TÌNH YÊU THẾ TỤC

Edit: Cánh Cụt

Đều là người trưởng thành rồi, cũng không còn là thiếu niên không hiểu chuyện đời nữa.

Nhưng cả đêm ở chung khiến người ta phải mặt đỏ tim đập.

Phảng phất như được trở về thời kỳ mối tình đầu ngây ngô khi trước, tiếng lòng lay động bởi mỗi một cử chỉ của đối phương.

Cho đến khi lên xe, thụ mới phục hồi tinh thần lại.

Nhiệt độ trên mặt mãi không tan, trong tiết trời lạnh giá mà anh muốn mở cửa sổ thông gió.

Khó lắm mới kiềm chế được, khi quay đầu nhìn lại đã không thấy mối tình đầu trong tiệm lẩu cay, cũng không thấy bộ đang thẹm thùng vì câu đau lòng của anh.

Dường như tìm về được sự bình tĩnh cùng tự tin từ cái hôn môi kia.

Ngón tay nắm sẵn dây an toàn, thụ nhịn không được nghĩ, có lẽ đêm nay có thể tiến thêm một bước.

Trong lòng lại lùi bước, sợ mối tình đầu sẽ tức giận như lần trước.

Hiếm khi bầu không khí mới tốt như này, anh không thể phá hỏng được.

Trước khi mối tình đầu đồng ý, anh không định làm bất cứ chuyện ngu xuẩn nào nữa.

Sau khi hạ quyết tâm, thụ nhẹ nhàng thở hắt ra, bình tĩnh hơn rất nhiều.

Nhà cũ tất nhiên là ở một khu chung cư cũ, bất động sản chưa đủ hoàn thiện.

Đèn ở thang lầu tầng năm ít khi được tu sửa, tối om.

Thụ đã quen từ lâu, nhưng mối tình đầu cũng không thường tới.

Dùng đèn di động chiếu sáng thang lầu, thụ quay đầu lại: “Anh đã nhìn rõ chưa?”

Mối tình đầu đưa bàn tay đến trước mặt anh, thụ ngẩn ra một chút, lập tức hiểu ý.

Anh dắt lấy tay mối tình đầu, gắt gao nắm chặt.

Sốt ruột đến mức khi tới cửa, hai tay nắm chặt nhau của họ đã nóng lên giữa trời đông lạnh giá.

Có thể là vì nhiệt độ cơ thể của họ đều rất cao, còn lý do tại sao nhiệt độ cơ thể cao thì thụ không dám nghĩ.

Ở trên xe đã tự cảnh cáo bản thân là phải tử tế chút, đừng cứ mãi đi lối tắt.

Cái tay cầm chìa khóa run lên rất nhiều lần, cuối cùng cũng cắm được vào ổ khóa, vặn cửa ra.

Cả phòng chìm trong bóng đêm, thụ sờ tìm công tắc ven tường, đang định bật thì cảm giác ngực bị người ta nhẹ nhàng đẩy một chút.

Tiếng đóng cửa vang lên, trong không gian tối tăm, hơi thở mối tình đầu che trời lấp đất mà ập lấy thụ.

Trong tiểu khu xưa cũ, ánh sáng của nhà hàng xóm mơ hồ chiếu vào.

Cách âm không tốt, thậm chí anh có thể nghe thấy tiếng trẻ con chạy nhảy trên mặt đất.

Trong phòng có thể nghe thấy tiếng nước cùng tiếng thở dồn dập mơ hồ.

Tiếng cọ quần áo, tiếng bước chân hỗn độn, cho tới tiếng lay động mạnh trên sô pha.

Giây tiếp theo, sô pha đã phải chịu sức nặng của cả hai người.

Khác với nụ hôn ở bãi đỗ xe, nụ hôn lúc này càng sâu hơn, tay mối tình đầu xoa cổ anh một cách nóng nảy, tham lam đòi lấy mọi thứ ở giữa môi răng của anh.

Cho tới khi anh kêu ra tiếng xin tha, tới lui cũng không thể lui, nắm tới mức áo sơ mi của mối tình đầu nhăn lại, thậm chí còn hơi chùn bước mà đẩy người ta ra ngoài.

Anh cảm giác cả người bị cắn nuốt tới hầu như không còn gì, tới cả thở cũng hổn hển.

Cuối cùng mối tình đầu cũng buông lỏng anh ra, dần dần thích ứng với bóng đêm, nhìn chằm chằm thụ.

Môi lưỡi thụ đều đã tê rần, anh không chịu nổi sự đòi hỏi quá độ của mối tình đầu, có tâm ngăn hai người tiếp tục lau súng cướp cò, vì thế vừa chần chờ vừa nhỏ giọng nói: “Anh muốn uống gì không?”

Trong lúc anh đang chần chừ, mối tình đầu đã vén áo hoodie của anh lên, sờ từ eo sườn đến xương sườn.

Cảm nhận cơ thể gầy ốm, làn da, độ ấm của anh.

Nghe thấy thụ hỏi chuyện, hắn chỉ nâng mí mắt, liếc anh một cái.

Mối tình đầu cúi người hôn chóp mũi thụ, nhìn chằm chằm đôi môi mím chặt của thụ, lười biếng nói.

“Vươn đầu lưỡi ra.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi