TÌNH YÊU NGỌT NGÀO VÀ ẤM ÁP

Không biết đã bao lâu trôi qua, mặt trời dần lặn xuống, bầu trời cũng từ từ trở nên tối hơn, gió lạnh thổi từng cơn.

Nguyễn Tinh Vãn không kìm được mà hắt hơi vài lần, rồi nói với người chèo thuyền:

"Làm phiền bác quay đầu lại giúp cháu."

"Được thôi!"

Người chèo thuyền chống sào, vừa chèo vừa trò chuyện với cô

"Cô gái, đây là lần thứ hai cô đến đây du lịch phải không?"

Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:

"Lần trước cháu cũng đi thuyền của bác."

"Tôi đã nói mà, vừa nhìn là tôi thấy cô quen lắm, tôi nhớ lần trước cô đi cùng chồng cô, cách đây mấy tháng rồi. Lúc đó tôi còn giới thiệu cho hai người mấy điểm du lịch nữa, thế nào, thấy ổn không? Ở đây có ngôi đền Nguyệt Lão rất linh thiêng, cặp đôi hay vợ chồng nào mà ghé thăm đều có thể ở bên nhau dài lâu."

Nguyễn Tinh Vãn sững sờ một chút, nhất thời không kịp phản ứng.

Không lạ gì khi Chu Từ Thâm khi đó lại đưa cô đi ăn ở một nơi xa đến thế, hóa ra là vì lý do này?

Khi thuyền cập bến, cả bầu trời đã bị phủ một màu xám xịt.

Nguyễn Tinh Vãn vừa xuống thuyền vừa mải mê suy nghĩ, không để ý đến bước chân, suýt nữa thì trượt ngã, nhưng ngay lúc đó, một bàn tay lớn đã kịp thời đỡ lấy cô.

Sau khi đứng vững, cô im lặng vài giây rồi mới hỏi:

"Chu tổng đợi ở đây suốt sao?"

"Ừ, nếu em nghĩ quẩn mà nhảy xuống hồ, ít ra tôi cũng có thể cứu nhanh hơn."

Nguyễn Tinh Vãn nghiến răng, cố nén sự thôi thúc muốn đá anh một cái, rồi quay người bước lên bậc thềm, đi thẳng về phía trước mà không ngoái đầu lại.

Chu Từ Thâm theo sau, nhẹ nhàng hỏi:

"Tâm trạng khá hơn chút nào chưa?"

"Thấy anh là tâm trạng tôi không thể khá lên được."

"Vậy em cố gắng chịu đựng hoặc nhắm mắt lại đi."

"…………"

Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy thật kỳ lạ khi đến giờ cô vẫn chưa bị anh chọc giận đến mức phát điên, có lẽ vì cô sống dai.

Khi cô đi đến trước cửa nhà Hứa Nguyệt, chuẩn bị bước vào, thì Chu Từ Thâm lại nắm lấy cổ tay cô:

"Tôi muốn đưa em đến một nơi."

Nguyễn Tinh Vãn dừng bước, cố ý nói:

"Chắc không phải lại là đền Nguyệt Lão nữa chứ."

"Nếu em muốn, cũng không phải là không thể."

Nguyễn Tinh Vãn nghiến răng: "Tôi không muốn!"

Chu Từ Thâm khẽ nhếch môi cười, rồi kéo cô lên chiếc xe Rolls-Royce màu đen đang đỗ bên cạnh.

Xe chạy khoảng hai mươi phút thì dừng lại trước bến cảng.

Ngoài biển, có một chiếc du thuyền đang từ từ rời khỏi bến.

Nguyễn Tinh Vãn quay đầu nhìn Chu Từ Thâm, hơi khó hiểu.

Chu Từ Thâm một tay giữ vô lăng, ngón tay dài nhẹ nhàng gõ nhịp:

"Chu An An đang ở trên con thuyền đó."

Nguyễn Tinh Vãn im lặng một lúc rồi mới đáp: "Ồ."

Chu Từ Thâm nhìn về phía du thuyền, chậm rãi nói:

"Những gì cô ta nợ em, tôi sẽ đòi lại từng thứ một."

Nguyễn Tinh Vãn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh:

"Dù vậy cũng không thay đổi được kết cục."

"Chưa đến cuối cùng, chẳng ai biết kết cục sẽ ra sao."

Nguyễn Tinh Vãn quay đầu lại, có cảm giác như lời nói của Chu Từ Thâm ẩn chứa điều gì đó.

Nhưng qua cách anh nói, có vẻ như anh cũng không định nói cho cô biết.

Khi du thuyền đã đi xa, Chu Từ Thâm mới thu lại ánh nhìn, khởi động xe và rời đi.

Trên đường về, Nguyễn Tinh Vãn dựa vào cửa sổ xe, nhìn những tia sáng lấp lóe bên ngoài trong khi đầu óc trống rỗng.

Khi cô không biết đã thở dài bao nhiêu lần, lần tiếp theo ngẩng đầu lên, cô phát hiện xe đã dừng lại trước cổng phố cổ dẫn vào đền Nguyệt Lão.

Nguyễn Tinh Vãn tròn mắt kinh ngạc, quay mạnh sang nhìn tên đàn ông khốn bên cạnh: "Chu tổng, anh..."

Chu Từ Thâm tỏ ra bình thản:

"Em không muốn đến đây sao?" 

Chương 500

Nguyễn Tinh Vãn bây giờ hối hận đến tận ruột gan, sớm biết vậy cô đã không hỏi câu đó.

Sau khi đỗ xe, Chu Từ Thâm thản nhiên nói: "Xuống xe."

Nguyễn Tinh Vãn bĩu môi, đành phải thỏa hiệp.

Khi họ đến phố ẩm thực, Chu Từ Thâm đã gọi lại những món ăn vặt mà lần trước Nguyễn Tinh Vãn muốn ăn, sau đó đưa cô đến chỗ ngồi quen thuộc bên cạnh.

Nguyễn Tinh Vãn thực sự ngạc nhiên khi anh có thể nhớ chính xác những món ăn vặt lần trước mà không bỏ sót món nào.

Chỉ có điều, lần đó cô đang mang thai nên ăn nhiều hơn, còn bây giờ thì rõ ràng không thể ăn hết được.

Khi cô định nói gì đó, Chu Từ Thâm bắt gặp ánh mắt của cô và hỏi:

"Không đủ à?"

".........…Đủ rồi."

Thực ra điều này rất kỳ lạ, hai lần đến đây, mọi thứ có vẻ như khác biệt nhưng lại cảm giác như không có gì thay đổi.

Cuối cùng, Nguyễn Tinh Vãn nhận ra lo lắng ban đầu của mình là thừa thãi.

Tất cả các món ăn vặt đều được ăn hết, hầu như không còn gì sót lại.

Tên đàn ông khốn kia tuy kén chọn, nhưng chưa bao giờ lãng phí thức ăn.

Có lẽ điều này cũng liên quan đến môi trường anh lớn lên từ nhỏ.

Sau khi ăn xong, Nguyễn Tinh Vãn dò hỏi:

"Chu tổng, chúng ta chắc về được rồi chứ?"

Chu Từ Thâm đứng dậy, ung dung nói:

"Ăn xong thì nên đi bộ tiêu hóa."

Nói xong, anh bước thẳng về phía ngôi đền Nguyệt Lão.

Nguyễn Tinh Vãn đành phải theo sau.

Lúc này, nhiều sinh viên đã bắt đầu nghỉ đông, các cặp đôi trẻ đặc biệt đông đúc, náo nhiệt hơn cả lần trước họ đến.

Chẳng bao lâu, Nguyễn Tinh Vãn bị dòng người tách ra khỏi anh.

Đang suy nghĩ liệu có nên tìm chỗ ngồi chờ đợi không, thì một bàn tay ấm áp bỗng nắm lấy tay cô.

Cô theo phản xạ ngẩng đầu lên và thấy rằng tên đàn ông khốn kia, không biết từ lúc nào, đã quay lại tìm cô giữa dòng người.

Nguyễn Tinh Vãn muốn rút tay ra khỏi tay anh, nhưng sau vài lần thử, không những không thành công mà còn bị anh ta nắm chặt hơn, thậm chí anh còn xen các ngón tay mình vào giữa ngón tay cô, siết chặt.

Chu Từ Thâm tìm một cái cớ hợp lý:

"Người đông quá, làm vậy sẽ không bị lạc."

Không để Nguyễn Tinh Vãn phản đối, anh liền dắt tay cô tiếp tục đi.

Nguyễn Tinh Vãn cố gắng đấu tranh với bàn tay của anh, cho đến khi một cô bé từ phía đối diện đi tới, cô không chú ý, suýt nữa thì đ.â.m vào nếu không có Chu Từ Thâm đưa tay ra chắn.

Ở đây người quá đông, Nguyễn Tinh Vãn đành phải từ bỏ ý định giằng co.

Trong dòng người đông đúc, họ trông như một cặp đôi bình thường đang yêu nhau.

Khi đến trước ngôi đền Nguyệt Lão, điều khiến Nguyễn Tinh Vãn không ngờ nhất là Chu Từ Thâm lại dẫn cô đến xếp hàng lấy thẻ Nguyệt Lão.

Nguyễn Tinh Vãn cố giữ bình tĩnh:

"Chu tổng, anh thấy việc này hợp lý à?"

"Tôi thấy hợp lý."

"Nhưng tôi thấy không hợp lý chút nào!"

Chu Từ Thâm không chút biểu cảm:

"Chỉ có thể nói rằng vấn đề nằm ở em."

Nguyễn Tinh Vãn thật sự không muốn tiếp tục chơi trò chơi vô nghĩa này với anh, nhưng khi cô đang cố gắng rút tay ra lần nữa, thì có hai người đàn ông đến gần họ, một người còn cầm máy quay.

"Xin chào hai bạn, chúng tôi là nhân viên của đền Nguyệt Lão. Hai bạn là cặp đôi phải không?"

"Không…"

Chu Từ Thâm trả lời rất chắc chắn:

"Chúng tôi là vợ chồng."

Nhân viên lập tức hiểu ý:

"Thưa anh, thưa chị, chúng tôi thấy hai người rất tình cảm, hình ảnh và khí chất đều rất tốt, nên muốn mời hai người chụp vài tấm ảnh để dùng trong việc quảng bá cho đền Nguyệt Lão. Vì cảm nhận tốt từ hai người, hai người sẽ không cần xếp hàng, có thể trực tiếp nhận thẻ Nguyệt Lão. Ngoài ra, chúng tôi còn tặng hai người một món quà nhỏ."

Nguyễn Tinh Vãn không hiểu họ nhìn kiểu gì mà thấy hai người họ tình cảm như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi