TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN

TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 51

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Diệp Nam Nịnh như muốn ngừng thở. Cô trợn mắt, há hốc nhìn vào khoảng không, đến khi nghe tiếng mọi người trong xe cười nói mới từ từ chuyển động hai mắt, hơi cúi xuống, thoáng liếc qua đôi mắt cũng đang kinh ngạc cùng với làn da trắng nõn, mịn màng của Đỗ Khê Nhiễm.

Mặt Diệp Nam Nịnh nong nóng.

"May là ở xa, bằng không để Diệp tổng thấy chắc còn tưởng hai người không phải quan hệ "hối lộ" mà là quan hệ yêu đương." Hứa Hoan cười ha hả. Cửa sổ xe ngăn chặn tầm mắt của Diệp tổng bên ngoài. Cô móc điện thoại ra, "Đừng nhúc nhích, để em chụp một pô nào."

Đỗ Khê Nhiễm là người phản ứng lại trước. Cô chợt lùi về sau, ngồi thẳng lưng rồi cắn răng nói: "Hứa Hoan, em mà dám chụp thì tiền thưởng tháng này cũng bay hơi."


Hứa Hoan cười cười cất điện thoại: "Đùa thôi mà. Sao? Có phải mặt Tiểu Diệp của chúng ta hôn sướng lắm không?"

Nét mặt Đỗ Khê Nhiễm cứng đờ. Cô thoáng liếc mắt sang Diệp Nam Nịnh lúc này vẫn đang im lặng, đoạn nói: "Chỉ là vô ý thôi, mấy người đừng đùa lung tung."

"Cái này có gì đâu. Đều là con gái cả mà, hôn một chút thì sao chứ?" Hứa Hoan cười lớn tiếng.

Đỗ Khê Nhiễm: "Em tưởng ai cũng mặt dày mày dạn như em chắc?"

Hứa Hoan: "Hừ hừ, chị nói vậy là em giận đó nha."

Đỗ Khê Nhiễm bèn sửa lại: "Em không mặt dày mày dạn*, em mặt phẳng toạ độ, mày ngô bóc vỏ**."

*Gốc chỗ * là "ngũ đại tam thô", chỗ ** là "ngũ niên cao khảo tam niên mô nghĩ". "Ngũ đại tam thô" là thành ngữ ý chỉ thô thiển, còn "ngũ niên cao khảo tam niên mô nghĩ" là tên bộ sách luyện thi đại học nổi tiếng của TQ. 2 cái hong dính líu dì nhau ngoài "ngũ... tam...".


Trần Thủy Mẫn và lão Vương ngồi băng trước cười không ngừng.

Hứa Hoan cười mà gục lên ghế trước. Thấy Diệp Nam Nịnh vẫn ngồi thẳng tắp, cô cười nói: "Tiểu Diệp, sao em không hó hé gì hết vậy? Được Đỗ tổng hôn cảm giác thế nào?"

"..."

Diệp Nam Nịnh thảng thốt nhìn sang, không biết nên nói gì cho phải.

Cảm giác như thăng lên Tây phương cực lạc sao?

Uhuhu Diệp Nam Nịnh thật sự muốn khóc. Có trời mới biết cảnh này đã xuất hiện trong giấc mơ của cô tự bao giờ. Đỗ tổng trong mơ là xinh đẹp, quyến rũ đến cùng cực, là gợi cảm vén áo, là mềm mại, nhẹ nhàng chui vào lòng cô, là môi lưỡi ngọt ngào hòa quyện.

Nhưng hiện thực thì lại là nụ hôn bất ngờ thoáng qua má khi quần áo còn chỉnh tề, giữa cái nhìn chăm chú của đông đảo đồng nghiệp.

Cơ mà điều đó cũng không thể ngăn đầu óc Diệp Nam Nịnh cảm thấy thảng thốt, như chìm vào giấc mộng, trong lòng đùng đùng bắn pháo hoa.


Tức thật! Tại sao chỗ này lại đông người thế chứ! Nếu trong xe chỉ có mỗi cô và Đỗ Khê Nhiễm thôi thì cô nhất định... Thôi được rồi, cô cũng chẳng dám làm gì cả.

Người tuyệt hảo như Đỗ tổng, cô chỉ dám hèn mọn đặt trong lòng để mà ôm ấp, chiếm giữ. Còn khi ở trước mắt, đó chính là người phải cẩn thận tôn kính như thánh thần.

"Tiểu Diệp bị hôn choáng váng luôn rồi." Hứa Hoan cười đến đau bụng, đẩy đẩy cánh tay Đỗ Khê Nhiễm, "Đỗ tổng, chị còn không mau nhìn xem em ấy thế nào."

Đỗ Khê Nhiễm bấy giờ mới có can đảm nhìn sang Diệp Nam Nịnh. Thấy cô nàng vẫn ngồi im lìm không nhúc nhích, như đang ngây người, cô bèn ra vẻ hào phóng mà ôm lấy bả vai Diệp Nam Nịnh: "Không phải chứ Tiểu Diệp? Em bị hù hết hồn thật đó hả?"

Diệp Nam Nịnh đưa mắt nhìn sang, lòng nói thầm: Em không có hết hồn, em thấy còn chưa đủ.
Đỗ Khê Nhiễm hắng giọng nói: "Vừa rồi là chị vô ý, xin lỗi em. Em đừng trách chị, dù gì... tụi mình đều là nữ cả, hôn một chút thì sao chứ? Cũng đâu dính bầu được, đúng không?"

Diệp Nam Nịnh gật đầu.

"Phải thế chứ." Đỗ Khê Nhiễm cứng đờ rút tay về, sau đó khép mắt lại, tâm trí rối như tơ vò.

Trong đầu cô dần hiện lên cảnh tượng ngắn ngủi lại bối rối vừa rồi. Xúc cảm tinh tế mà chân thực có làm sao cũng chẳng thể xóa nhòa. Lúc ấy, tâm trí cô trống rỗng, thậm chí còn quên cả việc phản ứng, lại càng không nhớ phải nhìn xem phản ứng của Diệp Nam Nịnh.

Hơn nữa... phải thừa nhận rằng bây giờ ngẫm lại mới thấy có ảo giác như vẫn chưa đã.

Nói sao thì cũng là gái gần ba mươi tuổi còn nguyên tem, chưa bao giờ trải qua hành động thân mật như thế với ai. Dù vừa rồi chỉ là vô tình trùng hợp nhưng Đỗ Khê Nhiễm vẫn không nhịn được mà nghiền ngẫm, thậm chí còn bắt đầu tò mò, hôn nhau sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ?
Hai người ôm trong lòng những suy nghĩ khác nhau, song ngoài mặt đều vô cùng bình tĩnh. Đến chỗ ăn liên hoan, cả hai cũng không ngồi cạnh nhau mà vô tình ngồi đối diện.

"..."

Thà ngồi bên cạnh còn hơn. Giờ hay rồi, phải nhìn thẳng vào đối phương, biểu cảm gì cũng không có chỗ giấu.

Gương mặt Diệp Nam Nịnh đành phải căng chặt hơn nữa, mà Đỗ Khê Nhiễm và những người khác thì lại bắt đầu nói đến chuyện công việc để dời sự chú ý.

Cho dù lần này là Diệp Nam Nịnh khao nhưng khi gọi món, các đồng nghiệp vẫn khống chế giá cả, không khiến cô tiêu pha quá nhiều.

Qua một bữa cơm, tất cả mọi người đều ăn hết sức vui vẻ. Diệp Nam Nịnh cũng thế, bởi vì Đỗ Khê Nhiễm không nhìn thẳng vào cô lần nào, thế nên cô có rất nhiều cơ hội nhìn lén.

Diệp Nam Nịnh đi tính tiền, đến khi ra cửa, phát hiện mọi người đều đứng đợi mình ngay tại cổng lớn. Thấy vẫn còn sớm, Hứa Hoan và Trần Thủy Mẫn đang bàn bạc xem nên đi đâu chơi.
"Đến câu lạc bộ lần trước không?" Diệp Nam Nịnh chủ động hỏi.

Mọi người im lặng giây lát rồi nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ: "Còn được giá ưu đãi nữa không?"

"Vẫn được." Diệp Nam Nịnh nói.

Đỗ Khê Nhiễm đột nhiên nhướng mày.

"Nhưng lỡ gặp lại mấy người kia thì sao giờ? Chị có bóng ma tâm lí luôn rồi, sợ đụng phải đám con nhà giàu không coi ai ra gì đó lắm." Trần Thủy Mẫn lo lắng nói.

Hứa Hoan: "Chị muốn đi lắm, nhưng chị cũng không muốn nhìn đến bọn chúng."

Lão Vương: "Anh thì không đi đâu, phải về trông con. Mai gặp nha."

Mấy đồng nghiệp khác cũng bận việc trong nhà, tất cả đều tiếc nuối ra về. Cuối cùng chỉ còn lại Hứa Hoan và Trần Thủy Mẫn, không gom đủ tụ, dứt khoát cũng về sớm nghỉ ngơi luôn.

"Tụi mình cũng về thôi." Đỗ Khê Nhiễm nhìn sang Diệp Nam Nịnh.
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu rồi chủ động ngồi vào ghế lái: "Đỗ tổng, lên xe đi."

"Lần trước em dẫn bọn chị đến câu lạc bộ vốn chẳng phải giá ưu đãi gì đâu đúng không? Là em bỏ tiền ra trả à?" Đỗ Khê Nhiễm thắt dây an toàn.

Diệp Nam Nịnh không phản bác.

Đỗ Khê Nhiễm cười bất đắc dĩ. Không biết nghĩ đến chuyện gì mà cô lại nói: "Đến công viên một chuyến đi."

Diệp Nam Nịnh đoán ra ngay chị định làm gì. Cô chỉnh lại ứng dụng chỉ đường rồi lái xe đến công viên.

Không khí trong xe có phần im ắng. Dù bình thường cũng hay ở trạng thái yên lặng, không nói chuyện nhưng lần này rõ là có sự khác biệt.

Diệp Nam Nịnh lén nhìn Đỗ Khê Nhiễm, thấy đối phương lại nhắm mắt nghỉ ngơi mới thầm thở phào một tiếng.

Gần mười phút sau, Diệp Nam Nịnh gọi: "Đỗ tổng, đến rồi."
Đỗ Khê Nhiễm lập tức tỉnh lại, cởi dây an toàn, sau đó lưu loát bước xuống xe, đâu có chút nào là mệt mỏi.

Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu, vô tình nhìn đến ảnh phản chiếu của mình trong gương chiếu hậu, khóe miệng khơi lên nét cười.

Hình như Đỗ tổng... cũng không hẳn là hững hờ.

Diệp Nam Nịnh thong thả bước theo sau, thấy Đỗ Khê Nhiễm vừa rảo bước vừa lục lọi trọng túi xách, thế là cô lại chuyển hướng.

"Lạ thật, rõ ràng chị nhớ chị có mang đồ hộp theo mà, sao không thấy nhỉ?" Đỗ Khê Nhiễm lục lọi cả buổi vẫn không tìm được, đành ảo não dậm chân, xoay người tìm Diệp Nam Nịnh, lại phát hiện đằng sau không một bóng người.

"Diệp Nam Nịnh?" Đỗ Khê Nhiễm lùi lại mấy bước tìm người, bấy giờ mới để ý thấy Diệp Nam Nịnh đang bước đến từ hướng chếch bên kia, bèn ngạc nhiên hỏi, "Em đi đâu thế?"
"Mua ít đồ hộp." Diệp Nam Nịnh chỉ vào bệnh viện thú cưng cách đó không xa.

"Sao em biết chị không mang theo?" Đỗ Khê Nhiễm kinh ngạc nhận lấy hộp đồ ăn từ đối phương, "Bởi mới nói em chu đáo thật đấy."

Con mèo hoang kia đã được các cô vỗ béo ú nu, mập mạp. Vì lí do công việc nên hai người gần như rất hiếm có cơ hội tan làm cùng nhau, nhưng thi thoảng Diệp Nam Nịnh đến một lần thì vẫn có thể nhìn thấy hộp thức ăn đang ăn dở, vừa trông đã biết là Đỗ Khê Nhiễm tan làm sớm, đến cho ăn.

Nhưng hôm nay, hình như chú mèo hoang không có khẩu vị, chỉ ăn qua loa mấy miếng đã ngoắc đuôi đi mất.

"Ha, chiều nó quá rồi." Đỗ Khê Nhiễm tặc lưỡi một tiếng.

Diệp Nam Nịnh nhìn chăm chú vào bóng dáng to tướng mà chậm chạp của nó một lúc, sau đó nói: "Nó có tình yêu mới rồi."
Đỗ Khê Nhiễm nhìn qua, thấy chú mèo đang đứng ở một chỗ khác, liếm một hộp đồ ăn khác. Hộp kia còn là đồ nhập khẩu.

"Hèn gì. Đó là ai cho nó thế nhỉ?"

"Chắc là một người tốt bụng nào đó."

"Em nói xem người tốt bụng đó có mang nó về nhà không?"

"Không biết."

"Cũng tốt số thật đấy, mới đó đã gặp đại gia rồi. Nếu đại gia chịu cưu mang nó thì đời này của nó cũng xem như không phải lo miếng cơm manh áo, suиɠ sướиɠ thảnh thơi." Đỗ Khê Nhiễm cảm thán.

Diệp Nam Nịnh nhấp môi cười cười.

Trên đường về, bầu không khí kì quái giữa hai người cuối cùng cũng bị phá vỡ, cả hai mải nói với nhau về chuyện con mèo. Đỗ Khê Nhiễm thậm chí còn tưởng tượng ra tuồng "Liêu trai mèo con quấn người của phú bà nhiều tiền".

Diệp Nam Nịnh nghe mà không nhịn được phải thấp giọng bật cười.
Đỗ Khê Nhiễm kể xong câu chuyện nhảm nhí lại quay đầu nhìn sang: "Buồn cười dữ vậy hả?"

Diệp Nam Nịnh gật gật đầu: "Đỗ tổng... hài hước mà tỉnh lắm."

"Gái hài hước thì không có tình yêu." Đỗ Khê Nhiễm tự giễu.

Diệp Nam Nịnh buột miệng thốt lên: "Chị muốn có là sẽ có."

"Nói thì dễ lắm." Đỗ Khê Nhiễm nhếch môi, mắt nhìn gương mặt cô nàng, lại bất giác chú ý vào phần má trái. Cô sực nhớ ra một chuyện: "Sự cố tối nay chắc là em sẽ không nói với người em thích đâu đúng không?"

Diệp Nam Nịnh: "Dạ?"

"Dù chỉ là sự cố thôi nhưng nếu để người nọ biết thì có thể trong lòng cô ấy sẽ không được thoải mái." Đỗ Khê Nhiễm nói.

Diệp Nam Nịnh lí nhí nói: "Người đó vẫn chưa biết em thích chỉ."

"Ầy, chị quên mất." Đỗ Khê Nhiễm thở ra một hơi dài thượt, "Chị thật không hiểu nổi em. Chẳng lẽ tình yêu thật sự sẽ khiến người ta trở nên tự ti à? Em xem em đi, vừa có tiền lại xinh đẹp, còn có năng lực nữa, ai mà từ chối em được chứ."
Diệp Nam Nịnh: "Gái thẳng."

Đỗ Khê Nhiễm: "... Ờm, quên mất vụ này."

Diệp Nam Nịnh: Uhuhuhu.

"Đúng là em hơi thảm thật." Đỗ Khê Nhiễm thở dài lắc đầu, "Vậy đã bao giờ em nghĩ đến chuyện buông tay người đó chưa?"

Diệp Nam Nịnh lắc đầu: "Đã thấy được cái tốt của chị ấy rồi thì rất khó buông."

"Rốt cuộc là tốt đến độ nào?" Đỗ Khê Nhiễm không khỏi tò mò, người hơi đổ ra trước một chút, nhìn Diệp Nam Nịnh bằng ánh mắt mong chờ, "Có tiền hơn em à?"

Diệp Nam Nịnh dừng xe, cởi dây an toàn, bước xuống rồi lại lắc đầu.

Đỗ Khê Nhiễm đi ngay bên cạnh, cùng vào thang máy: "Hay đẹp hơn em?"

Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.

Đỗ Khê Nhiễm đẩy đầu cô nàng một cái: "Không nhìn ra em là đứa mê sắc đẹp đấy."

Diệp Nam Nịnh ngập ngừng nói: "Ai cũng yêu thích cái đẹp mà chị."
Đỗ Khê Nhiễm không cãi lại được, đành khoanh tay. Thang máy từ từ lên cao, cô thấy sắc mặt của mình trong gương không được vui lắm, tâm trạng cũng là lạ, chẳng biết là khó chịu chỗ nào.

Mãi đến khi cửa thang máy mở ra, cô mới chợt vỡ lẽ...

Chắc chắn là do cái tính thích ăn thua đủ rồi!

Sinh viên thực tập mà cô ưng ý nhất lại đi khen một cô gái khác đẹp ngay trước mặt cô. Thế thì để Đỗ công chúa ở chỗ nào?

Đỗ Khê Nhiễm vờ vịt hỏi: "Vậy so với chị thì sao? Chị đẹp hơn hay người đó đẹp hơn?"

Bước chân Diệp Nam Nịnh hơi chững lại. Cô nhìn Đỗ Khê Nhiễm với vẻ mặt phức tạp: "Không so được."

Đỗ Khê Nhiễm bực mình, tự nhiên cho rằng cô nàng nói mình không thể nào so với người mà em thích.

Cứ cho đó là lời nói thật đi, nhưng như thế chẳng phải đang gián tiếp phủ định vẻ đẹp của cô à? Khách sáo một chút thôi cũng được mà!
Đỗ công chúa muốn dỗi!

Diệp Nam Nịnh vừa đi được hai bước thì người bên cạnh đã đột ngột vượt lên, bóng dáng thoạt trông rất quật cường. Cô khó hiểu theo sau: "Đỗ tổng, chị đi nhanh quá."

Đỗ Khê Nhiễm ngạo nghễ ngẩng cao đầu, cũng không thèm liếc nhìn Diệp Nam Nịnh lấy một lần. Cô bước đến trước cửa nhà, bắt đầu lục tìm chìa khóa.

Nửa phút sau, sắc mặt Đỗ Khê Nhiễm có đôi chút xấu hổ.

Một phút sau, Diệp Nam Nịnh bước đến bên cạnh, hỏi: "Chị quên mang chìa khóa luôn rồi đúng không?"

Đỗ Khê Nhiễm: "..."

Đỗ Khê Nhiễm mở túi xách rộng ra để lục tìm, miệng làu bàu: "Rõ ràng chị nhớ là chị có mang mà."

Diệp Nam Nịnh mở đèn pin rọi giúp Đỗ Khê Nhiễm, song tầm mắt thì lại dán chặt vào góc nghiêng gương mặt đang cúi của chị, tim bắt đầu đánh dồn dập.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại lặng lẽ nghiêng người ra trước một chút, mong chờ sự cảm thương từ vận mệnh.

Chẳng biết có phải do bình thường khẩn cầu nhiều quá hay không mà lần này, dường như ông trời đã nghe được tiếng lòng của cô, muốn thỏa mãn cho cô chút lòng tham.

"Tìm được rồi. Thì ra là kẹp trong cái hộp này." Đỗ Khê Nhiễm cầm lấy chìa khóa, vừa ngẩng đầu lên thì môi đột nhiên chạm vào một vùng da thịt mềm mại.

Lại một lần nữa, Đỗ Khê Nhiễm trợn trừng, người ngây ra như phỗng.

Diệp Nam Nịnh: Aaaaaaaaaaaaa! Ông trời ơi con đội ơn ông!

Đỗ Khê Nhiễm lùi lại một bước, hoảng sợ che miệng: "Chị thật sự không có cố ý. Em tin chị đi."

Diệp Nam Nịnh: Em tin chị, vì người cố ý là em.

Đỗ Khê Nhiễm cũng không rõ tại sao mình lại hôn trúng mặt cô nàng hết lần này đến lần khác, nhưng tóm lại đều là do cô vô ý, nên vẫn vô thức nói: "Ngại quá."
"Không sao." Diệp Nam Nịnh hào phóng nói, "Dù gì tụi mình đều là nữ cả, hôn một chút cũng đâu dính bầu được, đúng không?"

Đỗ Khê Nhiễm: "..." Câu này nghe quen thế nhỉ?

_____________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi