TÌNH YÊU KỲ LẠ ĐÃ XUẤT HIỆN



Hứa Gia Lạc chịu khổ sở ở sân bay hai tiếng, chờ đến khi làm xong tất cả thủ tục sân bay và mỏi mệt đón xe chạy tới bệnh viện thì đã mười giờ rồi.

Trên đường Vương Tiểu Sơn gửi số phòng cho hắn, buổi sáng bệnh viện khá đông đúc, trong hành lang có không ít dân bản xứ đang đi lại và trò chuyện. Hứa Gia Lạc đi tìm phòng theo bảng hướng dẫn, phải tới lui một lúc mới thấy phòng bệnh của Phó Tiểu Vũ.

Cửa phòng đang đóng, nhưng tấm rèm trên cửa sổ kính lớn lại đang kéo lên gần một nửa.

Bởi vậy Hứa Gia Lạc có thể lờ mờ nhìn thấy nửa người Phó Tiểu Vũ đang nằm trên giường bệnh, mà còn có ba người đang đứng bên cạnh giường, theo thứ tự là Vương Tiểu Sơn, một bác sĩ, và cả… Ôn Hoài Hiên.

Trên mặt bác sĩ vẫn mang theo nụ cười, có thể nhìn ra được bầu không khí bên trong phòng có lẽ không quá nghiêm trọng.

Mà lúc này Ôn Hoài Hiên đang đứng quay lưng về phía Hứa Gia Lạc, hắn và Vương Tiểu Sơn nói mấy câu gì đó với bác sĩ, sau đó đi tới gần giường bệnh thêm một chút rồi lo lắng khom người nói gì đó với Phó Tiểu Vũ.

Xung quanh vẫn rất ồn ào, Hứa Gia Lạc đứng một mình trên lối đi đông đúc. Hắn cảm thấy hình như mình bị ai đó đi ngang va phải, nhưng vẫn chậm chạp đứng tại chỗ.

Không có bất cứ ngôn từ nào có thể hình dung được sự mất mát lúc này của hắn.

Bên trong cửa kính là Phó Tiểu Vũ, Ôn Hoài Hiên, Vương Tiểu Sơn, và cả bác sĩ.

Mà chính trên cánh cửa ấy cũng phản chiếu hình ảnh hắn đang đứng ở ngoài phòng bệnh –

Một Hứa Gia Lạc râu ria xồm xoàm, đầu tóc rối bời.

Cảnh tượng ấy hoang đường đến là nhường ấy.

Nhìn thoáng qua cánh cửa sổ, hắn giống như cùng nằm trên một mặt phẳng với những người bên trong, nhưng trên thực tế hắn lại hoàn toàn bị ngăn cách bên ngoài.

Khoảnh khắc ấy, Hứa Gia Lạc bất chợt nhớ tới lần trước khi định đến Việt Nam tìm Phó Tiểu Vũ, visa của hắn vẫn chưa hết hạn, nhưng ai ngờ lại không đi được.

Mà lần này khi hắn thật sự bay tới Việt Nam trong đêm vì Phó Tiểu Vũ, trùng hợp thay visa lại hết hạn. Mà khi là người đầu tiên chạy vào sân bay định làm thủ tục, quầy đăng kí lại đầy ắp người ngay buổi sáng sớm một cách hiếm hoi, khiến hắn không thể không bị kẹt ở sân bay chờ đến hai tiếng.

Chỉ muộn hai tiếng ấy thôi, vẻn vẹn hai tiếng ấy thôi.

Người đầu tiên chạy đến bầu bạn với Phó Tiểu Vũ đã biến thành Ôn Hoài Hiên.

Cuộc sống thật sự hoang đường đến thế sao?

Hay là hết thảy mọi thứ đều là sự trừng phạt từ cõi nào sâu xa.

Ngay lúc này, Vương Tiểu Sơn đứng đối diện với cửa sổ ngẩng đầu lên một cái. Sau khi nhìn thấy Hứa Gia Lạc, cậu ta lập tức vẫy vẫy tay nói gì đó rồi đi ra ngoài, còn Ôn Hoài Hiên quay đầu lại nhìn rồi cũng đi theo sau Vương Tiểu Sơn.

“Giám đốc Hứa.” Ôn Hoài Hiên bắt tay Hứa Gia Lạc, lại đánh giá hắn từ trên xuống dưới vài bận rồi nhướn mày lên: “Anh đây… Là bay đến ngay trong đêm luôn à?”

“Chào cậu.” Nhất thời Hứa Gia Lạc không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành lên tiếng chào.

Vẻ kinh ngạc khoa trương trên mặt Ôn Hoài Hiên, đương nhiên càng có thể khiến hắn thêm khó chịu vì cảm nhận được sự tồn tại lúc này của mình không đúng lúc cỡ nào.

“Tôi đã nói chuyện với bác sĩ một lúc, bên này sốt xuất huyết là bệnh rất thường gặp, cho nên triệu chứng nhẹ cũng không cần quá ngạc nhiên. Giám đốc Phó đã hạ sốt, cũng không còn triệu chứng gì khác, có lẽ chỉ cần quan sát thêm một hai ngày là xuất viện được, anh cũng đừng quá lo lắng.”

Ôn Hoài Hiên thấy Hứa Gia Lạc không mở miệng thì chuyển chủ đề rất nhanh, lại nói thêm một câu: “Có điều hiện giờ cậu ấy vẫn khá mệt, vừa rồi cậu ấy nói muốn ngủ thêm một lúc. Tôi cũng có việc cần làm một chút, sẽ rời khỏi đây chừng nửa tiếng, cậu chú ý chăm sóc giám đốc Phó thêm chút nhé Tiểu Sơn.”

“Vâng, anh cứ yên tâm.”

Mắt Vương Tiểu Sơn vẫn còn quầng thâm nhạt, nhưng cậu ta lập tức gật nhẹ đầu. Chờ sau khi Ôn Hoài Hiên đi, cậu ta mới nhìn Hứa Gia Lạc rồi nhỏ giọng mở miệng: “Anh Hứa vẫn chưa ăn cơm đúng không ạ? Hay là anh đi ăn chút gì đó đi, em thấy dáng vẻ anh cũng mệt mỏi lắm đấy.”

“Không sao đâu, tôi không đói.” Hứa Gia Lạc lắc đầu: “Cậu chờ tôi một chút.”

Hắn không chờ Vương Tiểu Sơn trả lời đã chạy ra ngoài bệnh viện mua mấy chai nước ép trái cây tươi mang về. Hắn cũng được xem như từng có kinh nghiệm, biết được lúc bị sốt xuất huyết việc bổ sung nước vô cùng quan trọng, nên mới chuẩn bị thêm chút nước trái cây tươi và canh.

Đợi lúc mang nước trái cây về, hắn mới lần nữa gõ cửa phòng bệnh rồi hỏi Vương Tiểu Sơn ngồi bên trong với chất giọng khàn khàn: “Phó Tiểu Vũ ngủ rồi ư? Tôi… Tôi có thể vào xem em ấy không? Tôi có mua mấy chai nước trái cây, chờ lúc tỉnh hãy cho em ấy uống nhiều thêm một chút.”

Những câu hỏi thăm dò này của hắn thực ra ít nhiều gì cũng vì cảm thấy thái độ của Vương Tiểu Sơn khá vi diệu.

Vương Tiểu Sơn nhìn thoáng qua nước trái cây trong tay hắn, cậu ta chần chừ một lúc, cuối cùng cũng nhẹ giọng nói: “Vâng.”

Hứa Gia Lạc nhận được cho phép thì hơi do dự, hắn nhẹ nhàng hít một hơi rồi mới đi vào phòng bệnh, sau đó đặt nước trái cây lên tủ đầu giường, đoạn cứ thế đứng cạnh giường bệnh.

Điều đầu tiên mà hắn nhìn, chính là tay phải đặt ngoài chăn của Phó Tiểu Vũ.

Làn da của Omega vừa mỏng manh vừa trắng nõn, có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt bên dưới. Lúc này trên mu bàn tay nhỏ gầy đang dán một miếng băng gạc do truyền dịch.

Chỉ một cánh tay mà thôi, Hứa Gia Lạc cũng nhìn rất lâu,

Hắn chầm chầm dời ánh mắt lên phía trên –

Phó Tiểu Vũ đang quay lưng về phía hắn.

Trong phòng bệnh an tĩnh, làn da tái nhợt của Omega nom càng thêm tái nhợt. Mặc dù đang nhắm mắt lại, nhưng rèm mi thật dài của y lại khe khẽ run lên, có thể láng máng cảm giác được nhịp thở không đồng đều của lồng ngực người ấy dưới lớp chăn…

Phó Tiểu Vũ không ngủ.

Ngực Hứa Gia Lạc bỗng nhiên bị cây búa đập mạnh vào một cái.

Có lẽ, người ấy chỉ không muốn gặp hắn mà thôi.

Hắn vượt qua khoảng cách mấy ngàn cây số trong đêm khuya chỉ đề chạy đến làm một kẻ dưa thừa.

Câu nói sắc bén của Văn Kha lần nữa vang lên trong đầu hắn.

“Thực ra ông biết Phó Tiểu Vũ là người có cảm giác giới hạn đến nhường nào mà. Cho nên chia tay mang ý nghĩa rằng – ông và cậu ấy đã là người xa lạ. Dù ông có muốn quan tâm, muốn bảo vệ cậu ấy đến cỡ nào, thì hết thảy những gì ông làm chỉ đều là dư thừa.”

Câu nói này thực sự tựa như một con dao sắc ngọt, có thể giết chết hắn hơn cả lời nào khác.

Vào khoảnh khắc đó, lần đầu tiên Hứa Gia Lạc bất chợt mờ mịt nghĩ –

Hắn thật sự có thể làm được ư?

Nếu như hắn làm không được.

Nếu như hắn làm không được…

___________

Hết chương 91B.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi