TÌNH YÊU KỲ LẠ ĐÃ XUẤT HIỆN

Phó Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn Alpha nói câu xin lỗi khi máu mũi vẫn đang chảy ròng ròng.

Khi cuối cùng cũng nghe thấy tiếng “Xin lỗi” này, thậm chí y không biết nên miêu tả tâm trạng lúc này của mình như thế nào.

Trong cơn gió đêm lạnh lẽo, dù cõi lòng có xót xa đến đâu, Phó Tiểu Vũ cũng không muốn né tránh ánh mắt, chỉ có thể quật cường nhìn chằm chằm vào Hứa Gia Lạc không nói một lời.

“Xin lỗi em.”

Hứa Gia Lạc khàn giọng lặp lại lần nữa: “Tiểu Vũ, từ sau khi chúng ta chia tay anh vẫn luôn muốn nói câu này… Chỉ là, dù rốt cuộc anh có nghĩ thế nào đi chăng nữa, thì anh cũng không hề có tư cách nói xin lỗi. Bởi vì anh cũng thật sự không biết là nói xin lỗi – Rồi sau đó thì sao? Sau đó anh nên làm gì đây.”

“Thậm chí không chỉ là tư cách nói xin lỗi.” Alpha đau khổ khịt khịt mũi: “Lúc em đến Việt Nam, một ngày anh mở group DingTalk mấy chục lần. Lúc phát hiện em có điều bất thường, anh biết mình lo lắng bôn ba như thế giống như một thằng ngu, nhưng vẫn không kìm chế được bản thân. Cũng không ngờ được sáng tinh mơ đến Việt Nam còn phải xếp hàng xử lý thủ tục, dường như mọi chuyện đều đang trêu đùa anh vậy. Rồi sau đó vất vả lắm mới nhìn thấy em ở bệnh viện…”

Nói đến đây, hắn không thể không dừng lại chốc lát vì nghĩ đến ngày hôm đó, đoạn dùng mu bàn tay quệt lung tung lên cái mũi đang rướm máu như che giấu cảm xúc.

Lúc ngẩng đầu lên, mũi và mắt Hứa Gia Lạc bị dụi đến đỏ bừng: “Khi đó em vừa tiêm xong, đang nằm đó quay lưng về phía anh. Anh biết, là em không muốn gặp anh. Sau đó em lại cho anh hay, rằng nếu anh còn quan tâm như vậy chỉ khiến em thêm đau lòng. Phó Tiểu Vũ, khi đó trong lòng anh chỉ còn lại một ý nghĩ thôi: Anh xong đời rồi. Em đang nằm đó, bị ốm, cũng gầy gò đi nhiều, nhưng rốt cuộc anh không thể ôm em được nữa. Anh xong đời rồi.”

Hắn nói, rốt cuộc anh không thể ôm em được nữa.

Phó Tiểu Vũ phải dời mắt đi một chốc mới có thể gắng gượng kìm lại được sự yếu đuối và mất khống chế trong giây phút này.

Thực ra y biết chứ, biết Alpha ấy đã muốn nói lại thôi lúc túc trực ở phòng bệnh, biết nỗi thất hồn lạc phách lúc hắn cô độc rời khỏi Việt Nam.

“Tiểu Vũ, thực ra em hỏi đúng lắm. Anh cũng rất muốn hỏi mình, chẳng lẽ anh không biết ý nghĩa của việc chia tay sao?”

Hứa Gia Lạc cay đắng tự giễu nhìn thoáng qua vết máu trên mu bàn tay mình: “Anh biết. Chỉ là ngày đó, vào giây phút đó anh đã ngu ngốc tin tưởng rằng – Em là một Omega xuất sắc đến nhường ấy. Không có anh, qua một năm, hai năm, nhất định em sẽ tìm được một Alpha cực kỳ yêu em. Mà không có em, anh sẽ chấp nhận cả đời này chỉ làm một người cha tốt, như vậy cũng có thể sống tiếp được. Nào ngờ kết quả lại là, những ngày sau khi chia tay chính anh cũng không biết bản thân mình đang làm gì. Như vậy vấn đề căn bản không chỉ là cắt điện một chốc, mà là toàn bộ mạch điện đều bị chập mạch rồi. Anh không thể sống sót được. Kỳ thực trong cái đêm trở về từ Việt Nam anh mới biết được, con mẹ nó, không có cách nào sống sót như thế được.”

“Tiểu Vũ, lần này anh lén lút liên lạc với Tiểu Sơn là muốn tìm một thời gian thích hợp để trịnh trọng nói xin lỗi với em. Vả lại không chỉ là muốn xin lỗi, mà còn…”

Nói đến đây Hứa Gia Lạc dừng lại một hồi lâu, cuối cùng hít một hơi thật dài.

Trong nháy mắt đó, hắn gần như phải len lén siết chặt nắm đấm một cách đầy xấu hổ mới có thể nhìn thẳng Phó Tiểu Vũ, đoạn gằn từng chữ: “Tiểu Vũ, anh thật sự… Còn muốn được ở bên em.”

Lúc nói ra câu này, hắn cảm thấy tim của mình ngừng nửa nhịp.

Mấy ngày qua, Hứa Gia Lạc đã vô số lần tưởng tượng cảnh mình nói những gì muốn nói trước mặt Phó Tiểu Vũ, phải hoàn hảo, phải cẩn thận, phải có sức thuyết phục. Thậm chí hắn còn buồn cười đến độ đưa ra một bản thảo sẵn trong đầu.

Nhưng mà sau khi chia tay, hết lần này đến lần khác xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến lúc nào hắn cũng không có thời giản chuẩn bị gì, lúc nào cũng vội vàng.

Bởi vì khi thật sự đối mặt với Phó Tiểu Vũ đột nhiên xông tới trước mặt, hắn chỉ có một khát vọng.

Một khát vọng mãnh liệt khôn nguôi, trở thành cảm giác duy nhất trong miệng –

Anh thật sự, thật sự còn muốn được ở bên em.

Phó Tiểu Vũ ngồi trên bậc thềm ngẩn người, nhưng lại không nói một lời.

Kỳ thực lúc trên đường tới đây y cũng không biết mình muốn cái gì, cũng không biết mục đích của mình là gì.

Y chỉ như một con thú con đầy phẫn nộ, quyết định từ bỏ lý trí, để mặc bản năng của mình, tùy ý phát tiết cảm xúc đã nín nhịn hơn mười ngày qua ra ngoài.

Mà sau khi phát tiết sẽ làm gì thực ra y chẳng hề nghĩ.

Nhưng mà, cuối cùng phẫn nộ chỉ là nhất thời thôi.

Từ lúc hai người họ ôm lấy nhau trong cơn phẫn nộ mà tim lại đồng thời rung động này, hắn đã biết đêm nay nhất định sẽ có gì đó khác biệt rồi.

Nhưng y không biết nên đi đâu.

Có chút gì đó mỏi mệt, bủn rủn, tựa như sóng biển trong đêm vắng. Từng cơn sóng lặng lẽ vỗ vào bờ, len lỏi xâm nhập vào cơn phẫn nộ và lý trí của y.

Chẳng biết từ bao giờ, hai người họ đã bất giác tiến lại gần nhau hơn.

Gió đêm thốc tới từng cơn, Alpha ăn mặc mỏng manh hơi run khe khẽ. Nhưng lúc này y không còn để ý đến gì khác, chỉ kinh ngạc trân trân nhìn hắn.

Từng giây từng giây chầm chậm trôi qua, vẻ mặt Hứa Gia Lạc cũng càng lúc càng căng thẳng, cuối cùng Phó Tiểu Vũ cũng mở miệng.

“Nam Dật thì sao?”

Phó Tiểu Vũ hỏi: “Phải làm sao bây giờ?”

Hứa Gia Lạc như đang đối mặt với giám khảo, hắn nhanh chóng trả lời: “Bây giờ anh đang xử lý từng bước từng bước một. Đầu tiên anh cần làm rõ vấn đề quyền giám hộ với Cận Sở, cũng đã liên hệ với luật sư của anh chuẩn bị gặp Cận Sở nói chuyện một lần. Về sau anh sẽ cùng Cận Sở nói rõ chuyện ly hôn cho Nam Dật, xem làm thế nào để có thể khiến thằng bé bớt đau khổ ở mức lớn nhất.”

“Vậy nếu như Nam Dật không muốn thì sao?”

Ánh mắt của Phó Tiểu Vũ rất sắc bén, y tiếp tục hỏi.

“… Tiểu Vũ.”

Hứa Gia Lạc cúi đầu nhẹ nhàng cất hộp thuốc lá bằng kim loại kia vào túi, sau đó mới ngẩng đầu lên.

Đương nhiên hắn biết sẽ có câu hỏi này, mà mỗi một lần nghĩ đến nó hắn vẫn cảm thấy nặng nề.

Nhưng dù có nặng nề đến cỡ nào, thì một khi đã có đáp án, hắn sẽ không còn e ngại nữa.

“Lúc trước vì muốn giấu Nam Dật chuyện ly hôn nên anh mới nói chia tay em. Khi đó anh đã nghĩ, đời này anh chỉ có thể đảm nhận vai trò làm cha, dù bản thân không được hạnh phúc đi chăng nữa cũng cứ thế đi. Anh thật sự đã cho rằng mình lựa chọn con đường khó khăn nhất, hi sinh chính mình để làm một người cha hiền. Nhưng thật ra thì sao…”

Nói đến đây, trên mặt Hứa Gia Lạc gần như là vẻ giễu cợt lồ lộ với chính mình.

“Anh đã quá tự cho là đúng. Thực ra không phải, anh không chọn con đường khó khăn nhất, anh chỉ tự thọc mình một dao rồi cho rằng mình thật vĩ đại. Nhưng sự thật lại trái ngược, từ bỏ chính mình là điều đơn giản nhất. Ngay cả chính mình cũng từ bỏ được, cứ như thể sau này tất cả bất hạnh đều không phải là trách nhiệm của anh. Đó thực ra chính là con đường yếu đuối và ích kỷ nhất.”

Hứa Gia Lạc nhẹ nhàng nói: “Đạo lý đơn giản chừng đó mà anh đã mất rất nhiều thời gian mới hiểu rõ được. Phó Tiểu Vũ à, kỳ thực em đã sớm nghĩ như thế đúng không?”

Phó Tiểu Vũ không nói gì, nhưng ánh mắt lúc này của y đã nói rõ đáp án.

“Xem ra, có đôi khi dũng cảm chính là trí tuệ.”

Hứa Gia Lạc cười khổ, nhẹ nói: “Đúng là anh đã chậm mấy nhịp, nhưng may mắn thay anh vẫn hiểu rõ được rồi. Đúng vậy, rất lâu sau này chắc chắn sẽ rất gian nan, có thể anh phải đối mặt với việc Nam Dật buồn bã rất nhiều lần, phải dùng rất nhiều cách để giúp thằng bé hiểu được bố nó vẫn yêu thương mình. Nhưng dù có khó khăn đến bao nhiêu đi chăng nữa thì anh cũng đã quyết định, sẽ không còn quay đầu chọn con đường dễ dàng mà yếu đuối kia nữa. Tiểu Vũ, anh sẽ đi từng bước từng bước một, giống như một Alpha chân chính.”

Phó Tiểu Vũ lần nữa yên lặng.

Không phải là y không tin Hứa Gia Lạc, mà vấn đề hiện thực đã mở bung ra, còn lại….

Sẽ không còn cách nào né tránh nữa.

“Hứa Gia Lạc, nhưng mà tôi vẫn chưa tha thứ cho anh.”

Nói ra câu này, Phó Tiểu Vũ không thể không ép mình phải giữ vững tinh thần. Ánh mắt y chăm chú đến độ nghiêm túc, đoạn y nhấn mạnh từng chữ: “Tôi cũng sẽ không ở bên anh ngay lúc này, đây chính là quyết định của tôi.”

Rõ ràng lời y nói kiên định là thế, mỗi câu mỗi chữ đều như chém đinh chặt sắt. Nhưng khi nói đến đoạn cuối, trong đôi mắt mèo tròn xoe kia lại thấp thoảng vẻ mờ mịt.

Trong đêm thu này, cái đêm mà cả không gian lẫn thời gian đều hỗn loạn, lần đầu tiên y hoàn toàn tỉnh táo lại khỏi cơn tức giận, lại luống cuống khẽ run –

Y đã quyết định rồi.

Nhưng một giây sau, trong lòng y lại ngập tràn nỗi quạnh quẽ và buồn bã khi không biết nên đi con đường nào.

“Tiểu Vũ…”

Hứa Gia Lạc nhìn Phó Tiểu Vũ, hắn không kìm lòng được mà tiến lại gần một chút.

Hắn bị từ chối thẳng thừng không chút nể mặt rồi.

Nhưng đó không phải là chuyện đáng buồn, thậm chí cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn.

Mà nỗi đau khổ của hắn đến từ vẻ mịt mờ bất chợt dấy lên trong mắt Phó Tiểu Vũ.

Hắn hiểu Omega này, hắn thật sự rất hiểu.

“Anh biết mà. Đừng tha thứ cho anh, đừng tha thứ cho anh, ít nhất cũng không phải là bây giờ.”

Hứa Gia Lạc không có cách nào ôm lấy Omega đang toát lên vẻ cô đơn ngay trước mặt mình, giọng nói cũng vì sốt ruột mà trở nên khàn đục trầm thấp hơn: “Anh hiểu hết mà. Lúc em còn đau lòng, còn hận anh, thì sẽ không thể ở bên anh được, nếu không cả đời này em sẽ không cam lòng.”

Câu không cam lòng này khiến rốt cuộc Phó Tiểu Vũ cũng nhìn về phía Hứa Gia Lạc.

Cho đến bây giờ y vẫn luôn là người hướng đến kết quả, nhưng duy chỉ có lần này y không muốn quan tâm kết quả là gì.

Y không muốn nghĩ đến kết quả, y chỉ quan tâm đến giờ phút này.

Đúng thế, ngay ở giây phút này đây đúng là y không cam tâm, y không muốn tha thứ.

Hứa Gia Lạc cũng không lùi bước. Mặc dù đã phải trải qua một đêm vô cùng chật vật, nhưng cũng chính giờ phút này hắn vẫn kề sát người Omega, gằn từng chữ nói.

“Tiểu Vũ, những gì anh nói hôm nay là bởi vì anh đã nhìn thấy em, nên rốt cuộc nhịn không được nữa. Nhất định anh phải nói cho em biết suy nghĩ của mình: Anh muốn được ở bên em, muốn ở bên em cả một đời. Từ nay về sau mỗi một chuyện anh làm đều sẽ cố gắng vì mục tiêu này, đây là chuyện nhất định anh phải làm. Nhưng em thì khác, em không cần tha thứ cho anh, cũng không cần quyết định bất cứ thứ gì. Dù em có muốn trước hết phải đóng chặt cửa lại để anh cuống quýt lượn vòng bên ngoài hồi lâu cũng không có vấn đề gì.”

“Nhưng anh sẽ không từ bỏ nữa.”

Câu tiếp theo Hứa Gia Lạc nói rất chậm.

Mỗi một chữ đều là dũng khí mà hắn kế thừa từ Omega trước mặt trong ký ức ngọt ngào mà xa xôi.

“Tiểu Vũ, lần này hãy để anh theo đuổi em. Giống như em nói đây, theo đuổi vốn mang ý nghĩa không biết kết quả. Cho nên không cần có trách nhiệm, không cần có gánh nặng – hãy chỉ để anh theo đuổi em, được không?”

___________

Hết chương 98.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi