TÌNH YÊU VÀ TỘI ÁC


"Dịch Quân, anh như vậy Kiều Di sẽ chết đấy!"
"Tôi bảo cô ra ngoài!" Hắn cầm lấy cổ tay Phi Phi dùng lực kéo cô ra ngoài.

"Anh tỉnh táo lại đi! Dịch Quân, anh làm em đau đó!" Không thể thoát ra khỏi tay hắn, Diệp Phi Phi nhăn mày đầy đau đớn, cổ tay cô hình như bị vặn đến trật khớp rồi.

"Thẩm Dịch Quân! Em là bạn gái anh mà, không phải là Bạch Kiều Di, anh làm như vậy là giam giữ người phi pháp!"
"Tôi không quan tâm, giờ cô ấy là người của tôi, chết hay sống cũng là người của tôi, cô nên an phận một chút, tôi mới có lý do cho cô sống!"
"Anh nói là anh yêu em mà! Sao anh! " Diệp Phi Phi bị quăng ngã xuống sân, cô ta không tin nổi nhìn hắn.

"Tôi đã nói, đó là biết ơn, không phải tình yêu!"
Cô ta nghe vậy thì cười lạnh: "Ha! lúc đầu thì nói yêu tôi, không thể sống thiếu tôi, xong bây giờ lại nói chỉ là biết ơn? Anh có bệnh sao?"
"! Cô về đi.

" Thẩm Dịch Quân mệt mỏi day day ấn đường.

"Anh! nhẫn tâm lắm! " Định quay người dời đi, Phi Phi nhớ ra gì đó, cô ta cười lạnh nói: "Nếu anh còn tiếp tục tra tấn Kiều Di, cô ấy sẽ phát điên đấy.

"
"! Phát điên? Điên càng tốt!" Nói rồi, hắn đóng sầm cửa nhà lại, để mặc Diệp Phi Phi nhìn hắn bằng ánh mắt không thể tin nổi.


***
"Há miệng ra.

"
Kiều Di sợ sệt há miệng, cơm cũ vẫn chưa kịp nuốt xuống đã bị nhét thêm một thìa cơm mới, hai má phồng lên, bên má trái còn có dấu vết của bàn tay, đỏ ửng lên như vừa mới bị đánh.

"Há miệng.

" Giọng nói của người đàn ông kia lại vang lên.

Cô cố gắng nhai nuốt, lắc đầu liên tục ý rằng là mình đã no, không muốn ăn thêm.

Nhưng Thẩm Dịch Quân hiểu nhầm ý cô, tưởng cô lại bắt đầu phản kháng, như một thói quen, hắn giơ tay định đánh cô, Kiều Di như cảm thấy được nguy hiểm, cô co người lại cầu xin: "Tôi ăn, tôi ăn, đừng đánh tôi.

"
"Ngẩng đầu lên.

" Hắn lạnh lùng ra lệnh.

Cô nghe lời ngẩng đầu lên, hơi há miệng, lại một thìa cơm đầy ắp được đút vào miệng.

!
Ăn xong, nghỉ ngơi một lúc, Thẩm Dịch Quân mở khoá xích sắt rồi bế bổng cô lên đi vào nhà tắm.

Ngơ ngác cảm nhận được cổ tay đau rát, không còn thấy nặng nữa, cô chạm nhẹ vào cổ tay.

Cả người bị đặt vào bồn tắm, tiếp theo đó người đàn ông cũng bước vào, hắn đặt cô lên đùi, xoa xà phòng lên cơ thể cô.

Kiều Di run rẩy cảm nhận được bàn tay kia đang đi xuống dần, sợ hãi không dám động đậy.

Tiếng va chạm với dòng nước, tiếng thở d ốc, âm thanh *** dục vang khắp căn phòng tắm.

Hai tay bám víu vào thành bồn, cả người bị khống chế lên xuống, cô r3n rỉ đau đớn, trong đầu không ngừng hiện lên những cảnh tượng khi sống cùng Mục Tiêu Hằng và cảnh tượng ba mẹ chết.

"Không! ư a! xin anh! a! dừng! "
Muốn thoát ra khỏi cơn ác mộng đáng sợ này, nhưng lại bị hai tay hắn giữ chặt eo, không thể chạy thoát được, cô bật khóc nức nở tuyệt vọng.

"Tỉnh táo rồi? Không ngờ mỗi lần l@m tình là em sẽ tỉnh táo lại, sướng quá nên tỉnh để hưởng thụ à?"
"Buông ra! làm ơn! tha cho tôi! " Cô cố gắng gỡ đôi tay đang khống chế cơ thể mình.

"Tha làm sao được, là em quyến rũ tôi trước mà, là tại em chứ.

"
"Không có.

.

không phải.

.

không phải tại tôi! Hức a"
"Là tại em, là tại em nên ba mẹ em mới chết, là tại em nên Mục Tiêu Hằng mới phải chết, tất cả là do em! "
"Không có, không phải, tôi không hại chết ai cả, Tiêu Hằng vẫn còn sống, ba mẹ là do! Thẩm Dịch Quân bắn chết.

.

kh-không phải tại tôi! "
"Không, là tại em, là em bắn chết ba mẹ của mình, Tiêu Hằng cũng đã chết, là bị em hại chết.

" Hắn tẩy não cô, cảm nhận được sự co chặt ở phía dưới, hắn tham lam muốn nhiều hơn nữa.

"Không phải, không phải, buông tôi ra, Tiêu-ư ưm!"

Miệng bị bàn tay hắn giữ chặt, cơ thể cô co giật rồi mất lực dựa vào người hắn.

"Nên nhớ, là Thẩm Dịch Quân đây khiến em sung sướng lên đỉnh, chứ không phải Mục Tiêu Hằng, rõ chưa?" Thẩm Dịch Quân trầm giọng cảnh cáo.

Bàn tay hắn giữ chặt miệng và mũi cô, không khí không thể chui vào được, Kiều Di hoảng sợ vùng vẫy, nhưng Thẩm Dịch Quân vòng tay trái qua eo cô, giữ chặt mà tiếp tục điều khiển lên xuống.

Đại não dần mất đi dưỡng khí, cô từ từ ngất lịm đi trong vòng tay của Thẩm Dịch Quân.

***
Hôm nào cũng như vậy, đều là Thẩm Dịch Quân bón cơm cho cô, tắm cho cô, rồi tiêm thuốc, đáng sợ nhất là hôm nào hắn cũng l@m tình, mỗi lần như vậy lại hành hạ tinh thần của Kiều Di, tẩy não cô, khiến cô không thể tỉnh táo, lúc nào cũng trong trạng thái tuyệt vọng nhưng không thể tìm chết.

Đến nhấc cánh tay mình lên cô còn không nhấc được, nói gì đến việc tự tử.

Tinh thần càng ngày càng đi xuống, gương mặt trắng bệch không có sức sống, đôi mắt đen không có tiêu cự.

Nhưng Thẩm Dịch Quân lại luôn cho rằng tình trạng này của cô là bình thường, chỉ cần cô vẫn ăn được, ngủ được là sẽ không chết, tâm lý của cô như vậy cũng không sao, lúc cô không tỉnh táo cô sẽ dựa dẫm hoàn toàn vào hắn, không thể rời xa hắn.

Vì vậy, Thẩm Dịch Quân càng điên cuồng tẩy não cô, luôn nói cô là kẻ giết người.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi