TÌNH YÊU TRỌN VẸN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ban đầu vốn đặt vé hạng Phổ thông, nhưng Hoắc Dương nhìn hoá đơn rồi gọi cho hãng hàng không để nâng hạng. Họ đến sân bay khi trời đã tối rồi lại trải qua mười mấy tiếng bay đêm, y như hôm Dư Lạc đến đây.

Hoắc Dương chẳng mấy đã ngủ say. Dư Lạc quay sang nhìn hắn, lắng nghe tiếng thở đều đều và ngắm đôi má hơi đỏ lên như đứa trẻ, làm anh muốn chọc chọc mấy cái. Anh bỏ bịt mắt massage nhiệt mà Hoắc Dương đưa cho vào trong túi, rồi đeo tai nghe lên xem trời sao ngoài cửa sổ. Trong cuộc đối chọi giữa cơn buồn ngủ và dây thần kinh trong não, anh chỉ thấy mệt nhưng chẳng có vẻ gì muốn ngủ. Từ chỗ ngồi của mình, anh có thể dễ dàng nhận diện nhóm sao Bắc Đẩu (1) giữa biển sao phủ khắp bầu trời, giữa những tầng mây dày và mềm mại như tuyết mùa đông.

(1) Nhóm sao Bắc Đẩu là một mảng sao gồm bảy ngôi sao trong chòm sao Đại Hùng. Mảng các ngôi sao này tạo nên hình ảnh giống cái đấu (đẩu) hay cái gàu sòng hoặc cái xoong và nằm ở hướng bắc vì vậy một số nước gọi nó là Nhóm sao Bắc Đẩu (Wikipedia).

Năm đó anh ở lại Bắc Âu tới gần hai tháng, đầu tháng hai đã đi xuyên qua vùng đông nam Na Uy rồi lập nhóm với vài người địa phương để đến thành phố Tromsø nơi phương Bắc. Họ dự định đi ô tô tới nơi có thể quan sát cực quang (2). Hôm ấy tuy nhiệt độ thấp vô cùng nhưng thời tiết rất tốt, tầm nhìn trải rộng vì không bị mây mù che khuất.

(2) Cực quang là một cuộc trình diễn ánh sáng tự nhiên trên bầu trời Trái Đất, chủ yếu xảy ra ở vùng có vĩ độ cao.





Có một đôi yêu nhau cầu hôn sau khi cực quang xuất hiện, làm mọi người trong nhóm phấn khích tới nỗi tạo thành vòng tròn nhảy múa quanh họ. Dư Lạc mượn guitar của tài xế, sau đó hát tặng một ca khúc anh thích từ lâu để chúc cho tình yêu của họ được bền chặt.

"Don"t you know that I want to be more than just your friend..." Anh nhắm mắt lại giữa lúc giai điệu tuôn ra nơi dây đàn (3).

(3) Say you love me của Patti Austin, đã bổ sung trong playlist

Hoắc Dương vừa hào hứng nhét earphone vào tai anh vừa che luôn bài tập anh đang viết dở. "Mau nghe đi, hay lắm luôn ý! Thi đại học xong tôi sẽ đi tour của họ."

Khi Dư Lạc mở mắt, bầu trời tràn ngập những ánh hào quang uốn lượn như nước sông xuôi dòng. Từng tia sáng với độ sâu không đồng đều chuyển dần từ màu xanh biếc của chim công sang sắc đỏ của hoa sơn trà.

Thì ra có những thứ mãi khắc ghi trong tâm trí, chẳng có cách nào xoá bỏ (4).

Bầu trời đêm hôm ấy cũng quang đãng như đêm nay. Dư Lạc rời mắt, nghiêng người nhìn sang Hoắc Dương đang chép miệng và ngoẹo đầu ngủ ngon lành. Anh bỏ tai nghe xuống rồi ép mình nhắm mắt lại.

(4) Đoạn này gợi nhớ đến một bộ phim viễn tưởng tên là Eternal Sunshine of the Spotless Mind, kể về một cặp đôi sau khi chia tay quyết định trải qua một cuộc phẫu thuật để xoá sạch kí ức về người kia, nhưng cuối cùng vẫn không quên được.

Sau ba ngày, các giáo viên đều về nước. Lãnh đạo nhắc họ làm xong báo cáo tổng kết nhân lúc trường mở học kì phụ kéo dài hơn nửa tháng.

Hoắc Dương về công ty cũng bắt đầu tăng ca bạt mạng. Lúc trước công ty mới gọi vốn Series B xong thì hắn xin nghỉ, hơn nửa tháng không có mặt trong nước rồi nhờ cả vào Tần Lượng đỡ thay, giờ dĩ nhiên phải bù lại công việc lúc trước. Phần lớn thời gian hắn ngủ ở văn phòng, trước khi mọi người vào làm thì tới phòng uống nước pha bình cafe.

"Anh dậy chưa?" Hoắc Dương đứng cạnh máy pha cafe nhắn tin cho Dư Lạc.

"Dậy rồi, anh phải đến trường làm báo cáo." Bởi Dư Lạc vừa đeo tai nghe vừa chạy bộ, tiếng thở gấp biến thành sóng điện chui vào tai Hoắc Dương.

Cái tay bưng cafe của hắn run lên, hắn thấy eo mình ngưa ngứa như bị ai cào mấy lần.

"Đêm nay em ăn cơm với đối tác xong sẽ cố gắng về nhà." Hoắc Dương ngồi trên sân thượng, vừa đánh máy nghiêm túc vừa tiện thể theo dõi thị trường chứng khoán.

"Vậy tối nay anh về nấu cơm."

Lúc lái xe tới trường, Dư Lạc gặp Bạch Dã Côn ở garage. Anh tắt đèn xe nhưng chưa xuống ngay mà nhìn bóng Bạch Dã Côn khuất sau chỗ rẽ mới bước nhanh về phía văn phòng.

"Đàn anh!"

Dư Lạc ngừng bước, còn Bạch Dã Côn đi ra từ chỗ tối ở bên kia toà nhà, nở nụ cười lễ phép. "Em thấy xe của anh từ lúc nãy, sao giờ anh mới qua?"

"Để quên đồ trong xe." Dư Lạc lắc lắc tài liệu trong tay.

"Nếu qua hôm nay nữa là em không gặp anh cả kì nghỉ đấy." Giọng nói xen lẫn nụ cười vang lên từ đằng sau.

Dư Lạc nhíu mày nhưng không tiếp lời, chỉ dùng sự lạnh lùng để bày tỏ thái độ. Trong khi anh bước nhanh hơn, Bạch Dã Côn vẫn đi thong thả phía sau một cách chuyên nghiệp. Chỉ khi đi tới ngoài toà văn phòng, y mới đột ngột mở miệng: "Quan hệ của anh với bạn tốt thật đấy."

Dư Lạc xoay người, nhìn hắn chằm chằm. "Gì cơ?"

"À không có gì, chỉ thấy anh rất tốt thôi." Bạch Dã Côn cười rộ, chân gõ gõ trên bậc thang. "Vậy anh cứ bận việc đi nhé, em đi trước đây."

"Tạm biệt."

Hoắc Dương đi xã giao rồi uống say. Sau khi tiễn đối tác, hắn gọi cho Dư Lạc, nhưng chưa kịp mở miệng đã phải ném điện thoại xuống đất để nôn.

"A lô? A lô..." Dư Lạc nói vào mic mà không nghe được ai đáp lời.

Sau một lúc lâu, Hoắc Dương mới cầm điện thoại lên. "A lô, em uống say nên không lái xe được."

"Đợi anh."

Dư Lạc lái xe tới chỗ họ uống rượu, vừa xuống xe đã thấy Tần Lượng đỡ Hoắc Dương.

"Dư Lạc?" Tần Lượng vẫy vẫy tay. "Tôi đang định đưa cậu ấy về đây."

"Hả?" Dư Lạc đỡ cánh tay còn lại của Hoắc Dương rồi dìu hắn vào trong xe. "Cậu cũng uống rượu à?"

"Tôi mới qua từ chỗ công ty. Cậu ấy gọi cho tôi nhưng lại kêu tên Dư Lạc nên tôi tới xem trước."

"Cảm ơn cậu, để tôi đưa Hoắc Dương về."

Trên đường về, Dư Lạc hạ cửa sổ xe một chút, cho gió thổi vào Hoắc Dương đang ngủ tựa vào cửa. Anh vừa xoa đầu Hoắc Dương vừa thầm nghĩ, đã không gặp cả nửa tuần nay rồi. Trong mấy ngày Hoắc Dương bận tối tăm mặt mũi, Dư Lạc sắp xếp lại các dự án đầu tư của mình. Bởi lúc mới làm việc chưa có tiền mua lại nên căn phòng này vẫn đứng tên bố, giờ có lẽ phải lên kế hoạch cho cuộc sống sau này.

Làn gió lướt qua mái tóc Hoắc Dương làm những sợi tóc bay về cùng một hướng. Dư Lạc nhoẻn miệng cười, chắc Hoắc Dương đi cắt tóc được rồi.

"Ưm..." Hoắc Dương bị gió thổi một lúc nên tỉnh táo lại phần nào. Hắn ngẩng đầu nhìn Dư Lạc đang lái xe rồi nở nụ cười.

"Tỉnh rồi à?" Dư Lạc liếc về phía hắn. "Dạ dày sao rồi?"

"Vẫn ổn, giờ không buồn nôn nữa." Hoắc Dương ngồi thẳng người rồi xoa xoa trán. "Nhưng mà đầu choáng quá."

"Em nằm xuống đi, bao giờ về nhà thì ngủ sớm một chút, mai sẽ đau đầu đấy."

"Mai vẫn phải làm việc..." Hoắc Dương cau mày. "Em không muốn đi làm đâu, đúng thật là..."

"Em ở bên kế hoạch, sao còn phải làm việc của Marketing?" Dư Lạc hỏi với vẻ ngờ vực.

"Có một nhân viên cấp cao nghỉ việc nhưng chưa tìm được người thích hợp. Lúc trước em cũng làm Marketing nên tới thay trước."

Dư Lạc gật đầu, dừng xe ở garage.

Ánh đèn trong đêm phản chiếu những vầng sáng màu vàng nghệ trên tường. Cùng với tiếng "tích" của nồi cơm điện, cháo đậu đỏ vừa chín tới làm căn phòng tràn ngập mùi thơm như đang đợi chủ nhà về.

Mặt đất hơi bừa bộn bởi đồ nội thất mới mua còn chưa lắp đặt, giờ đang chồng chất trên sàn nhà, còn tấm bọc sofa đã tháo xuống để lộ da dê màu be ở trong. Buổi chiều Dư Lạc nhờ người bạn học thiết kế nội thất tới nhà đo đạc, đã xác định sơ bộ sẽ bố trí lại phòng như thế nào. Có điều Hoắc Dương uống say, giờ cũng chỉ đành chờ hắn vào rồi bị giật mình thôi.

- -----------------------------



Thành phố Tromsø

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi