TỔ ĐIỀU TRA ÁN ĐẶC BIỆT 2

Diệp Lai và Cát Duyệt lần lượt gửi tin về, vòng giao thiệp của ba người bị hại từ từ rõ ràng.

Ngoài những sát thủ liên hoàn giết người tùy ý, người bình thường tiến hành mưu sát đều có nguyên nhân – con người là động vật quần cư, sẽ phát sinh đủ loại gút mắc với những người bên cạnh nên mưu sát thường liên quan đến người xung quanh.

Du Đạc xem một lượt ảnh chụp những người xung quanh người bị hại, so sánh với video cư xá trước khi bị cháy hai tiếng cậu vừa xem, không phát hiện người có tướng mạo tương tự – ngoại trừ Lý Tuấn Hùng. Cậu hỏi Trình Cẩm, “Lý Tuấn Hùng không phải hung thủ thật ạ?”

Trình Cẩm nói, “Thầy Dương nhà ta nói anh ta không có trí thông minh đó.”

Đầu Dương Tư Mịch đang đặt trên vai Trình Cẩm giật giật, Trình Cẩm cười nói tiếp, “Hung thủ chắc chắn sẽ không ngốc đến mức để mặt mình xuất hiện trên camera, hắn nhất định hiểu rất rõ các loại thiết bị giám sát, cậu thấy sao?”

“Như vậy rất có thể là người này.” Du Đạc chỉnh video chạy đến mấy phút sau khi Lý Tuấn Hùng rời đi, một người ăn mặc giống thợ máy đi vào tòa nhà Tiêu Lan ở, hắn trang bị rất khá, mặc quần áo lao động rộng thùng thình, đeo bao tay, đầu đội mũ, mặt còn bịt khẩu trang.

Du Đạc dựa vào đồng phục làm việc của hắn truy xét đến một công ty bảo vệ môi trường, “Lão đại, cha Lý Tuấn Hùng và Lý Trân Anh là kỹ sư của công ty bảo vệ môi trường này, nhưng bây giờ đã về hưu.”

Cha Lý Tuấn Hùng và Lý Trân Anh tên Lý Chi Viên, nói chính xác thì ông ta là cha Lý Trân Anh, cha dượng Lý Tuấn Hùng, năm nay hơn sáu mươi tuổi, sau khi mẹ Lý Trân Anh mất vì bệnh ông ta cùng mẹ Lý Tuấn Hùng xây dựng lại gia đình, ông ta là người thích chế tác thủ công đồ chơi nhỏ nghiệp dư, đam mê này đã di truyền cho Lý Trân Anh.

Trình Cẩm gọi điện thoại cho Hoàng Bân, nói hắn đưa Lý Trân Anh và Lý Chi Viên về cục.

Hoàng Bân gọi điện thông báo cho cảnh sát canh giữ ở nhà Lý Trân Anh, nhận được phản hồi là Lý Chi Viên đã về nhà, ông ta không sống cùng Lý Trân Anh hay Lý Tuấn Hùng mà sống một mình tại nhà cũ, ông ta trở về là định lấy một ít quần áo, sau đó ở cùng con gái cháu gái một thời gian.

Hoàng Bân nhờ đồng nghiệp đến nhà Lý Chi Viên tìm người, hắn và Tăng Trúc thì chạy đến nhà Lý Trân Anh.

Du Đạc nói, “Ông ta có thể đã chạy trốn?”

Dương Tư Mịch nhìn Trình Cẩm sắc mặt trầm tĩnh, “Sẽ không, ông ta đã bệnh đến giai đoạn cuối, sẽ không chạy trốn.”

Trình Cẩm hơi kinh ngạc, “Ồ?”

Anh nhớ tới thân hình gầy nhom của ông lão kia, khí sắc cũng không tốt lắm, bị bệnh nặng sao?

Dương Tư Mịch nói, “Em là bác sĩ.”

Trình Cẩm cười nói, “Đúng.” Anh không biết Dương Tư Mịch có lấy được tư cách bác sĩ không nhưng có thì chắc cũng là bác sĩ tâm lý chứ.

Sau đó Tiểu An tra được bệnh án của Lý Chi Viên, ung thư giai đoạn cuối, chỉ sống được mấy tháng nữa.

Trình Cẩm đoán Lý Trân Anh và Lý Tuấn Hùng chưa biết việc này, bọn họ hình như cũng không thân thiết với Lý Chi Viên, Lý Tuấn Hùng còn dễ nói, dù sao cũng là cha dượng, nhưng Lý Trân Anh tại sao quan hệ không tốt với Lý Chi Viên?

Một lát sau, Diệp Lai và Cát Duyệt về, lần này họ dẫn theo cả Lý Tuấn Hùng.

Cát Duyệt nói, “Thật kỳ lạ, người một nhà này thế mà đều có hiềm nghi, Lý Tuấn Hùng đến nhà Tiêu Lan, còn người đóng giả thợ máy kia rất có thể là Lý Chi Viên hoặc Lý Trân Anh…”

Du Đạc nói chen vào, “Có thể là bất kỳ ai. Có điều chiều cao của Lý Chi Viên và Lý Trân Anh hầu như đều phù hợp.”

Lý Chi Viên lúc trẻ chắc chắn cao hơn một chút nhưng giờ ông ta đã già, lưng cũng hơi còng, lại bệnh nặng, dáng người co đi không ít.

Cát Duyệt tiếp tục nói, “Bọn họ có động cơ giết Tiêu Lan và Phó Xuân Hoa. Nhưng tôi không rõ tại sao Quách Liêm cũng bị giết.”

Diệp Lai nói, “Chắc chắn Quách Liêm đã làm gì đó. Lý Tuấn Hùng nói Quách Liêm nói cho anh ta biết Phó Xuân Hoa và Tiêu Lan ở bên nhau. Lý Trân Anh nói Quách Liêm không chịu nói cho chị ta biết rốt cuộc Phó Xuân Hoa ở cùng ai. Anh ta bị giết vì nguyên nhân nào đây?”

Tiểu An nghiêm túc gật đầu, “Em hiểu rồi, bất kể vì nguyên nhân gì, anh ta đều là bị giận cá chém thớt. Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng.”

“… Thành ngữ không dùng như thế.” Du Đạc ở một bên nói.

Tiểu An nhăn mặt, “Đương nhiên có thể dùng như thế!”

Trình Cẩm suy tư, “Sợ rằng mấu chốt không phải anh ta làm gì mà là thoạt nhìn đã làm gì.”

Cát Duyệt kéo ghế ngồi xuống, “Được rồi, anh ta thoạt nhìn đã làm gì?”

Trình Cẩm cười nói, “Chờ Lý Trân Anh đến, chúng ta hỏi là biết.”

… Đã muốn thẩm vấn thì sẽ có náo nhiệt để xem, Cát Duyệt đứng dậy đi tìm ly dùng một lần rót trà, có thêm chút đồ ăn vặt cho đỡ đói thì càng tốt.

Tăng Trúc đưa Lý Trân Anh và Phó Giai về cục Công an, Hoàng Bân còn đang tìm Lý Chi Viên, tạm thời chưa tìm được người.

Lý Trân Anh nhờ Trình Cẩm sắp xếp người trông Phó Giai còn chị ta theo Trình Cẩm vào phòng thẩm vấn.

Trình Cẩm nói, “Không, tôi muốn nói chuyện với con gái chị trước, tất nhiên chị có thể ở bên cạnh xem.”

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch ngồi đối diện Phó Giai, Lý Trân Anh ngồi cách họ hơi hơi xa hơn, Phó Giai cúi đầu nhìn mặt bàn, Trình Cẩm cười nói, “Cháu muốn uống hay ăn gì không?”

Phó Giai cúi đầu lắc đầu.

Trình Cẩm sờ túi, lấy ra mấy viên kẹo, “Ăn kẹo không?”

Dương Tư Mịch lập tức nói, “Đó là của em.”

Phó Giai ngẩng đầu tò mò nhìn Dương Tư Mịch, lại nhìn kẹo trái cây trên bàn, “Kẹo cứng ăn không ngon.”

Dương Tư Mịch nói, “Tôi thích ăn.”

Trình Cẩm cười nói với Phó Giai, “Cháu giúp chú một chuyện, lát nữa chú mua kẹo mềm cho cháu nhé.”

Dương Tư Mịch nói, “Đồ anh mua đều là của em.”

“… Anh nghĩ em bằng lòng chia cho bạn nhỏ Phó Giai một ít.” Trình Cẩm nhấn mạnh mấy chữ “bạn nhỏ”.

Phó Giai lẩm bẩm, “Cháu không phải bạn nhỏ học mẫu giáo, cháu học lớp Ba rồi. Ai muốn kẹo của các chú đâu, các chú hỏi nhanh đi, cháu muốn về nhà với mẹ, mẹ sẽ mua thật nhiều món ngon cho cháu, không cần các chú mua.”

Cát Duyệt ở ngoài cười không dứt, “Tôi biết ngay có kịch vui để xem mà. Hai người đó lần nào cũng thế?”

Diệp Lai giấu kỹ khóe miệng hơi nhếch lên, “Dĩ nhiên là không, đâu phải lần nào đối tượng nói chuyện cũng là bạn nhỏ.”

Tiểu An mở to hai mắt nói, “Thầy Dương và cô bé đó rất hợp nhau, không sai, Tâm lý học nên vận dụng như vậy.”

Du Đạc nói, “Nhắc tới thì tâm lý học của em thi đủ tiêu chuẩn không?”

“Đương nhiên…”

“Chỉ có tôi cho rằng đây không phải Tâm lý học sao?” Tiếng nói thầm của Tăng Trúc bị nhấn chìm trong tiếng nói chuyện của những người khác.

Trình Cẩm cười nói, “Vậy bạn học Phó Giai, bây giờ bắt đầu hỏi nhé. Cháu biết ba cháu sống cùng dì này không?” Anh đặt ảnh của Phó Xuân Hoa và Tiêu Lan trước mặt Phó Giai.

Phó Giai quay đầu lại nhìn mẹ mình, Lý Trân Anh khẽ gật đầu, “Nói điều con biết cho họ đi.”

Phó Giai nói, “Cháu đã thấy cô xấu này ở cùng ba cháu.”

Lý Trân Anh hơi giật mình, chị ta không ngờ Phó Giai sẽ nói vậy, đứa trẻ còn nhỏ như thế sẽ không hiểu những chuyện này mới đúng.

Phó Giai lại nói, “Cháu cũng thấy cô này với bác trai.”

Dương Tư Mịch nói, “Chuyện này cháu có kể với bạn không?”

Phó Giai nhíu mày, “Cháu sẽ không kể với các bạn ấy đâu.”

“Vậy cháu đã kể với ai? Chắc chắn cháu đã kể cho người khác.”

Phó Giai lại quay đầu nhìn mẹ mình, Lý Trân Anh vẫn gật đầu với cô bé, Phó Giai liền nói, “Cháu đã kể cho Lý Nhạc.”

Lý Nhạc là anh họ Phó Giai, con trai Lý Tuấn Hùng.

“Mẹ, vì anh ấy nói thấy mẹ và chú Quách cùng nhau, con mới nói cho anh ấy biết ba anh ấy và cô kia cùng nhau.”

Phó Giai nói xong thì khóc, Lý Trân Anh ôm cô bé, “Không sao cả. Lúc đó mẹ đang hỏi chú Quách chuyện của ba con.”

“Nhưng ba…”

Trong mắt Lý Trân Anh chứa đầy nước mắt, con gái tựa vào lồng ngực chị ta không nhìn thấy, chị ta nhanh chóng giơ tay lau nước mắt.

“Chuyện của ba không liên quan đến chuyện này…”

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch ra khỏi phòng thẩm vấn.

Trình Cẩm hỏi, “Vẫn chưa tìm được Lý Chi Viên?”

Tăng Trúc nói, “Vẫn chưa, ông ta không ở nhà. Không biết có phải đang trên đường đến nhà Lý Trân Anh không.”

Trình Cẩm nói, “Lý Nhạc hẳn đang trong giờ học trên trường nhỉ? Đi xác nhận thử.”

“Chờ chút, anh không cho rằng những vụ mưu sát này liên quan đến một cậu bé đấy chứ?”

Trình Cẩm nói, “Cũng không phải hoàn toàn không liên quan. Đi đi, mang thêm mấy người cùng đi.”

Diệp Lai lập tức nói, “Vậy em đi cùng anh ấy.”

Tăng Trúc đành cùng Diệp Lai rời khỏi cục Công an.

Trình Cẩm nói tiếp, “Tra địa chỉ nhà Lý Tuấn Hùng, Lý Chi Viên có thể đến nhà anh ta.”

Du Đạc nhanh chóng báo địa chỉ, Trình Cẩm gọi điện cho Hoàng Bân, hỏi hắn đang ở đâu, sau đó phát hiện hắn cách nhà Lý Tuấn Hùng không xa bèn bảo hắn đến nhà anh ta một chuyến.

Tiếp theo Trình Cẩm đi gặp Lý Tuấn Hùng, Lý Tuấn Hùng trông thấy anh thì rất ngạc nhiên, “Đồng chí cảnh sát, cậu cũng ở đây à!”

Dương Tư Mịch đùa anh ta, “Đúng vậy, thật trùng hợp, chúng tôi cũng ở đây.”

Lý Tuấn Hùng gật đầu, “Trùng hợp quá, tôi vừa được đưa đến đây, không ngờ các cậu cũng ở.”

“…” Trình Cẩm nói với Lý Tuấn Hùng, “Con anh biết chuyện anh gặp mặt Tiêu Lan?”

Lý Tuấn Hùng nhíu mày, “Không biết thằng bé nghe ai nói bậy, tuổi còn nhỏ mà cứ càu nhàu, tôi đã mắng nó một trận.”

“… Vợ anh lúc đó nói gì?”

Lý Tuấn Hùng gãi đầu, “Cô ấy bênh con trai, cãi nhau với tôi, mấy ngày sau đều không nói chuyện với tôi, giờ tôi lại ở trong này, ầy, chờ khi nào về tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.”

Trình Cẩm nói, “Anh cho rằng vợ và em gái anh ai thông minh hơn?”

Đây là vấn đề gì? Lý Tuấn Hùng nói, “Em gái tôi đi.” Xem ra đây là người coi trọng anh chị em hơn.

Vợ Lý Tuấn Hùng tên Phùng Úy, làm nhân viên tiếp thị ở một công ty, Tiểu An gọi đến công ty đó, không tìm được người.

“Lão đại, mấy hôm nay chị ta xin nghỉ.”

Trình Cẩm nói, “Hỏi xem nhóm Diệp Lai tới trường học chưa.”

“Chưa ạ, phải khoảng mười lăm phút nữa.”

“Hoàng Bân nói tìm được Lý Chi Viên rồi, ông ta ở nhà Lý Tuấn Hùng, Phùng Úy không ở nhà. Bây giờ Lý Chi Viên đang được đưa về cục Công an, sắp đến nơi rồi.”

Trình Cẩm nói, “Được, vậy gặp Lý Chi Viên trước.”

Lý Chi Viên được dẫn vào phòng thẩm vấn, Hoàng Bân nói với Trình Cẩm, “Ông ta thừa nhận đã giết Phó Xuân Hoa và Tiêu Lan, sau đó lại giết Quách Liêm. Quá trình phạm tội cũng khai không sai chút nào.”

“Ồ?” Vẻ mặt Trình Cẩm không kinh ngạc lắm, “Tôi có thể nghe ông ta khai lần nữa. Tư Mịch.”

Anh đào được Dương Tư Mịch đang vùi trên ghế trong một góc, “Theo anh đi gặp khách một lát.”

Lát sau, họ và Lý Chi Viên cùng ngồi xuống, Dương Tư Mịch mơ màng dụi mắt, trông hắn như người tính tình rất dịu dàng nhưng vừa mở miệng là ảo ảnh tan nát ngay, giọng hắn rất lạnh lùng, “Ung thư giai đoạn cuối rất đau đớn nhỉ?”

Lý Chi Viên nâng hàng lông mày muối tiêu, “Hiện tại còn ổn.”

Dương Tư Mịch nói, “Tôi có thể nói cho ông, sẽ càng ngày càng đau đớn, ông sẽ nhanh cảm nhận được. Ông đã nhận tội, tư pháp năng suất thấp, với bệnh tình hiện giờ của ông, ông chưa chờ được phán quyết đã bệnh chết, kết quả này với ông cũng không tệ.”

Hắn thấy Trình Cẩm không tán thành nhìn mình liền nói, “Nói xem ông thực hiện hành vi phạm tội của mình như thế nào, Trình Cẩm muốn nghe.”

“Trình Cẩm?” Lý Chi Viên nhìn Trình Cẩm, Trình Cẩm cười với ông ta, Lý Chi Viên lại chuyển ánh mắt về Dương Tư Mịch, “Cậu tên gì?”

“Không có hứng nói cho ông.”

Lý Chi Viên nói, “Cậu đã nói ra tên cậu ấy, tại sao không thể nói tên của mình?”

Dương Tư Mịch nhíu mày, không tình nguyện nói, “Dương Tư Mịch.”

“Trình Cẩm, Dương Tư Mịch, tên rất hay.” Lý Chi Viên cười, “Nhẫn của hai người là một cặp?” Người đã già, bệnh cũng nặng, ánh mắt lại vẫn tốt, “Thái độ cha mẹ các cậu thế nào?”

Trình Cẩm cười nói, “Họ đều không có ý kiến.”

Lý Chi Viên thở dài lắc đầu, “Tôi vẫn luôn không nhìn ra, cũng không biết xảy ra chuyện gì, chính là không nhìn ra… Đến bây giờ, sắp chết đến nơi rồi, cuối cùng nghĩ thông được một chút nhưng đã quá muộn.”

Ông ta lại thở dài, “Không nói mấy câu lạc đề nữa, các cậu muốn nghe quá trình phạm tội của tôi đúng không? Giờ tôi sẽ nói… Tên Phó Xuân Hoa kia có lỗi với con gái tôi, tôi luôn nhìn hắn không thuận mắt… Quách Liêm cũng cấu kết với Phó Xuân Hoa làm việc xấu…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi