TỔ SƯ GIA TRUY PHU KÝ


Hộp đen dưới lầu lóe lên ánh sáng, Beatus đúng lúc online nhận diện người đứng bên ngoài biệt thự, lập tức mở cửa.
Hà Diễm Sinh thần sắc lo lắng bước vào, lập tức quen cửa quen nẻo đi nhanh lên lầu, không kịp đổi giày hay cởi bỏ áo ngoài dính mùi rượu từ trong bữa tiệc.
Hắn đẩy cửa vào phòng Hà Trường Thanh, thấy y nằm im lìm trên giường, sắc mặt khẽ biến vội đến gần xem xét.
Chỉ thấy lòng bàn tay của Hà Diễm Sinh ngưng tụ một luồng ánh sáng, nhanh chóng chảy vào kinh mạch toàn thân của Hà Trường Thanh.

Không ngừng lặp đi lặp lại kiểm tra ba lần, không phát hiện tai họa ngầm mới lưu lại nào trong người con trai, Hà Diễm Sinh thu tay về, cả người thở phào nhẹ nhõm.

Đồng thời, trong lòng hắn cũng nảy sinh vô số nghi hoặc cần lời giải đáp, nhưng Hà Trường Thanh đã ngủ say, không tiện dựng người dậy hỏi đông hỏi tây.
Quyết định chờ con trai thức dậy, Hà Diễm Sinh bèn im lặng ngồi xuống cái ghế dựa trong phòng, vừa thông qua điện thoại có cài đặt sẵn quyền hạn tiếp quản Beatus hỏi chuyện, vừa chậm rãi chải vuốt lại từng thông tin mình biết, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn con trai ngoan nhà mình nằm ngủ yên trên giường, tâm trạng sốt ruột lo lắng cũng chậm rãi lắng lại.

Hà Trường Thanh biết mình đang nằm mơ.
Y đã lạc đường trong khu rừng rậm này rất lâu rồi, hai lần té xuống một cái bẫy chôn rất nhiều gai nhọn lởm chởm, cắt ra từng vệt máu thấm ướt đôi giày vải đang mang, nhưng cơ thể lại không cảm giác được tí đau đớn nào.
Mặt trời mọc rồi lặn, hết đêm trời lại sáng, Hà Trường Thanh không cảm thấy mỏi mệt hay đói khát, có thể đi mãi đi mãi không nghỉ.
Song lần thứ năm trong ngày vòng vèo đi trở về vị trí cây thông già được y dùng dây mây bện rồi cột thành một cái nơ con bướm làm dấu, Hà Trường Thanh có chút phiền lòng, dứt khoát bỏ gánh không làm, đi đến bên bờ suối cách đó vài bước ngồi xuống, lẩm bẩm ra tiếng, ngữ khí như rất lo lắng:
“Lạc đường thế này mãi thì biết làm thế nào?”
Nhìn bóng hình của chính mình phản chiếu dưới mặt nước chảy nhẹ nhàng, y không khỏi âm thầm thở dài.

Chỉ thấy mặt nước lúc này soi bóng một thiếu niên trẻ măng chừng 16, 17 tuổi, đầu chưa đội mũ, tùy tiện dùng một cây trâm gỗ cố định tóc trên đỉnh đầu, đuôi tóc dài thườn thượt xõa ở sau lưng.

Thiếu niên mặc một bộ áo dài may từ vải bông màu xanh lá trúc, lưng cõng một rương đựng sách, ngũ quan còn chưa nảy nở mà đã có dấu vết lam nhan họa thủy, lúc này khuôn mặt nhỏ tái nhợt, sắc mặt có phần trắng bệch.
Hà Trường Thanh nhíu mày, khuôn mặt phản chiếu trên mặt nước cũng đi theo nhíu mày.

Y bực mình cầm một viên đá nhỏ quăng xuống.

Theo tiếng nước vang nho nhỏ, từng vòng sóng gợn lăn tăn xuất hiện, phá hủy hình ảnh của mỹ thiếu niên kia.
Lười đến phản ứng lần nữa, Hà Trường Thanh như là bất chấp tất cả, đẩy rương đựng sách sau lưng qua một bên, ngã lưng nằm dài trên mặt cỏ.
Nhìn lên bầu trời xanh trong mây trắng bay ngang rồi bay qua, Hà Trường Thanh chậm rãi híp mắt, giả vờ như bản thân lim dim sắp ngủ, trên thực tế từng tế bào thần kinh trong đầu nhanh chóng sinh động lên.
Trải qua mấy ngày vòng đi vòng lại trong giấc mơ này, Hà Trường Thanh có 90% xác định, bản thân có vẻ như lại bị vướng vào sự kiện kỳ quái gì đó.
Cảnh tượng chung quanh y tuy là giấc mơ, kỳ thực cũng khá giống với khái niệm ảo cảnh trong dòng tiểu thuyết huyền huyễn, tu tiên thịnh hành trên thị trường sách.

Hà Trường Thanh nghĩ nghĩ, thôi cứ tạm gọi đó là mộng cảnh.
Có lẽ là mộng cảnh xảy ra chút vấn đề hoặc do bản thân Hà Trường Thanh khá may mắn, y không bị đánh mất lý trí, vẫn tinh tường nhớ rõ mình bị quỷ ảnh bám theo, giằng co thoát khỏi và về tới biệt thự, kiệt sức ngất đi, sau đó liền tới nơi này.
Hà Trường Thanh một lần nữa hồi ức mớ ‘ký ức’ mà đột nhiên xuất hiện trong não khi y vừa tỉnh dậy ngày đầu tiên, càng hồi tưởng càng cảnh giác.


Nếu y không tỉnh táo nhớ rõ chính mình là ai, chỉ sợ đã sớm bị mộng cảnh đồng hóa, tiếp thu tẩy não và tin tưởng bản thân chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt lặn lội lên đường đi thi, giữa đường làm mất lộ phí lại bị lạc trong rừng, đang vòng vèo tìm đường ra.
Hà Trường Thanh điều chỉnh hô hấp, lợi dụng ống tay áo rộng che lấp vật trên tay, cố gắng ra vẻ lơi lỏng không chút phòng bị, kiên nhẫn chờ đợi.
Trong rừng không có quá nhiều thanh âm dễ dàng lọt vào tai người, nhưng chịu chú ý nghe cũng sẽ phát hiện không ít.

Tiếng gió nhẹ thổi qua tán cây, tiếng chim gì đang hót, tiếng côn trùng kêu, tiếng nước suối róc rách, tiếng bước chân nhỏ vụn thận trọng…
Tới!
Tinh thần tức khắc tập trung hết mức, Hà Trường Thanh vẫn không mở mắt ra, tư thế nằm thả lỏng nhìn như tràn đầy sơ hở để che giấu từng tế bào, cơ bắp trên người đã tích đầy lực lượng sẵn sàng bạo phát.
10 bước, 5 bước, 3 bước, 2 bước…
Chính là lúc này!
Hà Trường Thanh mí mắt vừa nhấc, đôi con ngươi tràn đầy nhuệ khí sắc bén, toàn thân uốn ra một độ cung khó có thể tin, hoàn toàn dựa vào độ mềm dẻo của cơ hông và sức bật dưới chân, ưỡn phần trên cơ thể lên, hai tay chắp chuỗi hạt trên cổ tay và một dúm cát mịn thẳng tắp vứt ngay vào mặt thứ đã dọn sẵn tư thế chuẩn bị công kích mình.
Hoàn mỹ giành trước cơ hội và ra tay thành công, trong tiếng gào thê thảm vì bị thanh kiếm ánh sáng trong chuỗi hạt xuyên thấu cơ thể và cát mịn làm mất thị lực tạm thời đó, Hà Trường Thanh lộn người đứng vững, tiếp tục nhanh chóng ra đòn không cho đối phương có cơ hội phản ứng.
Chuỗi hạt một lần nữa phát ra công kích mạnh gấp đôi, trong ánh sáng chói lòa soi khắp khu rừng, Hà Trường Thanh rốt cuộc thấy rõ bộ dạng thân hổ đầu người, khắp cơ thể tràn đầy giòi bọ tanh tưởi ghê tởm của thứ đó.

Nhìn kỹ mới phát hiện, trên từng con giòi bọ kia hóa ra cũng ẩn hiện mặt người, không ngừng rít gào, phát ra trùng trùng điệp điệp tiếng kêu sắc nhọn cơ hồ xuyên thủng màng nhĩ người nghe.
Mặt không đổi sắc, Hà Trường Thanh cố chịu đựng cảm giác đau buốt ở hai bên tai, cắn răng giữ nguyên tư thế lao tới của mình.

Quỷ vật tưởng né tránh thanh kiếm thứ hai từ trong chuỗi hạt b ắn ra, sau đó kinh hãi phát hiện bất luận nó chạy sang phía nào, thanh kiếm ánh sáng đó cũng có thể truy tung và chuẩn xác xuyên vào cơ thể mình!
Tuyệt vọng gào rống, vô số khuôn mặt người trên thân thể của nó đồng loạt lộ vẻ oán độc, quỷ vật kéo theo cơ thể trọng thương đảo trở lại, định nhào tới kéo Hà Trường Thanh chết chung.
Nhưng chưa đợi tới lúc nó tiếp cập được Hà Trường Thanh, liền bị thanh kiếm thứ ba vừa xuất hiện, một nhát chém đầu.
Quỷ vật không cam lòng quằn quại vài giây, cuối cùng cũng tiêu tán.

Vị trí nó ngã xuống chợt nghe leng keng một tiếng, có vật gì rơi xuống mặt đất.
Hà Trường Thanh không dám thả lỏng vội, giữ nguyên tư thế phòng thủ, một lần nữa lắng tai nghe động tĩnh chung quanh.
Xác định không còn bất kỳ âm thanh lạ thường nào, Hà Trường Thanh đổ sụp xuống, lần này không còn là giả vờ diễn kịch mà thật sự nằm dài trên mặt cỏ, không ngừng thở hổn hển.
Mất mười mấy giây điều chỉnh trạng thái, Hà Trường Thanh lúc này mới chú ý tới biến đổi trên người mình.

Bộ dạng thư sinh cổ đại đã biến mất, toàn thân y trở nên bê bết bùn đất giống như lúc vừa về biệt thự.
Hà Trường Thanh nâng cổ tay lên, lần đầu tiên tỉ mỉ quan sát chuỗi hạt bị người nửa ép nửa dỗ đeo vào tay này.
Lúc ở trước cổng, chuỗi hạt này đã phát động công kích cứu y một lần, từ lúc đó Hà Trường Thanh liền biết thứ này nhất định không phải vật phàm.

Nhưng không ngờ chuỗi hạt này lại có thể bám theo y vào cả trong mộng cảnh, còn phát huy ra uy lực khủng khiếp như vậy.

Mấy ngày vòng vèo trong rừng, Hà Trường Thanh đã lặng lẽ nghiên cứu một chút chuỗi hạt, kinh ngạc phát hiện mình có thể dùng ý niệm kích phát lực lượng bên trong chuỗi hạt, phát động công kích.

Chuỗi hạt này còn rất linh hoạt, lại đặc biệt răm rắp nghe theo mệnh lệnh của y, cứ như nó nhận y làm chủ vậy.

Càng nghĩ, sắc mặt Hà Trường Thanh càng biến đổi một cách ngoạn mục, cuối cùng, không biết nghĩ gì, y đưa hai tay lên xoa hai gò má mình một chút, ngượng ngùng lẩm bẩm, “Lần này thiếu nợ lớn rồi đây…”
Thở dài, Hà Trường Thanh vò đầu, ảo não bật ngồi dậy.

Y đứng lên, theo bản năng phủi phủi quần áo, chợt nhớ tới đây là mộng cảnh và bộ quần áo kia vốn đã dơ hầy từ lâu.

Tiến lên gần quan sát vật ban nãy rơi xuống khi tiêu diệt quỷ vật, Hà Trường Thanh vừa nhìn thoáng qua, cả người liền giật mình, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Kia còn không phải là cái “móc khóa” của cô gái đứng phía sau y trên xe buýt hay sao?
Giờ phút này, vô số ý niệm và sự việc lập tức nối liền lại thành một chuỗi thống nhất, Hà Trường Thanh rốt cuộc nhớ ra cảm giác quen thuộc kia là từ đâu.
Cô gái trên xe buýt cũng chính là người trong nhóm yêu thích manga anime, buổi sáng y từng gặp qua một lần, còn bị cô ta lườm cho một phát!
Kết hợp với bộ dạng quỷ dị khả nghi khi cô ta xuống xe buýt, Hà Trường Thanh có thể khẳng định cô ta nhất định rất rõ ràng “móc khóa” kia là cái thứ gì, đã vậy còn cầm thứ này ra đường, làm rơi cũng không nhắc nhở cho người khác một tiếng?
Không đúng!
Hà Trường Thanh lắc đầu, chưa biết chừng cô ta chủ đích muốn hại người, cho nên nới dửng dưng thậm chí còn quay ra nguyền rủa người trên xe nói chung và y nói riêng mau chết cho nhanh.
Hóa ra từ lúc đó, y đã bị thứ này theo dõi.

Nói không chừng chính vì trên người dính phải nó, cho nên mới dẫn tới quỷ ảnh chú ý, bám theo y.
Nhất định là vậy!
Hà Trường Thanh cắn răng, hiện tại chuyện đến nước này, tuy y đã tạm thời bình an vô sự, nhưng ai biết có để lại di chứng nguy hại nào hay không, tất nhiên không thể cho qua dễ dàng như vậy được, cô gái kia phải trả giá, vừa là đền tội vừa là ngăn chặn không cho cô ta về sau tiếp tục đi báo xã hội.
..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi