TỎ TÌNH

Sau khi Châu Kinh Trạch nói xong câu này, toàn hội trường như bùng nổ, tiếng cười đùa vang dội không ngớt, huấn luyện viên không áp chế được, cuối cùng tức đến mức bật cười, chỉ vào anh nói: "Có bạn gái thì tự hào lắm à?!"1

Bầu không khí náo nhiệt, Châu Kinh Trạch đúng lúc chống đẩy nốt cái cuối cùng, cùi chỏ anh chống đất, không sợ hãi mà đáp trả lại:

"Vâng."1

Hứa Tùy đứng ở một bên mặt đỏ bừng, đồng thời tim cũng đập nhanh loạn xạ, điều mà cô không muốn thừa nhận chính là Châu Kinh Trạch chỉ cần nói một câu hay thậm chí là một chữ thôi cũng đủ để khiến cô bay lên tận trên mây.

Bởi vì Châu Kinh Trạch đang công khai thừa nhận mối quan hệ của bọn họ, ít nhất cũng khiến cô có cảm giác chân thực với mối quan hệ này.

"Woa~"

"Đệch! Tức chết mất! Sao không có cô gái nào đến xem trộm mình tập luyện chứ? Cơ bụng tám múi của ông đây tập mấy tháng lận thế mà lại không có đất dụng võ!"

"Chém gió vừa thôi."

Huấn luyện viên ế lâu năm bị anh chọc giận suýt hộc máu, ngữ khí không nghiêm chỉnh đã thu bớt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Xem mọi người bị cậu quậy thành cái gì rồi, được lắm, muốn đi phải không, kéo xà đơn đủ 50 cái đã!"

Châu Kinh Trạch nhướng mày, như thể trừng phạt này không hề hấn gì cả, anh cười một cách lười biếng: "Được ạ, nhưng cô gái của em sẽ đếm số."6

Phía dưới lại "ồ" lên rộn ràng, tiếng hò hét sắp xé toạc sân vận động, thậm chí còn có người hét lên "Ông Châu đỉnh của đỉnh", huấn luyện viên không thể nhịn nổi đám oắt con sức sống ngời ngời nhưng bộp chộp này nữa, thế là huýt sáo thật to, nói:

"Còn hò hét vớ vẩn thì tất cả chạy phạt hai mươi vòng cho tôi!"

Rốt cuộc đám đông cũng không ồn ào nữa, Châu Kinh Trạch kéo xà đơn trên thanh xà, còn Hứa Tùy thì nhỏ giọng đếm số cho anh dưới sự quan sát của mấy chục con người.

"36, 37, 38, 39... 49, 50!" Đếm xong con số cuối cùng, mắt Hứa Tùy phát sáng.

Châu Kinh Trạch nhảy xuống khỏi thanh xà đơn, Hứa Tùy thì đã ngoan ngoãn cầm áo khoác cho anh từ lâu, anh báo cáo một tiếng với huấn luyện viên, sau đó hai người sánh vai nhau rời đi.

Chàng trai hai tay đút túi, cao hơn người con gái ở bên cạnh nửa cái đầu, Hứa Tùy lấy trong túi ra một túi giấy ướt đưa cho anh, biểu cảm của Châu Kinh Trạch uể oải, anh cúi đầu, nghiêng mặt qua.

Ý là muốn cô lau giúp anh.

Người con gái kiễng chân, cẩn thận lau mồ hôi cho anh, bởi vì cách quá gần nên vành tai trắng ngần đỏ ửng cả một mảng.

Một người nhìn có vẻ phóng đ4ng kiêu ngạo, một người thì ngoan ngoãn yên tĩnh, thế mà ở cạnh nhau lại yên bình đến vậy.

Ánh nắng giữa trưa chói chang, xuyên qua kẽ lá, hắt lên trên người của cả hai, phủ lên trên người họ một màu vàng ấm áp mờ ảo.

Khung cảnh này lọt vào mắt Đại Lưu, một chàng trai đô con cao 189cm như Đại Lưu ôm chặt lấy eo của Thịnh Nam Châu, trốn trong vòng tay của anh ấy nói một cách õng ẹo: "Mẹ kiếp! Mình cũng muốn yêu đương."

Thịnh Nam Châu không chút do dự đạp cho cậu ta một cước: "Cút."

Buổi trưa Hứa Tùy và Châu Kinh Trạch ăn vội bữa cơm rồi lại phải quay về để lên lớp vào buổi chiều. Tới tận tối mới về ký túc, Hứa Tùy gặp Châu Kinh Trạch xong thì trong lòng cũng ổn định hơn rất nhiều, hai người ai cũng khá bận, năm hai rồi, cô là một sinh viên chuyên ngành y, chương trình học lúc nào cũng dày đặc.

Cô vừa mới rửa xong nho mua được ở siêu thị gần trường, ra ngoài thì trông thấy Hồ Thiến Tây nằm chỏng vó trên giường, cô hỏi: "Tây Tây, cậu ăn nho không? Ngọt lắm."

Hồ Thiến Tây lắc đầu, nói một cách bất lực: "Không ăn, calorie của nho cao lắm, mình phải giảm cân."

Cô ấy nhất định, nhất định phải gầy như tia chớp, phải khiến Lộ Văn Bạch hối hận!

"Vậy lúc nào cậu muốn ăn thì ăn nhé." Hứa Tùy cắn một quả nho, bê đĩa tới bàn học.

Cô ngồi xuống ghế, cầm di động đọc lịch sử trò chuyện của hai người, khóe môi bất giác cong lên. Bất chợt, một bóng đen ập xuống, Hồ Thiến Tây ở phía sau đánh úp, ôm chặt lấy cổ cô:

"Được lắm, có người yêu thích có người sầu."

Hứa Tùy vội giấu di động đi, cười nói: "Mình cũng sầu lắm, không học thuộc được sách đầu sắp hói luôn rồi."

"Cậu rõ ràng biết cái mình nói không phải là cái này!" Hồ Thiến Tây thấy Hứa Tùy lảng tránh thì lập tức giơ tay cù lét cô.

Hai cô gái lại lao vào trêu ghẹo nhau, Hứa Tùy cười sằng sặc, cả người đổ rạp xuống giường. Hồ Thiến Tây nằm trên giường thở hổn hển, đột nhiên như nhớ ra gì đó lại lật người: "Bảo bối à, tháng sau là sinh nhật của Thịnh Nam Châu, cậu tặng gì cho cậu ấy vậy?"

"Sinh nhật của cậu ấy? Mình cũng không biết tặng gì nữa." Hứa Tùy trả lời.

Hồ Thiến Tây khổ não: "Haiz, cậu bảo mình tặng gì bây giờ nhỉ, năm nào sinh nhật mình cậu ấy cũng ở bên cạnh, mình muốn gì là cậu ấy đều tặng cho mình, chỉ thiếu hái trăng trên trời xuống cho mình nữa thôi."

"Haiz, cậu bảo mình nên tặng gì cho người anh em tốt của mình đây?" Hồ Thiến Tây nói.

Hứa Tùy ngồi dậy khỏi giường, khẽ thở dài một hơi: "Cậu ấy à... Cậu nghĩ kỹ xem thứ mà cậu ấy thật sự cần là gì."

Nói về chuyện tình cảm của người khác thì rõ ràng đâu ra đấy, đến chuyện của bản thân lại ngốc nghếch chẳng biết phải làm sao.

Buổi tối sau khi tắt đèn, Hứa Tùy trốn trong chăn nhắn tin với Châu Kinh Trạch, mắt đau nhức cũng không nỡ nói chúc ngủ ngon trước.

Hứa Tùy hỏi: [Anh có biết tháng sau là sinh nhật của Thịnh Nam Châu không?]

Zjz trả lời: [Biết.]

Một lúc sau, anh lại nhắn một tin nữa đến: [Sinh nhật của bạn trai thì không thấy nghe ngóng gì, sinh nhật của đứa con trai khác lại nhớ kỹ như vậy?]

Hứa Tùy không khỏi bật cười, cô gần như có thể tưởng tượng ra được biểu cảm của Châu Kinh Trạch khi gửi tin nhắn này, anh nhíu chân mày, nheo mắt, biểu cảm cực kỳ khó chịu trả lời lại tin nhắn.

[Đâu có, là Tây Tây nói với em.] Hứa Tùy trả lời.

Di động cách một phút sau thì sáng đèn, Zjz trả lời: [Cuối cùng thì con nhóc này cũng được một lần nhớ sinh nhật cậu ta rồi.]

Hứa Tùy nghĩ ngợi: [Anh bảo em nên tặng gì cho Thịnh Nam Châu?]

Một lúc sau, Zjz gửi dấu hỏi chấm qua: [?]

[Em tặng gì mà tặng, anh tặng là được rồi. Phu xướng phụ tùy*, em hiểu không?] Ông chủ Châu trả lời một cách bắng nhắng.

*Phu xướng phụ tùy: cảnh đầm ấm, thuận hoà trong gia đình thời trước, chồng đề xướng việc gì, vợ cũng đều nghe và làm theo.

Hứa Tùy: [Vâng.(。^▽^)]

Sinh nhật của Thịnh Nam Châu vào đầu tháng 11, Quốc Khánh vừa qua đi là thời tiết cũng bắt đầu trở lạnh.

Tiệc sinh nhật lần này của Thịnh Nam Châu tổ chức ở biệt thự Núi Đồng Tước, Hứa Tùy sau khi biết thì kinh ngạc: "Nhà cậu ấy... cũng giàu có thế sao?"

Hồ Thiến Tây đang đắp mặt nạ, thanh âm khi trả lời không rõ ràng lắm: [Cậu không biết à? Nhà cậu ấy quả thật có tiền, đất nhiều đến mức không đếm xuể, nhưng cậu ta keo kiệt lắm, có lần nào ra ngoài mà không phải cậu của mình thanh toán đâu.]

[Keo kiệt thế sớm muộn gì cũng hói hết đầu.] Hồ Thiến Tây mắng một câu.

Thịnh Nam Châu đang thu tiền thuê nhà giúp mẹ Thịnh đột nhiên hắt xì, đại thiếu gia lại còn sung sướng, cho rằng có người nhớ anh rồi.

Tháng mười một, thành Kinh Bắc vào đông sớm hơn thành phố phương Nam, thời tiết vừa lạnh là Hứa Tùy biết ngay tháng ngày khổ sở của mình đến rồi, cô trời sinh chân tay lạnh cóng lập tức mặc quần áo ấm thật dày, tối nào cũng kiên trì ngâm chân.

Tiệc sinh nhật của Thịnh Nam Châu tổ chức vào năm giờ chiều thứ bảy, vừa khéo Hứa Tùy có bài tập thí nghiệm chưa làm xong, thế là cô để Châu Kinh Trạch đi trước, còn mình thì có lẽ sẽ đến muộn một chút.

Còn Hồ Thiến Tây thì đột nhiên xin nghỉ phép một tuần liền không ở trong trường, Hứa Tùy hơi lo nên nhắn tin cho cô ấy, chẳng mấy chốc đã nhận được tin trả lời đầy sức sống của chị đại: [Đừng lo, trong nhà có chút chuyện, mình sẽ quay lại sớm, yêu cậu nhiều, chụt chụt.]

Hứa Tùy ở phòng thí nghiệm quan sát ghi chép bận đến tối tăm mặt mũi, lúc ra ngoài thì trời đã tối đen. Hứa Tùy giơ tay nhìn đồng hồ, đã muộn một tiếng, cô chạy vội ra khỏi trường bắt một chiếc taxi.

Ngồi vào trong taxi, có cơn gió lạnh buốt quét qua, Hứa Tùy bị lạnh đến mức ho khan, vội vã đóng chặt cửa sổ xe lại. Xe chạy một mạch về phía trước, Hứa Tùy ngồi trong xe, rút di động từ trong túi ra đọc tin nhắn.

Kết quả khung trò chuyện của hai người dừng lại vào năm tiếng trước, trong khoảng thời gian đó Châu Kinh Trạch không gửi đến một tin nhắn nào.

Hứa Tùy cụp mắt, tắt màn hình di động, cô nghiêng đầu ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Tài xế tốt bụng, thấy trời tối nên đã đưa Hứa Tùy đến tận trước biệt thự Núi Đồng Tước, Hứa Tùy mở cửa xuống xe nói cảm ơn với bác tài.

Hứa Tùy đứng ở vùng đất trống nheo mắt nhìn qua, biệt thự phía trước gần núi gần biển, diện tích rộng lớn, đèn đóm sáng ngời, chốc chốc lại có tiếng nói cười vọng ra.

Cô đứng ở đó do dự không biết có nên gửi tin nhắn nói cho Châu Kinh Trạch biết cô đến nơi rồi hay không thì Kratos đại nhân đứng ở cổng lớn vừa nhìn đã phát hiện ra cô, nó lao như tên bắn tới chỗ cô, lại còn vẫy đuôi tíu tít, cắn gấu quần của cô kéo về phía biệt thự.

Hứa Tùy ngồi xổm xuống xoa xoa đùi nó, đi theo nó vào bên trong. Trên mặt cô mang theo ý cười, trong lòng mong ngóng gặp Châu Kinh Trạch.

Vừa mở cửa vào trong, bóng bay màu trắng xanh bồng bềnh trên trần nhà, phòng khách náo nhiệt cực kỳ.

Châu Kinh Trạch uể oải ngồi trên sô pha, hơi gập eo, cùi chỏ chống trên đùi, trong điệu bộ nói cười vui vẻ xen lẫn chút bất cần. Anh không nhìn ai cả, thế mà mấy cô gái có mặt tại đây đã liếc nhìn anh tận mấy lần.

Tay kẹp điếu thuốc của anh cầm ly rượu toan định uống, Lưu Ty Cẩm ngồi bên cạnh anh, đột nhiên chỉ vào anh nói: "Ai da, trên cổ cậu có một vệt đỏ, có phải là bị muỗi đốt không?"

"Muỗi đốt cái khỉ gì, chắc không phải là vợ cậu cắn đấy chứ." Có người trêu đùa.

Châu Kinh Trạch thẳng thừng đạp cho người đó một cái, cười mắng: "Biến đi."

Anh buông ly rượu xuống, thật sự cảm thấy trên cổ hơi ngứa, thế là hỏi Lưu Ty Cẩm: "Ở chỗ nào?"

Lưu Ty Cẩm lập tức sát lại gần muốn chỉ cho anh xem, Châu Kinh Trạch nhíu mày, giơ tay giữ chặt lấy cánh tay của cô ta, kết quả vừa ngước mặt thì lại nhìn thấy Hứa Tùy đứng ở ngoài cửa.

"Không thích hợp." Châu Kinh Trạch nói một cách uể oải, anh gạt tàn thuốc, đứng dậy đi về phía Hứa Tùy.

Hứa Tùy nhìn Châu Kinh Trạch bước từng bước tới gần, cô lùi ra sau theo bản năng, Châu Kinh Trạch thấy sắc mặt cô có chút trắng bệch, đang định lên tiếng thì bên trên truyền đến một thanh âm quen thuộc, Thịnh Ngôn Gia bò rạp trên lan can tầng hai, mái tóc xoăn tít hưng phấn nói: "Cô giáo Tiểu Hứa, chị có tới chơi game không?"

"Có."

Hứa Tùy sải bước lớn đi lướt qua người Châu Kinh Trạch, vịn vào cầu thang chạy vội lên tầng. Châu Kinh Trạch nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô, nghiến răng.

Anh đã làm cái gì đâu, thế mà cô lại trốn nhanh như vậy.

Hứa Tùy và Thịnh Ngôn Gia trốn trong phòng chơi game, tầng một náo nhiệt cực kỳ, chốc chốc lại có tiếng nói cười và tiếng cụng rượu truyền đến. Hứa Tùy vẫn luôn thất thần, nhìn chằm chằm màn hình song trong đầu vẫn cứ nghĩ đến khung cảnh vừa rồi.

Lưu Ty Cẩm ngồi bên cạnh Châu Kinh Trạch, cậu ta chỉ vết đỏ trên cổ cho anh, mối quan hệ của hai người họ lẽ nào lại không minh bạch đến vậy ư? Cô bận bịu trong phòng thí nghiệm cả một ngày, Châu Kinh Trạch đến cả một câu hỏi cô "Đã đến chưa?" cũng không có, yêu đương cũng vẫn là điệu bộ bất cần như vậy, nghĩ thôi mắt đã cay sè.

"Woa, cô giáo Tiểu Hứa, đây là lần đầu tiên em thắng chị đấy! Vui quá đi mất!" Thịnh Nam Châu nghiêng đầu nói.

Trong game truyền đến âm thanh KO, Hứa Tùy đặt tay cầm chơi game xuống, cười nói: "Cô giáo nhận thua."

"Nghỉ một lát đi ạ, chúng ta uống nước ngọt nhé."

"Được."

Hứa Tùy và Thịnh Ngôn Gia dựa vào lan can nói chuyện, không biết có phải học theo anh của cậu bé hay không, trời rét căm căm mà lại uống coca lạnh. Hứa Tùy dựa vào lan can, ngắm nhìn sự náo nhiệt dưới tầng một, chẳng muốn xuống đó chút nào, mặc dù bây giờ cô đang đói meo.

"Cô giáo Tiểu Hứa, chị nhìn cái chị tóc xoăn dài bên dưới đi, trong tất cả những chị gái ở bên cạnh anh em mà em từng gặp, chị ta là người đáng ghét nhất." Thịnh Ngôn Gia lườm một cái.

Hứa Tùy nhìn theo ánh mắt của Thịnh Ngôn Gia, hóa ra người mà thằng bé nói là Lưu Ty Cẩm. Lưu Ty Cẩm đến bây giờ vẫn luôn ngồi bên cạnh Châu Kinh Trạch, mà sắc mặt của đương sự thì lại ẩn giấu tia khó chịu, dáng vẻ lạnh lùng khó gần.

Cô cắn ống hút sữa, hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì chị ta cứ bám dính lấy anh em, hứ." Ngữ khí của Thịnh Ngôn Gia bất mãn.

Hứa Tùy giơ tay xoa đầu thằng bé, cười nói: "Em đang ghen đấy à."

"Còn lâu ạ!" Thịnh Ngôn Gia lập tức phủ nhận.

Hứa Tùy và Thịnh Ngôn Gia vẫn luôn ở trên tầng chơi game, tinh thần căng thẳng mới thả lỏng được đôi chút. Đợi đến khi Thịnh Nam Châu cắt bánh kem cô mới gắng gượng đi xuống. Hồ Thiến Tây đẩy một chiếc bánh kem ba tầng xuất hiện, ánh đèn tối dần, mọi người vây quanh nhân vật chính vỗ tay hò hét, hát chúc mừng sinh nhật, vô cùng náo nhiệt.

Hứa Tùy đứng bên cạnh nhỏ giọng vỗ tay chúc phúc, Châu Kinh Trạch đứng bên cạnh cô, ngậm một điếu thuốc, thỉnh thoảng áo khoác của anh cọ qua cánh tay cô, tạo ra thứ cảm giác ma sát, nhưng hai người suốt cả quá trình đều không chạm mắt nhau.

Có người đi qua đó, Châu Kinh Trạch nghiêng đầu nói chuyện, bỏ điếu thuốc xuống, nốt ruồi đen ở gan bàn tay lắc lư qua lại trước mắt cô.

Hứa Tùy thu lại ánh mắt, bước lên trước hai bước, đứng quay lưng lại với Châu Kinh Trạch, như vậy sẽ không nhìn thấy anh nữa.

Tám giờ mười phút, có người cầm đồ không cẩn thận đụng phải cô, Hứa Tùy lùi ra sau theo quán tính, đụng phải một lồng nguc ấm nóng, phía sau truyền đến mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Châu Kinh Trạch nói chuyện với người ta, anh giơ tay đỡ cô, lòng bàn tay đụng phải sau gáy Hứa Tùy, xoa khẽ một cái như có như không.

Hứa Tùy quyết định tránh tên lưu manh này xa một chút.

Người xung quanh lần lượt lên tặng quà, khi đến lượt Hứa Tùy, cô chỉ cảm thấy tình cảnh có chút ngượng ngập, ban đầu nghe anh nói sẽ cùng nhau tặng quà, nhưng bây giờ thì sao? Hai người đang giận dỗi khó chịu với nhau.

Dưới sự quan sát của đám đông, Hứa Tùy không biết phải làm thế nào, hai tay cô đút túi, khi đang chuẩn bị nói "Chúc mừng sinh nhật, lần sau sẽ tặng quà bù" thì đột nhiên mò được một chiếc nhẫn trong túi.

Hứa Tùy chợt nhớ ra đây là món đồ ở sạp hàng rong mà tuần trước cô và bạn cùng phòng ra ngoài dạo phố mua được, một chiếc nhẫn cổ trang có kiểu dáng khá đặc biệt, cô lấy ra đặt trong lòng bàn tay, đang định đưa qua: "Cái này..."

Đột nhiên, một thanh âm lạnh lẽo trầm thấp vang lên bên tai: "Của bọn mình."

Lúc này, một bàn tay rộng lớn giơ tới trước, lòng bàn tay chạm vào nhau, mang theo nhiệt độ ấm nóng, Hứa Tùy nghiêng đầu nhìn, Châu Kinh Trạch ngậm điếu thuốc trong miệng, góc mặt nghiêng sắc nét, đôi môi rướn cong, một tay đưa ra một chiếc hộp, tay còn lại thì nắm chặt lấy tay cô.

Hứa Tùy muốn giằng ra nhưng không giằng ra được, Châu Kinh Trạch lại còn nghịch ngợm dùng ngón cái ấn ấn vào trong gan bàn tay trắng nõn mềm mại của cô.

Lưu Ty Cẩm ở phía đối diện không cười ra nổi, rõ ràng đã nhìn thấy động tác thân mật đó của hai người, biểu cảm vô cùng khó coi.

Sau khi cắt xong bánh kem, lại đến chuyên mục chơi game. Hứa Tùy và Châu Kinh Trạch ngồi trên sô pha, từ đầu đến cuối anh đều nắm tay cô, Hứa Tùy ngay cả việc uống nước cũng trở thành vấn đề.

"Anh bỏ em ra trước đã có được không?" Hứa Tùy thương lượng.

Thanh âm trầm thấp của Châu Kinh Trạch vang lên bên tai: "Vẫn giận à?"

Không biết vì sao, lòng tự tôn bên trong Hứa Tùy lại trỗi dậy một cách quái lạ, cô không muốn để bản thân tỏ ra quá quan tâm để ý, thế là phủ nhận: "Không, em muốn uống nước."

Bấy giờ Châu Kinh Trạch mới buông tay cô ra, Hứa Tùy cuối cùng cũng được tự do. Thịnh Nam Châu huýt sáo với đám bạn của anh ấy, hỏi: "Này, đi qua sảnh phụ chơi bi-a không?"

"Được đấy." Đại Lưu búng ngón tay.

Lưu Ty Cẩm ở bên cạnh vuốt tóc, nói: "Haiz, mình cũng muốn chơi trò này, nhưng mình không biết. Kinh Trạch, cậu có thể dạy mình không?"

"Trùng hợp quá." Châu Kinh Trạch rướn môi một cách lười biếng, anh đứng dậy nắm lấy tay Hứa Tùy đi về phía sảnh phụ, sau đó để lại bốn chữ, "Tôi cũng không biết."

Mọi người tới sảnh phụ, Châu Kinh Trạch cầm lấy một cây gậy, cúi người, cả người dựa sát lên trên chiếc bàn màu xanh lục, cây gậy xoa nhẹ ra trước và sau gan bàn tay.

"Bụp" một tiếng, một gậy vào lỗ.

Thịnh Nam Châu dẫn đầu vỗ tay khen hay, sau đó lại nói: "Chơi với cậu chán chết, bọn mình chỉ có bị đè bẹp thôi."

"Vậy chứ chơi kiểu gì?" Châu Kinh Trạch nhướng mày, dựa người vào cạnh bàn một cách uể oải.

Đại Lưu đưa ra gợi ý: "Đương nhiên là sư phụ dẫn người của mình ra để PK rồi, thế nào?"

Châu Kinh Trạch cười khẽ, nghiêng đầu hỏi ý kiến Hứa Tùy: "Chơi không?"

Hứa Tùy suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Chơi."

Ai mà ngờ Lưu Ty Cẩm lại muốn đối đầu với cô đến cùng, lập tức lên tiếng: "Mình cũng chơi."

Hứa Tùy không nói gì cả, cô cụp mắt cầm lấy cây gậy ở bên cạnh lên luyện tập hết lượt này đến lượt khác ở trên bàn, đáy mắt Thịnh Nam Châu xoẹt qua tia kỳ dị: "Ai da, Hứa Tùy, đâu ra đấy phết nhỉ."

Châu Kinh Trạch đích thân sửa lại động tác và chỉ thêm một số điều cần thiết cho cô, Lưu Ty Cẩm do người con trai khác chỉ dạy. Cuối cùng hai người thi đấu, có thể nói kỹ thuật của Hứa Tùy ăn đứt Lưu Ty Cẩm.

Đại Lưu giơ ngón cái lên: "Học sinh giỏi đúng là đỉnh, học cái gì cũng nhanh, hai người các cũng thật sự quá hợp."

"Do mình xem nhiều kênh ghi hình quá thôi." Má Hứa Tùy xuất hiện hai chiếc lúm đồng tiền.

"Khiêm tốn quá đấy nhé."

Sau khi tiệc sinh nhật của Thịnh Nam Châu kết thúc, mọi người rời đi, Hứa Tùy và Châu Kinh Trạch dự định cùng nhau quay về trường, hai người sánh vai nhau đi trên con đường đá.

Châu Kinh Trạch một tay đút túi, tay còn lại ôm lấy vai cô, thanh âm mang theo ý cười: "Em giỏi hơn cậu ta rất nhiều."

Nghe thấy chữ "cậu ta" này, Hứa Tùy khựng lại bước chân, cô cúi đầu, thoát khỏi cánh tay của Châu Kinh Trạch, đôi mắt nai ươn ướt, thanh âm run rẩy:

"Đối với anh chung thủy là chuyện khó đến thế sao?"

Châu Kinh Trạch sững người, sau đó hiểu ra Hứa Tùy đang nói đến điều gì, anh nghiêng người, chỉ vào vệt màu đỏ trên chiếc cổ trắng ngần cho cô xem: "Cổ của anh là bị muỗi đốt thật, lúc đó anh đã đẩy cậu ta ra ngay rồi."

Trên mặt anh mang theo ý cười tản mạn, song thanh âm lại lạnh lẽo cực độ: "Với lại, anh là người thế nào không phải em vẫn luôn biết rất rõ à?"

Hứa Tùy nhất thời nghẹn lời, tức đến mức run lẩy bẩy: "Anh..."

Nửa câu sau cô không nói ra, Hứa Tùy cảm thấy trước mắt mình tối đen, cô ngất lịm đi, cả người mất đi ý thức.4

~Hết chương 35~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi