TÌNH YÊU NGỌT NGÀO VÀ ẤM ÁP

Nguyễn Tinh Vãn từ giọng nói có thể biết, anh hiện tại gần như đã tỉnh rồi, vậy là mục đích của cô cũng đã đạt được.

Cô ngáp một cái:

"Thôi bỏ đi, tôi buồn ngủ rồi, chúc Chu tổng ngủ ngon."

Nói xong, không để cho Chu Từ Thâm có cơ hội phản ứng, cô liền nhanh nhẹn tắt điện thoại.

Để tránh cho tên đàn ông khốn nạn đó gọi ngược lại, Nguyễn Tinh Vãn đã cố ý đặt micro điện thoại sang bên cạnh, rồi ngủ ngon lành trên ghế sô pha.

Ngày hôm sau, sau khi Nguyễn Tinh Vãn thức giấc, Bùi Sam Sam vẫn còn đang ngủ, cô đặc biệt nấu món canh giải rượu, còn để lại một tờ giấy nhắn cho Bùi Sam Sam, sau đó mới tới Thành Quang.

Nguyễn Tinh Vãn vừa xin nghỉ phép cho Bùi Sam Sam xong, liền nghe thấy các đồng nghiệp xung quanh đang thảo luận, Chu tổng của tập đoàn Chu thị đến rồi.

"..................................."

Tên đàn ông khốn nạn này lại lòng dạ hẹp hòi tới vậy sao? Tối qua không phải đã gọi điện đánh thức anh rồi hay sao? Anh vậy mà lại không quan tâm đến chuyện của công ty, sáng sớm đã đến tìm cô hỏi tội!

Ngay lúc Nguyễn Tinh Vãn đang định lẻn đi, thì trợ lý của Lâm Tư liền bước tới trước mặt cô:

“Cô Nguyễn, Lâm chủ biên gọi cô tới phòng họp một chuyến.”


Nguyễn Tinh Vãn ấn ấn huyệt thái dương, chỉ có thể buộc phải trả giá cho sự cố ý của bản thân.

Trong phòng họp.

Chu Từ Thâm ngồi ở trên ghế, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào.

Lâm Tư ngồi đó, lần đầu tiên có cảm giác đ.â.m lao phải theo lao.

Nếu như không biết mối quan hệ giữa Nguyễn Tinh Vãn và Chu tổng thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ anh đã biết rồi, rõ ràng là mâu thuẫn giữa hai vợ chồng bọn họ, vẫn nhất quyết đường đường chính chính đem công việc tới, Nguyễn Tinh Vãn không muốn nhận, cả hai bên càng thêm giằng co.

Lâm Tư có linh cảm rằng, căn phòng họp này sẽ sớm trở thành một chiến trường tràn ngập khói thuốc súng.

Chẳng bao lâu sau, có tiếng gõ cửa phòng họp vang lên. Nguyễn Tinh Vãn mở cửa, cố ý không để ý tới người bên trong:

“Lâm chủ biên, anh tìm tôi có việc gì không?”

Lâm Tư ho khan, làm tròn bổn phận giới thiệu:

“Đây là Chu tổng của tập đoàn Chu Thị.”


Nguyễn Tinh Vãn đưa tầm mắt nhìn qua, nói:

“Chào Chu tổng.”

Chu Từ Thâm liếc cô một cái, không nói gì.

Tên đàn ông khốn nạn cũng khá biết ra vẻ ta đây quá nhỉ.

"Tinh Vãn, là như thế này, buổi diễn lần trước Chu thị đã cho Thành Quang chọn ra một người để được nâng đỡ, cho nên Chu tổng tới là vì chuyện này."

Nguyễn Tinh Vãn dừng lại vài giây trước khi nói:

"Cảm ơn ý tốt của Chu tổng. Tôi thấy màn trình diễn của tôi cũng chỉ ở mức trung bình. Chu tổng hãy nhường cơ hội này cho những người có tiềm năng tốt hơn."

Chu Từ Thâm trầm giọng nói:

"Biết năng lực của bản thân ở mức trung bình, còn chưa chuẩn bị để nâng cao bản thân đi?"

Nguyễn Tinh Vãn: "............................"

Chu Từ Thâm tiếp tục:

"Trong chương trình đó, ngoại trừ Hứa Loan, màn trình diễn của mọi người đều không đủ tốt để có được vị trí này, kể cả em. Tôi cũng không muốn làm cao trong số những người thấp bé, nhưng đã nói là làm, hiểu không?"

Ý của Chu Từ Thâm muốn nói là, anh không muốn cho cô cơ hội này, nhưng vì lúc đó lời đã nói ra nên anh phải thực hiện lời hứa này.

Hàm ý là cô ấy không nên phụ lòng tốt của người khác.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi