TÌNH YÊU TUYỆT VỌNG

Vượt vô số lần đèn đỏ, Lệ Nguy Nhi vội vàng chạy tới bệnh viện. Túm được người nào là điên cuồng gặng hỏi Mạt Sanh ở đâu. Mãi cho đến khi chạy tới phòng phẫu thuật, Lệ Nguy Nhi mới bình tĩnh lại, ngây ngốc nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật. Sắc mặt hắn trắng bệch, không khí chung quanh dường như cũng tĩnh lặng, bước chân càng trở nên nặng nề.

Một tiếng khóc của trẻ sơ sinh dẫn lực chú ý của Lệ Nguy Nhi sang. Hắn đứng sát vào cửa ra vào, vừa vui mừng vừa chờ mong, đây chính là đứa con của hắn và Mạt Sanh. Nhưng nhớ tới sự tàn nhẫn của mình trước đó, Lệ Nguy Nhi bắt đầu sợ hãi. Hắn nên đối mặt với Mạt Sanh thế nào? Đối mặt với con hắn ra sao? Hắn không xứng là một người cha.

Đèn của phòng phẫu thuật tắt đi, Lệ Nguy Nhi vội hô gọi: “Mạt Sanh, Mạt Sanh!”

Bác sĩ bước ra, nhìn Lệ Nguy Nhi hỏi: “Ai là người nhà của Mạt tiểu thư?”

“Là tôi, là tôi!” Lệ Nguy Nhi khẩn trương đáp lời.

“Đứa nhỏ còn sống nhưng Mạt tiểu thư thì chúng tôi đã cố gắng hết sức!” Bác sĩ ủ rũ nói.

Lệ Nguy Nhi đứng sững tại chỗ, hắn nắm cổ áo bác sĩ, quát lớn: “Sao các người không cứu Mạt Sanh, sao các người lại không cứu cô ấy! Các người mau cứu cô ấy cho tôi!”

“Tiên sinh, anh có thể vào gặp Mạt tiểu thư lần cuối!”

“Không! Các người mau đi cứu Mạt Sanh cho tôi, Mạt Sanh sẽ không chết! Các người mau đổi mạng của tôi cho Mạt Sanh! Tôi nguyện ý chết thay cô ấy!” Lệ Nguy Nhi gào khóc, hắn cắn răng, tóm chặt bác sĩ không chịu buông. Trước cái chết, Lệ Nguy Nhi bất lực, vào giờ phút này, hắn càng hận bản thân hơn, hắn tình nguyện đổi mạng của mình cho Mạt Sanh chứ không muốn Mạt Sanh rời bỏ hắn.

Đám người Tiết Lộc cũng đã chạy tới, Tiết Lộc kéo Lệ Nguy Nhi ra: “Nguy Nhi, anh tỉnh táo lại một chút đi!”

“Lệ Nguy Nhi, nếu anh đối xử tốt với Mạt Sanh một chút, không đối xử tàn nhẫn với cô ấy thì cô ấy cũng đã không phải đau khổ như vậy!” Giản Tinh khóc không thành tiếng, cô ấy chỉ có thể nức nở, nghẹn ngào trong cổ họng.

“Mạt Sanh, anh tới rồi! Nguy Nhi của em đã tới rồi đây!”

Lệ Nguy Nhi đẩy bọn họ ra, đi vào phòng phẫu thuật, nhìn thấy Mạt Sanh đang hấp hối trên bàn phẫu thuật, hắn khóc như một đứa trẻ. Hắn quỳ gối trước mặt cô. Lệ Nguy Nhi cực kỳ hối hận, hắn không ở bên cô, còn để cô tự trải qua giai đoạn đau đớn nhất.

Lệ Nguy Nhi cầm tay Mạt Sanh, xúc cảm lạnh lẽo khiến hắn sợ hãi: “Mạt Sanh, anh tới rồi! Anh xin lỗi em! Mạt Sanh, anh yêu em, dù là mất trí nhớ hay lúc chưa mất trí nhớ thì người anh yêu đều là em! Cầu xin em hãy tiếp tục sống để anh có cơ hội chuộc lỗi! Nếu mất em thì làm sao anh sống nổi!”

Mạt Sanh từ từ nhắm mắt, nghe thấy lời sám hối của Lệ Nguy Nhi, nước mắt chảy ra theo khóe mắt cô. Cô chỉ còn hơi thở mỏng manh, mỏi mệt mở đôi mắt ra, nhìn gương mặt tuấn mỹ tràn đầy nước mắt của Lệ Nguy Nhi, hắn đang khóc vì cô nhưng tất cả đã muộn rồi. Đời này, cô yêu Lệ Nguy Nhi quá mệt mỏi, đã không còn sức để dằn vặt thêm nữa.

“Nguy Nhi!” Mạt Sanh yếu ớt gọi.

“Anh đây!” Lệ Nguy Nhi ôm Mạt Sanh, hôn lên trán cô: “Anh nhớ ra rồi! Anh nhớ lại mọi thứ rồi, cầu xin em đừng rời bỏ anh!”

Mạt Sanh vuốt ve gương mặt Lệ Nguy Nhi.Lần trước, cô rất muốn sờ đến gương mặt hắn, rất nhớ cái ôm của hắn, nhưng bây giờ, được chết trong lòng hắn, cô cũng không còn gì hối tiếc.

“Em mệt mỏi rồi! Em không thể tiếp tục yêu anh thêm nữa!” Mạt Sanh nghẹn giọng nói: “Em cứ tưởng anh sẽ an ổn kết hôn với Kỷ Hùng Văn, nhưng không ngờ anh lại biết hết tất cả rồi! Nguy Nhi, có thể chết trong lòng anh cũng xem như đã thỏa mãn tâm nguyện của em! Em xin anh hãy đối xử tốt với con chúng ta một chút!”

“Em đừng nói nữa, anh tìm bác sĩ tới trị bệnh cho em! Em sẽ không chết!”

Mạt Sanh lắc đầu: “Em không trách anh, đây là do vận mệnh đã sắp đặt. Nếu có kiếp sau, chúng ta đừng gặp lại nhau, buông tay em cũng là buông tha cho bản thân anh!”

Lệ Nguy Nhi nắm chặt tay Mạt Sanh: “Không đâu Mạt Sanh! Cho anh một cơ hội, em không yêu anh cũng không sao, hãy để anh yêu em. Thương tổn mà em phải chịu hãy trả hết lại cho anh, bây giờ anh sẽ không buông tay em đâu!”

Mạt Sanh mỉm cười, không sao cả, cô cũng sắp tan biến rồi. Cô cũng không hối hận, chỉ mong hắn sẽ sống thật tốt, dù là ở bên ai, cô đều mong hắn sẽ hạnh phúc.

“Không đâu! Món nợ giữa chúng ta đã thanh toán xong rồi!”

Tay cô buông thõng khỏi người Lệ Nguy Nhi. Lệ Nguy Nhi kinh hãi, bắt lấy tay cô, áp lên mặt mình: “Mạt Sanh, em đừng chết, anh biết em còn sống mà! Anh sai rồi, em tỉnh lại đi, đời này anh sẽ không bao giờ… rời bỏ em nữa! Mạt Sanh, em tỉnh lại đi!

Lệ Nguy Nhi vùi đầu vào lòng Mạt Sanh bật khóc. Cả đời này, hắn sẽ không thể tha thứ cho bản thân, hắn đã làm chuyện ngu xuẩn, đã tự tay hủy hoại người con gái mình yêu nhất!

“Mạt Sanh!”

Tiếng kêu khóc thê lương vang vọng cả bệnh viện.

Lệ Nguy Nhi không thể tin được rằng thời gian của hắn và Mạt Sanh lại ngắn ngủi đến vậy. Hắn vừa mới khôi phục trí nhớ thì đã bị ngăn cách với Mạt Sanh bởi hai cõi âm dương.

Lệ Nguy Nhi uống đến say mèm mới về nhà, hắn biết rõ ngôi nhà này đã không còn Mạt Sanh nhưng hắn vẫn gọi cô: “Mạt Sanh, anh về rồi!”

“Nguy Nhi!” Kỷ Hùng Văn ra đón hắn.

Lệ Nguy Nhi ngẩng đầu nhìn Kỷ Hùng Văn, trào phúng cười lạnh, đây chính là trò cười lớn nhất đời hắn.

Kỷ Hùng Văn muốn nắm tay hắn nhưng lại bị hắn hất ra. Lệ Nguy Nhi nói bằng giọng điệu u ám: “Kỷ Hùng Văn, thủ đoạn của cô thật cao siêu. Cô giả mạo Mạt Sanh ở bên cạnh tôi, bây giờ cô ấy chết rồi, cô đã hài lòng chưa?”

Kỷ Hùng Văn nước mặt lã chã: “Không phải, Nguy Nhi! Vì em quá yêu anh nên mới làm như thế. Em cũng không biết Mạt Sanh bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.”

Lệ Nguy Nhi cực kỳ hận Kỷ Hùng Văn, cũng hận bản thân đến chết. Vì Kỷ Hùng Văn, hắn đã làm biết bao nhiêu chuyện quá đáng. “Đừng nói cô yêu tôi, cô có biết hiện tại, tôi hận cô cỡ nào không? Tôi nén nhịn cơn giận cũng là vì muốn tính toán rõ ràng với cô mà thôi! Cô đi cùng Mạt Sanh đi, chúng ta đều chết cùng Mạt Sanh!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi