TỎ TÌNH

Châu Kinh Trạch đi ra khỏi cổng trường, bắt một chiếc taxi rồi ngồi vào trong, thấp giọng nói địa chỉ. Anh ngồi ở hàng ghế sau, khuỷu tay chống lên bệ cửa sổ, đầu ngón tay gõ nhẹ vào cửa kính, cuối cùng dứt khoát hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh lùa vào trong, sự bất an và bực dọc nơi đáy lòng vẫn không hề vơi bớt.

Bởi vì Châu Kinh Trạch đã tăng gấp ba lần tiền xe, nên tài xế rất nhanh đã đưa anh tới nơi – Lishuxia.

Lishuxia là khu nhà giàu điển hình, biệt thự xếp thành nhóm, đèn đuốc sáng trưng, người sống ở đây đều vô cùng giàu có.

Châu Kinh Trạch đứng trước một căn biệt thự rực rỡ ánh đèn, cười khẩy, không biết đã bao nhiêu lâu không đến đây rồi. Anh đi vào trong, dì Đào bảo mẫu nghe thấy tiếng bèn đi ra nghênh đón, nhìn thấy Châu Kinh Trạch, thanh âm vừa ngạc nhiên vừa thân thiết: "Cậu hai về rồi đấy à, đã ăn cơm chưa, để dì Đào đi làm mấy món cháu thích ăn nhé..."


Hai người đứng ở khoảng đất trống trước sân, Châu Kinh Trạch mỉm cười, ôm lấy vai bà: "Dì đừng làm nữa, cháu vừa mới ăn xong."

"Thật hay giả đấy, cháu không được nói dối dì Đào."

Dì Đào từ nhỏ đã ở trong nhà họ Châu, là người tận mắt chứng kiến Châu Kinh Trạch trưởng thành, cũng là người tận tâm tận lực chăm sóc cho mẹ của anh khi bà vẫn còn sống. Về sau bọn họ chuyển đi khỏi đường Hổ Phách, không có ai căn dặn, nhưng cứ nửa tháng là dì Đào lại đến nấu một bữa cơm cho Châu Kinh Trạch, dọn dẹp vệ sinh nhà cửa cho anh.

Trong mắt Châu Kinh Trạch, bà không khác gì người thân.

Châu Kinh Trạch ôm vai dì Đào bước vào cửa, ý cười trên mặt anh vào khoảnh khắc nhìn thấy Châu Chính Nham đã biến mất hoàn toàn. Dì Đào lên tiếng chào hỏi xong liền đi ra, để lại không gian cho hai bố con họ.


"Ông ngoại đâu? Ông thế nào rồi?" Châu Kinh Trạch đi thẳng vào vấn đề.

Châu Chính Nham ho khẽ một tiếng, nét mặt nghiêm túc của mọi khi cũng trở nên hơi mất tự nhiên: "Đã gọi bác sĩ đến khám, kiểm tra lại phát hiện không có vấn đề gì nên đưa ông về rồi."

Đôi mắt sắc bén của Châu Kinh Trạch nhìn chằm chằm vào Châu Chính Nham một giây, nhận ra được anh đã bị lão già này lừa. Đúng là càng quan tâm lại càng loạn cào cào, anh không biết nên tức giận hay nên cười nữa. Bây giờ bình tĩnh trở lại, ông ngoại của anh sao có thể tới dự tiệc sinh nhật của Châu Chính Nham chứ, ông không dùng một gậy đập chết Châu Chính Nham đã là may mắn lắm rồi.

Phòng khách lộng lẫy, ánh sáng từ đèn chùm thủy tinh hắt xuống dưới, trong góc phòng chất đầy những hộp quà cao ngang ngọn núi nhỏ, Châu Kinh Trạch ngồi thẳng xuống dưới sô pha, nhướng nhướng chân mày nghiêm nghị: "Tìm con có chuyện gì? Lừa con tới tận đây không lẽ là muốn nghe con chúc bố mấy lời nhảm nhí như 'phúc như đông hải, vạn thọ vô cương' à?"


"Con không nói ra được mấy lời trái lương tâm vậy đâu." Khóe miệng Châu Kinh Trạch nhếch lên, ý châm biếm rõ ràng.

Châu Chính Nham tức điên người, đập chén trà xuống bàn, lửa giận đùng đùng: "Thằng oắt con hỗn hào, mày cứ phải chọc điên bố mới vừa lòng phải không?"

Châu Kinh Trạch nhướng mày, không tỏ rõ ý kiến. Anh cúi người lấy một quả táo ở trên bàn, sau đó vùi người vào sô pha, tung quả táo lên không trung, một dáng vẻ bỡn cợt với đời.

Vào ngày sinh nhật được con trai ruột tặng cho lời chúc phúc như vậy, lồng ngực Châu Chính Nham phập phồng bất định, nhìn điệu bộ cố chấp ngang ngạnh đó của Châu Kinh Trạch lại càng điên tiết hơn.

Bỗng nhiên, giữa cầu thang có một người phụ nữ đi xuống, đối phương mặc quần áo bình thường, đi dép bông, khí chất dịu dàng. Chúc Linh bước tới phòng khách, mỉm cười với Châu Kinh Trạch: "Kinh Trạch à, lâu rồi không thấy con ghé qua."
Châu Kinh Trạch nhếch khóe môi coi như đáp lại.

Chúc Linh đi tới trước mặt Châu Chính Nham, dịu giọng nói: "Chính Nham, Kinh Trạch vẫn còn nhỏ, ông bằng này tuổi rồi mà vẫn còn giận dỗi với trẻ con là sao?

"Ông vào thư phòng giúp tôi một chút, có thứ đồ tôi không bê được." Chúc Linh kéo ông.

Cuối cùng Châu Chính Nham cũng đứng dậy đi giúp, Châu Kinh Trạch mặt không cảm xúc nhìn theo bóng lưng của hai người họ. Chúc Linh quả thật là cao tay, chỉ vài ba câu nói thôi mà đã dập tắt được lửa giận của Châu Chính Nham.

Một mình Châu Kinh Trạch ngồi trong phòng khách trống trơn, châm một điếu thuốc, rít hai hơi thì cảm thấy còn ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, đang định đứng dậy rời đi.

Có người bấm chuông cửa, dì Đào nghe tiếng lại chạy ra nghênh đón, tiếng bước chân ngày càng tới gần, Châu Kinh Trạch cúi đầu, tay kẹp điếu thuốc chống lên trên đầu gối, ngửi được một mùi nước hoa thì chầm chậm mỉm cười.
"Hi, đã lâu không gặp." Triệu Yên – Thư ký đắc lực của Châu Chính Nham, khoác trên mình một bộ đồ công sở chín chắn, đôi môi đỏ mọng rung động lòng người.

"Đúng là đã lâu không gặp." Châu Kinh Trạch vươn tay gạt tàn thuốc, cong môi.

Triệu Yên ngồi đối diện anh, lấy một tập tài liệu từ trong túi ra, bắt đầu nói chuyện chính: "Chủ tịch Tập đoàn Timing – Châu Chính Nham đã đồng ý chuyển nhượng vô điều kiện cho cậu hai căn nhà do ông ấy đứng tên, còn có một số cổ phần của Tập đoàn Timing... Cậu chỉ cần ký tên lên trên bản hợp đồng này là giấy chuyển nhượng sẽ lập tức có hiệu lực."

Châu Kinh Trạch nghe một thôi một hồi mới phản ứng lại, Châu Chính Nham bắt đầu có lương tâm muốn bù đắp cho con trai mình rồi sao? Anh ngắt lời thư ký: "Chỉ cần ký tên là được?"
Triệu Yên hơi ngẩn người, gật đầu, sau đó đưa bút và hợp đồng qua cho anh. Châu Kinh Trạch uể oải ngồi trên ghế sô pha, hợp đồng đặt trên đùi, anh cầm bút vòng về phía bên trái, ánh mắt hờ hững liếc nhìn bản hợp đồng: "Thư ký Triệu, điều khoản này có nghĩa là sao, có thể giải thích một chút không?"

Triệu Yên ngồi xuống bên cạnh anh, cúi người chỉ vào điều khoản giải thích. Châu Kinh Trạch thoáng ngồi thẳng người dậy, đổi tư thế, đầu gối không may đụng phải đầu gối của Triệu Yên.

Rất nhẹ, vô tình hay cố ý, không phân biệt được.

Sau đó anh liếc thấy ánh mắt của Triệu Yên xoẹt qua một tia mất tự nhiên, cô tiếp tục nói. Châu Kinh Trạch đột nhiên nhìn cô ấy, như thể trong mắt chỉ chứa được một mình cô, thanh âm xen lẫn vài phần ngả ngớn:

"Thư ký Triệu, chị đổi nước hoa rồi à? Datura Black của Serge Lutens vẫn hợp với chị hơn."
"Sao cậu biết tôi đổi nước hoa?" Sắc mặt Triệu Yên kinh ngạc.

"Bởi vì mùi hương lần trước... khiến người ta rung động." Châu Kinh Trạch chậm rãi nói, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ sau cùng.

Những chàng trai vừa đẹp trai lại có chút ngang tàng như Châu Kinh Trạch biết rất rõ làm thế nào để khơi dậy được cảm xúc của phụ nữ. Nói xong câu này, anh kéo gần khoảng cách của hai người lại, điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay đỏ rực, không lên tiếng.

Triệu Yên giờ phút này vô cùng không thoải mái, nhưng lại không nhịn được mà hỏi: "Thật ư?"

Còn chưa đợi Châu Kinh Trạch trả lời, một hộp mực đen cứ thế đập thẳng về phía anh, anh nghiêng đầu né tránh, góc hộp mực bay sượt qua trán, sau đó rơi xuống đất.

"Sao tao lại nuôi được một thứ súc sinh như mày vậy không biết? Đến cả thư ký của tao mà mày cũng dám..." Châu Chính Nham tức sôi máu, hai chữ cuối cùng ông ta khinh thường không nói ra, giống như giữ lại một chút thể diện cuối cùng.
Triệu Yên bừng tỉnh, biết mình đã thất lễ, đứng dậy liên tục nói xin lỗi.

Trên xương lông mày của Châu Kinh Trạch lập tức xuất hiện một vệt máu tươi, trên trán truyền đến cảm giác đau nhói, anh cúi đầu, liếm môi cười khẽ.

Dì Đào nghe thấy tiếng động chạy ra, sợ hết hồn lại chạy vội vào trong bếp lấy đá. Châu Kinh Trạch đứng dậy, phủi phủi bụi trên quần mình, bấy giờ mới trả lời lại câu hỏi của ông, ngữ khí cợt nhả: "Đây chẳng phải là xem từ bé, rồi học tới già sao."

"Mày..." Bố Châu bị nghẹn lời không nói ra được một câu.

Châu Kinh Trạch nghiêng đầu nhìn về phía người phụ nữ dịu dàng đứng bên cạnh Châu Chính Nham, có lòng nhắc nhở: "Dì Chúc à, đừng tưởng rằng gả vào trong nhà chúng tôi rồi thì sẽ nhàn nhã suốt đời, dì phải có chút nhận thức về mối nguy chứ."
Sắc mặt Chúc Linh trắng bệch, không thốt ra được câu nào.

Cuối cùng, Châu Kinh Trạch ngước đầu ném điếu thuốc còn đang cháy vào trong chén trà, đốm lửa gặp nước phát ra âm thanh "xì xèo", sau đó triệt để tắt ngấm.

Anh đi ra ngoài huyền quan, nhớ ra gì đó lại quay đầu nhìn bọn họ, nói: "Sau này bớt diễn mấy vở kịch này đi, nếu có lòng thì tới trước mộ mẹ tôi mà quỳ lạy thêm mấy cái."

"Còn nữa, tôi sẽ không đòi một đồng nào từ bố tôi đâu, dì có thể yên tâm." Ánh mắt Châu Kinh Trạch nhìn thẳng vào dì Chúc.

Châu Kinh Trạch từ nhỏ đã được lớn lên trong sự tự do tự tại do Quỹ ủy thác đầu tư mang lại, Quỹ ủy thác đầu tư này là mẹ anh để lại cho anh ngay từ khi anh mới lọt lòng. Anh căn bản chẳng hề thiếu tiền, nếu sa cơ lỡ vận, cho dù nghèo khó phải đi ăn xin thì anh cũng sẽ không bao giờ mở miệng xin tiền Châu Chính Nham.
Anh ra khỏi cửa nhà, một mình đi xuyên qua sân, lúc dì Đào chạy ra ngoài thì đã chẳng thấy tăm hơi anh đâu nữa.

Châu Kinh Trạch đút một tay vào trong túi, gió lạnh xào xạc, một mình anh đi xuống khỏi con đường dốc, không ngờ lại đụng phải Sư Việt Kiệt đang quay về nhà ở giao lộ.

Sư Việt Kiệt mặc áo hoodie trắng, đang gắng sức đạp xe đạp lên trên, trán đã đổ đầy mồ hôi. Gió lạnh thổi bay vạt áo khoác của Châu Kinh Trạch sang một bên, anh liếc Sư Việt Kiệt một cái, cong môi cười lạnh. Anh thu lại ánh mắt khỏi người đối phương, đang định đi lướt qua.

Một tiếng "kít" chói tai của phanh xe vang lên, Sư Việt Kiệt từ trên xe bước xuống, anh ấy vừa nhìn đã thấy ngay vết thương trên mặt Châu Kinh Trạch, đang muốn chạm vào anh: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Châu Kinh Trạch quay ngoắt mặt đi, tia chán ghét xoẹt qua nơi đáy mắt: "Đừng động vào tôi."
Sư Việt Kiệt cũng không tức giận, anh ấy dựng xe đạp sang một bên, thanh âm dịu dàng: "Em đợi anh một lát."

Sau khi nói xong Sư Việt Kiệt liền chạy mất, Châu Kinh Trạch đứng dưới tán cây kéo cong khóe môi, anh nhàm chán gẩy gẩy hòn đá dưới chân, có chút bội phục sự kiên nhẫn của chính mình, thế mà lại nghe lời Sư Việt Kiệt ở đây đợi anh ta thật.

Anh muốn xem xem rốt cuộc Sư Việt Kiệt muốn làm cái gì.

Mười phút sau, Sư Việt Kiệt từ bên kia đường chạy lại, đứng trước mặt Châu Kinh Trạch thở hổn hển, anh ấy nhét một túi đồ vào trong tay Châu Kinh Trạch.

Châu Kinh Trạch cúi đầu nhìn, xuyên qua túi nilon có thể nhìn ra được bên trong có cồn iốt, băng gạc. Anh cúi đầu nhếch môi, sau đó ném thuốc vào trong thùng rác ở bên cạnh, lên tiếng:

"Anh lấy lòng sai đối tượng rồi."
...

Sau khi Châu Kinh Trạch rời đi, Hứa Tùy và Đại Lưu ăn chút đồ ở bên ngoài. Đại Lưu đi khỏi, Hứa Tùy đang chuẩn bị quay về trường thì nhận được điện thoại của Hồ Thiến Tây.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc vừa tủi thân vừa nghẹn ngào của Hồ Thiến Tây, Hứa Tùy nhíu chặt chân mày, ngữ khí lo lắng: "Cậu sao vậy? Là Thịnh Nam Châu bắt nạt cậu sao?"

"Không phải, mình mắng cho cậu ta chạy mất dạng rồi, bây giờ mình đang ở ký túc." Hồ Thiến Tây đáp, một lúc sau lại có chút thẹn thùng nói, "Mình đến tháng rồi, vừa đau vừa đói."

Hứa Tùy hiểu ngay, tiếp lời: "Cậu muốn ăn gì? Mình vẫn đang ở bên ngoài."

"Mình muốn ăn bánh gạo nếp đường nâu, cháo vi cá mập rong biển." Hồ Thiến Tây khịt mũi, lại bổ sung thêm một câu, "Của quán Trần Ký nhé."

Hứa Tùy phì cười, Hồ Thiến Tây quả thực là một cô nàng kén ăn đáng yêu, cô gật đầu: "Được, mình mang về cho cậu."
"Tùy Tùy của mình, mình yêu cậu!" Hồ Thiến Tây lập tức tỏ tình.

Quán ăn mà Hồ Thiến Tây nói vừa khéo ở ngay gần trường, do một người tên là Trần Lão Bá mở, cháo của quán ông ấy rất ngon, cháo được ninh vừa mềm vừa dẻo, còn có một hương hoa rất đặc biệt, giá cả vừa phải, vậy nên kinh doanh vô cùng đắt khách, lần nào đi ăn cũng phải xếp hàng đợi ít nhất bốn mươi phút trở lên.

Có lẽ bởi vì hôm nay là cuối tuần, mà nhân viên trong quán của Lão Bá lại xin nghỉ, Hứa Tùy phải đợi tận một tiếng đồng hồ. Cô đứng ở ngoài cửa gật gù buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu.

Đột nhiên, Lão Bá gọi cô, đưa túi cháo đã được gói kỹ lưỡng cho cô, vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi cô gái nhé, hôm nay bận quá."

Hứa Tùy nhận lấy túi cháo, lắc lắc đầu, nói: "Không sao đâu ạ."

Hứa Tùy bước ra khỏi Trần Ký, một trận gió lạnh ập đến, cô theo bản năng co rụt cổ lại, vô tình nhìn về phía trước, vừa khéo nhìn thấy Châu Kinh Trạch bước xuống khỏi xe taxi.
"Châu Kinh Trạch?" Hứa Tùy gọi tên anh một cách không chắc chắn.

Châu Kinh Trạch nghe tiếng bước qua, áo khoác mà anh mặc rất mỏng, chân mày nhíu lại, trông có vẻ tâm trạng không được tốt cho lắm.

"Chưa ăn à?" Giọng của Châu Kinh Trạch khàn khàn, vừa nhìn đã thấy ngay túi cháo cô đang cầm trong tay.

Hứa Tùy lắc đầu, đáp: "Mình mua về cho Tây Tây."

Ánh đèn của quán bida đối diện phố ăn vặt hắt qua, chiếu sáng toàn bộ ngũ quan của Châu Kinh Trạch, đồng thời cô cũng nhìn thấy vệt máu ở phía trên xương lông mày của anh, khẽ mở to mắt: "Cậu sao vậy?"

"Không sao, không cẩn thận bị đập phải thôi." Châu Kinh Trạch uể oải cười đáp, ngữ khí không mấy để tâm.

"Cậu đợi chút."

Hứa Tùy lập tức lục tìm trong túi, cuối cùng tìm được một miếng băng cá nhân có hình Snoopy màu hồng, cô vội vã vuốt phẳng những nếp nhăn bên trên, rồi mới đưa cho anh.
Châu Kinh Trạch không nói gì, nhìn chằm chằm vào miếng băng cá nhân màu hồng trong tay cô khoảng hai giây, cuối cùng di chuyển ánh mắt tới Hứa Tùy. Sau khi Hứa Tùy đọc được thông tin từ trong ánh mắt anh "cậu nghĩ ông đây sẽ dán cái thứ này sao?", hiểu ra, sắc mặt cô có chút lúng túng.

Hứa Tùy ngại ngùng rụt tay lại, sụt sịt mũi, Châu Kinh Trạch nhìn cô, đột nhiên đổi ý, giơ tay:

"Đưa mình đi."

~Hết chương 14~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi