TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Diệp Nam Nịnh cảm thấy Đỗ Khê Nhiễm mấy hôm nay hơi là lạ. Mỗi khi hai người ở cùng nhau, chị cứ hay nhìn cô bằng ánh mắt mà cô không sao hiểu được, miệng cười lạnh, mắt không ngừng quét qua quét lại quan sát trên người cô, nhìn như muốn chọt thủng vài lỗ.

Nhưng mỗi khi cô hỏi nguyên nhân thì Đỗ Khê Nhiễm lại phát ra mấy tiếng cười âm hiểm, sau đó ngạo nghễ nói không có gì, khiến trong lòng Diệp Nam Nịnh càng nao nao.

Nghĩ đến việc Đỗ Khê Nhiễm tự dưng nói cô phạm sai lầm vào tối hôm trước, Diệp Nam Nịnh lại càng khẳng định rằng mình đã vô tình chọc chị bực bội. Nhưng nguyên nhân cụ thể là vì sao thì cô lại không tài nào biết được.

Diệp Nam Nịnh bắt đầu ngẫm lại bản thân xem rốt cuộc mình đã làm gì sai. Tối, sau khi tan làm, cô chủ động qua gõ cửa nhận tội.

“Đỗ tổng, xin lỗi chị.” Thái độ hết sức chân thành.

“Em làm gì sai?” Đỗ Khê Nhiễm ung dung hỏi.

“Em không nên lén lấy cây viết nước đã hết mực của chị đem về cất giữ. Em bi3n thái.” Diệp Nam Nịnh cúi gằm.

Sắc mặt Đỗ Khê Nhiễm mịt mờ, u ám. Lát sau, cô đóng cửa lại: “Tạm biệt.”

Qua một đêm suy ngẫm tường tận, Diệp Nam Nịnh nghĩ đến một khả năng khác. Sáng hôm sau, khi dùng bữa, cô lại thành khẩn nói: “Đỗ tổng, xin lỗi chị.”

Đỗ Khê Nhiễm từ tốn ăn sáng, hỏi: “Nghĩ ra mình làm sai ở đâu rồi à?”

“Vâng.” Diệp Nam Nịnh xin lỗi chân thành, “Em không nên nhân lúc chị đi nghe điện thoại mà lén gắp đồ ăn trong chén chị.”

Đỗ Khê Nhiễm nhìn chằm chằm cô nàng, Diệp Nam Nịnh lại càng hổ thẹn: “... Còn không chỉ một lần.”

“...”

Chiều họp xong, Diệp Nam Nịnh nán lại đến cuối cùng để sắp xếp các ghi chép. Thấy trong phòng họp không còn ai khác, cô lại bước lên nói: “Đỗ tổng, xin lỗi chị.”

“Nói nguyên nhân xem?” Đỗ Khê Nhiễm mỉm cười nhìn sang.

“Em không nên nhìn lén chị mãi trong khi đang họp, không lo tập trung làm việc, lại càng không nên mượn cớ đưa tài liệu mà đến gặp chị hoài, quấy rầy công việc hàng ngày của chị.” Diệp Nam Nịnh nhỏ giọng nói.

Đỗ Khê Nhiễm mím môi: “Ra ngoài đi.”

Diệp Nam Nịnh mất mát rời đi, không để ý thấy Đỗ Khê Nhiễm đằng sau đang cười thầm bất đắc dĩ.

Cô ráng ngẫm ra nhiều tội lỗi như vậy nhưng mãi vẫn chưa tìm được lí do chị tức giận, rầu gần chết.

Lúc ăn trưa, Hồ Giai Húc và Minh Sương đến ngồi chung. Sau lần bị Đỗ Khê Nhiễm k1ch thích, Minh Sương ngoan ngoãn suốt mấy hôm, không dám kiếm Diệp Nam Nịnh nói chuyện. Thấy Đỗ Khê Nhiễm không tiếp tục kiếm chuyện với mình, cô nàng mới khôi phục trạng thái thảnh thơi, song đã tém lại bớt, ít nhất là không dám cố tình trêu Diệp Nam Nịnh ngay trước mặt Đỗ Khê Nhiễm nữa.

Nào ngờ hai cô vừa mới đặt mông ngồi xuống thì Diệp Nam Nịnh đã nhìn qua Minh Sương đầy cảnh giác: “Cậu đừng ngồi đây.”

Minh Sương: “?”

Diệp Nam Nịnh nghĩ mãi, nghĩ mãi, hoài nghi có thể là Đỗ tổng vẫn còn ghen với Minh Sương!

Thế nên, trước khi Đỗ tổng nguôi giận, tốt nhất là cô nên hạn chế tiếp xúc với Minh Sương thì hơn.

Minh Sương thấy Diệp Nam Nịnh đầu tiên là ngó vào văn phòng một cái, sau đó lại nhìn mình mà điên cuồng nháy mắt ra dấu thì cũng đoán được phần nào, bèn nhỏ giọng dò hỏi: “Hủ giấm còn chưa nguôi giận nữa hả?”

Diệp Nam Nịnh: “Chắc vậy rồi.”

“Cê.” Minh Sương thức thời cầm hộp cơm đi về.

Hồ Giai Húc nhìn bạn rời đi mà chẳng hiểu mô tê, vừa kéo tay Diệp Nam Nịnh định cười Minh Sương bị thất sủng thì đã nghe Diệp Nam Nịnh nói: “Tạm thời cậu cũng đừng đụng vào tay mình.”

Hồ Giai Húc: “?”

“Dạo này bị cảm, không thể tiếp xúc quá gần.” Diệp Nam Nịnh bịa đại ra một lí do. Dù rõ rằng Hồ Giai Húc thẳng băng, Đỗ Khê Nhiễm cũng không thể nào ghen với Hồ Giai Húc, nhưng biết đâu được? Biết đâu Đỗ tổng thấy Hồ Giai Húc hay kéo tay cô nên ghen thì sao?

Cũng như cô mỗi khi nhìn thấy Hứa Hoan kéo Đỗ Khê Nhiễm một cách thân thiết vậy đó. Biết rõ hai người họ chỉ đơn giản là thân nhau thôi nhưng vẫn không nhịn được mà thấy chua chua.

Thế nhưng, dù cô đã chủ động giữ khoảng cách với các bạn thì dường như Đỗ Khê Nhiễm vẫn chưa nguôi giận hoàn toàn, thậm chí có thể nói chị còn không biết cô đã rời xa Minh Sương và Hồ Giai Húc.

Tối về đến nhà, Diệp Nam Nịnh lại sang gõ cửa bên Đỗ Khê Nhiễm.

Đỗ Khê Nhiễm vừa tắm xong, tóc còn chưa kịp sấy, ướt sũng xõa trên vai. Cô tựa vào cửa, hỏi: “Lần này lại muốn xin lỗi vì cái gì đây?”

“Em giúp chị sấy tóc nhé.” Diệp Nam Nịnh đột nhiên nói.

Đỗ Khê Nhiễm sửng sốt mất một lúc. Ánh mắt cô đảo vòng, cuối cùng vẫn để cô nàng vào nhà.

Trong phòng ngủ, Đỗ Khê Nhiễm ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, nhìn hình ảnh mình và người đứng sau lưng phản chiếu trong gương.

Diệp Nam Nịnh cầm máy sấy, vừa ấn nút mở thì một làn gió nóng đã thổi ra. Cô thử nhiệt độ trên tay trước, sau đó mới bắt đầu sấy từ chân tóc.

Nhiệt độ lan xuống từ đỉnh đầu. Một bàn tay nhẹ nhàng xoa lên mái tóc, khá thoải mái. Đỗ Khê Nhiễm hơi cong lưng, tựa vào người đứng đằng sau.

Diệp Nam Nịnh chịu đỡ sức nặng của đối phương, lòng thấy yên ả, khóe miệng cũng bất giác gợi lên ý cười. Cảnh tượng ấy bị người trong gương bắt gặp. Đỗ Khê Nhiễm hỏi: “Vui thế cơ à?”

Diệp Nam Nịnh tắt máy sấy, gật gật đầu: “Em muốn sấy tóc cho chị lâu lắm rồi.”

“Tại sao?”

“Tại vì... giống như này này, chị giao phía sau lưng cho em.” Diệp Nam Nịnh cười cười, “Sấy tóc cho người yêu là một chuyện rất hạnh phúc.”

Đỗ Khê Nhiễm cũng cười: “Vậy tiếp tục đi.”

Sấy xong chân tóc, Diệp Nam Nịnh mới dịch xuống dưới. Bàn tay cô đỡ lấy mái tóc mượt mà, lại nâng phần đuôi tóc lên, lật qua lại, hệt con sóng lăn tăn nơi bờ biển vào mùa hè.

Diệp Nam Nịnh nhìn hết sức chăm chú, như đang chạm vào một tác phẩm nghệ thuật, cẩn trọng mà lòng ngập tràn vui sướng.

Vì quá nghiêm túc nên cô không để ý thấy ánh mắt Đỗ Khê Nhiễm nhìn mình qua gương cũng đong đầy sự ấm áp.

“Xong rồi.” Diệp Nam Nịnh tắt máy sấy đi, lại không có động tác gì tiếp theo.

Đỗ Khê Nhiễm nghi hoặc giương mắt nhìn hình ảnh cô nàng qua gương, chỉ thấy ngay sau đó, Diệp Nam Nịnh cúi đầu hôn lên mái tóc cô một cách thành kính.

Đỗ Khê Nhiễm quay đầu, sợi tóc lập tức trượt khỏi bàn tay người đứng sau. Diệp Nam Nịnh nhất thời thất thần, ngơ ngác nhìn Đỗ Khê Nhiễm. Bỗng nhiên, sau gáy cô bị ghì xuống, tiếp đó, Đỗ Khê Nhiễm ngẩng đầu, bờ môi ấm áp cũng phủ lên.

Diệp Nam Nịnh hơi khom lưng, một tay chống lên bàn chịu lực, đáp lại nụ hôn ấy.

Mãi một lúc sau, cô hé mắt, nhìn đến bóng lưng Đỗ Khê Nhiễm và gương mặt đang đắm chìm của mình trong gương, rồi lại khép mắt, níu Đỗ Khê Nhiễm đang định lui ra trở lại. Triền miên, nhiệt tình, dùng hành động biểu lộ niềm nhung nhớ bao ngày cho đối phương được tỏ.

Đã mấy hôm rồi cô chưa hôn Đỗ tổng.

Không biết bao lâu đã trôi qua, Đỗ Khê Nhiễm mới đẩy Diệp Nam Nịnh ra, sờ lên khóe miệng rồi liếc cô nàng một cái như trách móc, sau đó rút tờ khăn giấy bên cạnh lau đi vết nước bên miệng.

Thấy thế, mặt Diệp Nam Nịnh càng đỏ bừng: “Đỗ tổng...”

“Sao?” Đỗ Khê Nhiễm ứng tiếng, lại quay lưng đi, kề sát vào gương xem tình trạng cái môi của mình. Chỉ hơi sưng thôi chứ không bị trầy, mai đi làm không sao.

“Em vui quá, thích chị lắm.” Diệp Nam Nịnh nói.

“Giờ thì lại thẳng thắn.” Đỗ Khê Nhiễm cười cười, đoạn nói một câu đầy ẩn ý, “Đừng bảo là phải cho em nếm ngon ngọt trước thì em mới chịu nói thật đấy nhé?”

Diệp Nam Nịnh ngơ ngác nhìn sang: “Em nghe không hiểu... Đỗ tổng, giờ chị không giận chứ?”

“Biết mình sai ở đâu chưa?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.

Diệp Nam Nịnh cẩn thận ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Bằng không... chị nói thẳng ra cho em biết đi? Em nhất định sẽ sửa.”

“Chị sẽ nói em biết, nhưng không phải bây giờ.” Đỗ Khê Nhiễm bắt đầu lau mặt, nhẹ giọng cười khẽ, “Được rồi, em về ngủ đi. Chị cũng phải nghỉ ngơi.”

“Vâng. Đỗ tổng ngủ ngon.” Diệp Nam Nịnh như lọt giữa sương mù, mãi vẫn chưa biết được đáp án. Nếu hỏi thẳng không xong thì cô đi hỏi vòng đường khác vậy?

Về đến nhà, Diệp Nam Nịnh lập tức đăng nhập vào Weibo blogger, tìm đến bạn fan họ Đỗ trò chuyện: [O^O]

Dududu: [Sao dọ OvO]

Diệp Nam Nịnh ngây ngẩn, suýt chút nữa đã nhìn nhầm thành tin nhắn do mình gửi đi. Đây không phải câu cô hay nói ư? Ngay cả cái mặt đằng sau cũng y hệt? Chẳng lẽ Đỗ tổng đã vô tình học theo cách nói chuyện của cô?

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Người mình thích tự nhiên tức giận, nhưng mình không tìm được nguyên nhân. Nên làm sao bây giờ? TAT]

Dududu: [Σ(⊙▽⊙ Tự nhiên tức giận á?]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Ừa, mình thật sự không tìm ra nguyên nhân. Nếu là ấy thì ấy sẽ tức giận vì chuyện gì?]

Dududu: [Thế thì quá nhiều (*^▽^*)]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Haha, ấy dễ thương thiệt (*·▽·*)]

Dududu: [Lúc tức giận thì tôi không dễ thương xíu nào đâu (. _.)]

Dududu: [Mỉm cười.jpg ?]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Hông đâu, lúc giận ấy cũng rất đẹp  (≧? ≦)?]

Dududu: [Sao Cụ biết? Bộ Cụ thấy tôi tức giận rồi à?]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Mình đoán. Nhất định ấy là một cô gái cực kì xinh đẹp.]

Dududu: [Phải hay không thì gặp là biết ngay. Cuối tuần không gặp không về. Rất mong chờ được gặp Cụ đấy, haha.]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Được.]

Tiêu rồi, giờ đến phiên Diệp Nam Nịnh áp lực.

Hiện Đỗ tổng đã giận không rõ nguyên nhân rồi, đến khi đó gặp mặt lại phát hiện thêm cô chính là “Ông Cụ Dưới Tán Cây” nữa, nói không chừng sẽ tức đến bốc khói.

Cô phải mau mau dỗ cho Đỗ tổng nguôi giận mới được, đỡ kiếp nào hay kiếp đó.

Hai ba ngày tiếp theo, Diệp Nam Nịnh biểu hiện vô cùng nịnh nọt. Hỏi han ân cần, bưng trà đưa nước, tan làm lại còn ôm cả một bó hoa hồng đứng ngay cửa: “Đỗ tổng, xin hãy nhận lấy bó hoa này của em.”

“Được. Cảm ơn. Tạm biệt.” Đỗ Khê Nhiễm vừa nhận hoa xong đã đóng ngay cửa lại.

Diệp Nam Nịnh: Úhuhuhuhuhu.

Hôm nay tối thứ Sáu, Diệp Nam Nịnh lại đưa lên một bó hoa bi to tướng: “Đỗ tổng, chị thích cái này không?”

“Thích. Cảm ơn. Tạm biệt.” Đỗ Khê Nhiễm toan đóng cửa, lại không đóng được. Chân Diệp Nam Nịnh đã chặn ngang.

“Còn chuyện gì nữa không?” Đỗ Khê Nhiễm cười hỏi.

Diệp Nam Nịnh mếu máo nhìn lên: “Đỗ tổng, em có thể vào nói chuyện với chị được không?”

“Hầy, đương nhiên là được chứ. Chị còn tưởng là em không muốn vào.” Đỗ Khê Nhiễm mở cửa.

“?”

Thái độ này lại khiến Diệp Nam Nịnh nghi hoặc. Chẳng lẽ thật sự do cô ngơ quá, cứ đi thẳng vào là xong rồi?

Đỗ Khê Nhiễm đặt hoa trong phòng khách, hỏi: “Nói đi, chuyện gì?”

Diệp Nam Nịnh xoắn tay, bước đến trước mặt Đỗ Khê Nhiễm, ngập ngừng nói: “Chiều mai em phải đi gặp một người bạn, buổi dạy kèm chiều mai của Đỗ Hà Nhược em dời qua hôm sau nữa được không chị?”

“Không thành vấn đề.” Đỗ Khê Nhiễm vui vẻ đồng ý, “Vừa khéo, sáng mai chị cũng phải đi gặp một người bạn.”

Diệp Nam Nịnh thuận miệng hỏi: “Ai vậy chị?”

“Thì một người bạn rất quan trọng thôi.” Đỗ Khê Nhiễm hơi ngả người ra sô pha, chống đầu nhìn cô nàng.

“Chờ chị gặp xong lại dẫn đến cho em gặp là em biết ngay.”

Lát sau, Diệp Nam Nịnh mới không nhịn được hỏi: “Người đó có đẹp không?”

Đỗ Khê Nhiễm mỉm cười: “Đẹp chứ, đẹp vô cùng. Có cực kì nhiều người thích cô ấy.”

“...” Diệp Nam Nịnh cảnh giác ngồi xổm xuống bên cạnh sô pha, nhìn thẳng vào mắt Đỗ Khê Nhiễm, “Hai người gặp nhau lúc nào, ở đâu?”

Đỗ Khê Nhiễm cười cười, đoạn vươn tay vuốt v3 gương mặt cô nàng, sau đó véo lấy: “Em hỏi quá nhiều. Em xem, chị đâu có hỏi thời gian, địa điểm em gặp bạn em đâu. Cơ mà nói cho em biết cũng không sao. Mười giờ sáng mai, quán cà phê Góc Đường.”

Diệp Nam Nịnh thất hồn lạc phách trở về nhà, đầu óc toàn là hình ảnh Đỗ Khê Nhiễm hẹn hò với một cô gái xinh đẹp khác. Rõ ràng chiều là đi gặp mình rồi mà sáng vẫn không quên hẹn người đẹp uhuhu.

Thậm chí Đỗ Khê Nhiễm còn không nói cho cô biết người ấy là ai. Có phải mấy hôm nay chị giận cũng là vì cô gái đó không?

... Ôi, lẽ nào Đỗ tổng đã thay lòng đổi dạ?!

Diệp Nam Nịnh bị chính phỏng đoán của mình làm sợ hãi, lo lắng đến mức ngủ không yên. Trằn trọc cả đêm, sáng dậy dưới mắt còn hơi thâm quầng.

Cô vội vàng đi trang điểm, vốn chỉ định đánh lớp nền che đi thôi nhưng rồi không biết nghĩ sao mà lại làm đầy đủ các bước, sau đó để ý động tĩnh nhà đối diện.

Thấy Đỗ Khê Nhiễm ăn mặc tươm tất đi ra ngoài, Diệp Nam Nịnh cũng vọt về phòng đeo kính râm và mũ lên rồi theo sát đằng sau.

______________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi