TÌNH YÊU KỲ LẠ ĐÃ XUẤT HIỆN

Phó Tiểu Vũ nhìn chằm chằm vào tin nhắn Wechat sau cùng của Ôn Hoài Hiên gửi tới.

Có mấy giây, trực giác đang cho y hay, có lẽ những gì Ôn Hoài Hiên muốn nói sẽ không bình thường. Nhưng y vẫn thẳng thừng gửi một chữ “Được” không hề nghĩ ngợi.

Giờ phút này chính là khoảnh khắc rất hiếm thấy trong đời y – khoảnh khắc mà cảm xúc của y xao động đến độ không muốn suy nghĩ gì nữa. Y không muốn bị nhốt chặt ở chỗ này, y muốn bùng nổ, muốn lao ra, thậm chí mặc kệ để bản thân trôi về chốn nào cũng được.

Ôn Hoài Hiên chỉ mất mười phút là đã lái xe đến đón Phó Tiểu Vũ. Nhà hắn vốn ở một khu khác trong khu biệt thự Quân Nhã, rất tiện đường.

Alpha ăn bận cực kỳ sáng sủa, chiếc sơ mi đen phối với áo gi lê màu xám, tóc tai đã được chải chuốt điệu đà, toàn bộ tóc mái được vuốt hết ra phía sau. Mặc dù kiểu tóc vuốt này nom hơi khoa trương, nhưng phối với bộ trang phục long trọng lại toát lên phần khí chất cao quý hơn so với bình thường.

“Hôm nay cậu nghỉ ngơi thế nào rồi?” Ôn Hoài Hiên vừa lái xe vừa nhẹ nhàng hỏi: “Thật ra lúc chiều tôi định hỏi cậu có muốn cùng ăn tối không, nhưng lại nhớ hồi ở Việt Nam cậu có nói hôm nay người nhà mình sẽ tới thăm, nên tôi mới chờ cơm nước xong xuôi rồi gửi tin nhắn cho cậu.”

“Mẹ kế đưa con mèo của cha tôi tới, vừa rồi chúng tôi cùng ăn sủi cảo. Ừm… Tôi cũng nghỉ ngơi đầy đủ rồi.” Phó Tiểu Vũ ngồi trên ghế cạnh tài xế, y cầm điện thoại đáp lời.

Y đương chìm đắm trong thứ cảm xúc mờ mịt không biết nơi đâu là lối ra, thậm chí còn không hỏi Ôn Hoài Hiên xem họ đang đi đâu.

Ôn Hoài Hiên cũng yên lặng hiếm thấy.

Hắn lái xe không nhanh, thỉ thoảng lại liếc mắt nhìn Phó Tiểu Vũ. Bình thường đại đa số thời điểm hắn nói chuyện rất đơn giản và thẳng thắn, cũng không chần chừ, nhưng hôm nay lại có gì đó khang khác.

Cảnh đêm ở khu Bắc thành phố rất đẹp, đường rộng rãi yên tĩnh, đa số cửa hàng hai bên đường vẫn đang mở cửa, đèn đuốc sáng rực.

Phó Tiểu Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Mãi đến khi Ôn Hoài Hiên quẹo vào một con đường mà bình thường y không thể nào đi ngang qua đó, Phó Tiểu Vũ mới đột ngột ngồi thẳng dậy: “Chờ một chút, dừng xe lại đi.”

Ôn Hoài Hiên hơi sửng sốt, nhưng hắn vẫn dừng xe ở vệ đường rồi quay đầu sang nhìn Phó Tiểu Vũ.

Đôi mắt to tròn trong veo xinh đẹp của Omega ấy đang nhìn hắn, trong đó chất chứa nỗi kinh ngạc. Tim Ôn Hoài Hiên bất chợt hẫng một nhịp, có điều còn chưa kịp mở miệng, hắn bỗng nhận ra không phải Phó Tiểu Vũ đang nhìn mình –

Mà người ấy đang xuyên qua cửa xe đằng sau lưng hắn để chăm chú nhìn vào con đường đối diện.

Ôn Hoài Hiên lúng túng quay đầu lại. Chỉ thấy bên kia đường có một khách sạn mèo tên Inohara đang mở cửa, trên bảng hiệu có hình móng vuốt mèo rất đáng yêu, bên cạnh có viết mấy dòng chữ giới thiệu kinh doanh đơn giản: Nhận gửi nuôi mèo, bán đồ cho mèo, làm đẹp cho mèo.

“Khụ.”

Ôn Hoài Hiên ho nhẹ một cái, đoạn mở miệng cố xua bầu không khí lúng túng: “Mẹ kế của cậu có đưa mèo đến đúng không Tiểu Vũ? Cậu muốn mua chút đồ chơi hả? Để tôi đi qua xem chút với cậu nhé?”

“… Không cần đâu.” Phó Tiểu Vũ im lặng mấy giây mới trả lời.

Khóe miệng của y khẽ nhúc nhích, đó là biểu hiện mang hàm nghĩa không rõ.

Khách sạn mèo Inohara cũng ở khu Bắc, hóa ra còn cách nhà y không xa. Có lẽ, y còn từng đi qua nhiều lần mà không mảy may biết gì cả.

Đương nhiên không thể nói là y đang nhìn cảnh mà đau lòng, chỉ là chút duyên phận lạ kỳ khiến nỗi xót xa lạ lùng bỗng trào dâng trong lòng y, suýt nữa đã làm tan chảy cảm giác phẫn nộ mà y không có cách nào kiềm chế kia.

“Anh Ôn này.”

Lúc mở miệng, Phó Tiểu Vũ mới chợt nhận ra hồi nãy Ôn Hoài Hiên gọi mình là “Tiểu Vũ”. Cách xưng hô đột nhiên thân thiết này cũng làm y nhận thức một điều rất rõ ràng – Rằng đúng là y cần phải hỏi cho ra nhẽ rồi.

“Hôm nay anh tìm tôi là muốn nói gì với tôi vậy?” Y nhẹ hỏi.

“À…” Không ngờ Ôn Hoài Hiên lại hơi lắp bắp, đoạn thấp giọng nói: “Hay là, hay là chờ tôi đưa cậu lên núi rồi nói sau nhé. Cảnh bên kia đẹp lắm.”

Phó Tiểu Vũ lắc đầu: “Cứ nói ở chỗ này đi.”

Y hiểu được đến chỗ đặc biệt có ý nghĩa như thế nào, và cũng chính vì thế nên mới kiên quyết muốn nói ở đây.

Ôn Hoài Hiên cũng hơi trầm mặc: “Thôi được rồi.”

Kinh nghiệm yêu đương của hắn không hề ít. Trước đó khi hẹn Phó Tiểu Vũ ra ngoài, hắn đã bộc lộ ý của mình, có điều Phó Tiểu Vũ đồng ý nên đương nhiên hắn cảm thấy ngập tràn tự tin.

Mà đến giờ phút này, Phó Tiểu Vũ lại không chịu đến nơi mà hắn đã chuẩn bị kỹ càng, khiến Ôn Hoài Hiên lờ mờ cảm nhận được chút dự cảm bất thường.

Nhưng đã tới bước này thì chẳng còn cách nào thu lại được nữa.

Ôn Hoài Hiên hít sâu một hơi, đoạn quay người đối diện với Phó Tiểu Vũ, nhấn mạnh từng chữ: “Tiểu Vũ à, anh thích em, anh nghiêm túc đấy.”

“Thực ra anh cảm thấy thời gian qua mình đã biểu hiện rất rõ ràng, chỉ là vẫn không nói ra thành lời. Nhưng khi giúp đỡ em trong mấy ngày em bị ốm ở Việt Nam, anh đã biết mình không muốn mập mờ chờ đợi nữa. Anh cực kỳ thích em, muốn chăm sóc em, muốn làm Alpha của em. Em có thể cho anh cơ hội này được không?”

Lời tỏ tình của Ôn Hoài Hiên khiến trong xe yên tĩnh một chốc.

Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của người ấy. Năm giây, mười giây, Ôn Hoài Hiên vẫn không nhận được câu trả lời.

Tiếng tim đập dần dần tăng tốc một cách mất khống chế, hắn chỉ biết thấp thỏm chờ đợi.

“Anh Ôn này, tôi muốn hỏi anh một vấn đề.”

Cuối cùng Phó Tiểu Vũ cũng mở miệng. Nhưng y không trả lời Ôn Hoài Hiên mà nghiêm túc hỏi: “Anh… Thích tôi từ lúc nào? Kỳ thực lúc vừa kết bạn trên Wechat, chúng ta cũng không liên lạc nhiều lắm đúng không?”

“A đúng.”

Ôn Hoài Hiên khá căng thẳng. Phó Tiểu Vũ không trả lời câu tỏ tình của hắn, nhưng chỉ cần mở miệng là đã đồng nghĩa với việc tình hình không tệ lắm.

“Lúc vừa kết bạn, anh cũng chỉ coi em như một đối tượng hẹn hò mà người nhà giới thiệu… Và không quá để tâm. Nhưng sau khi thêm bạn không lâu, có một hôm em bỗng đổi ảnh đại diện Wechat, chính là bức ảnh hút thuốc trong đêm tuyết kia.”

Chẳng hiểu sao vẻ mặt Phó Tiểu Vũ lại lộ ra thứ cảm giác mà Ôn Hoài Hiên không thể miêu tả được, là chút ngẩn ngơ sững sờ.

Dường như người ấy đang nhìn hắn, lại như thông qua việc nhìn hắn để đưa mình trôi đến chốn nào bí ẩn.

Cho đến bây giờ, Ôn Hoài Hiên chưa từng trải qua lần tỏ tình nào thấp thỏm đến thế, hắn thật sự không đoán được Phó Tiểu Vũ đang nghĩ gì.

Ôn Hoài Hiên cảm thấy miệng lưỡi mình khô ran đắng chát, hắn dừng một chút mới tiếp tục nói: “Quá quyến rũ, cũng hoàn toàn khác với ấn tượng mà trước đó em mang lại cho anh. Anh đã kìm lòng không đặng mà lưu bức ảnh đó lại. Chỉ tiếc là khi anh thật sự quen biết được em thì em đã yêu người khác rồi. Anh thật sự không cam lòng, cho nên sau này khi thấy em đổi ảnh đại diện, lại xóa ảnh chụp chung với Hứa Gia Lạc đi, anh mới vội vàng liên lạc với em. Nhưng mà Tiểu Vũ à, anh thích em không phải hoàn toàn vì vẻ ngoài hay gì đó, mà là trong quãng thời gian ở chung với nhau này… Ừm, anh thật sự không biết nói sao, nhưng anh cảm thấy em là Omega đặc biệt nhất mà mình từng gặp. Anh thật sự muốn trở thành Alpha có được em.”

Lúc giải thích đến chỗ không phải vì vẻ ngoài, Ôn Hoài Hiên hơi căng thẳng, cũng vì thế mà pheromone vị rượu của Alpha cũng nhất thời trở nên nồng nàn kích động hơn trong xe.

“Anh vẫn còn lưu à?” Phó Tiểu Vũ bất chợt hỏi: “Bức ảnh kia ấy.”

“Đương nhiên rồi.” Ôn Hoài Hiên rút điện thoại ra, nhưng còn chưa bật lên đã bị Phó Tiểu Vũ vỗ vào tay ngăn lại.

“Không cần đâu, chúng ta xuống xe nói chuyện đi.”

Phó Tiểu Vũ mở cửa xe bước ra ngoài trước.

Cơn gió đêm cuối thu thốc vào mặt, y đứng ngây người một chốc trước cửa hàng tiện lợi 24 giờ, rồi bỗng đi vào.

Ôn Hoài Hiên còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Omega lấy một gói thuốc lá và bật lửa trên kệ hàng chỗ quầy thu ngân, nhanh chóng trả tiền rồi sải bước đi ra đứng bên vệ đường cùng hắn.

“Anh Ôn có hút thuốc không?”

Phó Tiểu Vũ bật lửa đánh “Tách” một tiếng, y châm một điếu thuốc nhưng không hút ngay, mà bất chợt hỏi.

“Không hút.” Ôn Hoài Hiên lắc đầu.

“Thực ra thì, tôi cũng không hút thuốc lá.”

Phó Tiểu Vũ nhìn hắn nở nụ cười.

Omega vừa nói vừa nghiêng đầu rít một hơi thật chậm, thật sâu.

Ngón tay đang kẹp điếu thuốc của y nom thon thả trắng ngần đến lạ, móng tay mượt mà xinh xắn, khớp xương càng thêm rõ ràng.

Đốm lửa đỏ bập bùng cạnh đôi môi.

Trong đêm thu, nửa bên mặt nhìn nghiêng của Omega và đôi mắt của người ấy khoác lên vẻ đẹp tịch liêu mà mơ màng đến choáng ngợp.

Nhất thời, Ôn Hoài Hiên nhìn đến ngớ người.

Bức ảnh mà hắn lưu lại đang bừng sống dậy ngay trước mắt hắn, ngay trong thời khắc này.

Trong nỗi rung động khôn kham ấy, Phó Tiểu Vũ mở miệng.

“Lần đầu tiên hút thuốc, là Hứa Gia Lạc dạy tôi. Mà tấm ảnh anh nói đến kia, cũng là do Hứa Gia Lạc chụp.”

Phó Tiểu Vũ chậm rãi phả một hơi khói trắng. Y nhìn xe cộ lướt nhanh trên đường, tiếp tục thầm thì: “Anh ấy dạy tôi rằng, đừng hít khói vào phổi, chỉ ngậm vào miệng một lần thôi. Thực ra đó không phải là hút thuốc thật sự, đúng không?”

“Đó chẳng qua chỉ là một thứ cảm xúc.”

Phó Tiểu Vũ nheo mắt lại. Y giống như cái lần đầu tiên trong đêm tuyết ấy, bướng bỉnh nổi loạn ngậm lấy điếu thuốc, đoạn bật lửa lên rồi tắt đi.

“Ôn Hoài Hiên này, có lẽ anh không thích bức ảnh đại diện Wechat trước đó của tôi. Nhưng thực ra đó chính là tôi của trước đây, trừ công việc tôi gần như không có gì. Không hề giải trí, quan hệ với người nhà cũng rất lạnh nhạt, ngoại trừ Hàn Giang Khuyết thì gần như không có bạn bè, và tôi càng… Chưa từng trải qua tình yêu.”

Nói đến đó, Phó Tiểu Vũ không hề cảm thấy buồn bã.

Khi nhớ lại một bản thân vẫn luôn gò bó, luôn không vui vẻ, cũng chẳng phong tình, thậm chí trong lòng y còn dậy lên chút dịu dàng.

Đó đã từng là y, là một Phó Tiểu Vũ không được người khác yêu thích.

“Cho nên, Phó Tiểu Vũ mà anh thích thực ra… Là Hứa Gia Lạc phát hiện.”

Ôn Hoài Hiên kinh ngạc nhìn Phó Tiểu Vũ, hắn không biết nên nói gì.

Trong nháy mắt đó, hắn không biết rốt cuộc là vẻ đẹp của Phó Tiểu Vũ khiến hắn đau lòng, hay chính Phó Tiểu Vũ khiến hắn đau nữa.

Trái tim hắn mơ hồ rơi xuống dưới. Cho đến giờ phút này, tâm trạng tỏ tình mới bỗng nhiên mất khống chế, cũng hoàn toàn khác so với bất cứ lần nào trước đây.

Nói đến đó, Phó Tiểu Vũ không nhịn được ngẩng đầu lên, ngắm nhìn bầu trời đêm đen như mực.

Khói thuốc bị gió thổi ngược lại khiến đôi mắt bị hun đến mỏi nhừ. Mùi khói ngập tràn trong khoang miệng, lúc phả ra lại mịt mờ trên con đường cô liêu quạnh vắng.

Không phải là mùi vị thanh thanh của loại thuốc lá dành cho nữ mà Hứa Gia Lạc hút, mà là thứ hương vị cay nồng, mạnh mẽ và kích thích hơn của nam giới.

“Ôn Hoài Hiên, cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã thích tôi.”

Phó Tiểu Vũ lặp lại lời cảm ơn đến hai lần.

Y thật sự chân thành.

Đoạn tình với Hứa Gia Lạc đã khai phá vẻ gợi cảm và xinh đẹp mà y chưa bao giờ có.

Đó chính là giá trị quý giá vô ngần không gì sánh được trong sinh mệnh.

Mà vào khoảnh khắc này, y đột nhiên nhận ra, thực ra mình không hề mất đi giá trị ấy.

Thứ Hứa Gia Lạc mang đến cho y, những trải nghiệm nhân sinh có được, đã lưu dấu vĩnh viễn trong đời y, để lại vết tích chẳng thể xóa nhòa.

So với nó, những gì mà Ôn Hoài Hiên dành cho y là quá bé nhỏ.

“Nhưng mà thật sự, thật sự xin lỗi.”

Phó Tiểu Vũ bóp tắt điếu thuốc lá, y đối mặt với Ôn Hoài Hiên rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi không có cách nào đồng ý được.”

Đương nhiên Ôn Hoài Hiên cũng đã đoán được, thế nhưng khi thật sự nghe thấy, hắn lại đau lòng hơn cả những gì mình nghĩ.

Mà hoang đường là, tình cảm yêu thích dành cho Phó Tiểu Vũ của hắn lại đạt tới đỉnh điểm ngay vào giờ khắc này.

“Đờ mờ.”

Ôn Hoài Hiên cúi đầu chửi một câu. Hắn không phẫn nộ, mà chỉ uể oải.

Hành động này khá là hiếm thấy, bình thường hắn luôn chọn từ ngữ rất lịch sự nho nhã, gần như chưa từng nói tục bao giờ.

Chờ lúc ngẩng đầu lên, Ôn Hoài Hiên chỉ thấy mũi mình cay cay. Hắn chỉ có thể gãi gãi đầu lộn xộn nói: “Không phải là anh mắng em đâu Tiểu Vũ, anh không có ý kiến gì cả. Anh nói là, anh hiểu, anh hiểu, chỉ có điều cần tìm chút thời gian để tiếp nhận chuyện này. Để, để anh đưa em về trước nhé?”

“Được.”

Phó Tiểu Vũ muốn nói gì đó, nhưng ngay lúc này có nói thêm gì cũng dường như không còn ý nghĩa.

Ban đầu y đã đi cùng Ôn Hoài Hiên đến cạnh xe, nhưng lúc nhìn khách sạn mèo kia, y lại dừng chân.

Mùi khói thuốc đăng đắng ngai ngái vẫn quẩn quanh vòm miệng.

Từ chối đương nhiên là điều nhất định phải làm, nhưng đồng thời y lại cảm thấy nỗi phận nộ lần nữa phun trào.

Y đã từng cảm nhận được tình yêu, điều đó khiến y không thể dễ dàng và vội vàng đón nhận một mối tình thoạt nhìn không tệ.

Nhưng người đã cho y tình yêu đó lại là một kẻ hèn nhát –

Hết lần này đến lần khác, Hứa Gia Lạc – kẻ hèn nhát đó đã khắc những dấu vết sâu nhất trên người y.

Phó Tiểu Vũ gắng gượng kiềm chế tâm trạng chực chờ bùng nổ ấy lại. Dường như đoạn đối thoại vừa rồi, dường như chính điếu thuốc vừa rồi đã khiến tâm trạng ấy càng thêm mãnh liệt khó lường.

Từng bấy ngày chia tay, bao nhiêu ngày nhẫn nại, y chưa từng bộc lộ cảm xúc đau khổ với bất cứ một ai.

Nhưng mà hiện giờ, y thật sự chịu đựng đủ rồi.

Y không muốn nhẫn nhịn nữa.

“Ôn Hoài Hiên, anh không cần đưa tôi về đâu.”

Gần như chỉ trong một chớp mắt Phó Tiểu Vũ đã hạ quyết tâm. Y mím chặt môi, thấp giọng nói.

….

Lúc nhận được điện thoại của Phó Tiểu Vũ, Hứa Gia Lạc đang ở phòng bệnh, vừa truyền nước vừa trò chuyện với Cận Sở.

“Anh có ý gì? Nói rõ ràng một chút đi.” Giọng Cận Sở bên kia điện thoại không được vui vẻ cho lắm.

“Anh nói là, cha anh đã phẫu thuật xong, giờ cũng đến lúc đó rồi. Anh muốn tìm thời gian nói cho xong mọi thứ với em một lần.”

“Bây giờ có thể nói rồi đó.”

“Không.” Hứa Gia Lạc thấp giọng nói: “Anh không nói đến kiểu tán gẫu tùy ý đó. Anh muốn làm rõ tất cả mọi chuyện giữa chúng ta, từ tiền bạc đến quyền giám hộ, lại nên giải thích chuyện ly hôn với Nam Dật thế nào. Cho nên anh cảm thấy, tốt nhất là có luật sư cùng đi.”

“Hứa Gia Lạc, anh…” Bên kia điện thoại, Cận Sở hơi ngơ ngác, nhất thời y như câm lặng không thể nói được nửa câu sau.

“Cận Sở?” Hứa Gia Lạc thúc giục.

“Phải đưa luật sư theo?” Giọng của Cận Sở càng nhẹ hơn: “Chỉ hai chúng ta nói chuyện không được sao?”

“Đúng, cả hai bên chúng ta đều có luật sư.” Hứa Gia Lạc nói: “Như thế ai cũng yên lòng, với cả…”

Hắn bỗng ngừng lại.

Hứa Gia Lạc cầm điện thoại ngơ ngác nhìn tên hiển thị trong cuộc gọi DingTalk.

Là Phó Tiểu Vũ.

Là… Phó Tiểu Vũ!

“Cận Sở, anh có chút việc rồi, lát nữa lại nói tiếp.”

Hắn chỉ ngẩn người vài ba giây rồi lập tức khàn giọng cúp máy, sau đó vội vàng nhấn nút nhận cuộc gọi.

Dù chỉ hai ba giây ấy thôi cũng khiến lòng hắn sợ hãi. Hắn sợ Phó Tiểu Vũ gọi nhầm, chỉ một giây không bắt máy thôi cũng không kịp nữa.

“Anh đang ở đâu?”

Omega đầu dây bên kia không chào hỏi gì, vừa mở miệng đã nói bốn chữ rất thằng thừng.

“Bệnh viện Nhân Tâm, Tiểu Vũ, anh đang…”

Hứa Gia Lạc chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô chát, nào ngờ sau đó lại lần nữa bị cắt lời thô bạo.

“Mười phút sau đi ra, bãi đỗ xe.”

“Tiểu Vũ à, anh đang truyền nước biển, hay là lát nữa anh đi tìm em nhé? Em đang ở nhà hả? Anh sẽ đi ngay đây, nhanh thôi.”

Nói xong một câu này, Hứa Gia Lạc mới muộn màng phát hiện Phó Tiểu Vũ đã sớm cúp máy rồi.

___________

Hết chương 96.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi