TÌNH YÊU THẾ TỤC

Edit: Cánh Cụt

Ngẩn người ngồi trên xe máy, trời mưa quá lớn.

Nếu cứ như vậy thì quần áo sẽ ướt đẫm, cũng dễ bị ốm.

Mà anh của hiện tại, không có tư cách để ốm.

Lau sạch nước mắt trên mặt, kéo chặt khoá kéo của áo gió, thụ chuẩn bị lái xe rời đi, cũng định sau này sẽ không tới đây nữa.

Lúc này có một chiếc xe chậm rãi dừng bên cạnh, cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt của mối tình đầu xuất hiện ở sau cửa sổ.

Cô gái váy đỏ ban nãy cũng đang nghi hoặc ngồi ở chỗ phó lái, thoạt nhìn cũng không hiểu tại sao mối tình đầu đột ngột dừng xe.

Mối tình đầu nhìn thụ đến áo mưa cũng không mặc, trầm giọng nói: “Cậu tới đây làm gì?”

Từ sau khi bố xảy ra chuyện, thụ đã phải trải qua rất nhiều lúc khó khăn, lại nhận ra cuộc sống còn tàn nhẫn hơn so với những gì anh tưởng tượng.

Chỉ có thời điểm khó khăn hơn, ví như hiện tại.

Thụ: “Tôi tới đưa cơm hộp.”

Mối tình đầu không nói gì, nữ sinh liền nói: “Chử Thiện, là người quen của anh à? Hay là để anh ấy lên xe trước đi, cảm giác trời mưa càng lúc càng lớn.”

Thụ mau chóng nói: “Không cần không cần, không sao đâu.”

Nữ sinh hào phóng cười nói: “Đã trễ thế này rồi, anh dầm mưa lái xe cũng nguy hiểm, nếu là bạn của Chử Thiện thì để chúng tôi tiễn anh một đoạn đường nhé.”

Thụ nhìn mối tình đầu, xem sắc mặt của đối phương.

Mối tình đầu không bày tỏ ý kiến.

Nhớ tới những lời nghe được ban nãy, rằng hai người này sẽ lập tức đi chọn nhẫn.

Nếu thức thời thì bây giờ sẽ bảo là phải đi, nhưng khi nhìn khuôn mặt của mối tình đầu, lời từ chối vẫn không thể thốt ra.

Thấy anh không hạ quyết định, mối tình đầu nói: “Nơi đây không thể dừng xe, nếu cậu muốn lên thì mau chút.”

Cho đến khi vào xe, nhìn thấy quần áo của mình làm ướt ghế dựa, thụ vẫn không thể lấy lại tinh thần.

Không thể tin được, thế mà anh thật sự lên xe.

Sao anh lại không có mắt đến mức đấy, lại mặt dày vô sỉ đến vậy, đúng là hếch mũi lên trời rồi vào xe.

Xe chạy được một nửa, nữ sinh đột nhiên nhận được một cuộc gọi là có việc gấp, để mối tình đầu đưa cô đến một nơi.

Sau khi mối tình đầu đưa cô tới, nữ sinh rời đi, trong xe im ắng.

Thật gian nan, thụ mở miệng nói: “Ngại quá, quấy rầy mọi người rồi.”

Mối tình đầu đỡ tay lái, nhìn thụ qua gương: “Nếu cảm thấy mình làm phiền người khác thì không nên lên xe nhỉ.”

Lời này thật sự chạnh lòng, thụ nắm chặt đôi tay, uất ức mà gục đầu xuống: “Rất xin lỗi.”

Mối tình đầu nói ra một câu hờn dỗi: “Nói lại địa chỉ của cậu đi, ban nãy tôi không nghe rõ.”

Sau khi thụ nói xong địa chỉ, mối tình đầu lại tiếp tục khởi động xe.

Do dự mãi, thụ vẫn nói: “Vị tiểu thư ban nãy có quan hệ gì với anh thế?”

Mối tình đầu: “Không liên quan đến cậu.”

Thụ nhịn sự khó chịu trong lòng, tiếp tục nói: “Trông cô ấy có vẻ không tệ, nếu hai người là người yêu, vậy anh không nên……”

Sau khi nói xong, thụ lại cảm thấy mình không có tư cách để nói mối tình đầu.

Anh nghĩ, nếu mối tình đầu thật sự ở bên vị tiểu thư này, cũng không nên tới quán bar tìm tình một đêm.

Mối tình đầu hiểu ý trong lời nói của anh, nhưng lại cười: “Không ngờ được cậu sẽ để ý chuyện như này đấy.”

Sắc mặt thụ trắng bệch, dường như anh đoán được mối tình đầu sẽ nói gì.

Quả nhiên, mối tình đầu chậm rãi nói: “Chẳng phải cậu cũng thích ngoại tình hay sao?”

“Có tư cách gì nói tôi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi