TÌNH YÊU NGỌT NGÀO VÀ ẤM ÁP

Khi hắn đang định đ.â.m vào eo của Nguyễn Thầm, cổ tay hắn đột nhiên bị ai đó đá mạnh, cả người ngã lăn ra góc tường, đau đớn rên rỉ.

Nguyễn Thầm quay lại, thấy mấy tên đàn ông phía sau đã bị khống chế.

Lúc này, một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại ở đầu ngõ, bóng dáng Chu Từ Thâm dần xuất hiện trước mắt.

Nguyễn Thầm nhíu mày, sao lại là anh ta?

Chu Từ Thâm liếc nhìn cậu, rồi nhẹ nhàng giơ tay lên, một người đàn ông đeo kính bị ném xuống trước chân Nguyễn Thầm.

Đó chính là thám tử tư mà Nguyễn Thầm đã liên hệ trước đó.

Người đàn ông đẩy cặp kính bị nứt ra, nằm trước mặt Nguyễn Thầm:

"Xin lỗi, xin lỗi, anh bạn nhỏ, là tôi có mắt không tròng, không nên vì chút tiền mà lừa dối cậu, tất cả là lỗi của tôi. Đây là tiền cậu đã đưa tôi, và cả tiền họ đưa tôi, tôi trả lại hết cho cậu, xin cậu tha cho tôi..."

Người đàn ông run rẩy lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, rồi nhét vào tay Nguyễn Thầm.

Nguyễn Thầm mím môi, cúi xuống nắm lấy cà vạt của hắn:

"Anh đang đùa với tôi sao?"

"Tất cả là do tôi nhất thời bị ma quỷ xui khiến, tôi đã biết lỗi rồi, đảm bảo không có lần sau nữa."

Nguyễn Thầm lạnh lùng:

"Thông tin mà anh nói đã tìm được, cũng đều là giả?"

"Chính bọn họ bảo tôi nói vậy, tôi cũng không còn cách nào khác, bức ảnh đó đã bao nhiêu năm rồi, khuôn mặt trên đó còn không nhìn rõ, dù có là Thần tiên cũng không thể tìm ra được!"

"Bọn họ là ai?"

Người đàn ông nói:

"Tôi không biết, tôi chỉ nhận tiền làm việc thôi, cậu cũng biết quy tắc của nghề này, hỏi nhiều người ta không vui đâu..."

Nguyễn Thầm ném hắn ra, mặt lạnh lùng đứng dậy.

Chu Từ Thâm giơ tay lên: "Xử lý đi."

"Dạ."

Thám tử tư và mấy tên du côn bị đưa đi, xung quanh nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Chu Từ Thâm nhìn Nguyễn Thầm, lạnh lùng nói:

"Lần sau đừng có mà bốc đồng, người ta nói gì cũng tin, giống hệt chị cậu."

Nguyễn Thầm im lặng một lúc rồi mới nói:

"Sao anh biết được chuyện này?"

"Trên đời này, không có việc gì mà tiền không làm được."

Nguyễn Thầm: "......"

Chu Từ Thâm quay người nói: "Lên xe đi, tôi đưa cậu về."

Nguyễn Thầm đứng đó do dự vài giây, cuối cùng cũng cúi đầu theo anh lên xe.

Khi chiếc Rolls-Royce màu đen đang chạy trên đường, Lâm Nam nhận một cuộc điện thoại và nói:

"Chu Tổng, mọi chuyện đã được xử lý xong."

Chu Từ Thâm ừ một tiếng, đôi mắt khẽ nhắm lại, khuôn mặt lạnh lùng không thể hiện cảm xúc gì.

Sau vài phút, Nguyễn Thầm nói:

"Chuyện này, đừng nói với chị tôi."

Nghe vậy, Chu Từ Thâm từ từ mở mắt.

Nguyễn Thầm lại nói:

"Không muốn chị ấy biết, vì chị ấy sẽ lo lắng."

"Biết cô ấy sẽ lo lắng mà cậu vẫn hành động thiếu suy nghĩ?"

Nguyễn Thầm nhíu mày:

"Tôi không ngờ lại gặp phải những người đó."

"Cậu nghĩ rằng việc cậu gặp đám người này hôm nay chỉ là một sự tình cờ thôi sao?"

Nguyễn Thầm mím chặt môi không nói gì, mọi chuyện chắc chắn không thể trùng hợp đến thế.

Chu Từ Thâm lạnh lùng nói:

"Cậu có thể còn chưa biết mình đã bị theo dõi từ lúc nào."

Nguyễn Thầm không thể hiểu nổi, rốt cuộc ai đã mua chuộc thám tử tư đó, và mục đích của họ là gì.

Nhưng trực giác mách bảo cậu rằng chuyện này có liên quan đến những kẻ đã gây rắc rối tại xưởng làm việc của Nguyễn Tinh Vãn và những kẻ đã gài bẫy cậu trước cổng trường.

"Vậy anh biết "bọn họ" là ai không?"

"Tất nhiên."

Chu Từ Thâm nhìn cậu

"Tôi có thể không nói chuyện này với chị cậu, cũng có thể nói cho cậu biết sự thật về chuyện này, nhưng cậu cũng phải đồng ý với tôi một điều kiện."

Chương 486

Khi Nguyễn Thầm trở về, Nguyễn Tinh Vãn đang cười nói với Bùi Sam Sam, nhưng khi quay đầu lại, thấy quần áo của cậu có chút bẩn, trên mặt còn có vài vết bầm tím, nụ cười trên khuôn mặt cô lập tức tắt ngấm, cô nhanh chóng bước tới, nhíu mày hỏi:

"Tiểu Thầm, chuyện gì xảy ra vậy?"

Nguyễn Thầm quay đầu đi:

"Không có gì, chỉ là vết thương nhỏ, không sao đâu."

"Sao lại không sao được, lúc nãy ra ngoài còn bình thường mà, em nói thật cho chị biết, rốt cuộc em đã đi đâu?"

Bùi Sam Sam cũng tiến lại gần:

"Đúng vậy, Tiểu Thầm, có chuyện gì xảy ra với em vậy, nói mau đi."

Nguyễn Tinh Vãn càng nhíu mày sâu hơn, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành:

"Em có phải là..................."

Nguyễn Thầm thản nhiên nói:

"Chỉ là đánh nhau với bạn học thôi, không nghiêm trọng như chị nghĩ đâu."

"Đang yên đang lành sao lại đánh nhau với bạn học?"

Nguyễn Thầm rõ ràng không muốn nói thêm, chỉ đáp:

"Đánh thì đánh, có gì mà phải hỏi nhiều."

Nguyễn Tinh Vãn không tin, định nói thêm gì đó, nhưng Bùi Sam Sam đã kéo cô lại:

"Thôi nào, Tiểu Thầm còn trẻ, xích mích với bạn học là chuyện bình thường mà, cậu đừng lo lắng quá. Em ấy cũng lớn rồi, biết suy nghĩ mà."

Nói rồi, cô quay sang kéo Nguyễn Thầm:

"Em cũng đừng đứng đây nữa, đi xử lý vết thương trên mặt đi, cẩn thận không bị nhiễm trùng."

"Em biết rồi."

Nguyễn Thầm quay người, đi vào phòng nghỉ phía sau.

Bùi Sam Sam khẽ dùng khuỷu tay chạm vào Nguyễn Tinh Vãn:

"Cậu vẫn còn lo lắng sao?"

Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu:

"Mình cảm thấy Tiểu Thầm không nói thật với mình."

Nguyễn Thầm không phải là người bốc đồng, làm sao có thể vì một chút xung đột mà đánh nhau với bạn học.

Hơn nữa, dáng vẻ của cậu khi ra ngoài rõ ràng là có việc gì đó rất quan trọng.

Bùi Sam Sam nói:

"Tiểu Thầm không nói thật với cậu cũng chỉ vì sợ cậu nghĩ nhiều thôi. Cậu nhìn xem, bây giờ em ấy đang đứng trước mặt cậu lành lặn thế này, không sao đâu."

Nguyễn Tinh Vãn thở dài: "Hy vọng là vậy."

Một lúc sau, cửa phòng nghỉ mở ra.

Nguyễn Thầm đang cầm tăm bông để khử trùng vết thương, thấy bóng dáng Nguyễn Tinh Vãn xuất hiện ở cửa, cậu đặt tăm bông xuống và nói:

"Em thật sự không sao mà."

Nguyễn Tinh Vãn ngồi xuống bên cạnh ghế sofa, mở băng cá nhân và dán lên vết thương của cậu:

"Đánh nhau với bạn học cũng không phải chuyện nhỏ, có gì không thể nói chuyện rõ ràng với nhau sao?"

Nguyễn Thầm mím môi, không nói gì.

"Chỉ lần này thôi, lần sau không được như vậy nữa."

"Em biết rồi."

Nguyễn Tinh Vãn nói tiếp:

"Tối mai chị phải đi An Thành một chuyến, khoảng hai ba ngày là về. Em tìm một căn nhà khác đi, đừng ở nhà Daniel nữa."

Nguyễn Thầm hiểu ý của Nguyễn Tinh Vãn, cậu im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:

"Em nghĩ anh ta không cố ý."

"Bất kể là cố ý hay không, chuyện cũng đã qua rồi, truy cứu nữa cũng vô ích. Chị chỉ nghĩ rằng em ở nhà anh ta mãi cũng không hay, lại còn phiền người ta. Hơn nữa, em thấy đấy, thời gian này chị bên này cũng không có chuyện gì xảy ra nữa."

Nguyễn Thầm gật đầu: "Em sẽ dọn ra ngoài vào ngày mai."

Nguyễn Tinh Vãn đứng dậy:

"Tìm nhà xong rồi hãy nói, chị sẽ chuyển tiền................."

Nguyễn Thầm ngắt lời cô, nói với giọng trầm: "Em có tiền."

Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:

"Được, vậy tùy em sắp xếp."

Khi cô chuẩn bị rời đi, Nguyễn Thầm đột nhiên hỏi:

"Chị với Trình Vị thế nào rồi?"

"Thế nào là thế nào?"

"Chẳng phải chị đã nói là muốn thử xem sao sao? Thử thế nào rồi?"

Nguyễn Tinh Vãn ngập ngừng một lúc rồi nói:

"Em nói đúng, chị không thích cậu ấy, thử thế nào cũng không có ý nghĩa."

"Vậy..."

Nguyễn Thầm gãi gãi cổ, ánh mắt có chút không tự nhiên

"Chị có định tái hôn với Chu Từ Thâm không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi