Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Động tác của Đỗ Khê Nhiễm hơi chững lại, hai mắt mở to, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều. Đồng tử cô phản chiếu hình ảnh Diệp Nam Nịnh, tai em đang ửng đỏ thấy rõ.
Đỗ Khê Nhiễm ngơ ngác. Trong lòng như có thứ gì đó sắp bật ra. Mắt cô thoáng ý cười, đôi môi đỏ hơi hé: “Em...”
“Xin lỗi chị, em đường đột quá.” Diệp Nam Nịnh lại ngắt ngang lời Đỗ Khê Nhiễm, đoạn che mặt xin lỗi rồi vội đứng dậy, chạy vào nhà tắm rửa mặt.
Nước lạnh xối lên mặt khiến cô tỉnh táo lại nhiều. Đôi bàn tay chống trên bồn rửa, nhìn cô gái mặt đỏ ửng trong gương, Diệp Nam Nịnh không khỏi cảm thấy rầu rĩ vì sự lỗ m4ng vừa rồi. Chẳng biết có làm Đỗ tổng sợ không nữa.
Thiệt tình, có mấy lời nên giấu trong lòng chứ, đặc biệt là kiểu... râm râm thế này, sao có thể giáp mặt mà thốt ra cho được!
Nhục quá đi uhuhu.
Cũng không biết Đỗ tổng sẽ nghĩ cô thế nào.
Chờ đến khi nhiệt độ trên mặt giảm xuống, Diệp Nam Nịnh mới ủ rũ trở lại phòng khách, bước đến chỗ còn cách sô pha vài mét, dè dặt nhìn Đỗ Khê Nhiễm. Lại thấy Đỗ Khê Nhiễm dường như không bị hoảng sợ, vẫn cứ thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Thấy cô trở lại, chị còn cười khẽ: “Đi đâu đấy?”
Diệp Nam Nịnh ấp úng: “Đi... đi toilet.”
“À... Lại gần chút.”
Diệp Nam Nịnh nhích từng bước nhỏ đến trước mặt. Đỗ Khê Nhiễm nhìn chăm chú vào cô nàng, ánh mắt không nhịn được mà dời xuống, dừng trên đôi môi đỏ mọng, ướt át. Đến giờ cô mới để ý thấy thật ra dáng môi của Diệp Nam Nịnh rất đẹp, là kiểu có thể đi làm người mẫu quảng cáo son ấy, không biết hôn lên sẽ như thế nào...
Đỗ Khê Nhiễm chợt lắc đầu, nhìn Diệp Nam Nịnh với vẻ ngạc nhiên. Mắt cô đảo vòng, thoáng lúng túng: “Chị đi về... về trước đây.”
“À, dạ, để em đưa chị.” Diệp Nam Nịnh vừa nói dứt câu đã toan tiến lên đỡ. Đỗ Khê Nhiễm lại bất ngờ tránh đi, ánh mắt hốt hoảng, vừa xỏ giày vào đã cắm mặt chạy biến.
Nhìn bóng dáng hớt ha hớt hải của đối phương, Diệp Nam Nịnh hối hận gần chết. Xem ra cô làm Đỗ tổng sợ thật rồi.
“Rầm” một tiếng, Đỗ Khê Nhiễm sập cửa, tựa lưng vào đó, đưa tay sờ lên ng.ực. Nghe tiếng tim đập dồn dập mà vui sướng, cô từ từ ngồi xuống, mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
“Phen này tiêu đời rồi...”
Mấy ngày tiếp theo, không khí giữa Diệp Nam Nịnh và Đỗ Khê Nhiễm có một chút thay đổi. Người ngoài rất khó nhận ra, nhưng đối với hai người các cô thì sự thay đổi tí chút này lại hết sức rõ rệt.
Đỗ Khê Nhiễm phát hiện hình như Diệp Nam Nịnh đang cố ý giữ khoảng cách với mình. Từ sau câu “Muốn hôn chị” đêm say rượu thì cô nàng đã bắt đầu cố ý né cô, gắng tránh hết những tiếp xúc cơ thể. Tỉ như lúc đưa cơm hộp, ngón tay vô tình chạm nhau thì Diệp Nam Nịnh sẽ lập tức rụt lại như bị bỏng. Lại tỉ như lúc đưa tài liệu, đứng từ tít đằng xa mà quăng lên bàn cô, ai không biết còn tưởng là ra vẻ.
Đỗ Khê Nhiễm suy ngẫm cả buổi cũng chỉ đưa ra được một kết luận, chẳng lẽ là cô không đáp lại tình cảm nên giờ Diệp Nam Nịnh muốn giữ khoảng cách, không theo đuổi cô nữa?
Về phần Diệp Nam Nịnh, cô cũng đang tự hỏi về thay đổi của Đỗ Khê Nhiễm dạo gần đây. Hẳn là bắt đầu từ hôm say rượu, chị rất hiếm khi nhìn thẳng vào mắt cô. Mỗi khi nói chuyện với nhau, Đỗ Khê Nhiễm lại bất giác chuyển mắt đi, vờ như đang nhìn nơi khác, tựa hồ không muốn tiếp xúc trực diện với cô. Lúc ăn cơm, chị sẽ cúi đầu. Trên đường đi làm thì luôn giữ im lặng, nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc họp, nếu vô tình nhìn đến cô, Đỗ Khê Nhiễm sẽ lập tức chuyển mắt sang người khác.
Diệp Nam Nịnh chỉ có thể nghĩ đến khả năng chị đã bắt đầu sợ hãi mình, thế là đành chủ động hạn chế tiếp xúc để tránh bị ghét triệt để.
Hai người cứ ôm hai suy nghĩ khác biệt ấy mà duy trì kiểu ở bên nhau lạ lùng, cuối cùng kéo đến lúc nghỉ đông.
Tâm hồn của các nhân viên đã phiêu đi tự bao giờ. Có người mua ngay vé đêm, vừa tan làm đã tất bật chạy ra sân bay và ga tàu cao tốc.
Diệp Nam Nịnh dọn dẹp mặt bàn, đưa mắt nhìn văn phòng trống trải, lòng nghĩ đến Đỗ Khê Nhiễm, người đã về sớm hôm nay. Vì thế, cô lạc lõng chạy về, đứng trước của nhà Đỗ Khê Nhiễm cả buổi mà vẫn không có dũng khí gõ cửa.
Không biết bao lâu đã trôi qua, cửa phòng đột nhiên “cạch” một tiếng, hé mở.
Đỗ Khê Nhiễm bị bóng dáng im lìm trước mặt làm giật thót: “Sao em im ru không lên tiếng vậy?”
Diệp Nam Nịnh thảng thốt nói: “Em...”
“Em chờ chút, chị đi quăng rác cái đã.”
Bấy giờ Diệp Nam Nịnh mới để ý thấy trên tay đối phương đang xách mấy cái túi đựng rác. Cô vội chộp lấy: “Để em giúp chị.”
Quăng xong quay trở lại, cô thấy Đỗ Khê Nhiễm đang đứng khoanh tay, tựa vào cửa chờ mình.
“Đỗ tổng, khi nào chị về?” Diệp Nam Nịnh tiến lên hỏi.
“Sáng mai. Vào trong nói chuyện đi, chị còn phải soạn đồ.” Đỗ Khê Nhiễm vừa nói dứt câu đã xoay người vào nhà.
Diệp Nam Nịnh lập tức đi theo, quả nhiên thấy được vali hành lí mở toang đặt trong phòng khách, bên trong chất một chồng quần áo, vừa nhìn đã biết là tiện tay gấp đại vài cái rồi nhét ngay vào.
Diệp Nam Nịnh nhìn mấy lần, cuối cùng không kiềm được phải tiến lên giúp một tay. Cô lấy hết quần áo bên trong ra, sau đó cuốn từng cái lại, nói: “Thế này tiết kiệm không gian hơn, còn ít bị nhăn.”
Thấy cô nàng sửa sang lại đám quần áo hết sức ngay ngắn, còn dư ra một khoảng trống, Đỗ Khê Nhiễm phải kinh ngạc cảm thán: “Đỉnh.”
Diệp Nam Nịnh cười cười: “Còn cần đựng cái gì nữa không chị?”
“Từ từ, chị đi lấy!”
Đỗ Khê Nhiễm chất hết mỹ phẩm dưỡng da và đồ dùng rửa mặt lên bàn. Diệp Nam Nịnh giúp chị phân loại, đặt vào túi, còn dán nhãn để tiện tìm kiếm.
Khoảnh khắc khép vali lại, Đỗ Khê Nhiễm không nhịn được phải vỗ tay, nhìn Diệp Nam Nịnh bằng ánh mắt tán thưởng: “Em đúng là lên trời xuống đất, cái gì cũng làm được.”
“Không, không, em không biết khai thiên lập địa.” Diệp Nam Nịnh khiêm tốn nói.
Đỗ Khê Nhiễm không nhịn được cười. Mà thấy chị cười, khóe miệng Diệp Nam Nịnh cũng cong cong.
Bầu không khí mất tự nhiên mấy hôm nay dường như đã tan biến. Diệp Nam Nịnh hỏi: “Đỗ tổng, ngày mai em có thể đi đưa chị không?”
Đỗ Khê Nhiễm nhìn sang cô nàng.
“Em... em chỉ đưa chị thôi à, không làm gì nữa.”
Đỗ Khê Nhiễm mỉm cười: “Được, dùng con xe ngầu lòi của em đưa chị đi. Rất phong cách.”
Đột nhiên Diệp Nam Nịnh cảm thấy cái xe mình mua thật đáng đồng tiền!
Sáng sớm hôm sau, hai người ăn sáng xong là chạy ngay ra sân bay. Đứng trong sảnh, Diệp Nam Nịnh xem thông tin và thời gian chuyến bay, lại lưu luyến nhìn Đỗ Khê Nhiễm: “Đỗ tổng, khi nào thì chị quay lại?”
“Một ngày trước khi đi làm, chừng nào em về nhà?”
“Chiều nay.”
Hai người tán gẫu đôi câu, sau đó im lặng, không ai lên tiếng nữa. Mãi đến khi vang tiếng thông báo về chuyến bay, Đỗ Khê Nhiễm mới chuẩn bị lên đường.
Không biết nghĩ đến điều gì mà đột nhiên cô lại quay đầu, sau đó nhìn thấy Diệp Nam Nịnh đang lặng lẽ đi theo sau mình mấy bước, bị phát hiện mới chợt khựng lại.
Nhìn cô nàng hãy còn đang nơm nớp lo sợ, lòng Đỗ Khê Nhiễm thấy mềm nhũn. Cô quay lại, vươn tay ôm cô nàng vào lòng.
Sự ấm áp bất ngờ khiến Diệp Nam Nịnh sững sờ, tay chân đơ cứng, dường như không tin nổi chuyện gì vừa xảy ra, ngay cả việc hô hấp cũng chững lại mấy giây, sau đó mới thở hắt ra một hơi. Hai tay cô chậm rãi đặt sau lưng chị. Xúc cảm chân thật khiến trái tim cô thảng thốt, mũi tham lam ngửi mùi hương đặc biệt của Đỗ Khê Nhiễm, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ.
“Diệp Nam Nịnh, chúc sớm em năm mới vui vẻ.”
“Chị cũng vậy.”
“Tạm biệt.”
“Thượng lộ bình an.”
Dõi theo Đỗ Khê Nhiễm bước vào cổng soát vé, Diệp Nam Nịnh bấy giờ mới từ từ ngồi xuống, hai bàn tay ôm lấy cánh tay, hốc mắt có phần ướt át.
“Cô bé, cháu sao vậy?” Dì lao công phát hiện ra Diệp Nam Nịnh lúc đang lau dọn. Đã chứng kiến quá nhiều cảnh ly biệt và nước mắt ở sân bay, dì không khỏi xoay người nhìn cô nàng trước mắt, “Cháu yêu xa à?”
Ngay sau đó, dì lại thấy cô bé này ngẩng đầu, cười như bị khờ: “Cảm ơn lời chúc của dì.”
Dì lao công: “??” Tôi chúc cái gì cơ?
Trải qua mấy giờ bay, cuối cùng máy bay cũng đến quê nhà Đỗ Khê Nhiễm, thành phố W.
Vừa về đến nhà đã có đồ ăn nóng hôi hổi. Cô ăn xong lại đi tắm rửa một phát, sau đó là rảnh rang.
Má Đỗ rất đảm đang, thế nên nuôi ra hai đứa con gái lười nhác, gần như chẳng cần động tay vào việc nhà. Về mới được hai ba hôm mà Đỗ Khê Nhiễm đã cảm thấy mình sắp tàn phế. Ngày nào cũng thế, ngoài ăn ra thì chính là ngủ, hoặc là bị Đỗ Hà Nhược kéo đi xem mấy tiết mục TV nhàm chán.
Ở thành phố B thì lúc nào cũng nghĩ chuyện công việc, giờ thoát khỏi mớ công việc rồi lại cảm thấy trong lòng cứ thấp thỏm, bồn chồn. Mà những lúc ăn không ngồi rồi là dễ nảy sinh đủ loại ý định nhất.
Thấy mẹ bận rộn dưới bếp, tự dưng Đỗ Khê Nhiễm lại nhớ đến hình bóng xinh xắn của Diệp Nam Nịnh lui cui trong bếp. Cô nàng sẽ chăm chút từng món ăn, vài sợi tóc buông lơi bên má khiến người ta không kiềm được muốn vén lên.
Lúc ăn cơm, Đỗ Khê Nhiễm lại bất giác so sánh với đồ ăn mà Diệp Nam Nịnh làm, còn hỏi Đỗ Hà Nhược là mẹ hay Diệp Nam Nịnh nấu ngon hơn.
Vì bao lì xì Tết, Đỗ Hà Nhược ra sức khen mẹ nấu là ngon nhất trên đời.
Đỗ Khê Nhiễm: “Bậy bạ, rõ ràng Tiểu Diệp nấu ngon hơn. Cái đồ vô lương tâm nhà mày.”
Mẹ: “? Rốt cuộc là ai vô lương tâm?”
Lúc mở vali lấy quần áo, hình ảnh Diệp Nam Nịnh giúp cô sắp xếp hành lí sẽ xuất hiện.
Lúc tắm, cô lại không nhịn được mà thò đầu ra hỏi mẹ: “Trong nhà không có cái loại sữa tắm hàng nhập thơm thơm, chai màu xanh lục hả mẹ?”
Mẹ: “Mẹ thấy mày bị rảnh tiền đấy con, còn hàng nhập nữa. Trong nhà chỉ có sữa tắm đó thôi, thích thì xài, không thích thì tắm xà bông cục đi!”
Uống rượu với ba xong, cô lại hoài niệm bát canh giải rượu chua chua ngọt ngọt, bèn hỏi: “Mẹ, làm cho con ít canh giải rượu được không? Phải là cái loại chua chua ngọt ngọt ngon lắm lắm ấy.”
Mẹ: “Tao chiều mày quá đúng không?! Sắp ba mươi tới nơi rồi, cái này không biết, cái kia cũng không xong, cả ngày chỉ giỏi sai người ta. Mày blah blah blah blah...”
Đỗ Khê Nhiễm tự động lờ đi phần sau, về phòng lại không nhịn được mà muốn nhắn tin cho Diệp Nam Nịnh. Nhưng vừa thấy đã rạng sáng, sợ quấy rầy giấc ngủ của cô nàng nên đành buông điện thoại, ôm nỗi muộn phiền đi vào giấc ngủ.
Lúc kiểm tra bài tập cho Đỗ Hà Nhược, thỉnh thoảng mắng mấy câu thì Đỗ Hà Nhược sẽ càu nhàu: “Chị Tiểu Diệp không có thiếu kiên nhẫn như chị đâu. Người ta giảng bài hay lắm, đâu giống chị, chỉ biết mắng mỏ người ta!”
Đỗ Khê Nhiễm thất thần, nghĩ đến hình ảnh Diệp Nam Nịnh lúc giảng bài. Dịu dàng, kiên nhẫn, yên ả, êm đềm. Đột nhiên, cô hỏi: “Em thích em ấy không?”
“Thích chứ. Em mà là con trai là em cưới chỉ về rồi.”
“Nhưng em là con gái.”
“Đúng vậy, quá đáng tiếc.”
Đỗ Khê Nhiễm thuận tay lật tờ bài tập, nhỏ giọng thì thầm một câu không rõ là đang nói với ai: “Không đáng tiếc.”
Buổi tối ra ngoài tản bộ, nghe người nhà líu ríu nói chuyện cùng nhau, Đỗ Khê Nhiễm lại ngẩng đầu thơ thẩn nhìn ánh trăng...
Không biết giờ Diệp Nam Nịnh đang làm gì?
Chẳng biết tự bao giờ, Diệp Nam Nịnh đã tham dự vào cuộc sống của cô, hơn nữa còn cắm cọc dựng trại, âm thầm len lỏi mọi ngóc ngách. Bình thường gặp nhau hàng ngày nên không có cảm giác sâu sắc như thế. Vừa cách xa mới phát hiện hóa ra cô... mong nhớ người kia đến vậy.
Ánh trăng trong trẻo, nếu có một người cùng cô ngắm trăng thì mới không phí hoài cảnh đẹp này.
Cô cầm lấy điện thoại, mở WeChat lên, phát hiện Diệp Nam Nịnh có đăng một trạng thái trên vòng bạn bè, nói là đang bế quan chạy luận văn. Quấy rầy chuyện quan trọng của người ta thì không hay, thế nên Đỗ Khê Nhiễm kéo một vòng, cuối cùng tìm đến đối tượng để trút bầu tâm sự, cũng chính là blogger ẩm thực kia.
Dududu: [Cụ còn nhớ cô nàng sinh viên thực tập mà tôi từng nhắc không?]
Tin nhắn được gửi đi rồi thì cô mới nhận ra câu bắt chuyện này thật sự quá kinh điển. Gần như lần nào cũng có một câu như thế, cứ hay nhắc đến Diệp Nam Nịnh trong những con chữ, thảo nào blogger người ta còn có ấn tượng sâu sắc với bé sinh viên thực tập của cô mà cô lại chẳng hề hay biết.
Đỗ Khê Nhiễm nở nụ cười.
Nhưng có lẽ đối phương đang bận nên không trả lời tin nhắn của cô ngay.
Đi dạo hết một vòng, Đỗ Hà Nhược la hét đòi về, cả nhà dẹp đường hồi phủ. Lúc này, Đỗ Khê Nhiễm cũng nhận được hồi âm.
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Đương nhiên nhớ chứ. Sao dọ OwO]
Đỗ Khê Nhiễm bước vào khu nhà, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng tròn, mắt đong đầy ý cười.
Dududu: [Tôi nhớ em ấy.]
_____________