TÌNH YÊU KỲ LẠ ĐÃ XUẤT HIỆN

Phó Tiểu Vũ tiễn Vương Tiểu Sơn về thì Hứa Gia Lạc cũng vừa rửa bát xong đi ra: “Vương Tiểu Sơn đi rồi hả?”

“Vâng.” Phó Tiểu Vũ lắc la lắc lư, lúc nhìn thấy Hứa Gia Lạc trong mắt y lập tức dập dờn ý cười, đoạn tự nhiên sán lại gần.

“Em uống nhiều quá hả?”

“Không say mà.” Phó Tiểu Vũ vội vã phủ nhận, y còn muốn chờ Hứa Gia Lạc thêm chút nữa.

“Anh vừa pha nước tắm cho em đấy.” Hứa Gia Lạc cẩn thận đỡ eo Omega, sau đó mới dần dần bế bổng y lên: “Ngâm mình chút nhé?”

“Dạ được.” Phó Tiểu Vũ vẫn một mực dán chặt lấy Hứa Gia Lạc.

Alpha bế y vào phòng tắm, kế đó quay người đi tới phòng khách đảo quanh một vòng. Khi trở về, trong tay hắn đang cầm một tấm bảng trắng to, một trang giấy và một cây bút.

Chờ chút, bảng trắng?

Thật ra Phó Tiểu Vũ vốn cực kỳ muốn ngâm mình, lúc này y vừa cởi quần áo xong và đang chìm trong bồn nước có nhiệt độ vừa phải, lại đang trong trạng thái chuếnh choáng vì cơn say, nên y cảm thấy thoải mái đến độ chậm chạp.

Bởi vậy mặc dù lờ mờ thấy không thích hợp cho lắm, y vẫn ngốc nghếch vui vẻ gạt nước rồi ngẩng đầu lên nói: “Hứa Gia Lạc, cùng nhau ngâm nhé?”

Hứa Gia Lạc ngồi cạnh bồn tắm, hắn phải dùng sức kìm chế mình mới có thể khiến ánh mắt không nhìn xuống dưới nước. Hắn bày ra vẻ mặt nghiêm nghị và cứng rắn, đoạn dùng tấm bảng kia gõ đầu Omega một cái: “Phó Tiểu Vũ, hãy nhìn thật kỹ tấm bảng này đi – nó là do ai viết?”

“Em.”

“Vậy mấy chữ Great Sex, đẹp trai, dịu dàng viết trên này có phải đều là chỉ chính anh không?”

“… Vâng.”

Hứa Gia Lạc nói một từ, mặt Phó Tiểu Vũ lại đỏ rực lên một chút.

“Vậy mà hồi nãy khi Vương Tiểu Sơn ép hỏi anh em lại len lén vờ như không biết. Phó Tiểu Vũ, anh thấy hôm nay suy nghĩ của em xảy ra vấn đề rồi.”

Alpha hừ một tiếng, hắn treo tấm bảng này trên móc treo áo đối diện bồn tắm, nói: “Đối mặt với tấm bảng này tỉnh táo lại chút cho anh.”

Phó Tiểu Vũ ngồi dậy đánh soạt khỏi bồn tắm.

Hứa Gia Lạc còn tưởng rằng Phó Tiểu Vũ thật sự định ngồi để tỉnh táo đầu óc, ai ngờ Omega này lại túm lấy mép bồn tắm vội vàng hỏi hắn: “Em tỉnh rồi Hứa Gia Lạc, vậy, vậy anh có muốn ngâm mình với em không?”

“…”

Phó Tiểu Vũ, có tiến bộ đấy.

Sự cố chấp bây giờ của y giờ đã pha lẫn chun chút giảo hoạt. Đấy, rõ ràng là không có ý định tỉnh táo, thế mà vẫn biết phải qua quýt nói một câu trước đã.

Yết hầu Hứa Gia Lạc khô khốc, hắn không thể không quay đầu đi tránh ánh mắt ai kia.

“Em nghĩ hay quá ha.” Hứa Gia Lạc che giấu mà ho khan một tiếng, sau đó lấy chiếc bàn nhựa bên cạnh bồn tắm gác lên khung sắt nhỏ, tạo thành một mặt bàn nhỏ tạm thời. Kế đó hắn đặt giấy bút lên trên: “Phó Tiểu Vũ, chúng ta đã nói rồi, đêm nay em phải viết tên anh 300 lần, nếu không sẽ không cho em ăn cơm. Bữa cơm vừa nãy của em là ghi nợ, chứ không đến mức ngay cả phục vụ năm sao là tắm uyên ương với bậc thầy làm tình cũng muốn trả trước đấy chứ?”

“Em…”

Mặt Phó Tiểu Vũ nhuốm màu đỏ hừng hực. Ban đầu y còn hơi buồn khổ, nhưng khi nghe thấy mấy chữ “Tắm uyên ương với bậc thầy làm tình”, mắt y bỗng rực sáng.

Sau khi uống say, Phó Tiểu Vũ tương đối mất nhạy cảm với trò đùa dai great sex của Hứa Gia Lạc, trong đầu không cảm thấy thẹn thùng lắm, mà còn… Rất mong chờ.

“Hứa Gia Lạc, em viết đây.”

Phó Tiểu Vũ nhỏ giọng nhẫn nhục đáp.

Sau khi y bắt đầu viết, Hứa Gia Lạc ra khỏi phòng tắm. Một phần là vì dáng vẻ lõa lồ ngâm trong bồn tắm của Phó Tiểu Vũ thật sự khiến hắn hơi không nhịn được, một phần là do hắn còn bận tâm về món thạch đường đỏ* mình đã chuẩn bị lúc ăn cơm khi nãy.

Vừa rồi sau khi ăn xong Vương Tiểu Sơn lập tức đưa tài liệu cho Phó Tiểu Vũ ký, nên lúc đi ra hắn nhất thời không nhớ đến món này, không đưa cho Vương Tiểu Sơn ăn, khá là đáng tiếc.

Trên đường đến nhà bếp, Hứa Gia Lạc nhìn thấy Hạ An đang vểnh mông ngồi xổm trong chậu cát mèo kêu meo meo với hắn –

Hắn sớm chiều ở chung với cô công chúa nhỏ nhà mình, thế nên đến cả vẻ xấu hổ trên mặt Hạ An cũng có thể hiểu được.

“Nào cục cưng, để ba xem chút nào.”

Hứa Gia Lạc ngồi xuống nín thở, sau đó mới ôm mèo lên…

Quả nhiên hắn thấy sau mông Hạ An có dính một thứ vàng vàng xanh xanh. Chắc là dạ dày Hạ An không thoải mái nên bị tiêu chảy nhẹ rồi. Thật ra triệu chứng này khá phổ biến với loài mèo Ragdoll có dạ dày bằng pha lê, nhưng Hứa Gia Lạc vẫn đau lòng xoa xoa đầu Hạ An.

Chuyện mông công chúa dính phân đột ngột này không xử lý khẩn cấp là không được. Hứa Gia Lạc thành thạo dùng khăn ướt cho mèo lau phần mông trên lông Hạ An trước, sau đó lại bế nó đến nhà vệ sinh ở ban công dùng nước rửa thêm lần nữa…

Suốt cả quá trình, Hạ An vẫn luôn ngoan ngoãn bíu chặt cánh tay Hứa Gia Lạc, sau đó vùi mặt vào, giống như chính nó cũng biết xấu hổ.

“Được rồi, được rồi, mai sẽ cắt ngắn phần lông ở mông thêm cho con nhé.”

Sau khi xử lý xong xuôi, Hứa Gia Lạc đặt Hạ An xuống sàn. Công chúa nhỏ không có triệu chứng quá khó chịu, lập tức vui sướng chạy theo chân hắn.

Lần này Hứa Gia Lạc yên tâm hơn nhiều. Hắn nhanh chóng đến nhà bếp rửa tay rồi mở tủ lạnh lấy bát thạch đường đỏ vừa rồi đã chuẩn bị kỹ càng ra.

Hắn biết thói quen ăn uống của Phó Tiểu Vũ, nên đã cho vừa phải lượng đường đỏ. Nhưng đồng thời hắn cũng cho nhiều sơn tra khô và nam việt quất để bù hương vị, khiến bát thạch chua hơn một chút. Lúc này bát thạch vừa được lấy ra còn tỏa hơi lạnh, rất hợp để giải rượu.

Hứa Gia Lạc bưng bát vào phòng tắm, không ngờ vừa đẩy cửa ra đã thấy Omega nghiêng đầu một bên ngủ mất rồi.

Hứa Gia Lạc bước nhẹ nhàng tới, kết quả lúc cúi đầu nhìn thoáng qua mặt bàn nhựa nhỏ kia hắn lại không kìm nổi nụ cười. Hắn cầm tờ giấy trên bàn lên, chỉ thấy Phó Tiểu Vũ đã gạch tám nét dọc lên mặt giấy A4 rồi viết ngay ngắn vào đó. Như thế sẽ khiến con chữ ngay ngắn chỉnh tề hơn, cũng tiện tính toán.

Chữ Omega vốn đã xấu lắm rồi, lúc này còn say xỉn khiến ba chữ “Hứa Gia Lạc” to đùng càng thêm xiên xẹo. Trên giấy còn vương mấy vệt nước khiến nét chữ cũng nhòe đi. Hứa Gia Lạc gần như có thể xuyên qua trang giấy này để nhìn thấy dáng vẻ vừa viết vừa ngủ gà ngủ gật của Phó Tiểu Vũ.

Phó Tiểu Vũ vẫn nghiêm túc viết chi chít phân nửa trang giấy A4, đếm sơ qua ước chừng được 100 lần.

Hứa Gia Lạc hơi bất đắc dĩ, nhưng khóe môi lại càng lúc càng cong tợn –

Hắn đã nghĩ để Phó Tiểu Vũ thật sự chép 300 lần, sau đó ra ngoài lấy thạch đường đỏ ra. Ai ngờ vừa rửa mông cho nhóc mèo bên kia chừng mười phút, bé mèo khờ bên này đã thật sự vừa ngủ gật vừa chép cho hắn được 100 lần.

Hứa Gia Lạc nhẹ nhàng đặt bát sang một bên, sau đó vịn mép bồn tắm cúi người hôn lên đôi môi Phó Tiểu Vũ.

Nụ hôn này vốn dĩ rất dịu dàng và triền miên. Ban đầu còn tựa như một giấc mộng êm mềm buông xuống, dần dần bất chợt trở nên nóng bỏng.

Omega bị hắn hôn đến mơ màng tỉnh lại, y nghiêng đầu khẽ mở hờ mắt: “Hứa Gia Lạc… Em viết nhiều lắm, không đếm chính xác được, chắc là lần 90 lần gì đó. Mai em lại viết nhé.”

“Được.” Hứa Gia Lạc hoảng hốt ngồi thẳng lại, hắn cố lấy bình tĩnh rồi mới nhỏ giọng nói: “Tiểu Vũ, buồn ngủ thì đừng ngâm nữa, anh bế em về ngủ đã, chờ bớt buồn ngủ hơn lại tắm kỹ.”

“Dạ.” Có lẽ Phó Tiểu Vũ đang chìm trong men rượu và cả cơn buồn ngủ, trong miệng cứ cằn nhằn gì đó mãi. Hứa Gia Lạc lấy khăn choàng quấn người y rồi bế vào phòng ngủ. Suốt cả quãng đường người ấy vẫn một mực nhỏ giọng lẩm bà lẩm bẩm. Vừa say một cái, Phó Tiểu Vũ dông dài mất mặt kia lại lần nữa online.

Hứa Gia Lạc nghe không rõ lắm, mãi đến khi đặt y lên giường mới nghe ra nửa câu cuối cùng: “Vương Tiểu Sơn, sao lúc nào cậu cũng cứ yêu yêu đương đương thế hả? Không, không được làm ảnh hưởng đến công việc, OKR quý hai năm nay đã viết xong chưa?”

*OKR, viết tắt của Objective Key Result, là mục tiêu của công ty, phòng ban hoặc cá nhân, nó là hệ thống mục tiêu và những bước đo lường cần thiết để đạt được mục tiêu, tạo ra mối liên kết giữ các tầng mục tiêu tác động lên nhau và giúp mọi người có chung một chí hướng.

Sao say đến mức này rồi mà y vẫn còn như ma quỷ thế này nhỉ, thật sự muốn quay video lại gửi cho Vương Tiểu Sơn quá.

Hứa Gia Lạc không nhịn cười được, nghĩ.

Hắn ngồi bên giường nhìn Phó Tiểu Vũ lải nha lải nhải, giọng cũng dần nhỏ đi. Mãi đến khi Omega hoàn toàn ngủ say, hắn mới cầm tay người ấy.

Hứa Gia Lạc vuốt ve mu bàn tay của Phó Tiểu Vũ, nắm trọn từng ngón tay thon của y vào lòng bàn tay mình. Động tác đụng chạm da thịt kia vừa khắc chế vừa bung chảy thứ cảm giác thô bạo và tùy ý nào đó thuộc về dục vọng.

“Không được…”

Hứa Gia Lạc bất chợt buông tay Phó Tiểu Vũ ra.

Phó Tiểu Vũ vẫn chưa phát tình.

Hắn khó chịu thở dốc một tiếng.

Trong đời sống hôn nhân trước đó, hắn đã dần quen với việc Cận Sở không có nhu cầu hoan hảo nếu như không trong kỳ phát tình.

Đương nhiên hắn cũng có thể hiểu được.

Bởi vì đặc thù sinh lý nên dục vọng của Omega đã được ấn định tựa như thủy triều, tồn tại là để gây giống.

Ở kỳ phát tình, ham muốn của họ tăng vọt như thủy triều, nhưng lúc bình thường lại trầm lắng rất khó để khơi dậy, cũng không còn tha thiết mãnh liệt cần Alpha của mình tiến vào. Một số thời điểm, thậm chí Omega còn vì kháng cự mà cảm thấy đau đớn.

Trong mối quan hệ hai bên, Hứa Gia Lạc dần học được những kiến thức này một cách đớn đau tê tái, cũng bởi vậy mà hắn dựa vào đó để điều khiển thu phóng dục vọng của mình trong thời gian đặc biệt như khống chế vòi nước, và dùng nó để dựng lớp áo giáp cho mình.

Sau khi Phó Tiểu Vũ kết thúc kỳ phát tình, nhất định hắn phải tuân theo hành vi hình thức đó, né tránh một vài hành động quá thân mật, đó chính là thứ đã thành thói quen của hắn.

Nhưng trước mặt Phó Tiểu Vũ, dường như lần đầu tiên lớp áo giáp của hắn bắt đầu vỡ vụn từ bốn phía.

….

Hông của Phó Tiểu Vũ phục hồi nhanh hơn so với tưởng tượng. Điều này không chỉ bởi vì việc luyện tập từ trước đến giờ của y, mà cơm nước đầy đủ dinh dưỡng do Hứa Gia Lạc nấu cũng là một nguyên nhân quan trọng.

Chừng khoảng hai ngày sau, Phó Tiểu Vũ không chịu ngồi yên được nữa mà bắt đầu đến tòa Twin Stars làm như thường lệ.

Nhưng dù công việc đã khôi phục lại trạng thái bình thường, cả Hứa Gia Lạc lẫn Phó Tiểu Vũ vẫn chẳng ai nhắc đến chuyện hẳn Omega nên chuyển về Quân Nhã. Cả hai cứ thế ăn ý tiếp tục cuộc sống ở chung ngọt ngào đầm ấm.

Tình cuối đã dần dần vào quỹ đạo, đồng thời toàn bộ team cũng đang nhanh chóng mở rộng. Có điều vào giai đoạn này bộ phận Hứa Gia Lạc phụ trách lại thật sự nhàn rỗi. Bởi vậy hắn không thường tới phòng làm việc ở Twin Stars cho lắm, chỉ là mỗi ngày vẫn đưa đón Phó Tiểu Vũ. Dù sao bên công ty cũng có Vương Tiểu Sơn tiếp viện, hắn chỉ cần để ý hơn một chút tránh nhóm Hồ Hạ đi là ổn rồi.

Hứa Gia Lạc bắt đầu chuyển dời tinh thần và sức lực vào việc nghiên cứu học thuật của mình, tài liệu hồi đi nghiên cứu đồng ruộng ở Việt Nam lưu lại rất nhiều, hắn đang dần dần xử lý.

Mấy ngày nay đang là ngày nghỉ lễ Phục sinh ở Mỹ, Hứa Nam Dật đăng ký tham gia đợt cắm trại dã ngoại hướng đạo sinh do trường học tổ chức, bởi vậy không gọi điện thoại mỗi ngày cho hắn được.

Thứ sáu hôm đó, Tình cuối tổ chức team-building quy mô nhỏ vào buổi sáng, buổi chiều được nghỉ nửa ngày.

Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ bèn đi tới thành phố H thăm Văn Kha.

Hàn Giang Khuyết vẫn chưa tỉnh, nhưng còn Omega đang mang thai mấy tháng cuối thì hình như đã dần dần khỏe hơn nhiều, những đốm vàng võ trên mặt cũng phai bớt.

Văn Kha ngồi bên giường bệnh dịu dàng nắm chặt tay Hàn Giang Khuyết – người vẫn đang mê man, rồi trò chuyện câu được câu chăng với hai người Hứa Phó: “Ngày dự sinh cũng xấp xỉ tính rồi, hai cục cưng này hẳn là cung Cự Giải.”

“Cung Cự Giải tốt lắm.”

Hứa Gia Lạc nói chuyện phiếm với Văn Kha, Phó Tiểu Vũ thì nhìn Hàn Giang Khuyết, lại không nhịn được mà tò mò liếc qua Văn Kha…

Bụng anh nhô cao lắm rồi, bộ quần áo mùa xuân mỏng trên thân lại càng hiện ra thân hình cồng kềnh.

Omega đang mang thai thật sự rất vụng về.

Phó Tiểu Vũ hơi lo lắng nhỏ giọng hỏi: “Văn Kha, gần đây anh vẫn khỏe chứ? Hồi trước nghe nói anh bị chuột rút hả?”

“Ổn cả, mấy ngày nay cũng bình thường lại rồi.” Văn Kha vừa ăn măng cụt do Hứa Gia Lạc bóc vừa nói: “Đừng lo lắng. Còn cậu đấy, eo vẫn chưa khôi phục hẳn, cần chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng chỉ lo cho công việc. Gần đây Tình cuối tuyển thêm không ít người, cậu hãy nghỉ ngơi nhiều thêm đi.”

“Ừ. Cho dù…” Nói đến đây Phó Tiểu Vũ lo lắng dừng lại một chút: “Cho dù khi đó Hàn Giang Khuyết vẫn còn hôn mê thì tôi và Hứa Gia Lạc cũng đến chăm sóc cho anh.”

“Được.”

Omega ấy có hàng mi rất dài, chiếc mũi không quá cao thẳng. Trước kia Hàn Giang Khuyết luôn nói Văn Kha giống như chú hươu cao cổ, khi đó Phó Tiểu Vũ còn cảm thấy không phải, nhưng giờ đây khi mang thai nom anh lại càng thêm có nét đẹp an tĩnh của loài hươu.

Omega ngẩng đầu lên nhìn y và Hứa Gia Lạc: “Hình như gần đây quan hệ giữa hai người tốt hơn không ít đấy nhỉ?”

Lúc Văn Kha nói ra câu này, Hứa Gia Lạc lại vừa đút múi măng cụt cho Phó Tiểu Vũ, cả phòng bệnh bỗng chốc lặng ngắt như tờ trong chốc lát.

Rồi vẫn là Hứa Gia Lạc bình tĩnh nói: “Ông không ở, Hàn Giang Khuyết lại hôn mê, thế nên chẳng phải hai bọn tôi nên giúp đỡ lẫn nhau một chút à?”

“Đúng đúng.” Phó Tiểu Vũ cũng vội vàng lên tiếng, y vừa cúi đầu ăn măng cụt vừa âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Khi ra khỏi bệnh viện, Phó Tiểu Vũ không nhịn được hỏi: “Hứa Gia Lạc… Anh nói xem, liệu Văn Kha có phát hiện không?”

“Chắc là không đâu.” Hứa Gia Lạc đang lái xe, hắn nói: “Em đừng thấy cậu ấy đang nói với chúng ta mà lầm. Thật ra cậu ấy vẫn đặt chú ý lên Hàn Giang Khuyết đấy, vừa nói vừa thi thoảng ngắm Hàn Giang Khuyết.”

“À…” Phó Tiểu Vũ yên tâm hơn chút, nhưng lập tức trong lòng bỗng ấm ức.

Có vài chuyện càng nghĩ lại càng khó chịu. Hàn Giang Khuyết nằm lâu thêm thì người có thể bầu bạn với Văn Kha lại càng ít. Trừ Hàn Giang Khuyết – người yêu Văn Kha nhất trên thế giới này, cuộc sống của mỗi người đều không thể không tiếp tục.

“Về nhà nhé? Hay đi thư giãn một lúc? Xem phim đi.”

Dường như Hứa Gia Lạc cảm nhận được vẻ mất mát của Phó Tiểu Vũ, nhẹ giọng hỏi.

“Em hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi trước, tối nay chúng mình hẵng coi phim.” Phó Tiểu Vũ nghĩ nghĩ rồi nói: “À đúng rồi, sáng nay cần đến nhóm xây dựng lấy chút tài liệu cần xem vào cuối tuần, về công ty một chuyến trước đã.”

“Đi thôi.” Hứa Gia Lạc nói.

Bởi vì hai người họ chỉ định đi lấy chút tài liệu nên không đậu xe ở bãi đồ mà tìm một vị trí ở làn đỗ xe taxi dừng một lúc.

Phó Tiểu Vũ cầm tài liệu nhanh chóng chạy ra khỏi đại sảnh từ cửa này, sau đó đi tới kéo cửa Tesla ra.

Chờ đến khi Tesla khởi động, một chiếc taxi vốn dừng ở phía sau cũng đuổi theo.

“Chị, chị cứ kệ em. Em đã sớm nói cho chị là Alpha lần trước lái xe đưa mèo đến nhà mình về nhất định có gì không ổn! Anh tài, phiền anh hãy theo sát chiếc xe đằng trước giúp tôi.”

Phó Cảnh mặt tái mét ngồi sau ghế taxi, ông ta vừa nhìn chằm chằm đằng trước vừa gọi điện thoại: “Em không gây chuyện, em thật sự không gây chuyện! Chị à! Thằng ranh Phó Tiểu Vũ ngay cả tìm bạn trai cũng không nói cho em, còn hại chị phải xấu hổ khi làm mai làm mối. Nhất định em phải xem xem có chuyện gì xảy ra!”

________________

Hết chương 61.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi