TÌNH YÊU TUYỆT VỌNG

Mạc Nhược thật muốn lấy một chiếc dép đập vào trên đầu Lệ Nguy Nhi, rõ là một tên lưu manh. Về đến phòng, Mạc Nhược hít sâu, cả người đều nóng rực, giống như còn dư vị nụ hôn này của Lệ Nguy Nhi. Cô đang nghĩ gì thế này? Rõ ràng là căm ghét Lệ Nguy Nhi còn muốn nhào vào báng súng, cô đúng là ngớ ngẩn rồi.

Tắm rửa xong, Mạc Nhược lau tóc, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Tiểu Bảo gọi: "Mẹ ơi, đêm nay con ngủ có thể ngủ với mẹ không?"

Là Tiểu Bảo, Mạc Nhược liền thoải mở cửa ra, nhưng không ngờ Lệ Nguy Nhi cũng mặc áo ngủ đứng phía sau, vẻ mặt đầy ý cười mà nhìn cô.

"Sao anh cũng đứng đây vậy?" Mạc Nhược hỏi một cách cảnh giác.

Tiểu Bảo ngây thơ nói: "Là con kéo ba đến, con muốn ngủ với ba mẹ. Bạn con ở nhà trẻ nói với con là ba mẹ phải ngủ bên nhau mới có thể sinh em gái cho Tiểu Bảo, con muốn xem ba mẹ sinh em gái."

Mạc Nhược dở khóc dở cười, đứa nhỏ này thật là tinh quái. Tiểu Bảo dẫn đầu bò lên giường, lăn một vòng, Lệ Nguy Nhi nói một cách vô tội: "Anh cũng là nghe theo Tiểu Bảo thôi."

"Anh ngủ bên kia của Tiểu Bảo, tôi ngủ ở bên này, không được vượt qua ranh giới."

Mạc Nhược sợ Lệ Nguy Nhi giở trò lưu manh, đặc biệt cảnh cáo hắn.

"Được thôi." Lệ Nguy Nhi nhướng mày.

Mạc Nhược ngủ ở bên phải giường, Lệ Nguy Nhi ngủ ở bên trái, chính giữa cách một Tiểu Bảo. Cũng may giường tương đối lớn, Mạc Nhược sợ nằm gần Lệ Nguy Nhi nên ngủ ở sát bên ngoài rìa, đưa lưng về phía Lệ Nguy Nhi.

"Em ngủ qua bên đây một chút đi, Tiểu Bảo ở chính giữa, anh sẽ không làm gì em đâu."

Giữa bọn họ cách một Tiểu Bảo, còn có một vạch kẻ.

Mạc Nhược quay đầu lại, Tiểu Bảo đã ngủ rồi, Mạc Nhược cũng không cần phải giả vờ nữa: "Tôi nói rồi, tôi trở về là vì Tiểu Bảo, anh đừng đưa ra đòi hỏi quá đáng."

"Anh không đưa ra đòi hỏi quá đáng, em cách Tiểu Bảo quá xa, anh sợ nó đạp phải em, Tiểu Bảo có thói quen đá chăn, em nằm sát bên nó, nó sẽ đỡ hơn một chút."

Đã nói như vậy, Mạc Nhược cũng phải dựa vào gần một chút, nằm kề sát bên Tiểu Bảo mà ngủ. Lệ Nguy Nhi không buồn ngủ chút nào mà ngắm nhìn gương mặt của Mạc Nhược, cũng đã qua năm năm rồi, Mạc Nhược vẫn như trước đây, không thay đổi gì. Lệ Nguy Nhi vui mừng từ tận đáy lòng, cuối cùng một nhà ba người bọn họ cũng đoàn viên rồi, mặc kệ là cô không thể tha thứ cho hắn, đây vẫn là kết quả tốt nhất.

Mạc Nhược dựa vào Tiểu Bảo, ngủ say sưa không chút phòng bị nào, Lệ Nguy Nhi thừa dịp cô ngủ rồi, lại lợi dụng hôn lên trán, lên gương mặt, lên môi cô.

Trong mơ ngủ, Mạc Nhược cũng cảm giác thấy ươn ướt nong nóng một chút, cô không thở nổi, bèn vùng vẫy hai cái, cuối cùng được thả ra, chỉ còn lại một cái ôm ấm áp.

Buổi sáng, Mạc Nhược tỉnh lại, ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Mở mắt ra, cô phát hiện mình đang ở trong lòng Lệ Nguy Nhi, mà Tiểu Bảo sớm đã không thấy đâu nữa, biến thành cô và Lệ Nguy Nhi ôm nhau ngủ. Mạc Nhược lập tức tỉnh táo lại, đẩy cánh tay của Lệ Nguy Nhi ra.

Lệ Nguy Nhi mơ màng, vô thức lại ôm lấy Mạc Nhược lần nữa, khàn khàn nói: "Ngoan, ngủ thêm một lát, hôm nay là cuối tuần."

Mạc Nhược lại đẩy hắn ra lần nữa, ngồi dậy cách hắn thật xa: "Không phải tôi đã nói không thể vượt qua ranh giới sao? Sao anh lại ôm tôi ngủ."

Lệ Nguy Nhi dụi mắt, chống tay nhìn xung quanh một chút: "Tối hôm qua là em chui vào lòng anh, anh không thể tránh được."

Mạc Nhược nhìn khoảng cách giữa cô và Lệ Nguy Nhi, hình như là cô vượt qua ranh giới, đi vào chỗ Lệ Nguy Nhi ngủ. Bình thường cô ngủ rất yên phận, sao lại biến thành như vậy được?

Mạc Nhược lúng túng, nhanh chóng nhảy xuống giường: "Tiểu Bảo đâu?"

"Nó dậy rồi."

Lệ Nguy Nhi không còn buồn ngủ nữa, cũng đi ra theo.

Tiết Lộc và Giản Tinh đến, Giản Tinh vừa vào cửa liền vành mắt ửng đỏ mà ôm lấy Mạc Nhược: "Mạt Sanh, cuối cùng cậu cũng khỏe rồi, mình nhớ cậu muốn chết."

Mạc Nhược vừa quen thuộc vừa xa lạ với Giản Tinh nhưng tóm lại là có thiện cảm: "Mọi người ngồi đi."

"Mình là Giản Tinh, bạn thân nhất của cậu, tuy rằng đã qua năm năm nhưng tình cảm của mình với cậu không thay đổi."

"Thật xin lỗi, mình mất trí nhớ, không hiểu lắm về chuyện trong quá khứ, nhưng mình có nghe về cậu từ chỗ Hứa Trự."

"Đều là do tên cặn bã Lệ Nguy Nhi này, hại cậu thành như vậy. Nếu mà là mình, mình tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ta. Mạt Sanh, cậu quyết định thế nào mình cũng đều ủng hộ. Cho dù không có Lệ Nguy Nhi thì cậu còn có mình đây, mình nuôi cậu và Tiểu Bảo cả đời, đừng cho Lệ Nguy Nhi lợi dụng!" Giản Tinh không kiêng dè gì, chửi thẳng Lệ Nguy Nhi là cặn bã.

Lệ Nguy Nhi nét mặt không đổi, chỉ cần Mạt Sanh trở về, hắn cặn bã thì cặn bã, sau này hắn quyết không làm thằng cặn bã là được.

"Được rồi, em nói xấu Lệ Nguy Nhi nhiều như vậy, lỡ mà làm tình cảm vợ chồng son bọn họ đổ vỡ, vậy thì chúng ta gây tội rồi." Tiết Lộc kéo Giản Tinh qua, không cho cô nói nữa.

"Mạt Sanh, ngồi xuống đây đi." Lệ Nguy Nhi vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Mạc Nhược cũng thuận theo ngồi xuống, Tiểu Bảo ngồi ở trên đùi Mạc Nhược, nói với Giản Tinh: "Dì Giản Tinh ơi, mẹ con và ba con tình cảm rất tốt, tối hôm qua còn ngủ bên nhau. Dì đừng nói xấu ba con, sau này tình cảm ba mẹ con thay đổi thì làm sao bây giờ."

Giản Tinh kinh ngạc, che miệng: "Tốc độ của hai người cũng quá nhanh đi, mới được bao lâu mà đã ngủ với nhau rồi."

Mạc Nhược cho rằng Giản Tinh là có ý đó, vội vàng phản bác: "Không, không phải chuyện như cậu nghĩ đâu, cậu đừng nói bậy."

Giản Tinh cười xấu xa: "Đừng che che giấu giấu nữa, ai mà không biết cậu thích Lệ Nguy Nhi chết đi sống lại, ngay cả mất trí nhớ cũng vẫn vậy."

Lệ Nguy Nhi im lặng không nói gì, trên mặt treo nụ cười, thì ra chính là như vậy, hai ba con kéo Mạc Nhược xuống nước, để cho cô bơi không đến bờ.

Mạc Nhược ngồi một hồi với Giản Tinh, chuyện mà hai người phụ nữ nói cũng là chuyện chỉ khi không có ai mới nói ra được. Giản Tinh không phản đối Mạc Nhược và Lệ Nguy Nhi bên nhau, suy cho cùng bọn họ đã có một đứa con. Mà năm năm trôi qua, Giản Tinh cũng nhận thấy được Lệ Nguy Nhi là thật lòng đối với cô, vì con cái, cũng là vì hạnh phúc của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi