TÌNH YÊU TÌM ĐẾN

Kiến Vũ cầm bản kế hoạch gõ cửa phòng làm việc của Vương Thanh.

Lúc đó, Vương Thanh đang xem tài liệu, nghe tiếng gõ cửa, không ngẩng đầu, chỉ nói một câu, "Mời vào."

Kiến Vũ đẩy cửa ra, Vương Thanh ngẩng đầu, cười cười, "Mời ngồi." sau đó ấn đường điện thoại riêng, "Sheena, phiền cô cho chúng tôi hai tách trà xanh nhé."

Kiến Vũ thầm nghĩ, thái độ của Vương Thanh hôm nay là lạ, có hơi quá dịu dàng? Lúc này Sheena bê trà vào, đặt trên bàn trước mặt Kiến Vũ, trừng mắt với cậu, "Cậu chủ Phùng à, một thời gian không gặp, chị nhớ cậu lắm đấy." Nói xong, vươn ngón tay sơn móng rất đẹp khẽ vuốt qua mu bàn tay Kiến Vũ, khiến cậu run lên một cái. Cậu hơi bất đắc dĩ thoáng nhìn cô, nhưng mỹ nữ bị phản ứng của cậu chọc cười, lại nhịn không được vươn tay nhéo mặt cậu. Vương Thanh ho khan một tiếng, Sheena mới vờ phẫn nộ thu tay.

Kiến Vũ thực hết cách với các mỹ nữ của Time. Mỗi lần gặp đều phải trêu cậu vài câu, nếu cậu thích phụ nữ, đây hẳn là diễm phúc, nhưng vấn đề là cậu không có cảm giác với mỹ nữ a, lần nào gặp cũng bị trêu chọc như vậy, Kiến Vũ chống đỡ không nổi.

Vương Thanh thấy Kiến Vũ ngồi vào sô pha đối diện, sắc mặt không thoải mái lắm, xem xong giấy tờ, kí tên rồi giao cho Sheena.

"Sheena, tài liệu này cô giao lại cho bộ phận kinh doanh nhé."

"Vâng, ông chủ." Sheena cầm giấy tờ, trước khi bước ra cửa còn quay đầu lại, chu đôi môi đỏ tươi tặng Kiến Vũ một cái hôn gió rồi mới cười tủm tỉm đóng cửa.

Nhìn Sheena ra ngoài, Kiến Vũ mới thở phào một hơi.

"Vương tổng, không hẹn trước lại tới quấy rầy ngài, thật ngại quá. Song hôm nay tôi tới là có chuyện quan trọng muốn bàn với ngài."

"Chuyện gì thế?"

Vương Thanh bước tới sô pha bên cạnh Kiến Vũ, ngồi xuống, hôm nay anh không đeo kính, Kiến Vũ mới phát hiện mắt anh có màu xanh đậm.

Thấy Kiến Vũ để ý tới màu mắt mình, Vương Thanh cười giải thích, "Mẹ tôi mang huyết thống Na Uy."

"Thế a." Kiến Vũ gật đầu, nghĩ mình vừa rồi nhìn chằm chằm vào mắt người khác xem xét có hơi vô phép, "Xin lỗi."

(VT: viết tắt tên Vương Thanh ah)

"Không sao." VT vắt chéo cặp chân dài, bưng một chén trà xanh, "Cậu vừa nói có chuyện muốn bàn với tôi, là chuyện gì thế?"

"Là thế này, thời gian này doanh thu của Phùng ký cơ bản đã đạt hạn mức, tôi dự định mở thêm chi nhánh theo kế hoạch, sau đó mở rộng hệ thống Phùng ký ra toàn quốc. Hiện tại tôi chuẩn bị phát triển tới Thiên Tân." Kiến Vũ vừa nói vừa đưa bản kế hoạch cho VT, "Đây là bản kế hoạch tôi mới lập, mời ngài xem qua."

VT nhận bản kế hoạch, chăm chú xem một lượt, gật đầu, "Ừm, kế hoạch cậu lập rất chu đáo, chặt chẽ, nhưng tôi vẫn còn một vấn đề muốn hỏi."

"Mời ngài nói."

"Cậu đã dự định phát triển Phùng ký thành chuỗi nhà hàng toàn quốc, như vậy chi nhánh lập ở Thiên Tân cậu định áp dụng phương thức quản lí trực tiếp? Như vậy sắp xếp nhân viên chẳng phải sẽ gặp vấn đề sao? Chọn phương thức ủy quyền chẳng phải tiện hơn sao?"

Kiến Vũ gật đầu, "Vấn đề ngài nói tôi cũng đã nghĩ tới, nhưng hiện tại Phùng ký mới chỉ có chút danh tiếng ở Bắc Kinh, áp dụng phương thức ủy quyền sẽ không cho hiệu quả cao. Phí quảng cáo giai đoạn trước không nhỏ, mà Thiên Tân rất gần Bắc Kinh, quản lí trực tiếp khá ổn. Về mặt nhân viên, tôi và trường dạy nấu ăn đã kí hợp đồng, khóa nào có học viên người Thiên Tân có thể huấn luyện rồi đưa về đó thường trú công tác."

VT nghe xong, gật đầu, "Kiến Vũ, tôi rất ít khâm phục người khác nhưng con mắt kinh doanh của cậu khiến tôi phục rồi."

"Vương tổng quá khen, ngài đã nói như vậy có nghĩa là đồng ý với kế hoạch này?"

"Đương nhiên." VT nở nụ cười, "Kiến Vũ à, tư duy kiếm tiền của cậu rất khác người. Theo kế hoạch của cậu và tốc độ phát triển của Phùng ký hiện tại, tương lai Phùng ký phát triển thành chuỗi nhà hàng toàn quốc, thậm chí vươn ra ngoài biên giới, tôi cũng không giật mình đâu. Tôi nghĩ, đầu tư cho Phùng ký là một quyết định sáng suốt của tôi. Xem xem, có phải tôi đã khai quật được một cây tiền rồi không?"

Kiến Vũ nghe VT khen mình như thế thì hơi ngượng ngùng. Nhưng ngẫm lại chuyện VT đã làm, khả năng boss này cũng biết không có cách nuốt chửng Phùng ký, để đề phòng Kiến Vũ nổ mao (aka tức giận), VT bắt đầu áp dụng chính sách dụ dỗ, bắt đầu thuận theo mao mà sờ.

"Đúng rồi, tôi nghe nói cậu đã đăng kí thương hiệu cho Phùng ký và Purple Line?"

"Đúng vậy."

"Thế à."

VT không nói thêm, chỉ là Kiến Vũ nghĩ hàm ý anh muốn biểu đạt không đơn giản như vậy, có điều cậu lười đi đoán thử. Cửa hàng nhà cậu, đi đăng kí thương hiệu chẳng lẽ còn cần người khác đồng ý?

"Nếu ngài không còn chuyện gì cần hỏi, vậy tôi đi trước. Địa điểm chi nhánh mới của Phùng ký và sắp xếp nhân viên, tôi sẽ chuẩn bị thành văn bản, giao cho cô Sheena."

"Ừ, làm cho tốt nhé. Tôi còn trông cậy vào cây tiền này rụng càng nhiều tiền vào túi tôi đấy."

"Vương tổng nói đùa."

"Tôi nghiêm túc đấy chứ."

Kiến Vũ "..."

Kiến Vũ về đến nhà, PHùng Thiếu Hoa nói có điện thoại từ nước ngoài của Lâm Hạo gọi về.

"Lâm Hạo?"

"Ừ, nghe giọng điệu không vui lắm, con à, lần trước cha đã bảo ít qua lại với cậu ta rồi mà?"

"Cha, con có liên hệ với cậu ta nữa đâu, đến một lá thư cũng chưa từng trả lời nữa là."

Hai cha con đang nói, điện thoại bỗng vang lên. Kiến Vũ nhanh chóng tiếp điện thoại, vừa nói một câu, "Alo, xin chào." đã nghe Lâm Hạo ở đầu bên kia rống giận, "Kiến Vũ, cậu là đồ tồi! Tôi gửi thư cho cậu nhiều như vậy, sao cậu đến một lá thư hồi âm cũng không có? Thật muốn tôi quay về đá chết cậu luôn hả?"

Kiến Vũ vội vã kéo ống nghe ra xa, ngoáy ngoáy lỗ tai, thằng nhóc này đi nước ngoài, giọng lớn không ít nhỉ, lại nhìn nhìn cha mình, ý là: con không lừa cha đi, không hề liên hệ với cậu ta nhé.

Phùng Thiếu Hoa nhíu mày, bĩu môi với cái điện thoại, nói nhỏ, "Con à, nói ít thôi, qua loa cho xong đi."

Kiến Vũ gật đầu, Phùng Thiếu Hoa không nói gì thêm, về phòng nghe bình thư đi.

Bên này Lâm Hạo vẫn còn đang gào thét trong điện thoại, Kiến Vũ bỏ ống nghe xuống bàn, vào bếp lấy nửa quả dưa hấu, bật quạt, ngồi vào ghế bắt đầu khoét dưa ăn, cho đến khi Lâm Hạo rống xong, cậu mới cầm ống nghe, "Xả xong?"

"..." Đầu bên kia trầm mặc vài giây, "Cậu vừa làm gì thế? Không nghe tôi nói?"

"Ăn dưa hấu ni, sáng nay mới mua, dưa hấu cát đấy, ngọt dã man."

"Kiến Vũ!"

"Cậu còn hét, tôi rút dây điện thoại đấy!" nói xong, ăn một miếng to.

Kiến Vũ vừa nói thế, giọng Lâm Hạo lập tức hạ xuống, nhưng âm thanh còn mang theo chút tủi thân, "Tôi viết thư cho cậu nhiều như vậy, sao không hồi âm lấy một cái? Hại tôi ngày nào cũng đi hỏi bà chủ nhà, người ta thiếu chút nữa báo cảnh sát là tôi quấy rối đấy."

"Dạo này tôi hơi bận."

"Bận? Bận cái gì, chẳng phải chỉ có mấy cái nhà hàng bé tẹo thôi sao?"

Nghe Lâm Hạo nói thế, Kiến Vũ mất hứng, bỏ dưa xuống, "Cậu chạy đi Anh, chả cần quan tâm cái gì, nhưng tôi còn phải thi cuối kì! Hơn nữa, hiện tại tôi không chỉ mở Phùng ký mà còn có Purple Line. Đỗ đại thiếu gia cậu không có tiền có thể gọi một cuộc điện thoại về nhà là xong, cha con tôi còn phải dựa vào mấy cái nhà hàng nhỏ ấy kiếm sống. Vả lại, hồi âm hay không là quyền của tôi, tôi không trả lời, cậu định làm gì tôi?"

Điện thoại lại rơi vào trầm mặc vài giây, sau đó "cạch" một tiếng, cắt đứt liên lạc. Kiến Vũ nhìn chằm chằm ống nghe một lát, gác lại, thở ra một hơi, như thế, thời gian tới Lâm Hạo sẽ không gọi về nữa ha. Mong là tên này giận lâu một chút, đừng "tha thứ" nhanh quá, cậu còn muốn dễ chịu một thời gian nữa.

Kì thực, Kiến Vũ không hồi âm cho Lâm Hạo là có suy tính của mình. Phùng Thiếu Hoa là một nguyên nhân, mà nguyên do sâu xa hơn là, Kiến Vũ lo tới nhà họ Lâm kia. Nếu bọn họ biết mình và Lâm Hạo vẫn còn liên hệ mật thiết thì sẽ nghĩ gì? Không biết liệu có ngầm làm chuyện gì không? Đối với nhân phẩm người nhà này, Kiến Vũ triệt để không tin được.

Phùng Thiếu Hoa từ trong buồng trong nghe bên ngoài không còn âm thanh mới vén rèm, "Nói hết rồi?"

"Vâng." Kiến Vũ cầm vỏ dưa vào bếp, sau đó thò đầu ra, "Cha, trưa nay ăn gì?"

"Hôm nay con không đến nhà hàng à?"

"Không ạ." Kiến Vũ nói, xoay tay mở tủ lạnh, thấy trong đó còn hai quả mướp đắng, lấy ra, lại lấy thêm mấy quả trứng gà, "Cha, con xào mướp đắng với trứng gà, ăn cho mát nhé."

"Ừm" Phùng Thiếu Hoa đồng ý, "Cha ra vườn hái ít hành, con lấy đậu phụ khô ra, băm ít thịt nạc xào với tương đi, làm thêm ít dưa góp*."

"Cha, con muốn ăn dưa chuột nữa."

"Được rồi."

Vườn nhà Kiến Vũ thuê rất rộng, chủ nhà trước vốn để trồng hoa, có lẽ thời gian dài không ai chăm sóc, cây cối héo rũ hết rồi. Lần trước hai cha con dọn dẹp, vây một mảnh nhỏ trồng ít rau như hành hoa, dưa chuột. Hai cha con đều được ăn đồ sạch mà tươi mới. Kiến Vũ còn gieo mấy cây hướng dương, hiện tại đài hoa đã rất lớn, làm cho thằng nhóc nhà bên luôn bò sấp lên tường nhìn chằm chằm. Kiến Vũ thấy vui, bèn hái một đài đưa cho nó nghịch, khiến cho mẹ đứa nhỏ ngại ngùng, hôm đó liền mang sang đáp lễ mấy đài sen. Dù sao cũng là thành phố phương bắc, đài sen tuy không còn tươi non nhưng Kiến Vũ lấy hạt nấu cháo, hương vị cũng rất được.

Kiến Vũ nghĩ cháo này có lẽ bán được nên bảo người phụ trách mua đồ cho Purple Line thu mua đài sen, làm cháo hạt sen, quả nhiên rất được hoan nghênh. Sáng nấu xong, trưa là bán hết, có vài khách còn chuyên tới Purple Line chỉ để ăn cháo sen, làm cho mấy cô bé trong nhà hàng chậc lưỡi, chi hơn hai chục đồng ăn một bát cháo? (20NDT tương đương khoảng 50k VNĐ thì phải)

Kiến Vũ còn biết, vài năm nữa, có người còn tiêu mấy nghìn đồng ăn mấy thứ rau dại mà hiện giờ không ai thèm ăn ấy chứ. Lại suy tính, mình có nên chuẩn bị để một, hai năm nữa mở quán đồ ăn xanh nhỉ? Lắc đầu, thôi quên đi, tiền là không bao giờ kiếm đủ, bây giờ nên chuyên tâm kinh doanh Phùng ký và Purple Line là được rồi.

—————————%%%——————————

*Món bác Phùng định làm có lẽ là món đậu phụ khô cuốn hành tươi chấm nước tương thịt.

Cha con Phùng Thiếu Hoa bận bịu một hồi, cơm nước đã xong xuôi, Kiến Vũ còn chạy ra siêu thị nhỏ cạnh đó mua mấy chai bia, hai cha con đang định ăn cơm thì bỗng có tiếng gõ cửa.

Phùng Thiếu Hoa buông đũa, "Giữa trưa thế này, ai đến nhỉ?"

"Có khi là hàng xóm cạnh đây. Hôm qua bác Tôn cạnh nhà nói con bác ấy gửi về ít ớt khô, biết nhà mình ăn được cay nên bảo hôm nay mang sang cho một ít."

"Thế à." Phùng Thiếu Hoa gật đầu.

Kiến Vũ buông đũa, ra mở cửa, thấy người bên ngoài thì sửng sốt một chút, "Vương nhị ca?"

"À... Xin chào." Vương Tuấn Tú hơi mất tự nhiên, vóc dáng anh ta cao hơn Kiến Vũ nửa cái đầu, nhìn qua đầu cậu có thể thấy trong sân bày cái bàn ăn, chắc là hai cha con cậu đang dùng cơm trưa.

"Ai thế con?" Phùng Thiếu Hoa thấy Kiến Vũ mở cửa lại không mời người vào liền hỏi với ra.

Kiến Vũ lúc này mới nghiêng người mời Vương Tuấn Tú vào.

"Cha, là Vương nhị ca."

"Ai da" Phùng Thiếu Hoa kêu lên một tiếng, "Tuấn Tú đấy à, sao đến mà không nói trước một tiếng, con à, đi vò cái khăn mặt, trưa nóng thế này, mồ hôi mẹ mồ hôi con ra hết rồi."

"Vâng, chú Phùng, chào chú ạ!"

Đầu Vương Tuấn Tú ướt mồ hôi, quá nửa là do khẩn trương. Anh ta lái xe tới, mới đi vài bước, sao có thể toát nhiều mồ hôi thế được. Phùng Thiếu Hoa không biết, chỉ cho là Vương Tuấn Tú nóng quá, chờ Kiến Vũ vò khăn mặt mang ra liền nhét vào tay Vương Tuấn Tú, "Nhanh lau đi, ăn cơm chưa cháu? Vào đây vào đây, cùng ăn với chú mấy miếng, con à, mang thêm cái bát ra đây."

"Vâng" Kiến Vũ đáp lời, định bước vào trong.

Vương Tuấn Tú xoa xoa mặt, vội vã nói, "Cháu không đói đâu, chú Phùng, đừng làm Kiến Vũ bận rộn vì cháu."

"Ây dà," Phùng Kiến Vũ  lắc đầu, "Trời nóng thế này, trưa lại không ăn cơm, người bằng sắt cũng không chịu nổi đâu." Nói xong đứng lên, "Chú đi rán quả trứng, cháu đợi một lát nhé."

Vương Tuấn Tú từ chối mấy câu, Phùng thiếu Hoa đã vào bếp. Lúc này Kiến Vũ cũng đã cầm bát ra, đặt trước mặt Vương Tuấn Tú.

"Vương nhị ca, anh đừng gọi, tính tình cha tôi thế đấy, lại nói anh cũng chưa ăn mà, đừng khách khí."

Nói là nói vậy nhưng Vương Tuấn Tú vẫn thấy hơi ngại ngùng, mình sao lại chọn đúng giờ cơm mà đến nhỉ, cứ như là đặc biệt chọn giờ này để ăn chực bữa trưa nhà người ta ấy.

Lát sau, Phùng Thiếu Hoa bê một đĩa trứng rán vàng óng ra. Trứng gà nhà họ Phùng dùng đều là trứng gà quê thu mua ở nông thôn, mùi vị ngon hơn so với trứng gà công nghiệp ở thành phố nhiều. Vương Tuấn Tú từ chối không được thịnh tình của cha con họ, ăn thử một miếng, ai ngờ sau đó không dừng đũa được, một đĩa trứng gà anh ta ăn hơn một nửa. Kiến Vũ ăn xong, ngồi bên cạnh vừa gặm dưa chuột vừa nhìn anh ta dùng cơm, lần trước ông Vương dẫn Vương Thạc và Vương Vĩ tới Phùng ký ăn, Vương Tuấn Tú không đi cùng. Đây là lần đầu Kiến Vũ ăn cơm với anh ta. Có điều nhìn lượng cơm người này ăn xem, quả nhiên là người nhà họ Vương.

Chờ Vương Tuấn Tú ăn no dừng đũa, phát hiện nồi cơm tẻ Kiến Vũ nấu đã trơ đáy, hình như có đến hơn một nửa vào bụng anh ta thì hơi xấu hổ cười cười, "À, lượng cơm của tôi có hơi lớn chút."

"Không việc gì, cậu tuổi còn trẻ, ăn nhiều một chút mới tốt, đừng giống thằng con chú, ăn mỗi bữa chả được mấy hạt, cứ như mèo ăn ấy."

Kiến Vũ không nói gì, kì thực lượng cơm ăn của cậu rất bình thường, là người nhà họ Vương này quá không bình thường đấy chứ?

Ba người ăn xong, Kiến Vũ thu dọn mâm bát mang vào bếp, mở nước rửa sạch, pha bình trà mang ra. Vương Tuấn Tú đang nói chuyện với Phùng Thiếu Hoa, Kiến Vũ đưa cho anh ta một ly trà vẫn chưa kịp phản ứng lại.

"Vương nhị ca, sau bữa cơm uống chút trà có lợi cho tiêu hóa."

"À" Ngây người nhìn nước trà trong suốt, Vương Tuấn Tú cảm thấy thoải mái chưa từng có trong đời. Hình như anh ta đã hiểu vì sao ba mình thích Kiến Vũ đến thế.

Kiến Vũ bận bịu xong liền ngồi xuống bên cạnh, Phùng Thiếu Hoa uống trà xong, nói chuyện với Vương Tuấn Tú một lát thì bắt đầu buồn ngủ. Kiến Vũ biết hiện giờ cha có thói quen ngủ trưa liền bảo cha về phòng nghỉ ngơi, mình cậu tiếp chuyện Vương Tuấn Tú là được.

Phùng Thiếu Hoa gật đầu, "Có chuyện gì cứ bảo cha, Tuấn Tú à, cháu có chuyện cứ nói với tiểu Vũ là được, nó có thể quyết định."

"Dạ"

Vương Tuấn Tú đáp lời, Phùng Thiếu Hoa vào trong phòng đi nghỉ. Lúc này, Vương Tuấn Tú lại không biết nói gì với Kiến Vũ. Hôm nay anh ta tới đây gặp Kiến Vũ, vốn định nhờ Kiến Vũ nói rõ với ông Vương để ông đừng có hồ đồ thêm nữa, thế nhưng tới đây rồi, lời đến bên miệng lại nói không nên.

Tuy Vương Tuấn Tú cũng như Vương Thạc đã nói thẳng tính hướng của mình với ba nhưng vì lí do công việc, sau này anh ta vẫn định lấy vợ sinh con bình thường. Trước đây nói thẳng với ba mình chẳng qua chỉ mong kéo dài thời gian thôi. Chuyện này ngoại trừ ông Vương, mọi người trong nhà đều hiểu. Nhưng hôm nay gặp Kiến Vũ, Vương Tuấn Tú đã bắt đầu không xác định được, cậu bé tốt như vậy, nếu bỏ lỡ, có phải thật đáng tiếc?

"Vương nhị ca, hôm nay anh tới có chuyện gì không ạ?" Kiến Vũ vừa uống trà vừa nhìn Vương Tuấn Tú, không hổ là nhân viên của chính phủ nhỉ, tuy liếc mắt có thể nhìn ra anh ta đến là có mục đích nhưng lại đoán không ra là cái gì.

"Này..." Vương Tuấn Tú chần chừ một chút, vô thức nhéo nhéo túi đựng tài liệu bên cạnh, cái này cho anh ta một ý tưởng, "Thế này, chỗ ở cũ nhà cậu hiện tại đã hoàn tất quá trình di dời, anh tôi đang phụ trách quá trình thi công. Hôm nay tôi tới muốn hỏi cậu, Phùng ký có còn muốn chuyển về đó không, nếu có, anh tôi bảo cần kí hợp đồng với cậu."

"Chỉ có chuyện này thôi sao?" Nếu chỉ có thế, gọi một cú điện thoại chẳng phải nhanh hơn.

"Ừm" Vương Tuấn Tú hơi xấu hổ, vì một chuyện đó mất công tới đây một chuyến đúng là không hợp lí, cũng may Kiến Vũ không hỏi tiếp.

"Chuyện này tôi còn phải bàn lại với cha tôi." Kiến Vũ nhớ lần trước Vương Thạc tới tìm cậu, cậu tìm cớ này để qua mặt Phùng Thiếu Hoa, lúc này vừa đúng dịp, "Cửa hàng chính của Phùng ký không chuyển về đó nữa nhưng chỗ đó có sử dụng làm chi nhánh hay không thì chúng tôi còn chưa quyết định."

"Vậy a," Vương Tuấn Tú trầm ngâm môt chút, "Nếu nhà cậu có quyết định, có thể gọi điện cho anh tôi hoặc gọi trực tiếp cho tôi cũng được."

"Vậy cảm ơn anh trước."

"Không cần khách khí như vậy đâu."

Vương Tuấn Tú nói chuyện với Kiến Vũ thêm một lát, nhìn lại đồng hồ, cũng đến giờ đi rồi. Kiến Vũ đưa anh ta ra cửa, thấy xe của anh ta thì tự hỏi, người nhà này có phải rất thích hãng xe Volkswagen này không nhỉ? Kiếp trước lúc quen Vương Vĩ, anh ta cũng dùng một chiếc Volkswagen 2000.

Hôm đó Vương Tuấn Tú về nhà, ông Vương khẩn cấp hỏi anh ta nói chuyện thế nào. Kết quả Vương Tuấn Tú bị ông hỏi dồn mấy câu, liền nhả ra một câu, cứ như thế thôi. Như thế là thế nào chứ? Ông Vương tức quá cầm dép đánh người.

Vương Thạc vội ngăn cản, "Ba, ba cũng biết tính Tuấn Tú rồi còn gì. Gấp cũng chẳng được gì đâu. Hơn nữa hiện tại Tuấn Tú làm việc cho nhà nước, ngài bảo nó sao dám lộ liễu theo đuổi một cậu con trai? Để lãnh đạo của nó biết sẽ có ảnh hưởng không tốt."

Vương Tuấn Tú không nói thì thôi, vừa nói mấy câu, dép liền nện lên đầu anh ta, ông Vương vừa đập vừa mắng, "Anh còn không biết xấu hổ mà nói thế à! Cũng tại anh vô dụng, người ta chướng mắt anh! Ảnh hưởng không tốt cái rắm ấy, nói ảnh hưởng không tốt, năm ấy ba anh bị anh làm cho tức đến suýt nữa thì xuất huyết dạ dạy đấy! Lãnh đạo của nó? Anh nói thằng Quách Dương kia? Đối tượng của con ta nó cũng dám quản? Hồi ta còn cầm súng, anh ta còn làm cảnh vệ cho ta kìa. Cùng lắm thì thằng hai mặc kệ nó, về quản thuyền cho ta. Chẳng phải hồi trước nó đi học lấy được hai bằng thạc sĩ đó hay sao?"

Vương Thạc bất đắc dĩ, xem ra hôm nay ba anh không định nói lí rồi đây.

Lúc này, Vương Tuấn Tú vẫn trầm mặc lại lên tiếng, "Ba, ba nói thật? Con cũng đang có dự định từ chức đấy."

"Gì?!"

Một câu kia khiến ông Vương và Vương Thạc sửng sốt, Vương Tuấn Tú lại nở nụ cười hoài niệm.

"Tuấn Tú, em đang nói đùa đấy à?" Vương Thạc  khỏi nhăn mày.

Tuấn Tú lắc đầu, "Em đang nghiêm túc đấy."

"Từ lúc nào em có dự định này?"

"Vừa xong."

"Anh lại lừa ba anh đấy à?" Ông Vương mất hứng.

"Ba, con nói thật đấy, so với công việc hiện nay, con muốn có một gia đình ấm áp hơn."

————–***——————-

Nhà họ Vương bởi một câu nói của Vương Tuấn Tú mà nhấc lên sóng gió, Kiến Vũ không hề hay biết.

Hiện tại Kiến Vũ đang vì việc chuẩn bị mở chi nhánh mới cho Phùng ký mà đau đầu. Tuy công tác chuẩn bị đã làm rất tốt nhưng cậu vẫn lo lắng. Lúc này Kiến Vũ mang theo hai quản lí của các chi nhánh Phùng ký tự mình chạy một chuyến đến Thiên Tân, xem xét địa điểm và trang hoàng cho chi nhánh mới một lượt. Bởi Kiến Vũ còn trẻ, vẫn mang theo phong cách sinh viên nên người phụ trách tiếp đón họ ở Thiên Tân nhận nhầm quản lí Trương của chi nhánh là ông chủ. Kiến Vũ vui vẻ, thừa dịp rảnh rỗi làm một vòng tham quan Thiên Tân, nghe ngóng tình hình một chút, tương lai khẳng định mình không chỉ mở một chi nhánh này mà. Nhưng mà quản lí Trương rất không vui, nếu là một cô xinh đẹp thì còn được, đây lại là bị một người đàn ông trung niên cả ngày đuổi theo quấy rầy, thế là thế nào?

Những người phụ trách tiếp đãi hai người Kiến Vũ là hiệu trưởng của phân hiệu trường dạy nấu ăn ở Thiên Tân. Hồi đó Kiến Vũ định lấy người trực tiếp ở trường tại Bắc Kinh, không ngờ trường học nhờ có hợp đồng với Phùng ký mà lượng chiêu sinh thoáng cái tăng mạnh, hai tháng trước vừa mở phân hiệu ở Thiên Tân. Cho nên, chi nhánh của Phùng ký ở đó tuyển người lại càng tiện hơn.

Nhưng chỉ sau vài ngày tiếp xúc, Kiến Vũ và quản lí Trương đều nhận ra hiệu trưởng này rất không đáng tin cậy. Nghe nói ông ta là em vợ của hiệu trưởng trường ở Bắc Kinh, là một kẻ dựa vào quan hệ của vợ mà lên. Kiến Vũ chẳng quan tâm đến có quan hệ hay không quan hệ, cậu chỉ biết là, người này tâm tư bất chính, tương lai nếu có chuyện, không biết sẽ ảnh hưởng đến Phùng ký như thế nào nữa. Phòng cháy hơn chữa cháy, Kiến Vũ nghĩ cần phải nói chuyện với hiệu trưởng ở Bắc Kinh một lần. Nếu học viên của phân hiệu này không đạt yêu cầu, Phùng ký sẽ không nhận. Song song với chuyện đó, nếu phân hiệu này có chuyện gì sẽ hoàn toàn không có quan hệ với Phùng ký. Dù sao thì khi Kiến Vũ kí hợp đồng với trường chính, phân hiệu này còn chưa ra đời đâu.

Ở Thiên Tân năm ngày, đoàn người Kiến Vũ quay về Bắc Kinh. Tuy hiện tại trường học đang nghỉ nhưng Phùng ký và Purple Line đều không thể thiếu cậu điều hành. Lần này Kiến Vũ mang cả hai quản lí các chi nhánh đi theo, Phùng ký mấy ngày này bắt đầu luống cuống chân tay rồi.

Kiến Vũ về đến nhà, đem chuyện chi nhánh nói cho Phùng Thiếu Hoa, Phùng Thiếu hoa cũng đồng ý với cách làm của cậu. Nếu chỉ vì những người không liên quan đến mình mà đem cả bản thân ném vào thì quá là không đáng.

Hôm đó lúc ăn cơm, Kiến Vũ còn nói thêm một chuyện với Phùng Thiếu Hoa.

"Cha, con nghĩ, hiện tại tầng quản lí của Phùng ký có vấn đề."

"Hả?" Phùng Thiếu Hoa khó hiểu, "Không phải đang làm việc rất tốt sao?"

Kiến Vũ gắp cho cha một miếng thịt nạc, "Lần này con mang hai quản lí chi nhánh đi chưa được một tuần, tình hình trong nhà hàng đã không được ngăn nắp, tương lai Phùng ký mở rộng chi nhánh ra toàn quốc, không chỉ con, lúc đó các quản lí chi nhánh cũng thường phải đi công tác. Nếu lần nào cũng vậy thì làm sao còn mở chi nhánh được nữa. Sợ là cửa hàng này mở, cửa hàng kia sẽ đóng cửa luôn." Kiến Vũ nói xong, bắt đầu bới cơm, đi ra ngoài vài ngày, thấy cơm trong nhà vẫn ngon hơn cả.

Phùng Thiếu Hoa suy nghĩ một chút, thấy Kiến Vũ nói có lí, "Vậy con định thế nào?"

"Con định là, bên dưới các quản lí thiết lập vị trí trưởng nhóm."

"Trưởng nhóm? Đó là chức vụ gì?" Phùng Thiếu hoa cảm thấy bị Kiến Vũ làm cho mơ hồ, lại thấy con ăn đến hăng say liền gắp một cái đùi gà thả vào bát con.

"Hiện tại một chi nhánh của chúng ta, không tính đầu bếp và quản lí thì có khoảng 10 – 15 người, con nghĩ chia làm 2 – 3 tổ, mỗi tổ cử một người đứng đầu, cho đi học một chút về quản lí. Sau này khi quản lí chi nhánh đi vắng họ có thể sắp xếp công việc trong nhà hàng tốt hơn. Còn nữa, sau này mở nhiều chi nhánh, nếu trong số họ có người xuất sắc có thể đưa đi làm quản lí chi nhánh mới."

"Ừm, ý này hay đấy." Phùng Thiếu Hoa nghĩ Kiến Vũ nói rất có lí, lại gắp thêm cho cậu một đũa đồ ăn, "Con cha đúng là thông minh nhất."

Kiến Vũ tủm tỉm cười, gặm đùi gà, "Cha, đừng chỉ gắp cho con, cha cũng ăn đi."

"Ừ"

Hai cha con ăn cơm xong, về phòng bàn chuyện chọn trưởng nhóm ở các chi nhánh hiện nay, vị trí này không chỉ cần năng lực mà còn cần có nhân phẩm tốt. Cậu lần trước hỏi Kiến Vũ chuyện mở chi nhánh là người đầu tiên xuất hiện trong danh sách.

——————–***———————

"Chế độ trưởng nhóm?" Vương Thanh nghe Sheena báo cáo lại, hơi kinh ngạc, "Kiến Vũ này đúng là một nhân tài quản lí trời sinh."

"Ông chủ, nhân tài như vậy, nếu có thể kéo về Time quốc tế, tôi nghĩ, dù là ngài hay ông cụ nhà ngài đều sẽ như hổ thêm cánh."

Nghe cô nói vậy, Vương Thanh hí mắt, "Tuy cô từng là thư kí của ông tôi, thế nhưng, ông chủ hiện tại của cô là tôi, người đứng đầu Time hiện tại là tôi, hiểu chứ?"

Sheena không khỏi run lên một chút, "Xin lỗi, ông chủ, là tôi lỗ mãng."

Vương Thanh phất tay, ý bảo cô lui ra ngoài.

Sheena lúc này mới thở ra một hơi dài, nhưng ngay lúc cô đẩy cửa bước ra, phía sau truyền đến âm thanh của Vương Thanh, "Sheena, tôi mong rằng đây là lần cuối tôi phải nhắc nhở cô."

Sheena quay lại, trịnh trọng cúi người, "Vâng, thưa ông chủ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi