TỔ ĐIỀU TRA ÁN ĐẶC BIỆT 2

Trình Cẩm nhìn Dương Tư Mịch, chỉ thấy được mái tóc xoăn rối đẹp kiểu hoang dã, Trình Cẩm dời mắt bình tĩnh nói, “Em ấy ngủ rồi, nói với tôi cũng vậy thôi.”

Không biết tại sao Cát Duyệt nổi giận lớn thế, người rạng sáng bị đánh thức như anh còn không tức giận đây này.

Cát Duyệt tức điên rống, “Tên khốn kiếp Dương Tư Mịch này, cậu ta đùa giỡn tôi! Bố tôi căn bản không tiếp xúc chuyện Vệ Lập Quần, cậu ta còn bảo tôi đi tìm ông ấy!”

Hại anh ta phi xe hai tiếng về nhà, chờ đến rạng sáng bố anh ta mới về, kết quả chuyện chẳng như Dương Tư Mịch nói, Cát Truyền Tường bình luận anh ta chỉ một chữ – ngốc.

Cát Duyệt đỏ mặt ngay tại chỗ.

Hồi nhỏ anh ta cực kỳ sùng bái bố mình, con trai mà, hình tượng người cha quân nhân bảo vệ quốc gia trong mắt anh ta cao lớn như núi; sau này tuổi tác tăng lên, vì bố đối với mình quá nghiêm khắc, làm gì cũng chỉ nhận được đánh giá “Con có thể làm tốt hơn” khiến anh ta oán giận; sau nữa khoảng cách thế hệ giữa bố con ngày càng sâu, cuối cùng phát triển tới độ vừa thấy mặt chưa nói được mấy câu là lại cãi nhau, chờ đến tuổi có thể chọn lựa anh ta liền ra khỏi nhà, đi bắt đầu cuộc sống của chính mình.

May mắn bố anh ta không ép con mình phải nhập ngũ hoặc vào bộ An ninh, cũng có lẽ ông ấy hoàn toàn thất vọng rồi nên mới không quan tâm.

Từ đó anh ta hiếm khi về nhà, dù có về cũng sẽ chọn lúc bố mình không ở nhà, thật ra thì không cần thiết vì ông ấy thường vắng nhà.

Bao nhiêu năm qua hai bố con bình an vô sự, tới hôm nay anh ta chủ động về nhà lấy lòng, kết quả là bị dạy dỗ.

Trình Cẩm sửng sốt, vụ án Vệ Lập Quần anh đã xem rất nhiều lần, có thể nói là khắc vào đầu, vụ án đó chủ yếu liên quan tới cục Chín, mà bố Cát Duyệt – Cát Truyền Tường là cục trưởng cục Mười, nói nghiêm khắc thì ông ấy không nên tiếp xúc chuyện Vệ Lập Quần, đây là việc của đơn vị khác.

Nhưng Dương Tư Mịch nói Cát Truyền Tường có thể giúp Cát Duyệt cũng không sai, lấy thân phận địa vị của ông ấy, nếu đồng ý giúp thì luôn có cách.

“Xảy ra chuyện gì nghiêm trọng sao?”

Cát Duyệt cười gằn, “Chuyện gì hả? Cũng không có gì, cho bố tôi một cơ hội xem thường tôi mà thôi.”

Trình Cẩm đầu tiên nghĩ mỗi nhà mỗi cảnh, rồi nghĩ tiếp loại người lòng tự trọng cao hơn bình thường như Cát Duyệt chắc không chịu được đùa giỡn, chẳng hiểu sao lại có quan hệ không tệ với anh…

Trình Cẩm không giỏi an ủi người khác nhưng vẫn quyết định cố gắng, “Tôi thay Dương Tư Mịch xin lỗi anh.”

Nói xin lỗi xong nên tìm cách giải quyết vấn đề, chuyện gia đình Cát Duyệt anh không tiện góp lời nhưng có người có thể, “Anh cần tìm bác sĩ Tâm lý tâm sự không?”

“…” Cát Duyệt cảm thấy mình có khả năng bị tức chết, “Nếu tôi tâm lý biến thái, chắc chắn không thể thiếu công lao của hai người!”

Trình Cẩm rùng mình, trong quyển “Kỷ sự tổ đặc án” có rất nhiều biến thái, anh đẩy Dương Tư Mịch, “Tư Mịch, mau nói xin lỗi.”

Anh bật chế độ loa ngoài.

Dương Tư Mịch khô khan lặp lại lời Trình Cẩm, “Xin lỗi.”

Cát Duyệt nghe mà giật mình, sau đó lại giận, Trình Cẩm căn bản không phải bảo Dương Tư Mịch xin lỗi mà chỉ bảo hắn nói ba chữ.

Trình Cẩm thì cảm thấy bản thân tốt quá trời, không thấy có vấn đề gì nữa nên hỏi Cát Duyệt, “Anh khá hơn không?”

Cát Duyệt giận tới run tay, môi cũng run rẩy, vỗ “rầm” một phát lên loa điện thoại.

Cúp rồi? Trình Cẩm nghi hoặc nhìn di động.

“Anh ta không sao đâu.” Dương Tư Mịch thỏa mãn lấy di dộng đi, đặt lại lên tủ đầu giường, sau đó nhào lên người Trình Cẩm, hơi thở ấm áp lần nữa phả lên môi Trình Cẩm.

Trình Cẩm cười chặn hắn, “Tư Mịch, khuya lắm rồi.”

Dương Tư Mịch nói, “Em đã xin lỗi rồi.”

Hắn am hiểu khuấy đục nước. Anh không cho em làm chắc chắn là vì chuyện kia. Nhưng thật ra giữa hai chuyện đâu có quan hệ nhân quả.

Trình Cẩm hơi mềm lòng, Không phải thấy Dương Tư Mịch có lý, chỉ là dễ mềm lòng với hắn.

Dương Tư Mịch lại nói, “Em không ngủ được.”

Giọng điệu hắn bình thản nhưng mắt rũ xuống, con ngươi phát sáng đỏ sậm trong bóng tối cũng ảm đạm, Trình Cẩm mềm lòng ba phần liền thành mười phần.

Sáng sớm hôm sau, nhóm Diệp Lai vào nhà Trình Cẩm, họ đã phân công rồi, người hâm nóng sữa bò, người chuẩn bị chén đũa, người chia bữa sáng, chỉ có Diệp Lai thì thầm với Trình Cẩm, “Lão đại, tổng cục không muốn cho chúng ta tra vụ án mất tích này, ý của bên đó là đã liên quan tới Vệ Lập Quần thì để cục Chín điều tra xử lý đi.”

“Cục Chín? Trước khi xác định vụ án này dính líu tới tổ chức nước ngoài, cục Chín không có quyền nhúng tay.”

Trình Cẩm nhìn về phía bàn ăn, Dương Tư Mịch đang tách đôi sandwich.

“Anh hỏi thử.” Trình Cẩm quay người đi vào phòng ngủ, gọi cho Khuất Dược.

Khuất Dược thấy là Trình Cẩm gọi tới thì chờ một lát mới ấn nhận cuộc gọi, hắn cười nói, “Trình Cẩm à, chuyện lần trước các cậu làm không tệ, bộ trưởng Trì rất vui, còn bảo các cậu dự tiệc mừng thọ của ông ấy đấy!”

Hắn bắt đầu chiến thuật nói lan man dài dòng.

Trình Cẩm chen lời, “Ngài ăn sáng chưa?”

“Chưa ăn.”

Trình Cẩm nói, “Chưa ăn mà tinh thần ngài đã tốt như thế?”

“…”

Trình Cẩm nói, “Vụ án mất tích không thuộc phạm vi chức trách của cục Chín?”

Khuất Dược nói, “Dù sao cũng liên quan tới Vệ Lập Quần.”

Trước khi chết Vệ Lập Quần có hợp tác với cục Chín, có thể nói cái chết của anh ta quan hệ trực tiếp tới một nhiệm vụ cục Chín đang chấp hành vào thời điểm đó.

“Hơn nữa với tình trạng hiện nay của Dương Tư Mịch, cậu còn tâm trạng tra án à?”

Trình Cẩm nói, “Ông đang đề nghị tôi đi gây án à?”

“…”

Trình Cẩm nói, “Lúc tôi vừa tỉnh ông có thể sai tôi đi Thường Châu, giờ lại lo lắng cho tôi?”

Lúc đó Khuất Dược cũng biết tình trạng Dương Tư Mịch không tốt nhưng chẳng phải vẫn giả vờ không biết đấy sao.

“…” Tuy Khuất Dược không thấy mình sai ở đâu nhưng kỳ lạ là hắn phát giác mình hơi chột dạ, nhưng chột dạ cũng không thể khiến hắn nhượng bộ, hắn sẽ không vì thế mà nhả ra.

Trình Cẩm nghe được bên Khuất Dược có tiếng gió và tiếng chim hót, lòng anh khẽ động, hỏi dò, “Ngài ở Tây Sơn?”

Trình Cẩm thỉnh thoảng lại dùng kính ngữ làm Khuất Dược hoảng, tức thì không nghĩ nhiều, “Đúng, chỗ này phong cảnh khá đẹp.”

Trình Cẩm cười nói, “Tôi cũng nghĩ vậy, nghe nói cục trưởng Tạ đang tìm ngài, nếu ông ở Tây Sơn thì gần rồi, bà ấy tiện đến.”

“…” Khuất Dược hít khí lạnh, chủ quan mất Kinh Châu mà. Hắn đang trốn Tạ Minh đấy – vì giấu chuyện bệnh tình của Dương Tư Mịch.

Tạ Minh giờ đang bực bội, nếu tìm được hắn sợ là sẽ nổ súng mất.

Trình Cẩm nói, “Ngài bảo trọng nhé.”

Anh cúp điện thoại nhưng không vội cất, mười lăm giây sau, di động reo.

Khuất Dược nói, “Vụ án kia các cậu tra đi, nhưng chỉ có thể cho các cậu ba ngày, nguyên nhân cậu không cần biết, tóm lại, ba ngày sau mà không có kết quả thì cậu không được nhúng tay nữa.”

Trình Cẩm trả giá, “Một tuần.”

“Bốn ngày.”

“Năm ngày, không thể ít hơn.”

“Được, vậy năm ngày.”

“Công văn đâu?” Không có công văn chính thức sẽ xảy ra chuyện.

“Cẩn thận ghê nhỉ.” Khuất Dược cười nói, “Sẽ gửi đến hộp thư của cậu.”

“Trong mười phút?”

“… Được.”

Trình Cẩm vào phòng sách mở máy tính nhận thư, Dương Tư Mịch xuất hiện ở cửa, “Trình Cẩm, ăn sáng.”

Trình Cẩm chăm chú nhìn máy tính, “Ngoan, anh sắp xong rồi.”

“Anh tưởng anh đang nuôi mèo à?”

Rất nhiều người nói chuyện với chó mèo như thế.

“Hử?” Trình Cẩm kiểm tra nội dung công văn rồi in ra.

Giọng nói lành lạnh của Dương Tư Mịch vang lên lần nữa, “Anh không nghe em nói.”

“Đang nghe.” Trình Cẩm sắp xếp công văn theo số thứ tự trang, nhớ lại, “Em nói bữa sáng, còn có em muốn nuôi mèo, dù mèo dễ chấp nhận hơn hổ nhưng vẫn không được, lúc chúng ta không ở nhà nó sẽ chết đói, vệ sinh cũng là vấn đề.”

Anh đi ra cửa nửa kéo nửa ôm Dương Tư Mịch hướng về phía bàn ăn, “Ngoài mèo máy, em không được nuôi con gì hết.”

Đến bàn ăn, anh kéo ghế, ấn Dương Tư Mịch ngồi xuống, sau đó đưa giấy tờ trong tay cho Diệp Lai, “Cất đi.”

Diệp Lai nhận lấy, lật qua lật lại, cười nói, “Lão đại, vẫn là anh lợi hại.”

Tiểu An quan tâm mèo máy hơn, “Ở đâu có mèo máy? Lão đại, anh nói con mèo máy Nhật Bản ạ?”

Bộ Hoan cười nói, “Nhật Bản cái gì, chúng ta phải ủng hộ hàng nội.”

Hàn Bân nói, “Cho nên mấy người định sang cục Khoa học Kỹ thuật đặt một con?”

“…”

Du Đạc nói, “Người bên cục Khoa học Kỹ thuật sẽ hận chúng ta.”

Bộ Hoan cười há há, “Không có yêu lấy đâu ra hận?”

Trình Cẩm nhíu mày, “Ăn sáng, tám giờ ra ngoài.”

Tiểu An giơ tay.

Trình Cẩm nhìn em, “Nói.”

Tiểu An nói, “Lão đại, giờ là tám giờ mười phút.”

Trình Cẩm nhìn đồng hồ treo tường, “Vậy tám giờ ba mươi.”

Dương Tư Mịch nói, “Em đi gọi điện.” Hắn đứng dậy muốn đi.

Trình Cẩm phản ứng cực nhanh giữ hắn lại, “Ăn xong rồi đi.”

Dương Tư Mịch nhìn Trình Cẩm, ngồi xuống, giải quyết bữa sáng trong một phút, đứng dậy đi về phòng.

“…”

“Lão đại?” Tiểu An gọi Trình Cẩm.

“Ừ?”

“Có bão vào?”

“Hở?”

Hàn Bân nói, “Em ấy hỏi anh thầy Dương không sao chứ?”

“Anh đi xem sao.” Trình Cẩm một hơi uống hết ly nước trái cây, đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

Mở cửa đi vào, Dương Tư Mịch đang gọi điện, Trình Cẩm đi qua, “Anh nghe chung được không?”

Dương Tư Mịch đang nói chuyện với Tạ Minh, hắn nói Trình Cẩm sinh ra ảo giác, biểu hiện cụ thể là, “Anh ấy nói cho cháu nuôi mèo máy.”

“…Có vẻ nghiêm trọng.” Tạ Minh an ủi Dương Tư Mịch, “Đừng lo, dì lập tức liên hệ với sở Nghiên cứu…”

Đang nói thì bà nghe thấy giọng Trình Cẩm, bà tỉnh táo lại, “Tư Mịch, đưa điện thoại cho Trình Cẩm.”

So với vị này nhà mình, bà cảm thấy Trình Cẩm vẫn đáng tin hơn.

Dương Tư Mịch mở loa ngoài, Trình Cẩm nói, “Cục trưởng Tạ?”

Tạ Minh nói, “Cháu định cho Tư Mịch nuôi mèo máy?”

“…” Trình Cẩm nhìn Dương Tư Mịch, “Nếu có người tặng em ấy một con, cháu không có ý kiến.”

“…” Tạ Minh thở phào, “Dì còn tưởng cháu sinh ảo giác.”

Trình Cẩm hơi suy tư liền hiểu xảy ra chuyện gì, anh tố cáo, “Thường xuyên ngủ không đủ giấc sẽ sinh ra ảo giác. Tư Mịch luôn ngủ ban ngày, đêm không ngủ nên cháu chỉ có thể không ngủ cả ngày lẫn đêm.”

Dương Tư Mịch không lên tiếng, Tạ Minh không biết bên họ đã mở loa ngoài nên cười nói, “Nuôi thằng bé không dễ, nuôi nó nào còn sức lực đi nuôi mèo.”

Cúp điện thoại, Trình Cẩm hôn lên trán Dương Tư Mịch, “Được rồi, nuôi mèo làm gì, em có anh là đủ rồi.”

Không thể không nói Trình Cẩm tuy tính sai chút chuyện nhưng tư tưởng cốt lõi không sai, nên Dương Tư Mịch không uốn nắn anh mà chỉ hỏi, “Em rất phiền?”

“Đương nhiên không.”

“Ban đêm em không ngủ anh cũng không phiền?”

Thái độ Trình Cẩm rất thấp, “Không mà, anh rất vinh dự em chỉ phiền mỗi anh.”

“Dù em thế nào anh cũng không phiền?”

“Không phiền.”

Dương Tư Mịch vui vẻ, “Cho nên chỉ cần em kiên trì muốn nuôi mèo, anh cũng sẽ đồng ý?”

“…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi