TỚ MUỐN LÀM BẠN TỐT VỚI CẬU

Lúc chiều vẫn là ba tới đón Miêu Miêu, bởi vì ba cũng tan làm vào giờ này.

Khi về nhà mẹ Hoa mưới biết được thì ra ba Hoa đến trường học của Miêu Miêu làm bác sĩ.

Mẹ Hoa cảm thấy kinh ngạc đồng thời lại cảm thấy đây là một lựa cực kỳ tốt.

Anh vốn không am hiểu xã giao giữa người với người, không thì cũng sẽ không cực khổ lâu như vậy nhưng vẫn không có được cơ hội thăng chức. Hơn nữa qua nhiều năm như vậy thân thể đã không còn chính xác như lúc trước, bây giờ làm bác sĩ trong trường học, thời gian dư dả không nói hơn nữa còn là công việc 9-5* nên có thể làm được một số việc mà trước kia không có thời gian làm.

(*9-5: Đi làm lúc 9 giờ sáng và tan làm lúc 5 giờ chiều.)

Bản thân ba Hoa cũng cảm thấy rất tốt, thế là người một nhà bởi vì chuyện này mà đều vui mừng.

Miêu Miêu còn đặc biệt nói chuyện ba đã tiêm vắc xin cho mình.

Bé cũng nhỏ giọng nhắc đến chuyện nói dối, bé muốn nói cho mẹ bé làm sai nhưng mà bé đã sửa sai rồi.

Mẹ Hoa ngồi trên ghế bên cạnh, "Lúc ấy Miêu Miêu rất khó chịu đúng không?"

Cái mũi Miêu Miêu chua chua, rất rất buồn bã, "Sau này con không nói dối nữa."

"Miêu Miêu thật tuyệt." Mẹ Hoa hôn lên trán Miêu Miêu một cái, "Nếu như nói dối làm bản thân cảm thấy rất khó chịu thì không thể nói dối nữa."

"Ngày mai Miêu Miêu có muốn đi cùng ba tìm nhà mới không? Rồi chụp lại cho mẹ xem cùng." Trước khi ngủ mẹ Hoa nói với Miêu Miêu.

Lúc trước vào cuối tuần Miêu Miêu luôn dùng đồng hồ điện thoại nói chuyện cùng Chu Chu thậm chí là gọi video nói chuyện, bởi vì dù sao cũng do bận rộn nhiều việc.

Mà cuối tuần này, buổi sáng Miêu Miêu đã rời giường rửa mặt cho mẹ, Miêu Miêu vắt khăn đưa cho mẹ lau mặt.

Mẹ Hoa được Miêu Miêu rửa mặt giúp, vừa cười vừa nói, "Lúc đầu mẹ tưởng là đãi ngộ này phải chờ tới khi mẹ già bảy tám chục tuổi mới có."

Bà cố ngoại không biết thế nào mà nghe được câu này, "Vậy cũng không chắc, bà đã hơn tám mươi tuổi rồi mà con gái bà còn chưa rửa mặt cho bao giờ."

Bà ngoại từ phòng bếp thò cái đầu ra, "Mẹ, đợi đã, để con tới rửa mặt cho mẹ!"

Trong nhà vô cùng náo nhiệt.

Miêu Miêu rửa mặt cho mẹ xong thì mọi người cùng nhau ăn cơm, ba Hoa mang theo Miêu Miêu đeo điện thoại trước ngực đi ra.

Đây là điện thoại mới ba mua cho Miêu Miêu, vốn tưởng rằng không có tác dụng gì nhưng bây giờ lại hữu dụng.

Ba Hoa dắt theo Miêu Miêu cùng đi xem phòng ở, bên phía môi giới đã chọn được căn nhà phù hợp với yêu cầu của bọn họ.

Chắc chắn là sẽ không ở nhà cho thuê, bây giờ người già trẻ nhỏ đều ở đây mà chỗ này không quá thích hợp, mà quay về chỗ ở ban đầu kia cũng không tiện.

Một mặt là anh đã treo căn nhà kia ở chỗ môi giới chuẩn bị bán đi, một mặt khác là ở bên đó thì đi học cũng không tiện.

Vậy nên dứt khoát mua nhà ở chỗ này, về sau cũng thuận tiện cho Miêu Miêu học cấp hai và cấp ba ở chỗ này.

Bởi vì nguyên nhân có người già trẻ nhỏ, còn có chỗ ở bây giờ nên là dự định mua một căn nhà cũ đã sửa lại.

Mẹ Hoa và ba Hoa đã cùng thương lượng qua vấn đề này, trang trí nhà mới là một vấn đề, tốn tiền tốn sức không nói mà sau khi trang trí xong cũng không thể ở ngay được, bình thường phải thông gió đến nửa năm, hơn nữa có người già và trẻ nhỏ nên khả năng thời gian sẽ dài hơn.

Vậy nên mua một căn nhà cũ đã trang trí không tệ được rồi, đồ vật nào không thích thì cứ đổi lại.

Bởi vì nhà đông người, có bà ngoại, bà cố ngoại lại thêm Miêu Miêu nên chắc chắn phải có một cái thư phòng, vậy nên biệt thự có gác xép là lựa chọn tốt nhất.

Ba Hoa dắt theo Miêu Miêu bắt đầu đi theo người môi giới qua sát nơi này, điện thoại Miêu Miêu vẫn đang gọi video cùng mẹ, làm tròn bổn phận học theo lời nói của dì môi giới rồi giải thích cho mẹ ở bên kia.

Giờ phút này Chu Viên đang cầm sách ngồi trong phòng học, chuyên ngành phụ là một lớp học gồm 40 mấy người, ba Chu đã nói rõ với đối phương vậy nên Chu Viên trực tiếp ngồi ở hàng đầu tiên.

Từ lúc cậu bắt đầu ngồi xuống đã có không ít bạn học nhìn qua, còn có một nữ sinh hỏi cậu, "Chào em, bạn nhỏ, phòng học này lát nữa sẽ có tiết, người lớn nhà em đâu?"

Chu Viên bị xem như trẻ con cũng không cảm thấy xấu hổ, chẳng qua là cậu cảm thấy nếu như mọi người có thể càng quan tâm thêm đến bản thân họ thì sẽ tốt hơn.

Rất nhanh chuông vào học vang lên, những người khác ngồi tại vị trí của mình, giảng viên cầm sách đi vào, lúc nhìn thấy Chu Viên thì giới thiệu với mọi người, "Lớp chúng ta có một bạn học mới, Chu Viên, mọi người đừng khinh thường người ta còn nhỏ nha."

Trên thực tế Chu Viên cũng không thèm để ý những thứ này, tiết học này là <<Lịch sử pháp lý>>, đương nhiên đây không phải tiết đầu tiên.

Chu Viên đã bỏ qua rất nhiều tiết học trước, tiết học lần này dạy về hình phạt nghiêm khắc thời Tần.

Tối qua Chu Viên đọc sơ qua sách này một lần, vậy nên đối với những nội dung này cũng không tính là khó hiểu.

Mười giờ sáng đúng lúc tiết thứ hai tan học, Chu Viên không mang điện thoại theo, Miêu Miêu bây giờ hẳn là đang gọi điện thoại cho cậu nhỉ....

Mỗi tuần Miêu Miêu đều sẽ gọi điện thoại cho cậu.

Sau khi hết tiết thứ hai có nửa tiếng nghỉ ngơi, sinh viên khác có người dựa trên mặt bàn ngủ, có người đang chơi đùa cũng có người đang nói chuyện phiếm, trong phòng học hò hét ầm ĩ.

Như thế này cũng không có gì khác lắm so với lớp tiểu học.

Ngoại trừ.... Bên cạnh cậu có vài người vây quanh, "Em tên Chu Viên đúng không, em nghe hiểu được những thứ này sao?"

"Ba mẹ em dẫn em tới đây hả? Không phải ở độ tuổi như mấy em đang bị bức ép học mấy thứ như dương cầm nhảy múa sao?"

Chu Viên: "...." Thật sự không có chút điểm chung nào với đám người này.

Chu Viên cũng không cảm thấy mất mát, cậu muốn vào đại học học tập chứ không phải muốn đi kết bạn, cho tới bây giờ cậu cũng chỉ muốn học tập kiến thức.

Phòng học sát vách vẫn đang lên lớp, lúc Chu Viên đi ngang qua thì nghe được một câu, "Thị trường tài chính quốc tế cho vay vốn thời gian ngắn có thể chia làm hai thị trường, một là thị trường tiền tệ còn có thể gọi là thị trường cho vay vốn ngắn hạn quốc tế...."

+

Chu Viên sửng sốt một lát, cầm nước của mình yên lặng đi vào ngồi ở hàng cuối cùng rồi bắt đầu nghe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi