TỎ TÌNH

Hứa Tùy không biết Chu Kinh Trạch đối xử với người khác thế nào nhưng anh vẫn luôn dịu dàng, nhã nhặn mà xa cách với cô, thế nhưng... Cô không ngờ Chu Kinh Trạch lại có một mặt bá đạo cường thế như vậy, giống một kẻ hung mãnh dữ tợn. Ngọn lửa hừng hực, bên trong đầu lưỡi đảo tới đảo lui, toàn thân chân tay Hứa Tùy tê dại, thở cũng không nổi.

Hai người hôn liên tục trong vòng ba phút ở giữa nơi trời băng đất tuyết.

Sau đó, lúc Chu Kinh Trạch buông cô ra, cả người Hứa Tùy đều hơi run rẩy.

Buổi trượt tuyết chính thức kết thúc, hai người để có thể ngắm mặt trời mọc vào ngày thứ hai, đoàn người trở về lấy đồ định đi Bắc Sơn ăn đồ nướng, đóng quân dã ngoại một đêm.

Trên đường trở về, nhịp tim Hứa Tuỳ vẫn chưa bình tĩnh lại, thỉnh thoảng trong đầu cô lại xuất hiện cảnh tượng lúc nãy, Chu Kinh Trạch đè gáy của cô, hôn cô đến khi cô sắp hết dưỡng khí, răng môi bị cạy mở từng chút một, vị bạc hà lạnh thấu xương rót vào miệng, toàn bộ trời đất đều là hơi thở của anh.

Cả người Hứa Tùy hoàn toàn bị khống chế, cô bị hôn đến mơ mơ màng màng, giác quan lại phóng đại vô hạn làm Hứa Tùy cảm nhận được ngón tay thon dài của anh tiến lên, ngón cái có cảm giác thô ráp, nhẹ nhàng vuốt ve khối thịt mềm sau tai cô, khiến cô run rẩy tới tận đáy lòng.

Thì ra… Hôn môi người mình thích là cảm giác như vậy.



Đoàn người ngồi cáp treo đi lên đỉnh núi, các anh chàng cao lớn tự chia nhau làm việc.

Bắt đầu một bữa tiệc đồ nướng ngon lành. Bởi vì thời tiết quá lạnh, ngay lúc than cháy, nhóm người đã nhanh chóng chuyển những chiếc ghế nhỏ vây quanh vỉ nướng để sưởi ấm. Hồ Thiến Tây ngồi ở một bên sưởi ấm một bên ghét bỏ mùi than củi, đột nhiên Thịnh Nam Châu đứng dậy, cau mày, chỉ tay về phía chỗ mình.

“Anh đổi với em, chỗ này cản gió.”

“Được.” Hồ Thiến Tây đứng dậy, vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, mặt mày vui mừng: “Quả nhiên là người được mệnh danh hiếu thảo nhất đất Bắc Kinh.”

“...” Thịnh Nam Châu.

Hứa Tùy tới khá trễ, Hồ Thiến Tây liếc mắt một cái đã thấy cục cưng Tùy, cô ấy vẫy tay gọi: “Tùy Tùy, ở đây còn một chỗ này.”

Một trận gió lạnh thổi qua, Hứa Tùy kéo chặt khóa kéo trên người, vô thức bước nhanh hơn. Hồ Thiến Tây nhường một chỗ để Hứa Tùy ngồi xuống, áo khoác của cô được kéo tới cao nhất, chỉ để lộ một đôi mắt tròn đen láy.

Hai tay cô nhét vào túi, một bóng dáng cao gầy thẳng tắp tới bên cạnh, ngồi xuống chỗ gần Hứa Tùy. Cô không cần ngẩng đầu đã đoán được đó là Chu Kinh Trạch, bởi vì cô ngửi thấy mùi khói thuốc quen thuộc trên người anh.

Hứa Tùy cố gắng không nhìn anh, bởi vì nghĩ tới việc anh hôn trộm lúc nãy, cô lại đỏ mặt. Cô vươn tay ra sưởi ấm, song lại bị một bàn tay với xương cốt rõ ràng rộng rãi che ở trên tay cô, dưới ánh nhìn của mọi người, nắm lấy tay cô, nhiệt độ ấm áp truyền đến từng chút một.

Cô cấp tốc lặng lẽ nhìn thoáng qua Chu Kinh Trạch, một tay anh cầm tay cô, một tay như có như không lấy kẹo cao su để nhai, kéo khóe môi, nghiêng mặt khoe khoang với người khác.

Tay chân Hứa Tùy luôn dễ bị lạnh, cô sợ lạnh đến anh, vụng trộm rút ra một chút nhưng không thoát được, ngược lại các đốt ngón tay bị Chu Kinh Trạch kẹp chặt dễ như trở bàn tay, không động đậy được tí nào.

Hồ Thiến Tây chú ý tới động tác nhỏ của hai người, mặt mày hớn hở “Ái chà”.

“Tây Tây.” Hứa Tùy vô ý thức kéo dài giọng gọi cô ấy.

Hồ Thiến Tây nhìn thấy tín hiệu trong mắt chị em, tự biết không nên đùa nữa. Nhiệt độ từ lửa than khiến nhiệt độ cơ thể cao lên một chút, Hứa Tùy hơi hơi không thở nổi, kéo khoá áo che cằm xuống một chút, hít một ngụm không khí mới mẻ.

“Tùy Tùy, môi cậu bị làm sao vậy? Sao lại có vết thương!” Hồ Thiến Tây giống như phát hiện đại lục mới, kinh ngạc kêu lên.

Lời nói của Hồ Thiến Tây thu hút sự chú ý của rất nhiều người, lỗ tai Hứa Tùy bắt đầu đỏ lên, cũng không biết giải thích thế nào, ngay cả Chu Kinh Trạch cũng nghe tiếng mà nghiêng đầu nhìn, như thể anh hoàn toàn không nhớ việc cầm thú mà mình đã làm, còn thoải mái mà quay đầu nhìn cô.

“Va… Bị va.” Mặt mặt Hứa Tùy mất tự nhiên nói khẽ.

Chu Kinh Trạch nghe xong nhíu mày rồi đưa tay qua chỗ Hứa Tùy, ngón cái như quan tâm vuốt ve miệng vết thương trên môi, trêu tức nơi đáy mắt rất rõ ràng:

“Thật sao? Chỉ là bị va đập thôi à.”

“Cậu đi với tớ, trong túi tớ có son dưỡng, cho cậu mượn”" Hồ Thiến Tây đứng dậy đi lấy đồ.

“Được.” Hứa Tùy vỗ vỗ tay Chu Kinh Trạch, kéo dài giọng nói:

“Đều tại anh.”

Chờ sau khi Hứa Tùy thoa son môi trở về đã ngửi thấy mùi thơm trên vỉ nướng. Các loại nguyên liệu nấu ăn chỉ cần giao cho Đại Lưu, cái gì cũng không đáng kể. Tay phải Đại Lưu cầm một thanh thịt dê nướng, tay trái cầm bình hương liệu, ngọn lửa màu vàng nhảy vọt tới, rắc một nắm thì là và dầu vừng, xiên thịt nướng phát ra tiếng xèo xèo, mùi hương tỏa ra bốn hướng. 

“Cậu một phiếu tớ một phiếu, ngày mai xâu thịt dê nướng Tân Cương sẽ ra mắt.” Thịnh Nam Châu giơ ngón tay cái lên khen. Đại Lưu nghe xong mắng: “Cậu biến đi, lát nữa đi mà ăn xiên trúc.”

Tự mình nướng đồ ở ngoài nên tương đối chậm, Hứa Tùy thấy mọi người phân chia nhau rửa quả Tuyết Liên, đúng lúc cũng hơi hơi đói nên với tay cầm một quả lại bị Chu Kinh Trạch đưa tay cướp đi.

Hứa Tùy trơ mắt nhìn Chu Kinh Trạch đem quả Tuyết Liên của cô cho Thịnh Nam Châu, nhìn cậu ta nói: “Chẳng phải cậu vừa mới bảo muốn ăn sao?”

“Hắc hắc, vẫn là anh em thương tôi.” Thịnh Nam Châu lập tức nhận lấy, gặm một miếng.

Tiếng Thịnh Nam Châu gặm quả Tuyết Liên quá vang dội, Hứa Tùy không ăn được lại càng đói, bụng đói kêu vang, thật ra trong lòng cũng hơi tức giận.

Mắt thấy trong giỏ xách trước mặt chỉ còn lại một quả Tuyết Liên cuối cùng. Cô vừa muốn đưa tay lấy, kết quả có một cái tay khác nhanh hơn, Chu Kinh Trạch cầm quả Tuyết Liên cuối cùng rồi chậm rãi gặm.

Bấy giờ Hứa Tùy lại hơi hơi tức giận, Chu Kinh Trạch đưa đồ cô muốn ăn cho người khác, bây giờ bạn gái đói bụng anh cũng không nhìn thấy, càng nghĩ càng tủi thân, mắt cay cay, lại sợ rơi nước mắt thì quá mất mặt nên dứt khoát chôn mặt trên đầu gối không chịu nhìn anh.

Chớp mắt một cái Chu Kinh Trạch đã ăn quả Tuyết Liên xong, anh đang dùng nước rửa tay sạch sẽ rồi đứng dậy rút một tờ giấy, đồng thời một loạt khói bụi rơi trên bùn đất, ánh lửa tắt đi. Hứa Tùy ôm đầu gối đói đến mắt hơi đỏ, cô hít hít mũi, kết quả không đầy một lát, một bọc bánh bao nướng xuất hiện trước mắt, hai mặt vàng óng, phía trên còn bọc một lớp mật ong trong suốt, mùi sữa thơm mười phần.

“Anh nướng à?” Hứa Tùy hít mũi một cái.

“Ừm.” Chu Kinh Trạch hất cằm lên với cô, cười nói: “Nhận lỗi với cục cưng của anh.”

Nể tình đồ ăn, Hứa Tùy miễn cưỡng tha thứ cho Chu Kinh Trạch, cô ngồi trên băng ghế nhỏ, nghiêm túc ăn miếng bánh bao, Chu Kinh Trạch không làm gì cả, nhìn cô phồng má lên ăn cũng rất thú vị.

Giống như nuôi một con cá vàng nhỏ. Thấy trên khóe miệng cô bị đọng nước mật ong, Chu Kinh Trạch đưa tay nắm lấy cằm cô, ngón cái nhẹ nhàng lau nước dính trên khóe miệng cô, Thịnh Nam Châu thấy trên đầu gối Hứa Tùy có một chồng bánh bao đang muốn đưa tay lấy.

Chu Kinh Trạch như có mắt ở sau ót, một tay tát Thịnh Nam Châu một cái, chậm rãi nói: “Tự mà nướng, ai lại đi giành ăn với người khác.”

“...” Thịnh Nam Châu chịu một tát không nói, sao còn bị nhét cơm chó đầy miệng. Cậu ta nhìn Hứa Tùy nghiêm túc ăn bánh bao, càng nhìn càng bừng tỉnh đại ngộ.

Ừ, quả Tuyết Liên ăn vào sẽ lạnh bụng nên mới đưa cậu ta ăn. A, chuyện này anh em tốt của cậu ta có thể làm được.

Mặt trời chậm rãi lặn xuống núi, hiện lên một ngọn lửa hồng tới chỗ mọi người, bên cạnh là núi tuyết, một đám người vây tại một chỗ nướng đồ, đánh bài nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng tiếng cười vui truyền đến, cũng không cảm thấy lạnh.

Ở giữa, Chu Kinh Trạch nhận một cuộc điện thoại, biểu cảm trên mặt khó coi, trong đuôi mắt tràn đầy lãnh ý, máy móc giật giật khóe miệng: “Ông tự mình quyết định rồi, còn đến hỏi tôi làm gì?”

Nói xong anh cúp điện thoại ngay, Hứa Tùy ngồi cạnh Chu Kinh Trạch, tay của cô vừa vặn ở trong túi áo anh để sưởi ấm, nhẹ nhàng nắm lấy tay của anh, giọng nói mềm mại: “Có chuyện gì vậy?”

Trong lòng Chu Kinh Trạch bực bội không chịu nổi, đột nhiên bắt gặp một đôi mắt trầm tĩnh, tay mới vừa sờ lên hộp thuốc lá ở trong túi cũng vô thức buông ra, cười cười: “Không có chuyện gì.”

Ban đêm, đống lửa sưởi ấm đã sớm bốc cháy, mọi người hợp tác phân công mắc lều, Hồ Thiến Tây ngủ cùng chỗ với Hứa Tùy, Thịnh Nam Châu và Chu Kinh Trạch thì phụ trách mắc lều cho hai cô gái.

Hồ Đại Vương chỉ huy hai vị đại thiếu gia mười phần thuận buồm xuôi gió: “Ai, cậu, cậu nhất định phải dựng chắc vào đấy, nếu tự nhiên nửa đêm đang ngủ mà sụp một góc thì làm sao bây giờ?”

“Đập vào cháu cũng không sao, cậu nỡ để nó đập vào Tùy Tùy sao?”

Bên miệng Chu Kinh Trạch ngậm một điếu thuốc, hơi cúi người nhặt thanh ngang trên mặt đất, xe nhẹ đường quen đem tấm bạt màu vàng tươi xuyên qua một đường chéo, cau mày nói:

“Không nỡ.”

“Vậy là được rồi.” Ánh mắt Hồ Thiến Tây xoay chuyển, nhìn về phía Thịnh Nam Châu, lông mày vô ý thức nhăn lại: “Bạn học Thịnh, xem ra tay nghề của anh làm việc chẳng ra sao cả mà, cứ thế thì sau này phải dựa vào cái gì để lăn lộn ngoài xã hội chứ?”

“Dựa vào thu tiền thuê nhà.” Thịnh Nam Châu nói tiếp.

“...” Hồ Thiến Tây.

Được thôi, coi như cô ấy chưa nói gì.

Hứa Tùy đang thu xếp đồ đạc, vừa quay đầu lại trông thấy mười mấy ngọn đèn Khổng Minh bay trên bầu trời xanh thẫm, cực kỳ xinh đẹp, cô ngạc nhiên kêu ra tiếng: “Tây Tây, cậu xem kìa.”

“Wow, thật xinh đẹp, tớ muốn chụp một bức gửi cho Lộ Văn Bạch, phải chia sẻ khung cảnh xinh đẹp tớ nhìn thấy cho anh ấy.” Hồ Thiến Tây lấy điện thoại ra tự nói với mình.

Giọng nói không lớn không nhỏ vừa lúc rơi vào tai Thịnh Nam Châu, thiếu chút nữa cậu ta cầm gậy tre chọt vào tay mình, giọng điệu giống như đang nói đùa: “Em còn nhớ thằng oắt kia à?”

“Đúng thế, không đến Hoàng Hà tâm không chết.” Hồ Thiến Tây cười híp mắt nói.

Hứa Tùy lắc đầu, nói câu: “Gần đây cô ấy còn đang giảm béo, vì Lộ Văn Bạch.”

Thịnh Nam Châu nhíu mày, muốn nói lại thôi sau đó cậu ta chỉ nói: “Em phải chú ý đến sức khỏe đấy.”

Hồ Thiến Tây khẽ giật mình, chợt lộ ra một nụ cười xán lạn, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt: “Đương nhiên rồi, em cũng không ngốc.”

Một đám người chơi đến mười một giờ, cuối cùng bởi vì một ngày tiêu hao quá nhiều thể lực nên đoàn người ngáp một cái rồi tự mình trở về lều của mình đi ngủ. Hứa Tùy tiến vào bên trong túi ngủ, sau khi trải vật dụng xong xuôi, không tới một lát mí mắt nhịn không được, mơ mơ màng màng chợp mắt ngủ thiếp đi.

Nhưng cuối cùng vẫn không thể ngủ ngon được, giấc ngủ của Hứa Tùy không sâu lại thêm hơi lạ giường, cô ngủ được ba tiếng đã tỉnh, bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều kéo dài của Hồ Thiến Tây.

Hứa Tùy đưa tay lấy điện thoại bên gối theo thói quen, nhấn sáng màn hình, trông thấy tin nhắn mới gửi vào nửa tiếng trước của Châu Kinh Trạch.

ZJZ: […, em ngủ chưa?]

Hứa Tùy xoay người, ngón tay gõ chữ trên màn hình: [Em ngủ thiếp rồi tỉnh, hơi lạ giường.]

ZJZ: [Vậy ra ngoài ngắm sao đi.]

[Dạ.]

Sau khi Hứa Tùy gửi tin nhắn thì rón rén rời giường, mặc chiếc áo khoác rồi chạy ra khỏi lều vải, cô ngẩng đầu lên nhìn, trên đỉnh đầu bầu trời là một mảnh màu xanh, chỉ thấy tầng mây mỏng, không có vì sao nào. Rõ ràng Chu Kinh Trạch đang gạt cô ra.

Hứa Tùy một đường chạy tới lều vải màu lam của Chu Kinh Trạch, xa xa nhìn sang, anh mặc một bộ quần áo lông màu đen, ngồi bên cạnh lều vải, một chân nhàn tản giẫm trên khối đá, bên trong miệng ngậm một điếu thuốc, cúi đầu đưa tay bật lửa, ngọn lửa màu hồng.

Hứa Tùy định bụng muốn dọa anh, kết quả lảo đảo một cái cả người ngã về phía trước, Chu Kinh Trạch nhanh mắt lẹ mắt một tay đỡ lấy cô, một cái tay khác dập thuốc lá lặng yên không một tiếng động.

Cằm của cô vừa vặn cúi trên đùi anh, cả người lấy một tư thế quỷ dị nằm trên người anh, Chu Kinh Trạch rủ xuống mắt nhìn cô, đuôi mắt tràn ra ý cười phóng túng:

“Nhìn thấy bạn trai cũng không cần chủ động như thế.”

Hứa Tùy giằng co trên người anh, nhỏ giọng lầm bầm: “Em không có.”

Hai giờ đêm, hai người sóng vai dựa chung một chỗ, một trận gió lạnh thổi đến, Hứa Tùy lập tức trốn vào trong ngực Chu Kinh Trạch, gương mặt dán trên lồng ngực rộng rãi của anh, tiếng tim đập ngay bên cạnh vừa ấm áp vừa mạnh mẽ có lực rơi vào tai.

Chu Kinh Trạch ôm lấy cô, bàn tay khớp xương rõ ràng xuyên qua tóc của cô, con mắt nhìn phía xa, trầm mặc không nói gì.

Hứa Tùy nhận ra tâm trạng của anh không tốt, muốn làm gì đó để dời sự chú ý của hắn. Bỗng nhiên cô lui khỏi cái ôm, nói: “Chúng ta chơi trò chơi đi, thua có thể hỏi đối phương một vấn đề, nếu không muốn chỉ cần bị búng trán.”

“Được.”

Chu Kinh Trạch đứng dậy đi vào trong lều vải, lúc đi ra khuỷu tay đã kẹp lấy một cái bàn gấp nhỏ, trong tay còn cầm một hộp đồ, cười nói: “Vừa hay Thịnh Nam Châu nhét vào trong túi của anh.”

Là một tòa miếu xếp gỗ, tháp cao lầu cao, hai người thay phiên rút một gỗ, nếu như khung gỗ vẫn ổn là thắng, rơi thêm một khối hoặc sụp đổ thì thua.

Vừa bắt đầu, Hứa Tùy cẩn thận từng li từng tí rút miếng gỗ ở chính giữa miếu, sau khi rút không hề di chuyển, cô thở ra một hơi. So với Hứa Tùy thận trọng, có vẻ Chu Kinh Trạch tùy ý hơn nhiều, anh rút một miếng, không hề nhúc nhích.

Hai người tiếp tục chơi, chơi đến lúc sau, Chu Kinh Trạch rút một miếng gỗ, xoạch một tiếng các miếng gỗ khác cũng rơi ra. Mắt Hứa Tùy sáng lên: “Anh thua rồi!”

“Em hỏi đi.” Chu Kinh Trạch nắm lấy miếng gỗ trong tay, giọng điệu thản nhiên. Hứa Tùy suy nghĩ một vòng, hỏi một chuyện cô tò mò đã lâu: “Vì sao hồi cấp ba anh lại bỏ học âm nhạc mà đi làm phi công?”

Sợ sẽ bị nhìn ra suy nghĩ, Hứa Tùy lại bổ sung một câu: “Em thấy mọi người ai cũng tò mò.”

Chu Kinh Trạch khẽ giật mình, không nghĩ tới cô sẽ hỏi vấn đề này, cười nói: “Có lẽ để em thất vọng rồi, lúc trước lựa chọn kỹ thuật phi hành, chỉ bởi vì trong đầu mọc ra một cái xương.”

Anh híp híp mắt, nhớ lại: “Rốt cuộc hồi cấp ba đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không nhớ rõ, dù sao thì cha anh quậy tung hết cả lên, ông ta trời sinh say máy bay, dù chuyện kinh doanh gì cũng chỉ ngồi tàu cao tốc hoặc lái xe, không thể gặp bất cứ thứ gì liên quan tới máy bay, anh vì làm ông ta buồn nôn nên đã sửa nguyện vọng, khi đó toàn bộ người xung quanh anh đều rất phản đối, họ cảm thấy anh đang cầm tương lai để đánh cược, sống quá tùy ý, trừ ông anh ra, dù sao ông ấy yêu quý máy bay cả đời.”

Thì ra là như vậy, hai người tiếp tục chơi đùa, lần này cạch một tiếng, miếng gỗ rơi xuống đất, bây giờ là Hứa Tùy thua, mặt mày của cô hơi ảo não: “Em thua rồi.”

“Em không thích người khác làm gì với em nhất?” Chu Kinh Trạch hỏi.

Hứa Tùy suy nghĩ một chút: “Em không thích người khác gạt em.”

Chu Kinh Trạch sửng sốt một chút, bụi thuốc lá chồng thành một đoạn trên đầu ngón tay làm bỏng tay, không biết vì sao, trong lòng của anh có một tia bối rối.

“Tới lượt em.” Hứa Tùy duỗi năm ngón tay lắc lắc trước mắt anh, ý đồ để Chu Kinh Trạch hoàn hồn: “Việc nào làm anh cảm thấy đáng tiếc?”

“Tẩy hình xăm trên mu bàn tay.” Giọng điệu Chu Kinh Trạch hờ hững

Hứa Tùy nhớ hồi cấp ba, mỗi lần Chu Kinh Trạch kéo đàn Cello hoặc chơi bóng trên sân bóng rổ, hình xăm một chuỗi tiếng Anh vòng quanh một chữ Z in hoa trên mu bàn tay luôn thu hút sự chú ý của người khác, phách lối lại trương dương như vậy.

Cô yên lặng ghi nhớ câu nói của Chu Kinh Trạch. Hai người tiếp tục chơi đùa, Hứa Tùy thua thì để Chu Kinh Trạch búng trán cô, anh thua thì bị hỏi vài vấn đề.

Hứa Tùy khẩn trương nuốt một chút nước bọt, do dự nửa ngày vẫn lấy hết dũng khí hỏi: “Vì sao hồi cấp ba anh đổi bạn gái này đến bạn gái nọ?”

Sau khi hỏi xong cô cấp tốc cúi đầu xuống, ngón tay vô ý thức níu lấy một góc quần áo, chờ anh trả lời. Gió núi dừng lại tại thời khắc này, đỉnh núi đối diện trắng xoá, bốn phía yên tĩnh.

Chu Kinh Trạch mở miệng trong hoàn cảnh yên tĩnh, giọng điệu lười nhác giống như cười chế nhạo mà nhìn cô: “Chơi nửa ngày, hóa ra là kịch bản của em à, em gái.”

“Vậy... Quên đi.” Hứa Tùy vừa định mở miệng, tiếng nói Chu Kinh Trạch mang theo chút khàn khàn: “Không phải lí do gì quá lớn, sau khi cha anh vượt quá giới hạn, mẹ anh đốt than tự sát.”

“Lúc đầu là muốn đối nghịch với cha, về sau cảm thấy có người đi cùng cũng không tệ.”

Cho nên anh thích náo nhiệt, luôn luôn vui chơi ở chỗ huyên náo ồn ào.

Hứa Tùy không biết trong lúc vô tình mình đã chạm đến chuyện đau thương của Chu Kinh Trạch, cô tự hỏi lúc này nên nói gì, lơ đãng ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc:

“Mau nhìn, có sao kìa!”

Anh và Hứa Tùy mặt đối mặt mà ngồi xuống cách một cái bàn nhỏ, Chu Kinh Trạch nghe vậy thì quay đầu nhìn bầu trời, bầu trời đen nhánh ban đầu đã xuất hiện một ngôi sao nhỏ nhưng rất sáng, sau đó, một, hai, ba... Bảy tám ngôi sao, càng ngày càng nhiều sao xuất hiện, trong nháy mắt đem bầu trời thắp sáng.

“Mẹ anh nói…”

Chu Kinh Trạch nhớ tới trong mơ, mẹ anh vẫn ưu tú tao nhã xinh đẹp như trước đây, cuối cùng thời khắc bà ra đi cũng nói rất dịu dàng:

“Khi các vì sao xuất hiện trên bầu trời, cũng chính là mẹ tới thăm con.”



Hứa Tùy thường cảm thấy Chu Kinh Trạch là người nhiều mặt, ngông cuồng, thông minh, kiêu ngạo, lại ổn trọng hơn người bằng tuổi nhưng rồi sẽ phát hiện đây chỉ là mặt nổi của tảng băng chìm, bên dưới nó là sự bén nhọn, trương dương, có khi lại rất cô độc.

Không biết vì sao, Hứa Tùy thấy may mắn vì có đêm nay, cô và Chu Kinh Trạch ở bên nhau là thật. Anh không cao cao tại thượng, không quan tâm đến bất cứ cái gì, Chu Kinh Trạch vĩnh viễn cà lơ phất phơ cười với mọi người, anh cũng có một mặt cô độc.

Hứa Tùy nghe được câu này mắt vô thức chua chua, cô không biết cách an ủi, lắp bắp nói một câu: “Em… Nhất định sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

Gió núi lại kéo đến một lần nữa, âm thanh rất lớn như tiếng kêu khóc, Chu Kinh Trạch đưa lưng về phía cô, Hứa Tùy cho là anh không nghe được, đang muốn tìm đề tài tiết lộ chuyện quá khứ.

Bỗng nhiên Chu Kinh Trạch quay đầu, cả người cúi tới, Hứa Tùy ngơ ngác ngẩng mắt, đụng vào một đôi mắt đen láy sâu xa, anh không cho cô gái nhỏ một giây cơ hội phản ứng đã nghiêng người hôn tới.

Giờ khắc này, miếu gỗ ở trên bàn ầm vang sụp đổ.

Không biết có phải do vừa rồi anh ăn kẹo bạc hà không, vị ngọt từ đầu lưỡi anh lan qua, Hứa Tùy vô thức liếm lấy một chút, lành lạnh, có vị ngọt. Chỉ còn một chút lại bị anh câu về, yết hầu chậm rãi nuốt xuống, không phân rõ hương vị của ai.

Càng giao phó tình ý, càng động tâm, Chu Kinh Trạch cũng không phải là người tốt lành gì, tiếng nói anh khàn khàn lại muốn:

“Em nhắm mắt lại.”

Hứa Tùy ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hô hấp dày đặc, cảm giác một bàn tay rộng cầm lấy tay của cô, mười ngón đan xen.

Anh chủ động nắm tay của cô.

Cô bị hôn đến chóng mặt, hậu tri hậu giác mở to mắt, tiếng nói bị ép đứt quãng: “Cái này... Đây không phải... Chiếc nhẫn em định đưa cho Thịnh Nam Châu sao?”

Tại sao lại mang ở trên tay anh, ngày đó cô hỏi Chu Kinh Trạch có thấy chiếc nhẫn của cô không, anh còn chơi xấu nói không có.

Thật ra đây chỉ là một chiếc nhẫn rất phổ thông, lúc ấy cô mua ở quán ven đường nhưng Chu Kinh Trạch lại rất để ý. Sau khi biết được chuyện này, trong lòng Hứa Tùy hơi hơi vui vẻ.

Nhưng cùng lúc cũng cảm thấy, người này thật là bá đạo.

Có gió núi thổi qua, Chu Kinh Trạch nghiêng cả người đến, thổi khí nóng vào tai, tiếng nói của anh tràn đầy lòng tham muốn chiếm hữu:

“Bây giờ nó là của ông đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi