TÌNH YÊU TÌM ĐẾN

Vương Thạc vừa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ bên trong, lông mày không khỏi nhíu chặt lại, xem ra vị mẫu thân đại nhân kia của anh về rồi. Quả nhiên, bước vào nhà anh đã thấy ba mình đang ngồi trên sô pha, mặt sa sầm, chẳng nói chẳng rằng, bà Ngô Thiếu Phấn – mẹ kế của anh – ngồi bên lau nước mắt, hai đứa em không biết chạy đi đâu. Tuấn Tú hẳn chưa tan tầm, mà thằng nhóc Vương Vĩ có lẽ thấy tình hình không ổn đã trốn mất rồi. Vương Thạc thở dài, sao người đàn bà này lần nào về nhà đều phải ầm ĩ một lượt, ngại cuộc sống dễ chịu quá à?

"Ba, mẹ, sao thế ạ? Đang yên đang lành sao lại cãi nhau nữa rồi? Mẹ, có chuyện gì không thể bình tĩnh nói được sao, ba con mới ra viện, cứ thế này chẳng phải làm ông khó chịu sao?"

Bà Thiếu Phấn thấy Vương Thạc về cũng cố kiềm chế hơn, lau nước mắt, bà vẫn hơi kiêng dè đứa con riêng này. Liếc nhìn ông Vương vẫn không nói một lời, bà ta mở miệng, "Thạc à, con nói xem thế có được không, mẹ chỉ muốn ba con nói giúp nhà dì con mấy câu, làm gì mà khó khăn đến thế?"

"Dì út ấy ạ?"

Ông Vương hừ giọng, "Nói hay gớm, nếu chỉ cần nói giúp vài câu thôi, sao ông bố vợ của tôi lại phải rút đầu vào mai, bảo bà đến khóc lóc với tôi?"

"! Sao ông có thể nói ba tôi như vậy!"

"Hừ"

Ông Vương hừ mũi, liếc nhìn Ngô Thiếu Phấn, "Tôi nói cho mà biết, đám người nhà họ Lâm kia bị thế là đáng đời! Hồi trước những chuyện Lâm Chấn và lão già nhà đó làm, người khác không rõ nhưng tôi biết rõ như ban ngày, cha bà cũng kiếm lợi không ít từ bọn họ đâu! Giờ gặp chuyện chẳng lành lại khắp nơi van ông lạy bà, sao không nghĩ xem hồi trước họ đã gây ra những gì? Tôi nói để bà biết, Ngô Thiếu Phấn, cho dù em gái bà lấy Lâm Chấn thì đây vẫn chỉ là chuyện nhà bà, không liên quan gì đến nhà họ Vương này! Bà mà dám lôi cái gia đình này vào vũng bùn đó thì đừng trách tôi không nể tình! Tuy tôi đã già nhưng vẫn cầm được roi đấy!" Nói xong liền quay đi, không buồn nhìn Ngô Thiếu Phấn nữa.

Ngô Thiếu Phấn nghe ông Vương nói xong, trong lòng thoáng run rẩy, bà ta làm sao quên nổi, ông Vương năm ấy đáng sợ đến nhường nào! Bản thân mình gài bẫy ông ta để có Vương Vĩ, làm hại vợ ông lúc ấy không chịu nổi đả kích này, đang mang bầu 5 tháng mà trượt ngã xuống lầu, mẹ con cùng ra đi trong bệnh viện. Tuy sau đó dựa vào quan hệ của ba mình và ông cụ của ông Vương mà bà vẫn được cưới hỏi vào nhà họ Vương nhưng ngay sau ngày bà sinh Vương Vĩ, ông Vương liền cầm roi bước vào phòng bà. Ngô Thiếu Phấn từ nhỏ được nuông chiều không sợ trời không sợ đất nhưng trận đòn lần ấy, bà ta thực sự sợ hãi, roi da tẩm nước quật lên người, nỗi đau khủng khiếp ấy khiến Ngô Thiếu Phấn còn kiệt sức do mới sinh xong thiếu chút nữa đi đời nhà ma. Sau đó bà có về khóc lóc kể lể với ba mẹ, nhưng ba chỉ nói, nếu ông Vương lúc ấy thực sự đánh chết bà, ông ta cũng chẳng làm gì được, chỉ đánh vài roi là đã nhường nhịn lắm rồi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Ngô Thiếu Phấn nhìn ông Vương lại thêm vài phần sợ hãi. Cuộc sống an nhàn mấy năm nay đã khiến bà ta dần quên mất sự đáng sợ của người đàn ông này.

Đối với chuyện xưa của ba và mẹ kế, Vương Thạc cũng biết một ít, năm ấy anh đã 8 tuổi, tuy nhiên đó là chuyện của thế hệ trước, anh không muốn truy cứu nhiều, thế nhưng nếu lần này Ngô Thiếu Phấn dám gây chuyện quá phận, anh cũng sẽ không nể mặt nữa.

"Mẹ, mẹ vừa về nhà, cứ lên phòng nghỉ ngơi đi đã. Ba con đang cáu, nói gì khó nghe mẹ đừng để trong lòng. Cứ để con khuyên ba, đều là người một nhà cả, có gì đáng bực bội lâu đâu, phải không ạ?"

"Phải, phải." Ngô Thiếu Phấn vội vã gật đầu, hiểu Vương Thạc có ý giúp mình xuống thang, đứng dậy lên lầu.

Vương Thạc đợi bà vào trong phòng rồi mới ngồi xuống bên ba mình, "Ba, mẹ nói gì là chuyện của mẹ, ba không để ý đến là xong, tức giận với mẹ làm gì?"

Vương Hiển gõ gõ đầu con, " ranh con này, định làm người tốt với cả hai bên đấy à?"

"Đâu mà ba."

Vương Thạc cười cười, xoa xoa đầu mình, thấy Vương Hiển không còn giận dữ như trước mới thử hỏi, "Ba, ba vừa nói đến nhà họ Lâm, con chỉ biết một công ti con của họ có chuyện, nhưng nếu chỉ có chút xíu sự cố thế thì Lâm.co chắc phải tự giải quyết được chứ, sao lại còn định đến nhờ ba? Còn bảo ông ngoại Vương Vĩ cũng không định nhúng tay, chẳng lẽ nhà bọn họ gặp chuyện lớn?"

Vương Hiển trầm ngâm một chút, "Ta cũng chỉ nghe nói qua một chút." Ông dừng lại một lát, "Vốn chỉ là có một công ti con của Lâm.co gặp một vấn đề nho nhỏ, thế nhưng hình như gần đây Lâm.co có oán thù với ai đó thì phải, những chuyện mấy năm trước cũng bị lật ra, cả những chuyện như khai khống hóa đơn trốn thuế, lừa gạt xuất khẩu giảm thuế, v.v. Hồi trước họ có thuê thuyền nhà chúng ta chở hàng nên ba cũng biết một ít. Này vốn chỉ là chuyện nhỏ nhưng có người nói còn lôi cả chuyện Lâm.co có liên quan tới vụ biến động lớn năm ấy, cho nên chuyện này không còn đơn giản nữa. Chuyện đã qua lâu như vậy mà còn bị người ta bới lên, xem ra lần này bọn họ đắc tội với người không đơn giản đâu. Mà con có biết lão anh em đồng hao với lão gia tử Lâm gia, cục trưởng Trương kia không?"

Vương Thạc gật đầu, "Cục trưởng Trương chỉ nhận ra tiền không nhận ra người, lục thân không nhận kia ấy ạ?"

"Ừ" Vương Hiển gật đầu, "Nghe nói Lâm lão gia tử đến gặp ông ta, ông ta còn không thèm gặp mặt. Trước bọn họ cũng có qua lại với nhau, nếu không phải có người báo trước, chẳng lẽ ông ta lại tự tránh?"

Vương Thạc nghe đến đó cũng trầm mặc, "Ba, nếu bọn họ tới tìm ba thì làm thế nào?"

Vương Hiển hừ cười vài tiếng, "Thông gia nhà ông ta còn không muốn đưa tay giúp, một ông lão đã về vườn như ta có thể giúp được gì? Quân tử phòng thân, đạo lí này ai không hiểu, khinh lão già này hồ đồ rồi chắc? Lúc nãy con chả bảo dạo này ta không được khỏe đấy thôi, cùng lắm thì lại vào viện nằm chơi vài ngày, đặt phòng bệnh nặng ấy, ta không tin trước mặt người ngoài, Lâm lão gia tử dám vứt cái sĩ diện già nhà lão xuống."

"Ba, quả nhiên ba vẫn uy phong như ngày nào."

"Đương nhiên." Ông Vương gật đầu, nhìn lên đồng hồ treo tường liền "A" một tiếng thật to, dọa Vương Thạc nhảy dựng.

"Ba, sao thế ạ?"

"Đều tại bà già kia làm lỡ giờ rồi!" Vương Hiển gấp gáp, "Nhanh, A Thạc, mở TV cho ba, đang có "Đại quyết chiến"! Ta đang chờ phim này đấy."

Vương Thạc nhìn cha già thổi râu trừng mắt vì một bộ phim, thở dài bất đắc dĩ, ba anh a, tính tình chính là cứ chớp mắt đã thay đổi thế đấy.

———————–^ ^————————-

Kiến Vũ hớn hở ra khỏi phòng giao dịch chứng khoán, quả nhiên, cổ phiếu cậu mua mấy hôm trước đã bắt đầu tăng, tầm một tháng nữa sẽ đạt tới mức giá cậu mong muốn, đến lúc đó có thể bán tháo rồi. Lần này chắc kiếm không ít đâu. Tâm tình vui vẻ, Kiến Vũ tới Time vừa đúng lúc tan tầm, dọc đường đi đều tươi cười chào hỏi mọi người, làm cho mấy chị gái có quan hệ khá tốt với cậu phải vỗ ngực kinh động, cậu nhóc này muốn lấy mạng người hay sao? Chờ đến khi Kiến Vũ tới tầng 19, trên mặt đã thêm mấy dấu son môi.

Vương Thanh đang chờ Kiến Vũ trong phòng làm việc, thấy bộ dạng cậu như vậy thì bật cười, rút khăn tay cho cậu lau mặt.

"Anh nói bảo bối nhé, em được người khác yêu thích như thế, anh lo lắng lắm đấy." Thừa dịp Kiến Vũ lau mặt, Vương Thanh bước tới bên cạnh, ôm lấy thắt lưng cậu, vẻ mặt nghiêm túc mà rằng, "Hay là chúng ta đi Mỹ làm thủ tục đi? Cứ thế này anh lo có ngày em bị người khác dắt đi mất."

Kiến Vũ lườm Vương Thanh một cái, lau mặt xong liền xoay tay cho anh một cùi chỏ, "Anh còn dám gọi tôi như thế, cẩn thận tôi không nương tay với anh đâu."

Vương Thanh cười khổ xoa xoa bụng, trước giờ bảo bối đã từng nương tay với anh bao giờ? Có điều những lời vừa rồi cũng không phải nói chơi, anh đúng là đang mong mau chóng giải quyết dứt điểm việc này với Kiến Vũ.

"Rồi rồi, Thanh, ba tôi bảo thứ 7 này tới nhà tôi dùng cơm đấy. Ra ngoài ăn chả chắc đã ngon hơn ở nhà mà lại còn lãng phí tiền nữa." Kiến Vũ vừa nói với ngồi xuống sô pha, "Còn chuyện này, tết năm nay tôi định về quê một chuyến, anh xem lúc đó có thời gian không, nếu tiện thì đi với tôi nhé."

"Đi cùng em?" Vương Thanh không kịp phản ứng lại.

"Vâng." Kiến Vũ gật đầu, "Anh đã nói muốn nghiêm túc với tôi trong chuyện này, mà tôi đã nhận lời với anh thì cũng sẽ chịu trách nhiệm. Tuy vẫn không thể nói thẳng ra rằng anh là bạn đời của tôi nhưng tôi vẫn muốn anh gặp họ hàng tôi một lần. Chí ít, tôi muốn anh biết rằng, tình cảm của tôi đối với anh cũng là nghiêm túc."

Nghe Kiến Vũ nói xong, Vương Thanh nở nụ cười, cúi người hôn lên môi cậu, khẽ nói, "Kiến Vũ, anh thật may mắn, yêu em khiến anh trở thành kẻ hạnh phúc nhất."

Kiến Vũ cười cười, hé miệng ngậm lấy đầu lưỡi anh, cắn cắn, "Em cũng vậy." vừa nói vừa vươn tay vào bên trong áo sơ mi của Vương Thanh, vuốt ve cái bụng rắn chắc của anh.

Vương Thanh nắm lấy tay Kiến Vũ, ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn vào mắt cậu, "Em biết mình đang làm gì chứ?"

"Biết chứ." Kiến Vũ cười, vươn đầu lưỡi liếm liếm cằm anh, "Anh không muốn?"

Vương Thanh cảm thấy miệng mình khô khốc, hầu kết cuộn lên cuộn xuống, thở gấp gáp, nói, "Kì thực, anh không tán thành chuyện có quan hệ trước khi thành hôn lắm." sau đó cúi xuống gặm cắn cổ Kiến Vũ.

"Cút xuống địa ngục đi!" Kiến Vũ lại cười, đấm nhẹ anh mấy cái, khẽ ngẩng đầu, cảm thụ hơi thở nóng rực của anh phả tới, vuốt ve mái tóc đen nhánh của anh, hôn nhẹ lên vành tai anh.

Cả hai đều đã động tình, Vương Thanh hơi hạ thắt lưng, ôm ngang người Kiến Vũ, bước vào phòng nghỉ, ném cậu lên giường. Anh đứng bên giường liếm liếm môi, mỉm cười nhìn người yêu đang nằm đó, chậm rãi cởi cúc áo, rút dây lưng, khom chân bò lên giường, nằm đè lên Kiến Vũ, một tay chống thân mình, một tay cởi cúc áo cậu, sau đó dùng môi và đôi tay mình bắt đầu dạo bản giao hưởng ngợi ca thân hình trẻ trung bên dưới mình.

Kiến Vũ nằm trên giường mặc anh vuốt ve, cậu cũng vươn tay vuốt nhẹ lên tấm lưng trơn nhẵn của anh, cảm thụ ánh mắt cháy bỏng và hơi thở nóng rực của người đàn ông này trên thân mình, từ mặt đến cổ, xuống ngực, chậm rãi đến bụng dưới, bên trong cơ thể cậu dấy lên một luồng nhiệt lưu, Kiến Vũ không tự chủ được, bắt đầu hổn hển, đến khi Vương Thanh đặt môi tới chỗ nọ, Kiến Vũ kinh sợ thở gấp một tiếng, lại vội vã vươn tay bịt kín miệng mình.

Vương Thanh vừa liếm nhẹ vừa giật tay cậu ra, "Đừng che, anh muốn nghe, kêu ra cho anh nghe nào." Nói xong liền ngậm cả nơi đó vào miệng.

Kiến Vũ nhăn chặt lông mày, hơi hé miệng, thanh âm mê người bắt đầu đổ xuống, Vương Thanh cảm thấy mình đã nóng đến sắp nổ tung mất rồi, nhưng anh vẫn cố gắng kiên trì muốn cho người ấy những điều tốt nhất.

Kiến Vũ cảm nhận được mồ hôi của Vương Thanh chảy xuống cả mình, mở mắt, vén lọn tóc ướt đẫm của anh ra sau tai, lại ngẩng đầu, cắn cắn cái mũi thẳng tắp của anh, ghé sát tai anh khẽ nói, "Trong túi em có dầu làm trơn đó." Nói đoạn, lại hôn lên môi Vương Thanh.

Vương Thanh cười, há miệng ngậm cả môi cậu vào, thò tay lục tủ đầu giường lấy ra một tuýp thuốc, thấp giọng, "Anh cũng có chuẩn bị rồi."

Hai người nhìn nhau một lát, cùng cười ra.

Đối với chuyện làm top hay bottom, Kiến Vũ không để ý lắm, chí ít kiếp trước cậu đều theo ý tình nhân cả. Từ lúc nhận lời Vương Thanh, Kiến Vũ đã biết, chí ít, lần đầu tiên của họ, cậu sẽ không phải người bên trên, thế nhưng, điều này có gì quan trọng?

Cảm thụ được động tác dịu dàng của Vương Thanh, Kiến Vũ từ từ giãn mặt, tách cặp chân thon dài, vòng lên kẹp lấy thắt lưng người yêu, "Có thể rồi."

Vương Thanh cúi đầu nhìn Kiến Vũ, gương mặt bị mồ hôi tẩm ướt trông gợi cảm vô cùng.

Gác một chân Kiến Vũ lên vai mình, nghiêng đầu hôn cậu, sau đó thật chậm, thật chậm tiến vào thân thể trẻ trung đầy mê hoặc bên dưới.

Kiến Vũ lần thứ hai nhăn chặt lông mày, hai tay siết lấy ga giường, mái tóc đen nhánh đã bị thấm ướt mồ hôi. Quả nhiên, dù có kinh nghiệm kiếp trước nhưng với thân thể này, đây vẫn là lần đầu, đau đớn phải trải qua không hề giảm bớt nửa phần.

Tựa hồ nhận ra khó chịu của Kiến Vũ, Vương Thanh chờ đến khi hoàn toàn tiến vào bên trong cậu liền dừng lại bất động, lại hơi cúi xuống, gỡ bàn tay đang nắm chặt lấy ga giường của cậu, lồng vào tay mình, mười ngón đan xen, vươn lưỡi liếm liếm đầu ngón tay trắng nõn, cho đến lúc Kiến Vũ gật đầu với anh mới bắt đầu chậm rãi di chuyển.

Kiến Vũ cảm thụ nhịp điệu trong cơ thể mình của người đàn ông bên trên, theo nhịp điệu của anh mà dao động, giãy ra một tay vòng lên lưng anh, hơi hé miệng cắn vào bờ vai săn chắc.

Dần dần, trong phòng mờ mịt hơi nước, hai thân thể trẻ trung quấn chặt lấy nhau, tiếng thở dốc, tiếng nước, tiếng da thịt co xát nhau thay thế tất cả, sinh mệnh trẻ trung dâng lên vũ điệu tuyệt vời nhất.

Vương Thanh mạnh mẽ ngẩng đầu, cổ, vai và lưng làm thành một đường cong đẹp mắt, Kiến Vũ hơi híp mắt, nhìn người này, đột nhiên phát hiện, giờ khắc này, người đàn ông ấy, mỹ lệ dị thường.

Trong phòng an tĩnh lại vài giây, Vương Thanh đẩy những lọn tóc ướt đẫm ra sau, nở nụ cười, mị hoặc khôn cùng. Anh cúi đầu, những nụ hôn nhẹ rơi xuống gương mặt và cổ vai Kiến Vũ, sau cùng, quay lại môi cậu, triền miên, âu yếm, nếu có thể vĩnh viễn giam cầm cậu bé này trong lòng mình sẽ tuyệt biết bao.

—————————————-

Lúc Kiến Vũ tỉnh lại, Vương Thanh đang ngồi ở đầu giường xem tài liệu. Căn phòng mờ tối, chỉ bật một cây đèn tường, Vương Thanh mặc quần dài, áo sơ mi không cài cúc, dường như phát hiện vấn đề gì đó, hai hàng lông mày đen nhánh của anh cau lại.

"Sao thế?" Kiến Vũ hé miệng hỏi, chợt phát hiện giọng mình khản đặc.

Vương Thanh quay sang, buông tài liệu xuống, áp tay lên trán cậu, "Tỉnh rồi? Có khó chịu chỗ nào không?"

Kiến Vũ lắc đầu, chỉ chỉ họng, mấp máy môi nói chữ "nước", Vương Thanh vội vã đứng lên rót chén nước ấm đút cho cậu, "Nữa không?"

Kiến Vũ lắc đầu, định ngồi dậy lại phát hiện toàn thân rã rời. Vương Thanh thấy thế bèn khom lưng ôm cả cậu và chăn vào lòng mình, cúi đầu hôn lên bờ vai lộ bên ngoài, lại cọ cọ gương mặt hơi nóng của cậu, "Vũ, em yêu, lấy anh nhé?"

Kiến Vũ không nói gì, chỉ giơ tay xoa xoa tóc anh, sau đó mới mở miệng, "Chuyện này, đợi thêm một thời gian nữa nhé?"

"Vì sao?" Vương Thanh vùi cả  mặt vào vai cậu, "Chẳng phải em cũng thích anh hay sao? Hay là, biểu hiện vừa rồi của anh làm em không hài lòng?"

Cho dù Kiến Vũ dày dạn kinh nghiệm hơn nữa thì vẫn bị một câu này của Vương Thanh làm cho đỏ mặt, cậu hơi nghiêng đầu, véo mũi anh,  "Anh nói linh tinh gì đấy?"

"Vậy sao em không chịu kết hôn cùng anh?" Lúc này Vương Thanh tựa như một đứa trẻ không được ăn kẹo mà làm nũng.

Kiến Vũ thở dài một hơi, hôn nhẹ lên môi anh, "Ngài chủ tịch à, năm tới tôi mới được 20 thôi. Hơn nữa vẫn còn đang học đại học, cưới xin cái gì? Muốn kết hôn cũng phải chờ người ta tốt nghiệp đã chứ."

Vương Thanh ngẩng đầu, chớp chớp mắt, "Vậy cũng được, chúng mình đính hôn trước đã nhé!" nói đoạn còn gật gù, "Ừm, cứ thế đi! Mai anh gọi điện báo cho ông nội!"

Kiến Vũ mặc kệ anh muốn náo loạn kiểu gì thì náo, lười nhác nhắm mắt muốn ngủ một giấc lại đột nhiên nhớ tới, quay sang hỏi, "Đây là đâu?"

"Nhà anh. Ngủ ở công ti không thoải mái, anh đưa em về đây. Em yên tâm, lúc anh bế em xuống xe thì công ti không còn ai ở đấy đâu."

Chuyện Kiến Vũ lo lắng không phải là chuyện này, "Giờ là mấy giờ rồi?"

Vương Thanh nhìn đồng hồ, "10h15", sao thế, em đói rồi à?"

"Không," Kiến Vũ lắc đầu, đẩy tay Vương Thanh ra, ngồi lên, "Anh phải gọi em dậy chứ, muộn thế này chưa về nhà, cha em lại lo."

Vương Thanh thấy Kiến Vũ xốc chăn định dậy, vội vươn tay ôm cậu vào lòng, "Đừng lo, không sao đâu, anh đã gọi cho cha em nói hôm nay em ngủ lại đây rồi."

"Gọi cho cha em rồi?" Kiến Vũ quay sang nhìn Vương Thanh.

"Ừ" Vương Thanh gật đầu.

"Cha em có nói gì không?"

"Bác không nói gì." Vương Thanh nghĩ nghĩ một chút, lắc đầu, "Chỉ bảo mai em không cần đến nhà hàng, để bác đi là được."

Kiến Vũ nghĩ, cha cậu chắc không hiểu lầm cái gì đâu nhỉ? Nhìn nhìn lại Vương Thanh, phỏng chừng khó đấy. Càng nghĩ càng lo, kết quả là cả tối Kiến Vũ không ngủ được.

Ở nhà, Phùng Thiếu Hoa cũng trằn trọc, sao Kiến Vũ không về mà lại là Vương Thanh gọi điện báo? Chẳng lẽ đã có chuyện gì rồi? Nhưng nghe giọng Vương Thang trong điện thoại cũng không thấy có gì khác lạ mà? Càng nghĩ càng lo thêm, cuối cùng, tới gần 3 giờ sáng ông mới chợp mắt được.

Hôm sau, Vương Thanh đưa Kiến Vũ về nhà, hai cha con đều đeo hai vành đen quanh mắt.

Phùng Thiếu Hoa thấy Kiến Vũ ra khỏi xe Vương Thanh, bước tới săm soi một hồi, không thấy có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm. Ông vừa định mở miệng nói gì đó đã bị mấy câu của Vương Thanh làm cho choáng váng tại trận.

"Thưa bác, cháu muốn đính hôn với Kiến Vũ, chờ em ấy tốt nghiệp đại học liền quay về Mỹ kết hôn." Vương Thanh nói xong, trịnh trọng cúi gập người với Phùng Thiếu Hoa, "Mong người đồng ý!"

"Hả?!" Phùng Thiếu Hoa trừng to mắt, nhìn nhìn Vương Thanh đang cúi người,  lại nhìn nhìn con trai đang đứng bên, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, mới sáng bảnh mắt, một người đàn ông chạy tới trước mặt ông bảo muốn lấy con trai ông, mà lại không giống nói đùa, cũng không cho ông thời gian chuẩn bị tâm lí, vác lên cái vẻ "ông đồng ý thì tốt, không đồng ý cũng phải đồng ý", thế này là thế nào?

Nhìn tình hình giữa hai đứa, lại nghĩ tới lời nói vừa rồi của Vương Thanh, Phùng Thiếu Hoa liền hiểu ngay tối qua đã xảy ra chuyện gì! Lập tức, cơn giận trong lòng bùng lên đỉnh đầu ông. Hiện tại ông có một mong muốn tha thiết, là lập tức quay vào nhà lôi cây chổi ra hung hăng cho tên này một trận. Ai thèm quan tâm anh ta là tổng tài một công ti hay tổng thống một nước, đánh tất!

————————-^ ^————————

Lâm Hạo ôm hai chân ngồi trên giường, lẳng lặng nhìn đồng hồ treo tường, đã hai tuần kể từ ngày hắn về nước, hắn bị người nhà nhốt trong phòng này, mỗi ngày, ông nội hay ba hắn lại theo lệ hỏi hắn liệu có cải biến quyết định không, mà Lâm Hạo luôn chỉ đưa ra một đáp án. Đến  bây giờ, Lâm Hạo đã không còn rõ lắm, mình đang ở nhà hay đang ngồi tù?

Khẽ cười giễu một tiếng, vì sao trước đây hắn không phát hiện, người nhà mình có thể làm ra loại chuyện thế này?

Kiến Vũ, Lâm Hạo nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình bóng cậu trai lúc nào cũng hòa nhã kia, lần đầu hai người gặp nhau, mình bị cậu ta đạp ngã lăn trên đất, nhưng ngoài ý muốn là, mình không hề tức giận mà lại có một mong muốn được làm bạn với cậu ta. Sau lại cùng lên lớp, cùng nhau gây dựng sự nghiệp, hiện tại hắn có thể nhớ lại từng chút từng chút thời gian bên cậu ta, một người như vậy, hắn sao nhẫn tâm thương tổn?

Lâm Hạo vùi đầu thật sâu vào giữa hai tay, vì sao trước đây hắn không phát hiện, chẳng biết từ lúc nào cậu bạn ấy đã bước vào ngực hắn, trở thành một tồn tại đẹp đẽ như vậy, sâu như vậy trong tim, khiến Lâm Hạo sợ rằng chỉ nghĩ lại thôi cũng đã là một loại khinh nhờn người nọ. Vậy mà hiện tại, người nhà lại buộc hắn phải đi thương tổn người ấy, điều này sao có thể chứ?

Lâm Chấn bưng bàn ăn đẩy cửa vào, thấy con trai lặng người ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài, đặt bàn ăn xuống trước mặt hắn.

"Hạo."

Lâm Hạo vẫn ngồi như vậy, vẫn như trước không hề đáp lời, thậm chí một ánh mắt cũng không muốn đáp trả.

"Hạo." Lâm Chấn lại gọi một tiếng, thấy Lâm Hạo vẫn không nhìn, ông ta không như lúc trước quay người bước đi mà ngồi xuống bên cạnh con trai, cử động ấy làm Lâm Hạo ngạc nhiên.

"Ba, nếu là chuyện kia, câu trả lời của con vẫn vậy."

Lâm Hạo lắc đầu, "Hạo, chuyện đó, đã không còn quan trọng nữa."

"Sao ạ?"

"Lâm.co, đã không còn cách nào cứu được nữa. Lâm gia, chỉ sợ sắp xong rồi."

"Ba?" Lâm Hạo vô cùng kinh ngạc, "Chẳng phải chỉ là vấn đề kinh tế thôi sao"

Lâm Chấn lắc đầu cười, sờ sờ đầu con trai, "Hạo, ba biết hiện giờ trong lòng con nghĩ về ba thế nào, đúng vậy, ba chẳng phải người tử tế gì, Lâm.co cũng có mặt dơ bẩn của nó. Thế nhưng, con phải nhớ rằng," Lâm Chấn dừng một chút, "Cuối cùng ba vẫn là ba đẻ của con, ba không bao giờ làm gì có hại cho con."

Nói xong, Lâm Chấn đứng lên, lúc này Lâm Hạo mới phát hiện, ba mình, hình như già đi rất nhiều, mép tóc, đã thêm mấy sợi bạc.

"Ba đã làm xong thủ tục li hôn với mẹ con, con đi theo mẹ nhé, từ mai trở đi, con cùng nhà này không còn quan hệ gì nữa."

"Ba?!" Lâm Hạo đứng phắt lên, nhưng bởi đã ngồi lâu lắm, chân tê dại cả đi, hắn lảo đảo chực ngã, lại được Lâm Chấn đỡ lấy. Lâm Hạo nắm tay ba mình, "Ba, ba gạt con đúng không? Chuyện đùa này chẳng buồn cười chút nào."

Lâm Chấn nở nụ cười, "Hạo, nhà họ Lâm sắp ngã ngựa rồi, hiện tại ba cũng nghĩ thông, đây là trừng phạt đúng tội. Thế nhưng, con vẫn còn sạch sẽ, ba chỉ hi vọng, con có thể bình an. Ngày mai con hãy đi cùng mẹ con về Anh học tiếp. Ba có một khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ, không liên quan tới Lâm.co, tài khoản này đứng tên con. Số tiền ấy đủ để con học xong hay làm chuyện gì con muốn. Nếu trời thương tình, nhà ta qua được cơn phong ba này, tương lai, con vẫn là con ba, nếu không thể, con nhất định phải nhớ, không được về nước, nghe không?"

"Ba?!"

Lâm Chấn nói xong, quay người bước ra ngoài, cố lờ đi tiếng gọi thất thanh của con trai phía sau. Lâm Hạo lùi lại mấy bước, ngồi bệt xuống giường, nắm chặt tóc mình, lẩm bẩm, vì sao, đến tột cùng là vì sao, chẳng lẽ mình sai rồi? Chẳng lẽ mình nên vì người nhà mà hãm hại kẻ vô tội?

Lâm Chấn ra khỏi phòng, bước về phía phòng Lâm lão gia tử. Trong phòng riêng, Lâm lão gia tử cũng ngồi ngơ ngẩn, đầy đầu tóc bạc, mới có vài ngày ông ta trông đã già nua hơn chục tuổi.

"Phụ thân." Lâm Chấn gọi một tiếng.

"Ừ" Lâm lão gia tử gật đầu, "Nói với Hạo rồi?"

"Vâng"

"Vậy được rồi." Lâm lão gia tử nói, "Không ngờ ta ngang dọc thương trường hơn nửa đời, lại sa chân vào lúc về già thế này. Vương Hiển không chịu giúp là trong dự định của chúng ta, nhưng thật không ngờ, bố vợ anh cũng không chịu đỡ cho. Năm ấy, ông ta cũng đã nhận được không ít từ nhà ta!" Càng nói càng tức giận, Lâm lão gia tử dộng mạnh quải trượng lên sàn, "Thật không ngờ, chuyện năm xưa lại bị lật ra. Vốn tưởng cho dù Hạo không giúp thì Lâm.co cũng không đến mức thương tổn quá nặng, nhưng nếu chuyện kia bị lôi ra, vậy cơ hội chúng ta trở mình quá bé nhỏ."

"Phụ thân, con vẫn muốn hỏi, năm ấy ngài thực sự giúp vị kia?"

Lâm lão gia tử liếc nhìn con trai, "A Chấn, Lâm.co chúng ta có được qui mô ngày hôm nay, con biết vì sao không? Nếu không có người kia hỗ trợ, ta có khả năng đó sao?"

"Nhưng năm ấy ông ta gặp chuyện, Lâm.co làm sao thoát ra được?"

"Đó là vì, có quan hệ với Lâm.co, không chỉ có mình ông ta."

"Vậy giờ cũng có thể xin người kia giúp một tay?"

Lâm lão gia lắc đầu, "Ông ta sẽ không giúp chúng ta lần thứ hai. Chấn, năm đó người giúp chúng ta là ba vợ con. Hiện tại ông ta đồng ý giúp Hạo xuất ngoại đã là tận lực rồi. Lần này Lâm.co gặp chuyện không may, chắc chắn phía sau có người thúc đẩy, tuy ông ta không nói nhưng ta đoán được, ông ta biết đó là ai, nhưng bởi đã biết nên càng cố kị hơn. Nếu tiếp tục tra xét thêm, phỏng chừng chính ông ta cũng không thoát ra được."

Lâm Chấn há hốc miệng, cuối cùng vẫn im lặng.

————————&&&————————-

Vương Thanh buông điện thoại, khóe miệng nhếch lên một chút, thì ra, chuyện năm ấy là như vậy. Hiện tại anh mới hiểu, vì sao Lâm.co có thể sạch sẽ thoát li khỏi tràng nhân họa năm xưa, xem ra, vị cha vợ của Lâm Chấn cũng đã giúp không ít nhỉ.

Vương Thanh gõ gõ mặt bàn, lần này ông ta quyết định khoanh tay đứng nhìn, có thể cho là một người thông minh.

Suy nghĩ một chút, anh nhấc điện thoại, "Sheena, gọi cho cục trưởng Trương, bảo ông ta, chuyện này dừng ở đây, không cần dính dáng sâu vào nữa."

"Vâng, ông chủ."

Sheena buông điện thoại, im lặng một chút, lại nhấc lên bấm số, "Xin chào, xin cho tôi gặp cục trưởng Trương, tôi là Sheena của Time quốc tế."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi