TÌNH YÊU NGỌT NGÀO VÀ ẤM ÁP

Bùi Sam Sam kỳ quái nhìn về phía anh ta: "Em chỉ đi vệ sinh với Tinh Tinh thôi mà, quay lại rồi làm quen không phải cũng giống nhau sao?"

Lý Ngang giờ phút này thần kinh buộc chặt, bị cô ấy hỏi như vậy nhất thời không tìm ra lời nào để nói.

Nguyễn Tinh Vãn nhìn dáng vẻ như lâm đại địch của Lý Ngang, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, lúc đầu làm chuyện xấu không sợ, bây giờ mắt thấy chuyện sắp bị bại lộ rồi cuối cùng mới biết sợ sao?

Nguyễn Tinh Vãn không thèm để ý anh ta, chỉ nhìn về phía Bùi Sam Sam: "Sam Sam, mình tự đi cũng được, lát nữa sẽ quay lại."

"Được rồi."

Bùi Sam Sam dặn dò nói: "Sàn nhà vệ sinh trơn, vậy cậu cẩn thận chút nhé."

"Ừm."

Sau khi Nguyễn Tinh Vãn rời đi, Lý Ngang túm chặt Bùi Sam Sam, oán giận nói: "Em yêu, em quan tâm cô ấy còn nhiều hơn anh đấy."

Bùi Sam Sam không vui nói: "Một tên đàn ông lớn đùng như anh có gì mà quan tâm chứ, huống hồ Tinh Tinh còn đang mang thai......"


Nói được một nửa, Bùi Sam Sam đột ngột dừng lại.

Lý Ngang lại nghe vào rồi, liên tục gặng hỏi: "Cô ấy mang thai sao? Nhưng không phải cô ấy ly hôn rồi sao? Nói đi cũng phải nói lại, chồng của cô ấy rốt cuộc là ai, bọn họ kết hôn cũng được ba năm rồi nhưng anh chưa từng gặp lần nào cả."

Bùi Sam Sam đẩy đẩy anh ta: "Được rồi được rồi, đừng hỏi nhiều nữa, nên làm gì thì làm đi."

Lý Ngang nhìn bóng lưng rời đi của Nguyễn Tinh Vãn, như có đăm chiêu.

Nếu thực sự đã kết hôn mà không thể gặp người, trừ phi................................... Nguyễn Tinh Vãn rửa tay xong vừa chuẩn bị ra khỏi nhà vệ sinh, đối diện gặp phải một người quen.

Chu An An nhìn thấy cô, lỗ chân lông trên người hận không thể nổ tung: "Sao cô lại ở đây?"

"Chỗ này là nhà cô mở sao?"

Lời vừa nói ra miệng, Nguyễn Tinh Vãn liền hối hận.


Bởi vì nơi này nói không chừng thực sự có khả năng do Chu gia mở.

Cũng may Chu An An không có châm chọc chế giễu cô, mà là oán hận trừng cô: "Có phải cô tới đây cùng anh Hoài Kiến không, cô đúng là con đàn bà không biết xấu hổ! Nếu không phải tại cô, tôi và anh Hoài Kiến sớm đã đính hôn rồi!"

Nguyễn Tinh Vãn bình tĩnh nhìn cô ta, thản nhiên nói: "Liên quan gì tới cô, hôn nhân của nhà mấy người đều không phải do lệnh của cha mẹ sao, cô coi tôi là gì?"

Chu An An sửng sốt một lúc mới nhận ra Nguyễn Tinh Vãn đang trêu đùa cô ta, mặt nhất thời vừa đen vừa đỏ, vừa muốn động tay, lại không biết nghĩ tới điều gì đó, lại thu tay lại:

"Nguyễn Tinh Vãn, tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn không biết tốt xấu quấn lấy anh Hoài Kiến, lần sau người cô gặp sẽ không phải là tôi đâu."

Chu An An bình thường tuy bốc đồng, nhưng cô ta không phải kẻ ngốc, khoảng thời gian này cô ta rõ ràng nhìn ra, người muốn thúc đẩy cọc hôn sự này, không chỉ có mình cô ta.

Hình như dượng của cô ta còn hi vọng cô ta có thể gả cho Quý Hoài Kiến còn hơn cả cô ta.

Nguyễn Tinh Vãn: "Ồ."

Cô không quan tâm Chu An An sẽ gả cho ai, chỉ là..................nếu là Quý Hoài Kiến, cô thật sự cảm thấy không đáng thay cho anh.

Chu An An thấy cô thờ ơ, cắn răng nói: "Nguyễn Tinh Vãn, cô cứ đợi đó mà xem đi! Cô đầu tiên là không từ thủ đoạn gả cho anh họ tôi, bây giờ lại vắt hết tâm cơ dụ dỗ anh Hoài Kiến, loại người như cô nhất định sẽ gặp báo ứng!"

Nguyễn Tinh Vãn cười nhạt: "Vậy loại người như cô, sẽ phải chịu báo ứng gì? Chu An An, cô có thể không thừa nhận chuyện cô từng làm, nhưng cũng hi vọng cô đừng quên hai chữ "báo ứng" trong miệng cô."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi