TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Trong nhà chỉ còn lại hai người, Đỗ Khê Nhiễm và Diệp Nam Nịnh.

Đỗ Khê Nhiễm nhìn cô bạn gái đi dọn chén dĩa, mắt dán chặt vào đối phương. Thấy em cứ ra ra vào vào, tất bật trong ngoài, cô bèn nói: “Em đừng gấp, nghỉ ngơi một lúc đi.”

“Xong ngay đây.” Diệp Nam Nịnh đáp.

Nhìn bộ dáng cô nàng mang tạp dề, suy nghĩ của Đỗ Khê Nhiễm lại rục rịch. Nhớ đến khoảnh khắc ngọt ngào tối qua, trong lòng cô hơi ngứa ngáy. Tiếc là tối qua vì bị cảm nên không thể tiếp tục, còn ngủ mất, tức thật.

Cô chán nản thở dài, nghe tiếng Diệp Nam Nịnh bước đến gần mới ngẩng đầu lên, trước mặt xuất hiện một cái ly chứa đầy nước ấm.

“Đến giờ uống thuốc rồi.” Diệp Nam Nịnh đưa mấy viên con nhộng sang.

“...” Đỗ Khê Nhiễm miễn cưỡng uống hết, “Chị cảm thấy chị khỏe rồi.”

Diệp Nam Nịnh đo nhiệt độ cho chị: “Vậy cũng phải theo dõi thêm.”

Đỗ Khê Nhiễm nằm xuống sô pha, hỏi: “Em còn việc gì cần làm không?”

“Chốc nữa phải chỉnh sửa luận văn.”

“À, vậy em làm đi.”

Diệp Nam Nịnh về nhà mang máy tính sang, ngồi xuống chỗ cạnh bên, bắt đầu chỉnh sửa.

Đỗ Khê Nhiễm nằm tựa trên sô pha, tay chống đầu, yên lặng nhìn em bạn gái cả buổi, trong lòng hơi chộn rộn. Ngón chân cô kẹp lấy góc áo em, sau đó thò vào trong, áp lên eo đối phương: “Chân hơi lạnh, cho chị ủ ấm tí.”

Diệp Nam Nịnh chợt giật mình, lỗ tai nhanh chóng đỏ lựng, song vẫn gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh mà tiếp tục nhìn vào màn hình.

Đỗ Khê Nhiễm cười thầm, chờ đến khi chân ấm rồi mới lười nhác ngồi dậy, hai tay vòng quanh eo bạn gái, đầu gác trên vai, nhìn chăm chú vào góc nghiêng gương mặt đối phương.

Diệp Nam Nịnh cứng đờ quay sang, hàng mi run rẩy, nhìn gương mặt gần trong gang tấc mà không hề nhúc nhích, nhịp thở cũng trở nên dồn dập. Cô từ từ nghiêng người, chính vào lúc sắp chạm đến đôi môi đỏ mọng kia thì đối phương lại bất chợt quay đi, gò má sượt qua bờ môi cô.

Đỗ Khê Nhiễm nhìn vào máy tính, như một con cáo ranh mãnh, khóe miệng còn hơi vểnh lên: “Luận văn của em còn chưa xong kìa, mau làm công chuyện đi.”

Một tay Diệp Nam Nịnh đặt máy tính lên bàn trà, tay kia nắm lấy cằm Đỗ Khê Nhiễm, hôn lên môi chị, lầm bầm: “Chị xấu quá rồi.”

“Chỗ nào?” Đỗ Khê Nhiễm cười đáp xong thì cánh môi đã bị đối phương ngậm lấy, mà cô cũng thành công len vào khoang miệng cô nàng, thuần thục tìm đến đầu lưỡi mềm mại, linh hoạt kia. Hơi thở hòa quyện vào nhau, tiếng nước thấm đẫm khiến người ta nghe mà đỏ mặt.

Đỗ Khê Nhiễm đã rút đi sự ngây ngô, rụt rè ban đầu, biết cách đảo khách thành chủ, vừa hôn môi vừa vuốt v3 cơ thể đối phương, bất giác đã đè Diệp Nam Nịnh xuống. Diệp Nam Nịnh đỏ mặt, thấp thỏm mà mong chờ nhìn người trước mắt, hé miệng thở d0c nhưng lại không thốt nên lời. Nói bất kì điều gì cũng sẽ phá hư bầu không khí lúc này.

Đỗ Khê Nhiễm cúi đầu hôn lên trán Diệp Nam Nịnh, đến cánh mũi, cằm, cổ, xương quai xanh. Sau đó, mắt cô dời xuống ng.ực cô nàng, tạm dừng một lúc rồi vươn tay cởi nút. Nhưng một bàn tay quá khó, cô lại chưa quen lắm, cởi cả buổi mới ra mỗi một cái.

Lúc này, Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu, một lần nữa ngậm lấy môi cô mà hôn.

Đột nhiên, Đỗ Khê Nhiễm lùi lại, mày hơi cau.

Diệp Nam Nịnh ngơ ngác nhìn.

Ngay sau đó, Đỗ Khê Nhiễm nghiêng mặt, hắt xì một cái.

Đỗ Khê Nhiễm: “...”

Diệp Nam Nịnh: “...”

Đỗ Khê Nhiễm: “Tiếp tục.”

“Không được.” Diệp Nam Nịnh lấy áo khoác sang khoác lên người chị, “Không thể cởi đ0.”

Đỗ Khê Nhiễm tránh đi: “Mới rồi là ngoài ý muốn thôi, lần này nhất định chị sẽ không hắt xì.”

“Không được.” Diệp Nam Nịnh giữ vững nguyên tắc, “Hôn thì lúc nào cũng hôn được, nhưng bệnh chị còn chưa khỏi hẳn, đừng để nặng thêm. Bệnh rất khó chịu.”

Bất luận Đỗ Khê Nhiễm có nói gì thì Diệp Nam Nịnh cũng không đồng ý, còn khoác thêm cho chị tấm khăn, sau đó đặt máy tính lên đùi trở lại, nghiêm túc chỉnh sửa luận văn.

Đỗ Khê Nhiễm hết cách, đành phải quấn khăn tựa vào người em bạn gái, cùng em xem luận văn, xem một lúc thế mà lại nhập thần, còn đưa ra vài kiến nghị.

Diệp Nam Nịnh cuối cùng cũng xử lí xong phần nội dung cuối cùng, kiểm tra lại một lượt rồi gửi cho giảng viên hướng dẫn. Cô đóng máy tính, bả vai đột nhiên nhẹ hẫng,  quay sang nhìn mới thấy Đỗ Khê Nhiễm đã ngủ tự bao giờ, đầu hơi trượt xuống vì cử động của cô.

Cô đỡ lấy đầu chị, cất tiếng gọi: “Nhiễm Nhiễm, dậy đi.”

Đỗ Khê Nhiễm mở mắt: “Xong rồi à?”

“Vâng. Chị ngủ đi, em cũng về tắm rửa.” Diệp Nam Nịnh nói xong thì ôm máy tính về nhà.

Đỗ Khê Nhiễm ngồi yên trên sô pha, dõi theo bóng em rời đi, mãi đến khi cửa phòng khép kín mới nhủ thầm: “Gì chứ? Bình tĩnh thế?”

Vốn cô còn đang định mời em cùng tắm uyên ương, xem ra đối phương không có ý định sắc t1nh đó. Cơ mà cũng phải thôi, dù sao Diệp Nam Nịnh cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, có thể là vẫn chưa chuẩn bị cho chuyện kia.

Không thể nóng vội, cô nghĩ.

Tắm rửa xong, Đỗ Khê Nhiễm đang định về phòng thì lại nghe chuông cửa vang lên. Cô nhìn qua mắt thần, thấy là Diệp Nam Nịnh, vội mở cửa: “Sao vậy? Còn chuyện gì à?”

Diệp Nam Nịnh chớp chớp mắt: “Em... em giúp chị ủ ấm đi, để chị ra mồ hôi.”

Đỗ Khê Nhiễm quan sát cô nàng, thấy em mặt áo ngủ, mặt như đang nóng lòng muốn thử thì nói với vẻ biết tỏng: “Em còn muốn giúp chị ấm giường nữa cơ à?”

Diệp Nam Nịnh lúng túng: “Đừng...”

Đỗ Khê Nhiễm: “Đừng?”

Diệp Nam Nịnh: “Đừng nói thẳng ra như vậy.”

Đỗ Khê Nhiễm buồn cười dẫn người về phòng. Hai cô lại nằm trên một giường, mới vừa ôm nhau thì cô lại muốn táy máy, nhưng Diệp Nam Nịnh vẫn nhịn, kiềm chế nói: “Tối nay không được, nhỡ chị lại cảm thì hỏng.”

Đỗ Khê Nhiễm nặng nề nhìn cô nàng, rồi lại nghĩ đến mai thứ Hai, đúng là không nên nhiễu việc.

Đỗ Khê Nhiễm: “Được, em chờ đó.” Chờ lần tới nhất định chị sẽ làm em!

Hôm sau, Đỗ Khê Nhiễm về cơ bản đã khỏe, nhưng trước khi ra ngoài đi làm, Diệp Nam Nịnh vẫn giám sát cô uống thuốc xong mới xuất phát. Đỗ Khê Nhiễm cũng hết sức phối hợp, vì cô muốn giữ một trạng thái khỏe mạnh, thế mới có thể âu âu yếm yếm với Diệp Nam Nịnh.

Có điều, dù có ý đó nhưng bất luận là lí thuyết hay thực hành, cô đều thiếu kinh nghiệm. Dù sao chuyện này hoàn toàn khác với nhận thức của cô bấy lâu nay, phải học tập một chút mới được.

Nhân thời gian rảnh rỗi sau khi xử lí xong công việc, Đỗ Khê Nhiễm lặng lẽ mở Baidu lên, bắt đầu tiếp thu kiến thức mới...

Con gái với nhau quan hệ thế nào?

Cô bắt đầu đọc thật tỉ mỉ, nhìn chữ rồi lại liên tưởng đến Diệp Nam Nịnh, không khỏi đỏ mặt, vừa thầm mắng mình thật xấu xa, vừa đọc tiếp một cách ngon lành.

“Đỗ tổng, tối chị rảnh không?” Hứa Hoan đột nhiên xông vào văn phòng.

Đỗ Khê Nhiễm giật thót, điện thoại cũng rớt xuống đất. Cô cuống quít nhặt lên: “Chuyện gì?”

“Mời chị ăn cơm thôi. Hợp đồng đã làm xong rồi, chắc tối nay có thời gian mà ha?” Hứa Hoan mỉm cười bước đến, lại buồn bực nói, “Chị đang coi cái gì mà giật mình hoảng hốt vậy?”

“Chị có thể coi cái gì được chứ? Còn không phải bị em hù. Lần sau nhớ phải gõ cửa đấy.” Đỗ Khê Nhiễm chột dạ nói.

“Được rồi.”

Vừa nói dứt câu thì Diệp Nam Nịnh đã đẩy cửa bước vào: “Đỗ tổng, phòng họp chuẩn bị xong rồi, có thể mở họp.”

“Ừ, chị tới ngay.” Đỗ Khê Nhiễm dịu giọng nói.

Hứa Hoan: “Tiểu Diệp cũng không gõ cửa kìa, sao chị không nói con bé?”

“Em ấy... em ấy tìm chị có công chuyện.” Đỗ Khê Nhiễm nói với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

“Em tìm chị thì không phải sao?” Hứa Hoan nói xong lại ngẫm nghĩ, đối phương còn chưa kịp trả lời thì cô đã nói luôn, “À, đúng là không phải công chuyện thật.”

“Em biết là được rồi.”

“Vậy tối nay chị có ăn cơm với em không?”

“Được.”

Thấy cô nàng quyết lòng muốn mời mình ăn cơm, giờ không đi thì mai mốt chắc còn kiếm mãi, đúng lúc tối nay không cần tăng ca, cô dứt khoát nhận lời.

Họp xong, lại bận bịu thêm một lúc nữa là tan làm. Đỗ Khê Nhiễm còn chưa kịp nghiên cứu kĩ lưỡng hoạt động ban đêm đã bị Hứa Hoan kéo đi ăn.

Là bữa ăn riêng chỉ có hai người các cô. Trước khi đi, Đỗ Khê Nhiễm nói với Diệp Nam Nịnh một tiếng. Vì còn phải tăng ca nên Diệp Nam Nịnh chỉ có thể hâm mộ nhìn theo hai chị rời đi. Cơ mà nghĩ đến việc ngày nào mình cũng được ăn sáng cùng Đỗ Khê Nhiễm, đó mới là điều vui sướng nhất!

Cơm nước xong, Hứa Hoan lại kéo Đỗ Khê Nhiễm đi làm móng. Hai người vừa đưa tay để thợ trổ tài, vừa tán gẫu chuyện công việc.

Hứa Hoan lại nói đến tình hình bản thân dạo gần đây, rất lo lắng về kết quả thăng chức, thậm chí còn mạnh miệng nói nếu lần này không lên chức được thì sẽ nghỉ việc.

Đỗ Khê Nhiễm nói: “Trừ phi em tìm được công ty hoặc con đường khác tốt hơn, còn không thì không đề nghị em xúc động nghỉ việc.”

Hứa Hoan thở dài: “Em cũng biết thế, cơ mà gần đây em áp lực lắm. Lúc ăn Tết, ba mẹ lại kêu em đổi ngành khác mà phát triển, bảo em đi làm giáo viên. Chị cũng biết ngành này của chúng ta tăng ca, thức khuya kinh thế nào mà. Bọn họ vừa lo cho sức khỏe của em, lại vừa cảm thấy tiền lương có cao đến đâu cũng không ngon bằng ăn cơm Nhà nước.”

Đỗ Khê Nhiễm gật gật đầu: “Rất nhiều người lớn nghĩ như thế, chỉ mong được ổn định. Vậy còn chính em, em nghĩ sao?”

“Đương nhiên em vẫn muốn làm ra chút thành tích chứ. Đi làm lâu thế rồi mà vẫn không có chút đột phá gì, em sợ em cũng không kiên trì nổi nữa.”

“Thật ra em đã lợi hại lắm rồi. Chị nhớ các đồng nghiệp vào cùng đợt với em chỉ còn lại hai người, những người khác hoặc là nhảy việc, hoặc là đổi nghề.”

“Vậy không phải chị còn lợi hại hơn à? Từ lúc tốt nghiệp là chị đã làm ở đây rồi đúng không?”

“Không, từ lúc thực tập.”

“Trời mẹ ơi trâu bò thiệt đó.” Hứa Hoan đột nhiên ngập tràn động lực trở lại, “Hay lắm, nói không chừng em có thể trở thành một chị thứ hai.”

Đỗ Khê Nhiễm cười cười.

Làm móng xong, hai người chuẩn bị ai về nhà nấy. Đỗ Khê Nhiễm ngồi vào xe, tay vừa gác lên vô lăng thì ánh mắt đã bị bộ móng mới toanh thu hút.

Xinh đẹp tuyệt vời.

... Xí khoan!

Đỗ Khê Nhiễm sực nhớ đến kiến thức vừa nhìn sơ qua lúc chiều, hình như có nói ngón tay là công cụ quan trọng?

Vậy làm móng rồi còn làm cái đó được không?

Hai cô thợ làm móng trong tiệm còn đang bàn nhau về người đẹp vừa phục vụ xinh thế nào thì đã thấy người đẹp hùng hổ quay trở lại.

“Xin chào, tôi muốn gỡ bộ móng này đi.”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, thợ làm móng sợ hãi hỏi: “Do tiệm làm chị không hài lòng ạ?”

“Không phải, do nhu cầu cá nhân.” Đỗ Khê Nhiễm chìa tay ra, nhắm mắt lại, biểu cảm thấy chết không sờn, “Gỡ đi, nhanh lên, đừng để tôi thấy nó nữa.”

Tuy không hiểu ý đồ của khách lắm nhưng cô thợ làm móng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Đỗ Khê Nhiễm lại hỏi: “Chỗ này của mọi người có chăm sóc tay không? Kiểu làm cho tay đẹp lên mà còn bền nữa ấy?”

“?”

Rõ ràng đều là người Trung Quốc nhưng cô nàng thợ làm móng lại nghe không hiểu tiếng Trung Quốc của chị khách. Chăm sóc tay thì có thể đẹp lên được, nhưng mà bền... là ý gì?

_____________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi