*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 1
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Diệp Nam Nịnh cảm thấy hình như mình yêu rồi.
Cô viết trên tài khoản Weibo cá nhân thế này: "Đã bao giờ mọi người yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên chưa? Hôm nào cũng mong được gặp một lần, dù chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng có thể vui sướng cả ngày."
Nhoáng cái đã có người trả lời ở phần bình luận.
- Không có. Chỉ có cái nghèo là khiến tôi phiền não thôi. Vậy nên có chị phú bà nào thử nhìn tôi với thẻ tín dụng của tôi hông ?
- Ông Cụ đây là vừa gặp đã thương ai rồi hả?
- Tôi với người cũ là tình yêu sét đánh đây nè, suy cho cùng thì cũng là vì ngoại hình thôi. Cuối cùng chia tay mệt mỏi thiệt sự. Cụ nhất định phải cẩn thận đó!
- Tui mặc kệ, giả bộ như người Cụ trúng tiếng sét ái tình là tui! Muốn ăn cơm Cụ làm mỗi ngày quáaaaa!
- Chừng nào Ông Cụ ra video vậy? Lâu rồi không ra! Lương thực tinh thần của tôi đâu?!
- Thật không dám giấu giếm, chỉ nhìn tay của Cụ thôi là tôi đã no rồi ?
Ông Cụ không phải ông cụ thật mà là tên tài khoản Weibo của Diệp Nam Nịnh - Ông Cụ Dưới Tán Cây. Vốn cô định để tên là Diệp Diệp Dưới Tán Cây, kết quả báo trùng tên, thế là tiện tay chọn chữ Ông Cụ* được gợi ý ngay bên cạnh.
*Diệp [yè] với Gia [yé] có phiên âm gần giống nhau nên chắc lúc gõ thì nó sẽ hiện ra gợi ý. Tên Weibo của bản là "Thụ Hạ Đích Gia Gia". Gia gia này là ông nội mà cũng là từ để gọi chung các cụ ông.
Mới đầu, cô chỉ đăng vài video nấu ăn bình thường, ghi lại sinh hoạt hàng ngày thôi, không ngờ dần dà cũng có ít fans. So với những blogger lớn chuyên nghiệp thì mười vạn fans cỏn con này của cô chẳng đáng là bao, nhưng cô đã hài lòng lắm rồi, thường hay giao lưu với mọi người. Chẳng hiểu tại sao xưng hô của mọi người lại đổi từ "Tán Cây" thành "Ông Cụ"*.
*Như đã nói ở trên, tên của bản là Thụ Hạ Đích Gia Gia. Thì xưng hô của mọi người đổi từ "Thụ Thụ" qua "Gia Gia".
Cũng khá tốt, ba của ba thì là ông.
Diệp Nam Nịnh: Tôi tự hào.jpg
Ông Cụ Dưới Tán Cây trả lời @Miêu Miêu: Sắp vào công ty mới, sẽ rất bận, nếu rảnh thì sẽ quay video!
Ông Cụ Dưới Tán Cây trả lời @Phú Bà Đói Đói: Tiêu dùng hợp lí, kiểm soát chi tiêu, tăng thu giảm chi. Muốn giàu thì không có lối tắt, cần cù là gốc rễ.
Khu bình luận ngập tràn hahahahahahahaha!
Lợi dụng chút thời gian nghỉ khi hết tiết, Diệp Nam Nịnh giao lưu với các fans một chút tại khu bình luận. Đúng lúc này, dưới sự thúc đẩy của nhóm bạn, một nam sinh lớp bên học cùng tiết lấy hết can đảm bước đến hỏi: "Diệp Nam Nịnh, cậu tìm được chỗ thực tập chưa?"
Diệp Nam Nịnh nhanh tay cất điện thoại, nhìn sang người nọ với gương mặt không cảm xúc, hòng tránh né cuộc nói chuyện: "Hai ta không thân."
Một câu nói phá tan tất cả ảo tưởng đẹp đẽ của nam sinh. Cậu ta thức thời trở về chỗ ngồi, bạn bè ùa đến hỏi thăm.
Biết được kết quả, mọi người xúm nhau an ủi cậu ta.
"Không sao, không sao, không phải đã biết trước rồi à? Số nam sinh mà Diệp Nam Nịnh từ chối tệ gì cũng tám chục, một trăm. Ít ra nàng còn nói với ông mấy lời. Một người bạn trong câu lạc bộ của tôi tỏ tình với nàng, kết quả người ta giả vờ không thấy, cứ thế chạy luôn."
"Đúng rồi. Ông không phải người duy nhất, cũng không phải người cuối cùng."
"Ông nói ông ấy, thích ai không thích, đi thích hoa khôi trường B chúng ta. Huống hồ ông xem quần áo, túi xách người ta xài hàng ngày kìa, không phải con nhà giàu thì sau lưng cũng có người. Có thể nói là khó theo đuổi level địa ngục."
"Mình đâu có quan tâm mỗi ngoại hình được. Tìm đối tượng thì còn phải xem nhân phẩm và tính cách nữa. Con người cậu ta kiêu ngạo, lạnh nhạt như thế, không ai dám gần, chả thân thiện chút nào."
Diệp Nam Nịnh: "..."
Nếu tiếng xì xầm của mấy người có thể nhỏ hơn một chút thì cũng không nhiều người nghe đến thế đâu.
Mọi người chung quanh quả thật đều nghe được, đồng loạt nhìn về phía nhân vật chính của chủ đề. Chỉ thấy nhân vật chính còn đang ngồi ngay ngắn tại chỗ ngồi, mái tóc nâu xoăn dài xõa sau lưng, ngũ quan như được Thượng Đế tỉ mẩn điêu khắc, mỗi một phân đều xinh đẹp một cách hoàn hảo. Cô chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng bình thường, lại tạo nên một định nghĩa hoàn toàn mới về cái đẹp.
Nhưng mọi người chung quanh có bàn luận về cô thế nào thì hình như cô vẫn thờ ơ.
Có người cho rằng Diệp Nam Nịnh đây là ra vẻ thanh cao, cũng có người thích phong cách mình thích thì mình làm, không sợ lời đồn đại này của cô. Dù đã nghe những lời đánh giá tương tự gần như là từ nhỏ đến lớn nhưng mỗi khi tận tai nghe thấy, Diệp Nam Nịnh vẫn xấu hổ đến tê cứng cả da đầu, càng không muốn giao tiếp với ai.
Hai tiết Hướng dẫn Khởi nghiệp buổi chiều kết thúc, Diệp Nam Nịnh đeo túi đi ra khỏi khu giảng đường. Một nam sinh vui vẻ ôm hoa bước đến từ phía đối diện, cất giọng nói: "Đàn chị, chúc chị thực tập thuận lợi! Với cả, em thích chị lâu lắm rồi, xin hỏi chị có thể làm bạn gái của em được không?"
Những sinh viên ra sau thấy thế thì lập tức dừng chân hóng chuyện, bu lại xem trò hay, thậm chí còn có người bắt đầu ồn ào "Đồng ý đi, đồng ý đi".
Diệp Nam Nịnh: "..."
Trước bàn dân thiên hạ, bắt chẹt đạo đức!
Diệp Nam Ninh quay đầu, đưa mắt nhìn chung quanh. Đã có người chụp ảnh, quay video.
Cô lấy từ túi xách ra chiếc kính râm, thuần thục mang vào, sau đó né người sang bên khi nam sinh nọ bước đến trước mặt, rồi đi một mạch không hề quay đầu.
Chung quanh ồ lên thổn thức.
Dám chắc trên diễn đàn lại sắp xuất hiện đề tài bàn tán xôn xao nói Diệp Nam Nịnh cô vênh váo câng câng, không nể mặt người khác nữa rồi.
Ầy.
Hôm nay không còn tiết, cô đi thẳng về chung cư thuê gần trường học, mở máy tính chuẩn bị luận văn. Tra tra viết viết được một lúc thì điện thoại reo, là điện thoại do em trai gọi đến.
Diệp Nam Nịnh nhìn chằm chằm cái tên "Diệp Đình Viễn" hiển thị trên màn hình một lúc. Điện thoại ngừng reo trong giây lát, cô thở phào một hơi. Rồi điện thoại lại vang, bấy giờ cô mới bắt máy, chờ bên kia đầu dây lên tiếng.
Diệp Đình Viễn im lặng giây lát mới hỏi: "Nghe nói chị đi công ty chứng khoán Chính Hòa thực tập?"
"Ừ." Diệp Nam Nịnh đáp xong, ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung một câu, "Là chị tự đi phỏng vấn. Thật ra chị xem mấy công ty lận, nhưng chỉ có Chính Hòa là thích hợp nhất. Gần chỗ ở, đãi ngộ cũng khá tốt."
"Em biết, ba có nói rồi." Diệp Đình Viễn ngừng một lúc, "Đi phỏng vấn chi cho phiền phức thế? Nói với ba một tiếng không phải được rồi à?"
Diệp Nam Nịnh: "Chị muốn xem với thực lực của bản thân thì có vào được hay không?"
"Hiểu rồi." Diệp Đình Viễn cười một tiếng.
"Nếu chị muốn dựa vào thực lực vậy thì đừng để người ta phát hiện, bằng không sẽ ảnh hưởng đến những nhân viên khác."
"Chị biết." Diệp Nam Nịnh vuốt ngón tay, không biết nói gì nữa. Lần nào trò chuyện cũng là Diệp Đình Viễn khơi ra chủ đề để nói.
"Cuối tuần sau có về không?"
"Không về. Mai chị đi thực tập rồi, chắc là sẽ rất bận."
"Được. Vậy đi."
Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng kết thúc!
"À phải rồi, em thấy trên diễn đàn trường chị có người đang nói chị đấy."
Diệp Nam Nịnh bất đắc dĩ nói: "Thường thôi."
"Phì." Diệp Đình Viễn phụt cười rồi lập tức cúp điện thoại.
Diệp Nam Nịnh: ?
Loay hoay bận rộn thêm lúc nữa thì điện thoại lại rung, nhận được một tin nhắn WeChat mới.
Chính Hòa Diệp Nghị Vân: Thực tập thuận lợi.
Diệp Nam Nịnh soạn tin đáp: Con cảm ơn ?
Hay lắm, còn chưa chính thức gia nhập Chính Hòa mà đã thuần thục kỹ năng giao thiệp với sếp rồi. Không có sếp nào mà các biểu tượng cảm xúc hoa hồng ?, ôm quyền, ngón tay cái ? không đối phó được.
Hộp thư nhảy ra một thư mới, là thư đến từ phòng Nhân sự của công ty chứng khoán Chính Hòa. Trong thư nói qua những việc cần chú ý, chuyện phải biết khi vào làm, cùng với những thứ cần chuẩn bị. Giấy khám sức khỏe, bản chính và bản sao giấy chứng nhận đều đủ cả, chỉ còn thiếu mấy bộ đồ mới.
Diệp Nam Nịnh mở tủ quần áo, đồ tiện tay lấy ra đều là hàng hiệu.
Cái này... hình như không thích hợp với sinh viên thực tập lắm nhỉ?
Cô xem đồng hồ, vẫn còn kịp, bèn vội vã mang giày, đến phố đi bộ gần trường mua quần áo.
Phố đi bộ vừa có quà vặt, món ngon mà cũng có khu bán quần áo. Lô bán hàng tạm bợ nào cũng treo đầy quần áo, ngay cả cái phòng thử đồ cũng vô cùng hiếm thấy. Cho dù mua hàng qua mạng hiện nay rất tiện nhưng chỗ này vẫn buôn bán được, vừa có sinh viên của mấy trường đại học bên cạnh, vừa có mấy cụ già ở khu dân cư cũ gần đó ghé qua.
Diệp Nam Nịnh bước vào cửa hàng đầu tiên là bắt đầu lựa ngay. Cô chọn đại hai ba bộ sơ mi trắng với quần dài, ướm thử một chút rồi tính tiền luôn.
Chủ tiệm thấy cô hào phóng như thế thì không khỏi mời chào thêm: "Người đẹp à, cháu nhìn mẫu mới này xem, là kiểu mà rất nhiều cô nàng học sinh ưa chuộng đó. Thử nhé?"
Diệp Nam Nịnh xua xua tay, xách túi toan chạy lấy người.
Cô chủ tiệm lại chặn trước mặt cô, ra sức hét lớn: "Thấy cháu mua nhiều, mẫu mới này giảm cho cháu 20% đấy. Xem chất vải này này, cháu mặc lên là bao đẹp!"
Diệp Nam Nịnh vừa nhích người, cô chủ tiệm lập tức nhích theo.
Mua mua mua! Bỏ tiền mua thanh tịnh!
Diệp Nam Nịnh vội móc tiền mua món đồ, miễn cho cô chủ tiệm cứ tía lia mãi không ngừng.
Chủ tiệm gói hàng cho cô xong lại muốn giới thiệu món mới. Diệp Nam Nịnh vội xách mấy cái túi nilon, cong chân chạy biến.
Đáng sợ quá...
Vẫn là mua qua mạng được hơn. Nói chuyện cách cái màn hình là hay nhất!
Nếu không phải cần trình diện ở công ty ngay ngày mai thì cô mới không muốn đến con phố tấp nập, đông đúc này mua quần áo đâu.
Lướt qua một quán bán đồ ăn vặt, mấy viên bạch tuộc trong nồi nhìn đáng yêu cực kì. Diệp Nam Nịnh còn đang phân vân không biết nên chọn vị gì thì đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên.
"Lù là lu la lé lú lá lú lá le. Dũng cảm tiến lên trước, tiến lên có phần thường...*"
*Nhạc phim Chú Heo Siêu Điệp Viên GG Bond.
Chủ quán và mọi người chung quanh đồng loạt nhìn về phía cô. Diệp Nam Nịnh hốt hoảng móc điện thoại ra, tắt báo thức.
"Người đẹp, cũng trẻ con dữ ha, muốn ăn gì?" Chủ quán cười ha hả.
Ăn thuốc hối hận.
Diệp Nam Nịnh xấu hổ đến mức không biết trốn đâu. Cô đành kéo lọn tóc dài vén sau tai ra xõa xuống bên mặt, lại đeo kính râm vào, cụp đuôi bỏ chạy.
Hôm nay trời trong, gió nhẹ, không nên ra ngoài.
Nhưng dù muốn về nhà lắm rồi thì vẫn chưa được. Cô còn có một chuyện hết sức quan trọng cần làm. Trên báo thức ghi chú một sự kiện: Tình cờ gặp mặt.
Nơi này cách chỗ sự kiện xảy ra hơi xa. Diệp Nam Nịnh bèn bắt chiếc xe, đi thẳng đến một quán cà phê cách đó mười mấy cây số.
Vội vã chạy vào quán, ngồi xuống góc, nhìn chằm chằm bên ngoài một lúc. Thấy vai chính của sự kiện vẫn chưa xuất hiện, Diệp Nam Nịnh bèn gọi một ly Cappuccino trên app chọn món, sau đó tiếp tục ngóng ra ngoài cửa sổ.
Cô canh đúng giờ, ba, hai, một!
Ngoài ngã rẽ, không ai bước qua.
Lại đợi thêm mười lăm phút lẻ bốn mươi ba giây nữa, vẫn không ai xuất hiện.
Ba mươi phút lẻ một giây, không một bóng người.
Hôm nay sao vậy? Có việc gì trì hoãn ư? Hay là chuyển nhà? Không lẽ gặp nguy hiểm?!
Diệp Nam Nịnh nhấp nhổm đứng ngồi không yên, chỉ muốn mau chóng biết được tin tức của đối phương. Tiếc là ngay cả đối phương họ tên gì, nhà ở đâu cô cũng chẳng rõ, có thể nói là màn yêu thầm thê thảm nhất.
Hôm nay trời trong, gió nhẹ, không nên ra ngoài, sẽ thất tình.
Hụ hụ.
Diệp Nam Nịnh bi thương đến mức nốc một hơi cạn sạch cốc Cappuccino, lại ngồi thêm chốc nữa mới đứng dậy rời đi.
Bên ngoài, trời đã chập tối. Thành phố chuyển mình sang một cảnh sắc phồn hoa khác hẳn. Cô vừa bước đến cửa thì một con mèo hoang bất chợt nhào ra, nhanh chóng lao về phía nào đó.
Mắt Diệp Nam Nịnh sáng rỡ, nhìn chằm chằm theo hướng chú mèo vừa biến mất. Lát sau, mèo con bước ra từ ngã rẽ, bên cạnh có thêm một bóng người dong dỏng cao, hai chân thon dài, mặc áo sơ mi và quần tây sạch sẽ, gọn gàng, tóc cột đuôi ngựa thấp, vai đeo túi tote.
Bước qua một ngọn đèn đường, ánh đèn trắng soi sáng ngũ quan người nọ. Mũi cao thẳng, môi mỏng mà hồng hào, lông mi dày cong vút, đôi mắt mí lót có phong thái rất khác.
Đây không phải cô gái đẹp nhất mà Diệp Nam Nịnh từng gặp, nhưng lại là người khiến cô không nhịn được muốn đến gần.
"Em ở đây chờ chị à?"
Tiếng nói trầm khàn hơi lạnh của cô gái đi từ xa đến gần, trong giọng còn ẩn chứa một chút ý cười.
Trái tim Diệp Nam Nịnh đánh dồn dập, song lại không đáp lời. Bởi vì cô biết, những lời ấy không phải dành cho mình.
Cô gái ngồi xổm xuống, nở nụ cười với chú mèo, sau đó lấy từ túi đeo ra một hộp thức ăn cho mèo: "Ngại quá, hôm nay tăng ca hơi muộn, để em đợi lâu."
Chú mèo vùi đầu bào thức ăn.
Cô gái trông như rất vội, nhoáng cái đã đứng dậy toan rời đi, từ từ bước về phía Diệp Nam Nịnh.
Diệp Nam Nịnh kích động không biết làm sao. Sắp phải đi thực tập rồi, chẳng rõ sau này có còn gặp lại nữa không, mình có nên lấy hết can đảm xông lên hỏi WeChat không nhỉ?
Không được, không được. Quá lỗ mãng.
Hay là hỏi thẳng tên luôn? Nhưng mà bị từ chối thì quê lắm!
... Hừm, nếu không thì cứ theo đuôi xem chị ấy đang ở đâu? Cứu mạng, chắc bị xem là biếи ŧɦái mất!
Ngay lúc Diệp Nam Nịnh còn đang đấu tranh tư tưởng thì cô gái kia đã lướt qua người cô.
Diệp Nam Nịnh: "..."
"Ấy..." Diệp Nam Nịnh đột nhiên gọi với theo bóng lưng người nọ, vừa gọi xong đã lập tức hối hận.
Cô gái nọ sửng sốt trong thoáng chốc, sau đó chậm rãi quay đầu: "Cô gọi tôi à?"
Diệp Nam Nịnh vội quay lưng, lục lọi trong túi đựng quần áo mới mua, rút đại ra một cái áo sơ mi hoa, che lên mặt hỏi: "Em có thể biết tên chị không?"
Cô gái: "..."
"Cô bây giờ trông hơi kì quái đấy, cô biết không?" Người kia nói, "Tại sao lại phải che mặt?"
Diệp Nam Nịnh lí nhí như muỗi kêu: "Hay kết bạn WeChat cũng được."
"Tôi có quen cô không?"
Diệp Nam Nịnh lắc đầu, sau đó lấy hết can đảm từ từ kéo áo sơ mi xuống, để lộ một đôi mắt sáng như ngọc, dù là bị kính râm che khuất.
Kết quả thấy cô gái kia đã bắt một chiếc xe, cấp tốc rời khỏi nơi này.
"..."
Quả nhiên bị xem như biếи ŧɦái mà QAQ
_____________
Đúng ra là che mặt nhưng ngu vẽ tóc nên thoi cho trùm đầu.