“Nó không biết tôi đang ở đâu.”
Dì Tần lắc đầu thở dài:
“Vậy thì bà đúng là rất............................”
Nguyễn Tinh Vãn vẫn luôn không nói chuyện,nhưng cô phần nào cũng có thể hiểu được tình hình của dì Hứa.
Chưa kịp yên lặng được một lúc, dì Tần lại đập tay xuống đùi:
“Đúng rồi! Tiểu Nguyễn!”
Nguyễn Tinh Vãn ngẩn người, sao lại còn có chuyện liên quan tới cô nữa vậy?
“Chúng tôi mấy chục hộ gia đình đã bàn bạc với nhau, định tổ chức một buổi tiệc tối, mời vị nhà đầu tư đó tới ăn cơm. Nhưng cô cũng biết, chúng tôi hầu hết là những bà cô bốn, năm mươi tuổi, đi tiếp khách thì không hợp, còn khiến người ta chê cười. Vì vậy, chúng tôi đều nhất trí quyết định cử cô làm đại diện cho con phố này.”
Nguyễn Tinh Vãn kinh ngạc mở to mắt:
" Anh ấy đồng ý rồi à?”
“ Đây là cơ hội để thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với chúng tôi, tại sao cậu ấy lại không đồng ý cơ chứ?”
Dì Tần vỗ vỗ đùi Nguyễn Tinh Vãn:
" Tiểu Nguyễn! cháu đừng lo, các dì không phải muốn làm khó cháu, chỉ là muốn giữ thể diện thôi. Tiểu Hàn và lãnh đạo của cậu ấy cũng đều ở đó, sẽ không để cháu bị thiệt thòi đâu. Hơn nữa sau khi bữa tiệc kết thúc, tiểu Hàn còn có thể đưa cháu về.”
Nguyễn Tinh Vãn không phải lo đến vấn đề thiệt thòi hay không thiệt thòi, mà đây chẳng phải là dì Tần đang muốn gán ghép cô cho Hàn Vũ Sao?
Mấy giây sao Nguyễn Tinh Vãn mới nói:
" Cháu.........................."
Dì Tần đứng dậy, lại vỗ vỗ vai cô, như giao phó trọng trách:
" Tiểu Nguyễn, mọ chuyện nhờ cả vào cháu nhé!"
Sau khi dì Tần rời đi, Nguyễn Tinh Vãn mét mặt mơ hồ nhìn dì Hứa, gì Hứa liền nói:
“Không muốn đi thì đừng đi.” Thực ra Nguyễn Tinh Vãn không phải là không muốn đi, cô vốn cũng muốn tìm Chu Từ Thâm hỏi cho rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào, chỉ là cảm thấy cách gặp mặt này có chút...............có chút kì kì.
Đến buổi tối, khi Nguyễn Tinh Vãn chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên lại nhớ ra ánh mắt Chu Từ Thâm tối qua khi nhìn thấy cô mặc bộ đồ đó, có vẻ không vừa lòng. Trước khi đi, cô lên lầu trở về phòng, mặc một bộ váy dài cổ điển nhất có thể, trang điểm phong cách cổ điển, còn tìm được trong đống đồ cũ của dì Hứa một cái băng đô và đôi hoa tai mang màu sắc thời đại để đeo, lúc này mới hài lòng ra ngoài.
Khi cô ra ngoài, dì Tần đứng ở cửa, nhìn thấy cô, không khỏi khen ngợi:
" Tiểu Nguyễn, cháu như thế này thật là xinh quá đi, nếu ở trong thời đại của chúng ta, nhất định là một đại mĩ nhân rồi.
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:
" Cảm ơn dì Tần"
“Ôi chao, phải là ta nên nói lời cảm ơn với cháu mới đúng, nói ra cũng thật là ngại, cháu mới chuyển đến đây chưa được bao lâu, đã để cháu phải đại diện chúng ta đi, nhưng khu vực này, chỉ có cháu là trẻ đẹp nhất.”
“Dì Tần nói gì vậy, thời gian cháu chuyển đến đây, luôn được dì và dì Hứa chăm sóc rất nhiều.”
Dì Tần nghe xong gật đầu hài lòng:
"Tiểu Nguyễn à, nếu đã như thế này, ta cũng là người mau miệng thẳng thắn, tiểu Hàn, cậu ấy................"
Nguyễn Tinh Vãn mau chóng nói:
" Thời gian cũng sắp trễ rồi, dì Tần à cháu đi trước nhé, tạm biệt dì "
Địa điểm ăn cơm được đặt tại nhà hàng đặc sản nổi tiếng địa phương, khi Nguyễn Tinh Vãn vừa đến dưới lầu, liền nhìn thấy Hàn Vũ đang đợi ở cửa.
Khi cô nhìn sang, Hàn Vũ cũng thấy cô, liền vẫy tay:
" Tinh Vãn, ở bên này"
Nguyễn Tinh Vãn đi tới:
“Xin lỗi, đường hơi kẹt xe, tôi đến muộn.”
Hàn Vũ ngượng ngùng gãi đầu, dường như vẫn còn ngại chuyện tối qua:
“Không sao, không sao, Chu tổng bọn họ cũng chưa đến........… Bên ngoài khá lạnh, chúng ta vào trong trước đi.”