TÌNH YÊU TRÊN MẠNG CỦA GIÁO BÁ LẬT XE RỒI


Trình Dã lại trưng ra bộ dạng "người sống chớ gần" Úc Dương không thể không buông lỏng tay.

"Tôi chỉ là mơ thấy ác mộng, không có ý gì khác......"
"Không sao." Giọng nói lạnh lùng truyền đến.

Nói xong, liền cất bước rời đi.

Như này thì không sao chỗ nào?
Úc Dương nói thầm một tiếng, cầm lấy ván trượt của mình đi ra ngoài, vốn dĩ xưa nay không quen biết, vẫn là oan gia, tự nhiên lại muốn xen vào việc của người khác.

Mãi cho đến khi đi rất xa ra ngoài, Úc Dương tự chất vấn lại mình, người ta không muốn nói chuyện cá nhân, mày hỏi làm cái gì?!
A a a!
Buồn phiền rất lâu, Úc Dương vuốt vuốt tóc, gọi điện thoại cho Tô Nguyên, kêu ba người đi ăn lẩu.
Tiệm lẩu tràn ngập tiếng người ồn ào, bốn người bọn họ ngồi quanh bàn đá cẩm thạch, trên bàn, bằng bản lĩnh của chính mình tranh giành thịt của nhau.

Úc Dương bị ớt làm cay, miệng hơi sưng đỏ, Trần Phi mồm nhanh hơn não nói một câu: "Anh Dương, bộ dạng của anh này rất giống mỹ nhân môi hồng răng trắng trên phim truyền hình."
Giây tiếp theo, Úc Dương gạt chân, cùng lúc ấy, bàn tay của La Địch cũng chạm vào người Trần Phi.


"Không ăn thì uống đi, đừng thả miệng đi xa nữa." Úc Dương nói.

Trần Phi thắc mắc hỏi: "Anh Dương, hôm nay tâm tình không tốt hả?"
"Tôi quyết định muốn bắt đầu học tập cho thật tốt." Úc Dương cầm ly đồ uống lên, vẻ mặt không gợn sóng, nghiêm túc nói: "Các cậu cũng nên chuẩn bị đi."
Trần Phi: "??? Chuẩn bị cái gì cơ?"
Úc Dương liếc mắt nhìn Trần Phi: "Cậu còn hỏi? Đương nhiên là chuẩn bị học tập rồi.

Văn phòng phẩm, sách giáo khoa, đề cương.

À, còn bài tập hè."
Trần Phi vẻ mặt muốn khóc nhưng không dám, nhìn Úc Dương: "Anh Dương, anh uống say rồi, đừng nói mê sảng, ăn thịt đi."
Nói xong, lấy ly rượu sơn trà trong tay Úc Dương đặt tới phía đối diện.

Úc Dương không dao động mà nói: "Còn có."
"Còn có?!" Trần Phi không nhịn được nói to.


Ngay lập tức, tiếng người ồn ào ở tiệm lẩu tạm dừng hai giây, Trần Phi nhanh chóng khoanh tay lại chỗ cũ, ngại ngùng nhìn quanh bốn phía.

"Còn có, tôi thấy các cậu có thể tạm thời nói lời từ biệt với điện thoại, máy chơi game, máy tính." Úc Dương giống như giáo viên chủ nhiệm, mỗi một câu đều vô cùng chấn động mà đập vào trái tim yếu ớt của Trần Phi.
Trần Phi run run rẩy rẩy hỏi: "Anh Dương, sao phải như vậy? Vì cái gì chứ?!"
Úc Dương ngồi ngay ngắn, giống như sắp tuyên bố hạng mục công việc trọng đại của công ty, trịnh trọng mà nói: "Bởi vì mới chiều nay, tôi đã sáng suốt đưa ra quyết định!"
Giờ phút này, ba người cùng nhìn về phía Úc Dương, cách đó không xa, phía sau Úc Dương có pho tượng Thần Tài gắn đèn, phát ra một vòng ánh sáng màu vàng.

Từ tầm nhìn ấy, ánh sáng kia như tỏa ra từ sau lưng Úc Dương, nhìn cậu cứ giống Phật Thích Ca Mâu Ni tái thế, người đã cứu độ chúng sinh.

Ba người Trần Phi nín thở, ngưng mọi suy nghĩ, chúng sinh thành kính chờ đợi Bồ Tát rải nước linh, còn ba người họ chờ đợi lý do từ Úc Dương.

"Tôi muốn bắt đầu chăm chỉ học tập!"
Toàn bộ sụp đổ.

Giờ khắc này, nước Bồ Tát rải thành nước đắng, Thích Ca Mâu Ni chuyển thành giáo viên chủ nhiệm.

"Không tin?" Úc Dương nói, "Tôi đã ở trước mặt cô gái là fan tôi giả dạng học bá đó, không thể bỏ cuộc được."
Nếu như hình tượng này sụp đổ rồi, tôi nào có muốn bước chân ra cửa nữa?
Ba người nghiêm túc gật gật đầu: "Có lý, nhưng mà thế thì liên quan gì tới bọn này?"
Úc Dương cười tươi nói: "Huynh đệ có họa cùng chịu có phúc cùng hưởng, tôi cũng muốn các cậu học tập cho thật tốt, sao có thể không cùng các cậu trở thành học bá được?"
Trần Phi: Còn nhớ rõ lần trước mẹ tôi thuê gia sư cho tôi để chúng ta cùng nhau học, vậy mà cậu lại nhẫn tâm tâm nói chúng ta sớm đã tuyệt giao......
220722.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi