gào, Phó Tiểu Vũ cảm thấy tim mình đang nảy lên. Y tưởng tượng Hàn Giang Khuyết vĩnh viễn ở đây, và nhận thấy cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay Hứa Gia Lạc đang truyền đến ngực mình.
Phó Tiểu Vũ khẽ khịt mũi.
Trong nháy mắt đó, y chợt thấy có cơn gió đêm mạnh mẽ ùa vào lồng ngực ngột ngạt ứ đọng đã lâu của mình.
Y được mở ra, được lần nữa thoải mái hít thở không khí của thế giới này. Chính vào khoảnh khắc ấy, y nghĩ rằng mình đã nhặt lên dũng khí để lần nữa đối mặt với cuộc sống.
“Meo…”
Đúng lúc đó bé Hạ An nằm trong ba lô rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà cào cào vào thành túi.
“Được rồi cục cưng à.” Hứa Gia Lạc bóp tắt điếu thuốc đặt vào chiếc hộp kim loại mang bên mình, sau đó bế mèo ra thơm vài cái. Đoạn hắn lập tức đặt Hạ An vào lòng Phó Tiểu Vũ, trịnh trọng nói: “Phó Tiểu Vũ, bắt đầu vui vẻ nhé. Mấy hôm nay còn phải phiền cậu chăm sóc cho công chúa bé bỏng nhà tôi đấy.”
Phó Tiểu Vũ hơi mất tự nhiên, nhưng ngón tay y đang lõm vào bộ lông mềm mượt như nhung của chú mèo. Hạ An liếm y một cái, đầu lưỡi mèo âm ấm ươn ướt, khiến Phó Tiểu Vũ thật sự được sủng mà sợ.
“Anh, anh còn phải đến Việt Nam hả?”
Phó Tiểu Vũ ôm mèo, lúc này mới chợt nhớ ra dự tính ban đầu của lần gặp mặt này.
“Có chứ.” Hứa Gia Lạc cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Bay lúc nửa đêm ba giờ. Tôi còn có thể ở lại Thuận Thành chưa đầy bốn tiếng nữa. Sao hả chủ nhà, dẫn tôi đi dạo nhé?”
“Được.” Phó Tiểu Vũ đáp.
Y dẫn Hứa Gia Lạc đến quán xiên nướng lề đường. Quán nướng ở thị trấn nhỏ không có điều kiện vệ sinh tốt, thế nhưng Hứa Gia Lạc vẫn ăn rất vui vẻ, còn không quên cầm giấy lau sạch sẽ mỗi một que xiên nướng rồi mới đưa cho Phó Tiểu Vũ ăn.
Phó Tiểu Vũ uống một lon bia lạnh, bỗng nghĩ, hình như những que xiên nướng mình bỏ lỡ khi còn bé hôm nay đã được đền bù rồi.
Ở chỗ rẽ quán nướng là một quảng trường tự do lớn. Đây là nơi náo nhiệt nhất trong thị trấn này. Từng luồng sáng rực rỡ sắc màu chiếu lên bầu trời, mấy bà cô mặc đồ xanh xanh đỏ đỏ, người thì tay cầm cây quạt, người lại nắm chùm hoa màu múa quảng trường bài “Bươm bướm say” cùng với các chú.
Đây là cảnh tượng đặc trưng nhất của thị trấn thôn quê này.
Ban đầu Phó Tiểu Vũ còn thấy thẹn thùng, nhưng Hứa Gia Lạc đang đeo ba lô mèo cứ cười tít mắt không ngừng, sau đó quay đầu lại hỏi y: “Phó Tiểu Vũ, cùng nhảy disco nhé?”
Phó Tiểu Vũ vội vã lắc đầu, y có điên đâu.
“Nào, nhảy ở đâu chẳng là nhảy chứ.”
Hứa Gia Lạc đặt ba lô mèo ở quán nướng, sau đó đẩy Phó Tiểu Vũ tới giữa mấy cô dì chú bác.
“Hứa Gia Lạc à…”
Phó Tiểu Vũ cứng cả người, nhưng Hứa Gia Lạc đã nhảy theo điệu trước.
Ánh đèn rực rỡ rọi sáng mặt Hứa Gia Lạc. Phó Tiểu Vũ nhìn người chẳng thèm để ý đến bên ngoài, chỉ một mực chăm chú nhảy theo điệu nhạc.
Trong khoảnh khắc đó, y bỗng cảm thấy tất cả những quê mùa, những rách nát trong thị trấn nhỏ này đã không còn quan trọng nữa.
Cút mẹ nó đi.
Phó Tiểu Vũ nhắm mắt lại nhảy lộn xộn không theo nhịp, dù sao chì cần không nhìn thấy vẻ mặt của người khác thì người lúng túng chẳng còn là y.
Hai người họ nhảy mãi đến khi đội múa ở quảng trường giải tán.
Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên Phó Tiểu Vũ cảm thấy không nỡ khi buổi nhảy quảng trường ngừng lại.
Y sợ Hứa Gia Lạc phải lái xe rời nơi đây, thế nên vội vã nói: “Hay là mình đi hát karaoke đi? Ở phía trước có một quán KTV, chỉ là tôi… Tôi không biết hát.”
Phó Tiểu Vũ hơi ngại ngùng. Bản thân không biết hát còn đề nghị như vậy thật sự rất kỳ quái, nhưng trò giải trí trong thị trấn nhỏ này không nhiều, y không thể đề xuất điều gì hay hơn nữa trong một thời gian ngắn.
“Được thôi. Thời gian không còn nhiều, hát hai bài là được.” Hứa Gia Lạc quay lại quán nướng lấy ba lô mèo, trên trán hắn vẫn còn vương mấy giọt mồ hôi: “Ca khúc của Trần Dịch Tấn tùy cậu chọn, tôi thuộc hết.”
Phó Tiểu Vũ muốn nghe bài “Xe đạp”, nhưng Hứa Gia Lạc lại bảo y nhắm mắt chọn. Ngón tay y chạm phải bài “Chốn không người”, đây là ca khúc mà y chưa từng nghe bao giờ.
Lúc này đây Hứa Gia Lạc đang bế Hạ An trong lòng. Thấy y chọn bài đó, hắn ngây ra một lúc, sau đó lập tức bình tĩnh cầm micro.
“Tội danh lớn nhất trên thế giới này
Là quá dễ rung động
Mà nào ngờ chăng tôi thích tội ấy
Đất trời như long lở
Chỉ tiếc trời đất lại hóa vô tình
Không dám có âm thanh
Cũng chẳng lọt ngọn gió
Và tình yêu này chẳng ai minh chứng cho.”
Hát đến câu cuối cùng, Hứa Gia Lạc bỗng nhắm mắt lại.
Trong căn phòng KTV nho nhỏ, Phó Tiểu Vũ chăm chú nhìn người ấy.
Nếu như nói khoảnh khắc chính xác khi tình yêu với Hứa Gia Lạc phủ xuống đời y là khi nào.
Thì Phó Tiểu Vũ nghĩ, chính là lúc này đây.
Trong bóng đêm, Hứa Gia Lạc là Alpha bận trên mình chiếc jacket da màu đen xuất hiện trước mặt y như một kỳ tích.
Hứa Gia Lạc là Alpha sẽ nắm lấy tay y đặt lên ngực, sẽ nói cho y hay “Hãy vĩnh viễn đặt Hàn Giang Khuyết trong lòng, nhưng phải sống cuộc sống của mình.”
Hứa Gia Lạc là Alpha cùng nhảy quảng trường với y ở Thuận Thành nhỏ bé.
Y muốn có Hứa Gia Lạc.
Chẳng cần âm thanh, chẳng cần có gió.
Tình yêu này tuy không có nhân chứng, nhưng lại ầm ào tựa núi rung đất chuyển trong lòng y.
______________
Hết chương 44.