TÌNH YÊU THẾ TỤC

Edit: Cánh Cụt

Có một nhân thê thụ lớn tuổi, thích một chàng trai trẻ.

Đáng tiếc chàng trai trẻ ấy lại thẳng tưng, ở bên thụ cũng chỉ vì lưu luyến sự cưng chiều của thụ.

Chàng trai trẻ ấy cha không thương mẹ không yêu, đến cấp ba cũng chưa học xong đã bỏ học để đi làm công.

Cậu đi làm ở quán lẩu cay của thụ. Vẻ ngoài của thụ trông lịch sự, văn nhã.

Một người hơn ba mươi tuổi, đối với chàng trai trẻ chỉ có mười bảy tuổi thì lớn hơn cả một con giáp.

Cũng hơi già rồi, cho nên chàng trai trẻ chướng mắt thụ.

Nhưng thụ đối xử tốt với cậu, cho cậu phòng để ở, cho cậu quần áo để mặc, còn để cậu quay lại học cấp 3.

Ít nhất sau khi học xong, thi đậu đại học tốt thì sau này mới có tương lai tươi sáng, thụ đã đem lòng khuyên nhủ chàng trai trẻ về điều này từ lâu.

Chàng trai trẻ trở về học, giữa cậu với thụ thật ra không có mối quan hệ gì.

Bởi vì cậu luôn cảm thấy nếu có xảy ra chuyện gì thì thật ghê tởm, giống như cậu bị bao dưỡng.

Thụ tốt với cậu cũng do thụ nguyện ý.

Vì thế hai người sống chung, chủ yếu là thụ nuôi chàng trai trẻ.

Sau khi chàng trai trẻ lên đại học thì không muốn ở cùng thụ nữa.

Cậu đã là sinh viên, còn cứ dây dưa với ông chủ quán lẩu cay thì chẳng ra gì.

Tuổi của thụ cũng coi như là lớn, mấy năm nay làm ăn buôn bán cũng đã thấy được đủ loại chuyện với đủ loại người.

Tất nhiên có thể thấy được vẻ ghét bỏ trong mắt chàng trai trẻ.

Trong lòng chưa chắc không buồn, nhưng vẫn giả bộ không biết.

Lần đầu tiên anh thấy chàng trai trẻ này đã cảm thấy đứa nhỏ này không nên như vậy.

Không nên vì sai lầm nhất thời mà làm hỏng tương lai tươi đẹp của mình.

Năm đó thành tích của thụ cũng rất tốt, nhưng vào lớp 12 thì trong nhà có chuyện, bố là trụ cột bị tai nạn giao thông, khiến gia đình phải bán nhà rồi bị thiếu nợ.

Bố cũng không qua được mà rời khỏi nhân gian.

Mẹ không thể chịu nổi, thụ đành phải từ bỏ đại học, trở về tiếp nhận quán lẩu cay.

Nhoáng cái đã qua nhiều năm như vậy, nợ đã trả xong, nhưng thanh xuân của anh cũng hết.

Bận rộn cùng làm việc cật lực suốt ngần ấy năm, kết quả là cái gì cũng không có.

Không có bạn bè, không có người yêu, đến mẹ cũng đã qua đời.

Còn đối với chàng trai trẻ, trừ bỏ suy nghĩ đó thì anh cũng muốn cậu trở thành người thân.

Tuy rằng anh biết, chàng trai trẻ khinh thường anh.

Anh thích gương mặt của chàng trai trẻ, cũng thích tinh thần phấn chấn của cậu.

Khi chàng trai trẻ lại tiếp tục từ chối trả lời cuộc gọi của anh, thụ gửi phí sinh hoạt tháng này cho chàng trai trẻ.

Trước khi đóng cửa hàng thì thụ hơi muốn uống rượu.

Thụ nghe nói bên cạnh đường có quán bar mới mở, khách rất nhiều.

Anh đặc biệt thay riêng một chiếc áo sơ mi hơi hơi tươm tất, đi đến quán bar kia.

Lúc đầu không nhận ra điểm khác thường của quán bar đó vì bên trong có cả các cô gái.

Cho đến khi hai người đàn ông bên cạnh bắt đầu hôn nhau, thụ mới nhận ra mình đã đến nhầm nơi.

Nhưng mọi thứ đã muộn.

Có người tới muốn uống rượu cùng, thụ không từ chối được nên uống.

Khi tỉnh lại lần nữa thì thụ đã ở khách sạn.

Trong phòng tắm có người đang tắm rửa, thụ ngơ ngẩn ngồi ở trên giường, eo rất đau, mông cũng đau.

Trong không khí tràn ngập mùi vị kì quái, anh muốn xuống giường, khi nhìn thấy thùng rác bên cạnh vứt ba cái áo mưa đã dùng, khuôn mặt lập tức trắng bệch.

Quá rõ ràng, anh bị người khác làm.

Thụ chưa bao giờ nghĩ tới, loại chuyện này sẽ xảy ra trên người anh.

Trông anh khó coi, mà dáng người thì cũng không đẹp.

Đó là đánh giá của chàng trai trẻ về anh, như anh mà cũng có thể xảy ra chuyện này ư?

Cửa phòng tắm mở ra, xuất hiện kẻ đã làm chuyện xấu với anh.

Trông rất giống với chàng trai trẻ, nhưng lớn tuổi hơn mà cũng trưởng thành hơn, một người đàn ông tuấn mỹ xuất hiện trước mặt thụ.

Người đàn ông dùng khăn lông lau tóc, thấy thụ đang đỏ mắt ngồi ở mép giường.

Nghĩ nghĩ, hắn vẫn nói: “Đã lâu không gặp.”

Thụ liếc mắt một cái đã nhận ra người đàn ông này.

Hắn là bạn học hồi cấp 3 của thụ, cũng là mối tình đầu của thụ, người đàn ông mà thụ đã từng yêu, từng khắc cốt ghi tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi