TỎ TÌNH VÌ CÁ CƯỢC NHƯNG ĐÃ ĐƯỢC NHẬN LỜI THÌ PHẢI LÀM SAO

Tự nhiên không đâu bị trúng hai đấm, bụng Trương Thanh Vận vẫn còn rất đau. Không muốn lại làm Tào Ngưng tức giận thêm, liền ôm vai trao cho Tào Ngưng nụ hôn nồng nhiệt.

Hôn xong liền đưa tiểu công chúa về phòng 403.

“Buổi tối tôi tới tìm cậu.” Trương Thanh Vận nói xong vừa định đi, lại nhớ ra cái gì đó, nói thêm: “Ngưng Ngưng tối muốn ăn gì? Ăn mặn hay ăn chay?”

Tào Ngưng đứng ngay cửa, ôm cánh tay nói: “Sao vậy? Cậu định mang cơm tối cho tôi? Cơm chỗ Lạc Thụy?”

Giờ Trương Thanh Vận mới nhớ Tào Ngưng có nói không phải nhà hàng trên 5 sao sẽ không ăn, nếu giờ mua đồ ăn ở ngoài tên này khẳng định sẽ không chịu ăn.

“Vậy như thế này đi, tôi bảo đảm sẽ không thua đồ ăn chỗ Lạc Thụy, nếu dở hơn thì cho cậu đánh tôi.” Cậu chỉ chỉ mặt mình, không hề đùa giỡn.

“…” Tào Ngưng trơ mắt nhìn Trương Thanh Vận đi tới, năm giây sau mới hoàn hồn, giơ tay lên nhìn đồng hồ.

Bây giờ đã là sáu giờ rồi.

“Ngưng thiếu, đi ăn cơm không?” Đào Diệp buổi chiều về sớm, đang ngồi trong phòng chơi game. Nhìn thấy Tào Ngưng tan học trở về liền rủ cậu đi ăn cơm.

“Tôi không đi đâu, mấy cậu đi đi.” Tào Ngưng ngồi xuống nói, mở máy lên bắt đầu chơi game.

Trương Thanh Vận vừa đi hơn một tiếng, cậu hiện tại hết cách rồi, giờ muốn nấu ăn trước mắt phải đi mua nguyên liệu đã. Ở trong trường có siêu thị, sau khi mua đồ về xong còn phải mượn đồ dùng làm bếp của bạn cùng phòng.

Cũng may là lúc này đa phần mọi người đều đi ăn cơm, trong phòng không có nhiều người.

Nếu không phần cơm tối này của Tào Ngưng chỉ sợ chưa ra được khỏi cửa đã bị chia năm xẻ bảy.

Tay nghề của chính mình, trăm năm mới được ăn một lần, Trương Thanh Vận cũng nếm thử một chút rồi đóng hộp cơm bằng sứ lại, đi lên phòng 403.

Bây giờ cũng đã bảy giờ, đa phần mọi người đều đã ăn cơm xong trở về phòng nên khi Trương Thanh Vận tới người mở cửa vẫn là Hồ Tiểu Bắc như thường lệ.

“Chào.” Sau khi chào hỏi lẫn nhau xong Trương Thanh Vận cầm hộp cơm đi thẳng vào phòng.

Tào Ngưng đang ngồi trong phòng xem anime, trên bàn có một bát mì, xem ra vừa mới đổ nước vào còn chưa kịp ăn.

Trương Thanh Vận bước tới, tay chỉ chỉ bát mì nói: “Đây là món mới của Lạc Thụy hả, từ lúc nào lại trở thành rẻ tiền như vậy?”

Tào Ngưng bỏ tai nghe xuống, nhìn Trương Thanh Vận nói: “Cậu bị ngốc hả, nói vậy cũng tin.” Cậu cũng chẳng ngại thừa nhận mình nói bừa, nhìn chằm chằm hộp cơm trong tay Trương Thanh Vận: “Món gì vậy, mở ra cho tôi nhìn cái coi.” Cậu đã sớm đói bụng thảm.

“Ầy, cậu ăn đi.” Trương Thanh Vận để hộp cơm lên bàn, mở nắp ra giúp cậu, để đũa với muỗng vào.

Cái hộp cơm là ngày hôm nay mới đi mua, màu trắng, hoa văn là hình mấy con cáo. Một bộ có ba ngăn tất cả, một ngăn để thức ăn, một ngăn để cơm, ngăn còn lại để canh.

Canh chỉ là canh rau dưa đơn giản, cho thêm một quả trứng vào.

Trứng được nấu tới rất mềm, cắn xuống một cái, bên trong còn chưa chín hẳn, là một cái trứng hồng đào.

Nhìn thấy cậu ăn, Trương Thanh Vận nói một tiếng: “Vậy tôi về đây.”

Tào Ngưng nuốt xuống ngụm canh, ngẩng đầu nhìn cậu.

Cả hai nhìn nhau một lúc, cũng không có nói gì, Trương Thanh Vận xoay người rời đi, có điều trước khi đi cậu để lại một câu: “Cậu cứ ăn từ từ, tôi về phòng tắm rửa, chút tôi lên lấy hộp.”

“…” Tào Ngưng nghe những lời này, quay đầu tiếp tục ăn cơm.

Ba ngăn cơm đầy ụ vậy mà cậu ăn xong còn chưa tới mười phút.

Trong miệng vẫn còn đọng lại mùi vị của trứng, Tào Ngưng thỏa mãn liếm liếm khóe miệng, để mấy ngăn đồ ăn ở bên cạnh, chờ Trương Thanh Vận tới mang về.

Chín giờ tối, cậu mới bắt đầu đi tắm. Tới mười giờ, trong lòng có chút buồn bực, cậu liên tục nhìn về hướng cửa phòng. Tới mười một giờ sắc mặt Tào Ngưng lúc này đã đen như cái đít nồi.

Mọi người trong phòng đều cảm nhận được, Ngưng thiếu lúc này không khác nào gà mái sắp đẻ trứng, đứng ngồi không yên.

Tới mười một giờ rưỡi, Tào Ngưng xác định, mình lại bị Trương Thanh Vận cho leo cây.

Cậu cầm điện thoại lên, chuẩn bị tinh thần chỉnh người.

“Cộc cộc cộc.” Ba tiếng gõ cửa vang lên, Chu Tiểu Bắc lúc này đã ngủ rồi, Tào Ngưng đành phải tự mình đi mở cửa.

Cậu chậm rãi mở cửa, đang định mở miệng ra nói chuyện.

Môi Trương Thanh Vận ập tới, vừa hôn cậu vừa dùng tay đẩy cả người cậu vào trong phòng, tay còn lại không quên khóa cửa lại.

Nhìn thấy mọi người trong phòng đều đã ngủ, Trương Thanh Vận với tay tắt đèn, bốn phía nhất thời chìm vào bóng tối chỉ còn mỗi ánh sáng phát ra từ máy tính của Tào Ngưng.

Ánh sáng mờ ảo làm cho không khí xung quanh càng thêm ám muội.

Tào Ngưng bị nhấn ở trên tường, bên cạnh chính là giường của cậu. Trương Thanh Vận đè lên người Tào Ngưng, dùng chân tách hai chân Tào Ngưng ra, bắp đùi ma sát bắp đùi vô cùng ái muội.

“…” Hai người hôn rất nhiệt tình, Trương Thanh Vận cầm lấy tay Tào Ngưng để lên vai mình.

Loại cảm giác tấn công cả trên lẫn dưới này Tào Ngưng đã sớm chịu không nổi, cả người trở nên đặc biệt gợi cảm.

Trong lồng ngực kích động khiến cho hô hấp thả lỏng, cả người tràn đầy sức sống. Bên trong cổ họng cậu có rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng chỉ có thể cau mày khó khăn mà chịu đựng, làm cho bản thân càng thêm câu dẫn.

Trương Thanh Vận vừa hôn vừa đụng chạm khiến cả người cậu trở nên vô cùng mẫn cảm.

Dù chỉ chạm vào cánh tay một cái thôi cũng khiến cậu vô cùng thoải mái, không muốn dừng lại khoảnh khắc thân mật quý giá này.

“Cậu từ từ, đừng có run chân…” Hô hấp Trương Thanh Vận dần trở nên nặng nề, cởi quần áo Tào Ngưng ra.

Trên đùi mát lạnh, quần từ từ trượt xuống dưới chân… Tay Tào Ngưng gắt gao nắm lấy cạnh giường, tay còn lại nắm chặt tóc Trương Thanh Vận.

Vì không muốn những người trong phòng nghe thấy tiếng động sẽ biết bọn họ đang làm gì, Tào Ngưng cố gắng cắn chặt răng, từ đầu đến cuối không kêu lên một tiếng.



Cuối cùng Tào Ngưng vẫn là run chân, quần còn chưa kịp kéo lên đã ngồi xuống đất không ngừng thở dốc.

Trương Thanh Vận cũng ngồi xuống theo, lấy khăn ra lau miệng. Vừa nãy bởi vì không có kinh nghiệm cứ thế để Tào Ngưng bắn hết ra trên mặt cậu…

“…” Đầu ngón chân Tào Ngưng như mất hết cảm giác, nhìn thấy hình ảnh này liền có cảm giác.

Thứ gì gợi cảm cũng không gợi cảm bằng người trước mắt này.

Ngồi dưới đất cả người ngửa ra phía sau, cái cổ kéo ra để lộ yết hầu nam tính, trên mặt còn dính lại vài dấu vết ái muội ban nãy.

Tào Ngưng mặc quần lên, đi tới ngả người đè lên Trương Thanh Vận, cúi đầu bắt đầu gặm cắn cổ cậu.

“…” Trương Thanh Vận yên lặng cởi nút ra, từ ngực thẳng tới bụng, còn có dây lưng…hướng về phía dưới.

Hai người dằn vặt hồi lâu, cuối cùng ngồi dưới đất hút thuốc, dư vị?

Trương Thanh Vận miệng ngậm thuốc lá, lười biếng cài nút lại, kéo quần lên, giọng nói khàn khàn pha lẫn chút biếng nhác: “Tôi đi đây.”

Nhìn cậu đứng lên, Tào Ngưng nhấc mí mắt, cả người chán nản cố gắng nặn ra được một chữ: “Ừm.”

Sau khi Trương Thanh Vận rời khỏi, Tào Ngưng liếc mắt nhìn hộp cơm trên bàn, lười biếng không nhúc nhích, cũng không thèm nhắn tin gọi Trương Thanh Vận tới lấy đồ về.

Lúc bò lên được tới giường Tào Ngưng cảm giác cả người không còn chút sức lực nào, nằm xuống một cái liền không muốn nhúc nhích, phảng phất như đang nằm trên mây, cứ thế ngủ một mạch tới hừng đông.

Từ khi biết Tào Ngưng chỉ đơn giản là rảnh rỗi quá đi nói hưu nói vượn Trương Thanh Vận cũng không chủ động nấu đồ ăn mang tới nữa. Sáng sớm đi ăn điểm tâm sẵn tiện mua một phần mang tới cho Tào Ngưng.

Người kia ăn rất tự nhiên, cũng không hề tỏ ý ghét bỏ đây chỉ là cái bánh bao giá năm hào.

“Loại năm hào ăn không ngon, lần tới mua loại một đồng đi.” Tào Ngưng nhét cái túi bánh vào người Trương Thanh Vận, đi học.

“Cái tên này thật là…” Trương Thanh Vận cúi đầu nhìn túi bánh trong tay, vo tròn lại một phát vứt vào thùng rác.

Tới giờ cơm trưa cậu lại mua một phần cơm mang tới.

Lúc này anh em phòng 403 mới biết, trong phòng này còn là nơi thường trú của một tên bạn trai 24 chữ hiếu, có chút thú vị.

“Mùi vị sao lại khác xa như vậy?” Tào Ngưng ăn cơm Trương Thanh Vận mang tới, ngẩng đầu nói.

“Hả? Có gì khác đâu? Cũng là mùi vị trong căng tin thôi mà?” Cơm hôm nay đem tới cũng là dùng hộp cơm ngày hôm qua đựng, chả trách Tào Ngưng hiểu lầm, cho rằng đồ ăn hôm nay với hôm qua là cùng một người làm.

“Tôi muốn ăn mấy món giống ngày hôm qua ấy.” Tào Ngưng mở miệng yêu cầu.

Tối hôm qua là cơm tối, mặc dù chỉ là món ăn gia đình bình thường thôi thế nhưng mùi vị rất được, ăn một lần liền nhớ kĩ. Hôm nay ăn đồ ăn căng tin nấu Tào Ngưng lại thấy không quen.

“…” Trương Thanh Vận bắt đầu hối hận rồi, đáng lẽ không nên làm đồ ăn cho Tào Ngưng ăn làm gì, để giờ cái tên này không thèm ăn đồ ăn của căng tin nữa.

“Bộp!” Tào Ngưng vỗ tay cái bộp chỉ vào mặt Trương Thanh Vận, chống đầu nói: “Đừng nói là đồ ăn cậu làm nhé?”

“Làm sao có thể? Cậu nhìn tôi giống sao?” Trương Thanh Vận thấy cậu không tin, xòe tay ra cho cậu coi: “Ngón tay tôi thế này cậu nghĩ tôi nấu cơm kiểu gì?”

Cậu tựa người lên bàn Tào Ngưng, Tào Ngưng ngồi kế bên, nắm tay qua sờ sờ, “Đúng là không giống.”

Trương Thanh Vận một mặt mỉm cười, đan mấy ngón tay mình vào tay Tào Ngưng, hỏi: “Coi như tôi biết làm cơm đi, nhưng mà cậu cam lòng nhìn tôi dùng bàn tay này đi làm cá, chặt thịt sao? Cậu hy vọng bàn tay này dùng để làm cơm hay là dùng để…Hả?”

Ngón tay cào cào trong lòng bàn tay Tào Ngưng.

Lòng bàn tay vốn là nơi vô cùng mẫn cảm, có thể thông qua cánh tay để truyền tới bụng dưới.

Tào Ngưng rút tay mình ra khỏi bàn tay Trương Thanh Vận, lùi về phía sau một chút, vừa ăn cơm vừa nói: “Trương Thanh Vận, cậu bớt câu dẫn tôi đi, khi nào tôi muốn nói thì nói, không muốn thì thôi…Giữ sức cậu lại làm việc khác đi.”

“…” “Cậu coi tôi là cái gì?” Gậy mát xa chắc?

Trương Thanh Vận vừa giận vừa buồn cười, cái tên này đúng thật là hết nói nổi: “Cậu cứ từ từ ăn, tôi ra ngoài đi dạo chút đây.”

Đứng thẳng người lên rời đi, rầm một cái đóng cửa lại.

Nhìn cửa từ từ đóng lại, Tào Ngưng trong nháy mắt choáng váng, cậu ta cứ thế mà đi thật à?

“…” Người gì đâu nhỏ mọn thế, mình đã nói gì đâu?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi