TỔ ĐIỀU TRA ÁN ĐẶC BIỆT 2

Nửa đầu đêm nay, Thành Gia Thụ rất tức giận.

Hắn cho rằng Đào Lễ sở dĩ nhận tội là do Trình Cẩm ép. Trình Cẩm là loại người mặt người dạ thú rất có thủ đoạn, lúc trước hắn nhìn sai rồi.

Hắn rất hối hận khi trước đã thuyết phục Vệ Lập Quần nhờ tổ đặc án đến tra án, vốn cho rằng họ có thể giúp Kỳ Nguyên vô tội, kết quả lại là dẫn sói vào nhà, mấy người này vì kết án mà không tiếc xem mạng người như cỏ rác.

Sao có thể để họ được như ý? Tuyệt đối không thể!

Nửa đêm về sáng, Thành Gia Thụ mang theo đủ lượng thuốc mê đi tìm Dư Hưng, sau khi làm gã ngất thì lôi vào xe, lái xe chạy về phòng trọ hắn thuê ở gần đường ray tàu hỏa, chỗ đó có đầy đủ công cụ.

Hắn chặt xác Dư Hưng được một nửa, Hàn Bân và Bộ Hoan đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài. Hai chọi một, kết quả không cần bàn cãi, Thành Gia Thụ bị còng tay.

Bộ Hoan gọi điện thoại thông báo cho Giang Quang Hoa, nói cho anh ta biết đã bắt được hung thủ, tìm được hiện trường gây án, bảo anh ta nhanh dẫn người tới.

Trong lúc đứng không chờ Giang Quang Hoa tới, Thành Gia Thụ giơ hai tay bị còng lên, “Hai cậu có ai hút thuốc không, giúp tôi châm một điếu?”

Bộ Hoan nói, “Thỉnh thoảng có hút, nhưng loại thời điểm này tôi không mang thuốc theo, tôi nghĩ anh cũng không mang nhỉ?”

“Không, tôi có.” Thành Gia Thụ nói, “Cho nên các cậu bắt Đào Lễ chỉ để dẫn tôi ra?” Bây giờ cuối cùng hắn nghĩ thông rồi.

Bộ Hoan cười nói, “Tổ trưởng bọn tôi cũng là người có tinh thần trọng nghĩa rất mạnh, cậu ấy sẽ không oan uổng ai.”

Thành Gia Thụ thở dài, “Trình Cẩm là người thế nào tôi không rõ, nhưng các cậu là người thế nào, tôi có hiểu biết riêng. Chắc chắn từ đầu các cậu đã đi theo tôi, nhưng lại đợi đến lúc này mới xuất hiện…”

Bộ Hoan tiến lên một bước, ra đòn thật nhanh, đánh Thành Gia Thụ ngã ra đất.

Thành Gia Thụ nằm trên mặt đất nhìn Bộ Hoan và Hàn Bân nhanh chóng tìm máy liên lạc trên người ra tắt đi.

Hắn cười to, “Ha ha ha ha, các cậu đợi tôi giết Dư Hưng rồi mới xuất hiện… Các cậu nói xem, Trình Cẩm mà biết thì sẽ như thế nào?”

Bộ Hoan nhìn Hàn Bân, “Trình Cẩm chỉ nói chúng ta không thể giết người, tình huống bây giờ hẳn là rất nghiêm trọng nhỉ? Cùng lắm thì viết báo cáo sự cố? Sẽ không bị đổi đi nơi khác đâu ha? … A! Làm sao bây giờ, làm sao đây?!…”

Hàn Bân thờ ơ nhìn Thành Gia Thụ, “Anh muốn thế nào? Để chúng tôi thả anh đi là không thể nào.”

Thành Gia Thụ nhìn họ một lát, nói, “Trong phòng có thuốc, giúp tôi châm một điếu.”

Bộ Hoan nắm cổ áo Thành Gia Thụ lôi hắn dậy, “Tôi ghét người khác uy hiếp tôi…”

Nhưng hắn vẫn chạy vào căn phòng đẫm máu kia, tìm được một gói thuốc lá trong góc, hắn giúp Thành Gia Thụ châm một điếu, “Ha ha, thuốc cũng châm giúp rồi. Anh định nói thế nào với Trình Cẩm?”

Thành Gia Thụ nâng hai tay bị còng lên, dùng ngón tay phải kẹp điếu thuốc, “Tôi đang suy nghĩ.”

Bộ Hoan “chậc” một tiếng, “Đừng ép tôi lại đánh anh.”

Thành Gia Thụ cười nói, “Tùy ý.”

“… Tôi sắp có chút thích anh đấy, nếu vừa rồi anh không uy hiếp tôi.”

“Nhưng tôi không thích các cậu, rõ ràng mọi người chẳng khác gì nhau, tại sao bị còng lại là tôi?”

Hàn Bân giọt nước không lọt, “Vì tôi không phải anh, cũng sẽ không trở thành anh.”

Bộ Hoan ngược lại nói, “Vì tôi sớm quay đầu?”

“Bể khổ vô biên, quay đầu cũng không có bờ.” Thành Gia Thụ từ từ nhả một ngụm khói, che đi một tia thương cảm, cười nói, “Các cậu rất sợ Trình Cẩm?”

Bộ Hoan la lên, “Ai sợ cậu ấy! Đó không gọi là sợ, chỉ là… Mịa! Anh nói sao cũng được, tôi giải thích với anh làm gì.”

Hàn Bân nói, “Bây giờ mọi người ở cùng nhau không tệ, chúng tôi chỉ không muốn thay đổi hiện trạng.”

Nói rồi hắn nhớ tới một chuyện khác, quay sang Bộ Hoan, nói, “Ban ngày hôm nay, không, giờ là rạng sáng, nên nói là ban ngày hôm qua, Tiểu An khóc một trận, sau đó Trình Cẩm đáp ứng em ấy trước khi chúng ta thất nghiệp, em ấy sẽ không thất nghiệp.”

Bộ Hoan do dự nói, “… Vậy anh cũng nên đi khóc một trận?”

“Im miệng.” Hàn Bân bước sang bên cạnh hai bước, cách xa Bộ Hoan.

Thành Gia Thụ tự do tự tại ngồi trên bậc thang hút thuốc, nhìn họ phiền não.

Giang Quang Hoa dẫn người đến rất nhanh, anh ta sững sờ nhìn Thành Gia Thụ, các đội viên của anh ta cũng trầm mặc đứng một bên.

Hàn Bân chọc thủng bầu không khí ngưng trọng, “Bên trong là hiện trường gây án, các anh vẫn nên nhanh chóng đóng gói đi, trời sáng sẽ làm người khác chú ý.”

Giang Quang Hoa tỉnh táo lại, dặn dò mọi người làm phần việc của bản thân.

Thành Gia Thụ nói, “Lão Giang, xin lỗi, mang đến cho các anh nhiều phiền toái như  vậy.”

Giang Quang Hoa đang đi vào phòng hơi dừng bước, không quay đầu lại, “Tôi cho người đưa ba người về cục trước.”

Sau khi xe cảnh sát chạy về cục, mọi người ngồi trên xe thấy Vệ Lập Quần chờ ở cửa chính, Bộ Hoan vẫy tay với đối phương, lại hơi hả hê nhìn Thành Gia Thụ, “Thế nào? Đều là người quen cả, xấu hổ không?”

Thành Gia Thụ nói, “Tôi đã sớm nghĩ tới một ngày này.”

Trình Cẩm không lập tức đi gặp Thành Gia Thụ, Diệp Lai thì đi.

Thành Gia Thụ trông thấy Diệp Lai thì giật mình, rồi cười nói, “Cảm ơn cô còn chịu đến gặp tôi.”

Diệp Lai nói, “Anh không nên làm chuyện này, cuộc đời anh dài như thế, vốn có rất nhiều thời gian dùng để làm tội phạm đền tội.”

Thành Gia Thụ nói, “Đúng, là tôi quá nóng lòng. Nếu gặp được cô sớm một chút, thái độ sống tích cực hướng lên của cô hẳn có thể ảnh hưởng đến tôi, sẽ khiến tôi không bi quan âm u.”

Diệp Lai không nói gì.

Thành Gia Thụ nói tiếp, “Mọi người rất lợi hại, là tôi xem thường mọi người. Nhưng cũng không hoàn toàn, hai người đồng nghiệp kia của cô không ra hồn, năng lực rất không đủ, bị tôi bỏ rơi giữa đường, chờ tôi sắp kết thúc… công việc họ mới xuất hiện, tôi cũng kỳ quái sao họ tìm được tôi, việc này cần vận may cỡ nào chứ, cô giúp tôi hỏi họ làm như thế nào nhé.”

Bộ Hoan ở ngoài tức đến miệng méo xệch, “Không phải…”

Hàn Bân nhìn Bộ Hoan, “Sai lầm mà thôi, có gì không thể thừa nhận.” Thừa nhận sai lầm, có lẽ sẽ bị cho là không đủ năng lực, nhưng dù sao vẫn tốt hơn thừa nhận phạm pháp loạn kỷ cương.

Bộ Hoan ỉu xìu buồn bã cúi thấp đầu.

Trình Cẩm nhìn họ, không nói cũng không hỏi, một lát sau quay đầu lại tiếp tục xem giám sát.

Hàn Bân và Bộ Hoan lặng lẽ thở phào.

Đào Lễ được thả ra khỏi phòng tạm giam, anh ta vào phòng tạm giam chưa tới mười hai tiếng, sau khi ra ngoài rất hồi hộp bắt lấy Trình Cẩm, “Anh không thể nói lời không giữ lời!”

Anh ta nhìn xung quanh, hạ giọng, “Hồ sơ anh đồng ý phải cho tôi. Tôi nói tôi sẽ tuân thủ cam kết, bây giờ là chính anh muốn thả tôi ra, anh không thể quỵt nợ, nếu không…”

Dương Tư Mịch nắm cổ tay Đào Lễ khiến anh ta buông Trình Cẩm ra. “Nếu không anh sẽ thế nào?” Hắn nói rõ là hời hợt lại làm người ta thấy áp lực như núi.

Đào Lễ lo sợ không yên, “Các anh không thể như thế…”

Trình Cẩm cười nói, “Tư Mịch, đừng dọa anh ta.”

Anh vươn tay, Diệp Lai đặt một xấp tài liệu vào tay anh, anh đưa cho Đào Lễ, “Cầm đi.”

Đào Lễ vội vàng nhận lấy, ôm vào ngực, sau đó lại nghĩ tới cái gì, nhanh chóng lật ra kiểm tra cẩn thận.

Trình Cẩm nói, “Không thiếu chứ.”

“Không thiếu không thiếu.” Đào Lễ cười đến không khép miệng được, anh ta nắm tay Trình Cẩm thật chặt, “Tôi biết chắc các anh là người tốt.”

Trình Cẩm lắc đầu cười, “Được rồi, tôi tiễn anh ra ngoài.”

Anh đưa số di động của mình cho Đào Lễ, “Giữ đi, có việc gì có thể gọi cho tôi.”

Dương Tư Mịch nửa đường cướp tờ ghi chú đó đi, cầm một góc tờ ghi chú giơ trước mặt Đào Lễ, “Học thuộc, đừng lưu số của anh ấy vào điện thoại.”

“Được rồi.” Đào Lễ nhìn một lúc lâu mới nói, “Tôi học xong rồi.”

Dương Tư Mịch nói, “Đọc một lần.”

Đào Lễ lập tức đọc lại.

Dương Tư Mịch nói, “Anh có thể đi.”

Đào Lễ cảm ơn lần nữa, còn nói, “Lúc khánh thành viện mồ côi các anh nhất định phải tới!”

Trình Cẩm cười nói, “À đúng, tôi đáp ứng anh phải cho truyền thông nổi tiếng xuất hiện ở lễ khánh thành đúng không? Yên tâm, truyền thông sẽ tới.”

Việc này nói một câu với Vệ Lập Quần là được, nhưng phải nói trễ một chút vì tâm trạng hiện giờ của Vệ Lập Quần vô cùng kém.

Đào Lễ vội lắc đầu, “Không, ý tôi là nhờ các anh mà viện mồ côi này mới mở được, nên các anh nhất định phải tới thăm.”

Trình Cẩm cười nói, “Chúng tôi không tới được. Mặt khác, đừng nhắc tới chúng tôi với người khác. Tất cả đều là chính anh tranh thủ được.”

“Được, tôi sẽ không nói về các anh với người khác.” Đào Lễ kiên định cam đoan, nói tiếp, “Sau này các anh có đến Lương Sa, nhất định phải tới thăm viện mồ côi.”

“Sẽ tới.”

Trình Cẩm nhìn bóng lưng Đào Lễ biến mất sau cửa chính cục Công an, thở dài, “Thương nhân nghiêm chỉnh cũng không dễ dàng, có nhiều tiền hơn, gặp người của cơ quan nhà nước vẫn không thẳng lưng được.”

Bộ Hoan nói, “Đó là vì tiền chưa đủ nhiều.”

Trình Cẩm quay đầu nhìn hắn, Diệp Lai lên tiếng giúp dẫn đi lực chú ý của Trình Cẩm, “Bọn họ không dễ dàng, chúng ta cũng không có cách. Dưới tình huống bình thường, chúng ta không giúp được gì cho họ.”

“Đúng.” Trình Cẩm bình tĩnh thừa nhận, sau đó kéo Dương Tư Mịch quay người đi vào khu văn phòng.

Sau khi trời sáng, Trình Cẩm nhận được hai tin xấu.

Tin thứ nhất, Từ Vân Thục bị thương nặng không thể qua khỏi trong bệnh viện, lần này không còn cách nào biết rốt cuộc tại sao bà ấy cho rằng Kỳ Minh liên quan tới án phân thây.

Tin thứ hai còn tệ hơn, Thành Gia Thụ chết, hắn hút vào một chất độc chết người, phát tác chậm, mấy tiếng sau mới mới xuất hiện triệu chứng trúng độc, hơn nữa không thuốc nào cứu được, nguồn độc là điếu thuốc Bộ Hoan châm cho.

Trình Cẩm nổi giận, “Trước đây mấy người chỉ phá hỏng bằng chứng, ăn hết bằng chứng, bây giờ ngay cả nghi phạm cũng bị mấy người giết, tiến bộ gớm nhỉ?!”

Mọi người cúi thấp đầu không lên tiếng, Bộ Hoan không cam lòng giải thích, “Anh ta hãm hại bọn tôi…”

“Ồ? Nói nghe xem?!”

Hàn Bân túm Bộ Hoan, khiêm tốn nhận sai, “Là bọn tôi sơ suất.”

Dương Tư Mịch nhìn họ, ra hiệu họ đi ra ngoài trước, hai giây sau, trong văn phòng chỉ còn lại hắn và Trình Cẩm, hắn nắm tay Trình Cẩm, “Thành Gia Thụ muốn chết sẽ luôn tìm được cách để chết, anh ta không cách nào đối mặt với đồng nghiệp và bạn bè.”

Vẻ mặt Trình Cẩm dần vơi bớt tức giận, anh thở dài, “Không phải vì chuyện đó. Chỉ là, nếu hung thủ không phải chỉ có một người thì sao?”

Dương Tư Mịch nói, “Dù có đồng bọn, Thành Gia Thụ cũng sẽ không nói ra.”

Trình Cẩm từ chối cho ý kiến.

Dương Tư Mịch ôm anh, “Em hiểu rõ loại người này, cho nên em nói đúng.”

“Em hiểu rõ loại người này”, ý ngoài lời là em cũng là loại người này. Dương Tư Mịch biết, chỉ cần hắn nói như vậy, Trình Cẩm sẽ không để hắn phân tích đối phương, vì sẽ giống như xé mở miệng vết thương của hắn, tuy hắn không có cảm giác nhưng Trình Cẩm sẽ không làm thế, Trình Cẩm sẽ kết thúc đề tài, để việc này dừng ở đây.

Quả nhiên Trình Cẩm mỉm cười, ôm lại Dương Tư Mịch, “Ừm, em luôn nói đúng.”

Hôm sau, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đến nhà Kỳ Nguyên, họ thấy Kỳ Nguyên đang thu dọn hành lý, Kỳ Minh xanh mặt đứng một bên, trông thấy Trình Cẩm và Dương Tư Mịch cũng không chào hỏi mà bỏ đi ngay.

Kỳ Nguyên cười khổ, rót nước cho hai người họ.

Trình Cẩm hỏi, “Anh định chuyển đi nơi khác?”

Kỳ Nguyên nói, “Đúng, muốn đi khắp nơi xem thử, bao nhiêu năm qua tôi chưa từng bước chân ra khỏi Lương Sa.”

Bây giờ mẹ anh ta đã qua đời, chờ làm xong lễ tang cho mẹ, anh ta sẽ đi ngay.

“Việc làm ăn của anh thì sao?”

Kỳ Nguyên nói, “Chuẩn bị chuyển cho người khác. Việc đó là để nuôi sống gia đình. Giờ mẹ tôi… Còn Kỳ Minh, tự nó có thể sống tốt.”

Trình Cẩm nói, “Chuyện mẹ anh… nén bi thương.”

Kỳ Nguyên sáng tỏ nói, “Thật ra anh muốn hỏi nguyên nhân mẹ tôi chết, đúng không? Hồi trước lúc tôi không nghe lời, bà ấy sẽ leo lên mái nhà, nói muốn nhảy xuống, cho nên tôi vẫn luôn nghe lời. Nhưng Kỳ Minh sẽ không thuận theo bà ấy, nó cũng không ngờ bà ấy nhảy thật. Chỉ có ba tầng lầu nhưng lúc bà ấy nhảy xuống, đầu đập vào đồ để trong sân, sau khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói không có cách…”

Kỳ Nguyên đưa tay che mắt, vốn tưởng tình cảm đã bị mài mòn nhưng thật ra chỉ là xây lên con đê phòng ngự trong lòng, bây giờ con đê bị trận lũ đau buồn phá tan, nước tràn thành lụt.

Trình Cẩm nói, “Anh và Kỳ Minh dường như quan hệ không tốt?”

“Ba tôi mất sớm, tới tôi quản nó, ba tôi mất đúng vào kỳ phản nghịch của nó, tôi thấy thật phiền, kết quả là tôi không quản nó tốt, còn càng ngày càng xa cách nó. Chúng tôi gần như không nói chuyện với nhau.” Kỳ Nguyên cũng không ngại tâm sự chuyện nhà với người lạ, với người quen ngược lại không dễ trò chuyện.

“Tôi thật sự không biết phải làm gì với nó.” Kỳ Nguyên giống như kiểu bố mẹ vô trách nhiệm, chỉ biết cho Kỳ Minh tiền, còn có lúc Kỳ Minh gặp rắc rối thì đi giải quyết hậu quả.

Trình Cẩm và Kỳ Nguyên hàn huyên một lúc, để lại số di động cho anh ta, nói nếu cần gì có thể gọi vào số này.

Dương Tư Mịch dựa vào Trình Cẩm lần nữa nói, “Đừng lưu số vào điện thoại di động, học thuộc.”

Hả? Kỳ Nguyên nghi hoặc, hai người này rốt cuộc là ai? Có lẽ ngày nào đó dãy số này sẽ có tác dụng? Vậy ghi nhớ đi.

“Hai người không phải anh em à?” Kỳ Nguyên muốn xác nhận.

Trình Cẩm cười nói, “Không phải.”

Kỳ Nguyên gật đầu, không hỏi gì nữa.

Sau khi rời khỏi nhà Kỳ Nguyên, Dương Tư Mịch nói, “Anh đã để lại số điện thoại cho hai người, còn là số cá nhân.”

Trình Cẩm nói, “Chuyện viện mồ côi, giúp đỡ đến cùng. Còn Kỳ Nguyên, anh cảm thấy Kỳ Minh rất khả nghi, hi vọng nếu Kỳ Nguyên chú ý có gì không đúng sẽ liên hệ với anh.”

Trước khi rời Lương Sa, Trình Cẩm cũng nhắc Giang Quang Hoa theo dõi Kỳ Minh.

Nhưng một tháng sau khi Kỳ Nguyên rời khỏi Lương Sa, Kỳ Minh cũng đi mất, từ đây xa xôi không có tung tích.

Trong con hẻm mờ tối ở thành phố nào đó, một người đàn ông cả người đầy mùi rượu loạng chà loạng choạng đi tới, một người áo đen xuất hiện sau lưng gã, kẹp cổ gã, dùng một miếng vải che miệng mũi gã.

Người đàn ông không kịp giãy dụa đã ngã xuống đất. Người áo đen kia đi ra, lát sau kéo theo một cái hòm có bánh xe quay lại, mở hòm ra, nhét gã kia vào rồi kéo hòm ra khỏi con hẻm, chất lên xe, khởi động ô tô, chạy ra đường lớn.

Lúc chờ đèn giao thông ở ngã tư, người áo đen mở tờ báo để trên ghế phụ lái, tìm hồi lâu mới tìm được bài viết về vụ án phân thây hàng loạt trên sông Sa, chỉ có vài dòng ngắn ngủi, nói vụ án này còn đang thẩm tra xử lí, thêm mấy câu chính quyền động viên gia đình người bị hại sáo rỗng.

Ban đầu khi vụ án này được điều tra, không biết có phải chính quyền không muốn làm mọi người khủng hoảng hay không, tin tức về nó chỉ chiếm một góc nhỏ trên tờ báo, đơn giản báo đã bắt được hung thủ, tìm được hiện trường gây án và hung khí, hung thủ là nam giới trưởng thành tinh thần có vấn đề.

Sau này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một, hai bài theo dấu vết, cũng cực kỳ đơn giản, cơ bản chẳng khác nào không nói gì.

Người áo đen hừ lạnh, tiện tay ném tờ báo ra ngoài cửa sổ, một cơn gió lớn thổi qua, tờ báo tung bay trong gió như diều đứt dây…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi