Một tiếng sấm vang lên trên bầu trời ảm đạm.
Cả hai đều giống như đột nhiên thức tỉnh, Chu Kinh Trạch buông cô ra, thì thầm: "Xin lỗi."
Hứa Tùy ở trong ký túc xá của Chu Kinh Trạch, sau khi sấy khô quần áo mới về nhà, Chu Kinh Trạch vừa khéo đưa cô về.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Mưa đã tạnh, vừa mở cánh cửa ký túc xá ra thì một cơn gió lạnh ập đến.
"Đợi một lát." Chu Kinh Trạch gọi cô.
Ánh mắt Hứa Tùy nghi hoặc, thấy anh đi vào nhà, lấy túi sưởi ấm tay vừa mua ở cửa hàng nhỏ để ở trên bàn, mở gói ra đưa cho cô.
"A, cảm ơn." Hứa Tùy ngẩn ra.
Chu Kinh Trạch giật khóe miệng tính là đáp lại, hai tay anh cho vào túi, đi ở phía trước, Hứa Tùy đi theo phía sau, hai người một trước một sau đi về phía bãi đỗ xe.
Tám giờ tối, Chu Kinh Trạch đưa cô đến cửa nhà, Hứa Tùy cởi dây an toàn ra, trước khi xuống xe suy nghĩ một chút rồi nói: "Hôm nay cảm ơn anh."
"Những gì bọn họ nói em đừng để trong đầu."
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Chu Kinh Trạch lấy hộp thuốc lá trên bảng điều khiển trung tâm, giật ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, cúi đầu nói với giọng điệu thờ ơ và tự giễu: "Để em chê cười rồi."
Hứa Tùy lắc đầu, nhẹ giọng hỏi: "Vậy tại sao anh sẽ bị đình chỉ bay?"
Điếu thuốc châm hai lần không bắt lửa, Chu Kinh Trạch dứt khoát lấy điếu thuốc từ miệng xuống, nhìn cô, giọng điệu cà lơ phất phơ, anh nhướng mày: "Quan tâm đến anh?"
Lại là Chu Kinh Trạch phóng đãng không chịu gò bó kia.
Nhưng Hứa Tùy biết, anh không muốn nói, cho nên giả bộ như không có chuyện gì.
Hứa Tùy đành phải buông tha, mở cửa xe nói một câu: "Tôi quan tâm đến anh, với tư cách là bạn gái cũ."
Dù thế nào đi nữa, cô cũng không phải là người hy vọng Chu Kinh Trạch sống một cuộc sống tồi tệ.
Câu trả lời cho Hứa Tùy là một sự im lặng rất lâu.
Sau khi xuống xe, đóng cửa lại, Hứa Tùy đi chưa được vài bước đã nghe thấy có người gọi cô. Cô dừng lại và quay đầu, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, khoảng cách giữa hai người không quá một bước.
Hộp máy phát ra một tiếng "tách", lửa lập tức bốc lên, phát ra ánh sáng đỏ tươi. Chu Kinh Trạch hít một hơi, dập tàn thuốc, đôi mắt đen nhánh sắc bén nhìn chằm chằm cô, khiến người ta không thể nhúc nhích: "Anh không cần thông cảm. Em biết anh muốn gì, Nhất Nhất."
"Anh muốn em."
Từ khi chuyện kia xảy ra ở căn cứ, Hứa Tùy lén lút đi hỏi Thịnh Nam Châu, vì sao Chu Kinh Trạch lại bị đình chỉ bay. Kết quả người luôn luôn cười nói hi hi ha ha như Thịnh Nam Châu lại giữ miệng kín như bưng.
Cậu ta trả lời Hứa Tùy một đoạn văn dài: Những gì anh có thể nói với em là vấn đề của cậu ấy ảnh hưởng rất quan trọng. Chuyện của cậu ấy vẫn đang được điều tra, nhưng một số hãng hàng không trong nước sẽ để ý rằng Kinh Trạch sẽ mang lại ảnh hưởng xấu cho danh tiếng của họ, nên tạm thời dừng việc xem xét sử dụng cậu ấy. Vì vậy cậu ấy chỉ có thể đến công ty con làm huấn luyện viên. Điều này, người mà cậu ấy muốn giấu nhất chính là em.
Hứa Tùy nhìn chằm chằm đoạn này hai lần, thế nào cũng không thể tưởng tượng được Chu Kinh Trạch đối mặt với tình huống như vậy, nhưng anh vẫn giống như không có chuyện gì.
Ban đầu được các giáo viên đại học khen ngợi không dứt, nói rằng anh là một con sói đơn độc thực sự được sinh ra cho bầu trời, một phi công thiên tài. Và bây giờ, lại bị rơi vào tình cảnh này.
Hứa Tùy rũ mắt xuống trả lời: [ Được, cảm ơn anh. ]
[ Chuyện nhỏ mà. ] Thịnh Nam Châu nhanh chóng trả lời.
Một lát sau, Thịnh Nam Châu lại gửi đến một tin nhắn, cô mở ra xem, dù cách một màn hình, Hứa Tùy vẫn có thể cảm giác được sự cẩn thận trong giọng nói của cậu ta:
[ À... Tây Tây có liên lạc với em không? ]
Hứa Tùy đáp lại: [ Có, nhưng rất ít. Cô ấy sẽ gửi bưu thiếp vào ngày lễ. Anh yên tâm, cô ấy vẫn ổn. ]
[ Vậy thì tốt. ] Thịnh Nam Châu trả lời lại ba chữ.
Hứa Tùy biên tập lại tin nhắn trong hộp thoại, do dự một chút mới gửi đi: [ Thật ra lúc trước cô ấy chỉ nhất thời quan tâm Lộ Văn Bạch. Sau đó tôi hỏi cô ấy có cảm giác như thế nào với anh, cô ấy lại nói với tôi rằng anh vẫn xem cô ấy như em gái. ]
[ Thật ra tôi luôn muốn hỏi, tại sao đã nhiều năm như vậy hai người vẫn không ở bên nhau? ]
Một lúc lâu sau, Thịnh Nam Châu mới trả lời một câu: [ Anh cũng muốn biết. ]
Hứa Tùy không tìm được đáp án ở Thịnh Nam Châu, đành phải nhắc đến chuyện này khi ăn cơm cùng Lương Sảng, nhờ cô ta giúp hỏi thăm chuyện đình chỉ bay của Chu Kinh Trạch.
Lương Sảng nghe xong có chút không hiểu nên hỏi: "Tùy bé cưng, tớ có chút không hiểu cậu."
Dù sao lúc trước anh phụ lòng Hứa Tùy trước, khiến Hứa Tùy đau lòng muốn chết, một tháng sụt hẳn mười cân, cuối cùng lại đi xa đến Hồng Kông.
"Hai chuyện khác nhau." Hứa Tùy biết Lương Sảng nói đến cái gì.
Cô cầm ống hút trong tay, vô thức khuấy đá trong cốc, nhớ lại cảnh tuần trước, Tiền Sâm khịt mũi cười nhạo nói rằng cuộc sống của anh chỉ có thể sống ở nơi rách nát đó, cô khịt mũi, nhẹ nhàng nói: "Chỉ là tớ không chịu được, anh ấy không nên như bây giờ."
Dường như Hứa Tùy còn muốn nói gì nữa nhưng cô vẫn dừng lại. Lương Sảng nắm lấy tay cô, an ủi: "Không sao đâu, sẽ tốt lên thôi."
Sau chuyện ở căn cứ lần trước, mối quan hệ của họ đã được hòa hoãn. Cô không biết Chu Kinh Trạch nghĩ gì, nhưng cô vẫn thẳng thắn, duy trì một khoảng cách nhất định.
Sau khi hai người có thể trò chuyện bình thường, Chu Kinh Trạch lặng lẽ tiến vào cuộc sống của cô. Thỉnh thoảng Hứa Tùy phàn nàn rằng khó giành được vé của một số buổi lưu diễn của ban nhạc trong vòng tròn bạn bè.
Bình luận bên dưới của bạn bè đều cùng một ý: Tìm một người bạn trai lập trình viên thì lo gì không có vé.
Hứa Tùy Tiếu: Quả thật có thể cân nhắc. (/▽)
Lúc này, Chu Kinh Trạch gửi một ảnh chụp màn hình, kèm theo một câu: [ Có người nhượng lại hai tấm. ]
[ Đưa cả hai tấm cho tôi? Cảm ơn anh, đúng lúc tôi và bạn tôi muốn đến xem. ] Hứa Tùy đáp lại.
Đối phương im lặng một lúc lâu mới trả lời, Hứa Tùy nhìn một cái, dường như cảm giác được anh đang nghiến răng nghiến lợi bên kia màn hình:
[ Ừ, tất cả đều đưa cho em. ]
Lại ví dụ như, Chu Kinh Trạch sẽ hẹn Tùy đi ăn cơm vào cuối tuần, nhưng anh không phải là loại người thẳng thắn, phỏng chừng là sợ Hứa Tùy từ chối nên anh sẽ hỏi qua khung chat:
[ Một người bạn mở một nhà hàng nên cho anh hai phiếu giảm giá, giảm giá ba mươi phần trăm. ]
Lần này anh đã học được bài học, nhắn thêm một câu: [ Đi cùng không? ]
Lúc này Chu Kinh Trạch đang ngồi uống rượu trong phòng riêng của một câu lạc bộ. Bên trong múa hát tận tình, tiếng cười vang lên liên tục, anh lại ngồi trên ghế sa lon, đầu gối kề sát bàn trà, lười biếng dựa lưng vào ghế, cầm điện thoại di động, đầu chưa từng ngước lên một chút.
Thịnh Nam Châu ngồi ở một bên vừa mới mở một chai Rémy Martin, thấy Chu Kinh Trạch ngồi trong tư thế "Ông đây rất bận rộn, không được quấy rầy" thì tức giận.
"Mẹ nó, cậu tới đây uống rượu hay là thuê phòng dùng wifi?" Thịnh Nam Châu vừa rót rượu vừa mắng.
Kết quả mí mắt Chu Kinh Trạch cũng không ngước lên một chút.
Thịnh Nam Châu thừa dịp tiến lại gần xem, tuy rằng để Chu Kinh Trạch giơ tay cản một chút, nhưng nội dung bên trong khiến cậu ta càng tức giận, mắng:
"Này anh em, nhà hàng đó tôi chỉ có chút cổ phần, hơn nữa phiếu giảm giá cho cậu là 8,8%, không phải ba mươi phần trăm."
Thịnh Nam Châu nói xong cảm thấy không đúng, vẻ mặt như mới chợt hiểu ra: "Khá khen, tớ nói vì sao cậu lại đồng ý với tớ đến căn cứ huấn luyện làm huấn luyện viên. Lúc trước có nói mỏi miệng cũng vô dụng, là do hôm đó cậu nhìn thấy trên xe tớ có hợp đồng dự án hợp tác giữa Trung Chính và bệnh viện Phổ Nhân đúng không."
"Tuyệt vời, không hổ là cậu chủ Chu của tớ, im lặng làm chuyện lớn." Thịnh Nam Châu giơ ngón tay cái lên.
Hai năm trước vì một tai nạn bay mà tay Thịnh Nam Châu xảy ra chút chuyện nên không còn làm phi công nữa, sau đó cậu ta chuyển nghề. Mấy năm nay cậu ta có quỹ đầu tư chơi đùa, cộng thêm có cha mẹ ủng hộ, chuyển sang đầu tư vào ngành hàng không.
Sau khi Chu Kinh Trạch xảy ra chuyện này, trong ngành đều lo lắng danh tiếng bị ảnh hưởng mà không nhận anh nữa. Thịnh Nam Châu có nắm giữ cổ phần trong hãng hàng không Trung Chính. Chính cậu ta đang cố gắng loại bỏ ý kiến của mọi người, đề xuất thuê Chu Kinh Trạch làm phi công với mức lương gấp ba lần. Nhưng bây giờ anh chỉ có thể làm việc trong cơ sở đào tạo của chi nhánh.
Việc Chu Kinh Trạch sẽ từ chối nằm trong dự liệu của Thịnh Nam Châu, cũng cảm thấy oan cho anh. Du Long làm sao có thể bị vây trong hồ nước, lẽ ra anh phải đón gió đón mưa bay thẳng lên Cửu Tiêu.
Nhưng anh đột nhiên đồng ý đến xó xỉnh đó để giảng dạy, Thịnh Nam Châu vẫn không thể hiểu. Bây giờ có vẻ như mọi thứ đều có thể được giải thích.
Hứa Tùy là đáp án của anh.
Sau khi tất cả mọi thứ được suôn sẻ, Thịnh Nam Châu chạm vào vai của Chu Kinh Trạch, khoác tay lên cổ anh và hỏi: "Người anh em, cậu sẽ không theo đuổi Hứa Tùy đấy chứ?"
Một người tự cao và kiêu ngạo như Chu Kinh Trạch, Thịnh Nam Châu thật sự không thể tưởng tượng được dáng vẻ anh hạ người theo đuổi một người sẽ như thế nào. Quả thật nó có thể được liệt kê là một trong những sự kiện được mong đợi hàng năm.
Cuối cùng tầm mắt Chu Kinh Trạch cũng dời khỏi điện thoại di động, anh nghiêng người cầm rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch, liếc mắt một cái nhìn thấy vẻ mặt Thịnh Nam Châu đang xem kịch vui, anh nhướng mày:
"Liên quan gì đến cậu?"
Ánh đỏ xẹt qua, Chu Kinh Trạch dùng nĩa cắm một quả dâu tây trên đĩa trái cây rồi đưa vào miệng, anh đứng dậy và vỗ vỗ bả vai cậu ta: "Ông đây đi đây."
Lúc này mới tám giờ, người không biết còn tưởng anh đã có lời hẹn.
Thịnh Nam Châu nhìn chằm chằm bóng lưng anh rồi cười khẩy, đây không phải là không thừa nhận sao? A, đến chết cũng phải sĩ diện, sớm muộn gì cũng phải khổ mà thôi.
Chu Kinh Trạch đi ra khỏi câu lạc bộ, tin nhắn của Hứa Tùy đúng lúc gửi tới, anh mở ra xem:
[ Tuần này tôi không có thời gian, buổi trưa thứ hai mới rảnh, chỉ được hai giờ. ]
Chu Kinh Trạch nhìn chằm chằm tin nhắn trên điện thoại, không khỏi tự giễu mình. Dòng chữ này thể hiện sự thẳng thắn dứt khoát, lịch trình của cô rất kín, ăn cơm với anh không phải chuyện quan trọng, cho nên chỉ bỏ ra hai giờ nghỉ trưa.
Hay thật, những thất bại mà anh đã phải chịu đựng trong cuộc sống của mình đều đặt trên một người phụ nữ tên là Hứa Tùy.
Chu Kinh Trạch không còn cách nào, thiếu gia không thể không hạ mình xuống, gõ ra một câu trong hộp thoại: [ Được, nghe lời em. ]
Nhưng rốt cuộc cũng không ăn được bữa cơm này, trên đường Hứa Tùy lái xe đến nhà hàng, bỗng nhiên nhận được điện thoại của bệnh viện. Ở đường Hoàn Thành kia xảy ra một vụ tai nạn lật xe buýt, số người thương vong quá nhiều, nhân lực không đủ, Hứa Tùy đành phải chạy về.
Sau khi bận rộn xong, Hứa Tùy mệt mỏi đến mức đầu óc choáng váng, đương nhiên cũng đặt bữa cơm này ở phía sau đầu.
Tất nhiên Chu Kinh Trạch cũng không được ăn cơm với Hứa Tùy.
Lúc Hứa Tùy bận rộn đến nỗi chân không chạm đất thì Lý Dương gửi tin nhắn cho cô: [ Tùy bé cưng, thứ bảy tuần sau sinh nhật em, chị không thể quên được nha. Dành một ngày cho em, đến nhà em quẩy. ]
Khi nhận được tin nhắn này, Hứa Tùy vừa rửa tay trong phòng khử trùng, cô rút ra một tờ khăn giấy lau tay và trả lời: [ Được. ]
[ Có mua quà hay không cũng không sao cả, quan trọng là chị và Sảng Sảng đến. ]
Hứa Tùy nhìn thấy tin nhắn này thì nở nụ cười, sau đó bỏ điện thoại vào túi áo blouse trắng rồi đi ra ngoài.
Mặc dù là như vậy, Hứa Tùy vẫn chọn một chiếc cà vạt dự định làm quà sinh nhật cho Lý Dương.
Kết thúc ca làm việc buổi tối, Hứa Tùy về nhà, gọi một phần đồ ăn ngoài, treo áo khoác, đun nước nóng, dọn dẹp bàn làm việc, cô ngồi khoanh chân trên ghế sofa ăn đồ ăn ngoài.
Cô vừa ăn cơm vừa lướt mạng nhàm chán, Lý Dương bỗng nhiên nhắn tin tới chia sẻ việc anh ta theo đuổi người khác thất bại, anh ta gửi một loạt nhãn dán khóc lóc: [ Em thấy bạn anh ấy đăng video mèo, thật vất vả mới có cớ trò chuyện với anh ấy, hỏi tình hình sức khỏe của mèo nhà anh ấy, tiện thể mời anh ấy đến sinh nhật em, vậy anh ấy gởi lại cho em hai chữ: Không rảnh. ]
[ Thực sự rất khó để theo đuổi anh ấy, nhưng người đàn ông càng khó theo đuổi, em càng muốn ha ha ha ha. ]
Hứa Tùy nhìn thấy rồi bật cười, Lý Dương thật sự là ngày nào cũng vui vẻ, thế nhưng còn nhớ thương Chu Kinh Trạch, cô an ủi anh ta: [ Vậy... Không phải có tụi chị bên cạnh em rồi sao, đừng không vui nữa, có lẽ người ta thực sự có việc gì đó. ]
Chuyện đã đến nước này, Lý Dương có khóc cũng vô dụng, kể khổ với Hứa Tùy còn tốt hơn nhiều, cũng chỉ có thể chấp nhận chuyện thật sự không gặp được Chu Kinh Trạch trong bữa tiệc sinh nhật của anh ta.
Thứ bảy, Hứa Tùy vốn định đi nhờ xe của Lương Sảng đến tiệc sinh nhật, kết quả là ngồi ở ghế phụ là bạn trai mới của cô ta - ngôi sao tuyến 18, là chú sói nhỏ tìm cô làm phẫu thuật gây mê toàn thân.
Ngôi sao mới tên là Đàm Vệ, đường nét khuôn mặt sắc sảo, dáng vẻ khôi ngô, ăn mặc thời trang thời thượng, lịch sự chào hỏi Hứa Tùy.
Hai người hôn nhau nồng nhiệt, chính vào lúc nóng bỏng nhất, Hứa Tùy không muốn ăn cẩu lương nên đuổi hai người ra ghế sau, chủ động trở thành tài xế của bọn họ.
Chiếc xe chạy hơn một giờ thì đến biệt thự nơi Lý Dương tổ chức tiệc sinh nhật - biệt thự Mẫn La. Bọn họ đến đúng lúc, vừa vào cửa, Lương Sảng hít sâu một hơi rồi nhỏ giọng mắng: "Con nhà giàu đúng là biết chơi, cảnh tượng này, không có số này thì không thu xếp được."
Hứa Tùy đưa mắt nhìn sang, quả thật Lý Dương là một tay chơi lão làng, đèn chùm lưu ly treo trong sảnh buông xuống như dây leo, ngay cả bóng bay bay trên bầu trời cũng lấp lánh ánh sáng.
Món tráng miệng, món khai vị, rượu vang, thậm chí cả bộ dụng cụ ăn uống cũng sử dụng thứ tốt nhất, không nhập khẩu mà chính là nguyên liệu tươi được vận chuyển bằng đường hàng không.
Anh ta chia sinh nhật này thành hai chủ đề, một trong nhà, một ngoài trời - ngoài cửa sổ còn có bữa tiệc bể bơi.
Người được chúc mừng đứng giữa đám đông vây quanh, vừa thấy Hứa Tùy và Lương Sảng đến thì buông ly rượu xuống, đi tới và giả vờ tức giận: "Các chị bắt em phải đợi thật khổ."
Hứa Tùy đưa quà sang, giọng nói dịu dàng: "Chúc mừng sinh nhật nhé, Lý Dương."
"Yêu chị, cục cưng."
Lương Sảng đang định đưa quà cho Lý Dương, tinh mắt phát hiện anh ta đang phóng điện cho bạn trai mình, đấm một cái vào ngực anh ta: "Đừng có mà quyến rũ chồng chị."
"Nào có, em chỉ chào hỏi thôi." Lý Dương vẻ mặt vô tội.
Lý Dương dẫn Hứa Tùy và hai người đi về phía ghế sofa chính giữa, những người ngồi ở đây đều là bạn của Lý Dương, nam nữ đều có, đều là con nhà giàu. Mỗi người đều là tinh anh, biết chơi biết kiếm tiền biết hưởng thụ, người cũng cởi mở, tuy là người tốt, nhưng luôn có cảm giác các cô gái luôn tỏa ra sự ưu việt về đẳng cấp.
Hứa Tùy ngồi xuống sát bên tay vịn bên cạnh ghế sofa, phần lớn là nghe bọn họ nói chuyện, nếu chủ đề nhắc đến mình, thì cô sẽ hào phóng bông đùa hai câu. Nói chung, bầu không khí vẫn ổn.
Lý Dương lấy máy ảnh ra và vỗ mạnh vào đùi: "Ui trời, chúng ta vẫn chưa chụp ảnh chung."
"Được thôi."
Lý Dương liên tục bấm vài tấm, chọn một tấm vừa ý, ảnh chụp cùng với ly rượu trên bàn dài, kèm theo chú thích: 【 Mặc dù... Nhưng bữa tiệc sinh nhật bắt đầu rồi. 】
Một đám người tụ tập lại với nhau, mắng cổ phiếu luôn thay đổi. Sau khi mắng không có gì khác hơn là kéo chủ đề đến cảm giác của người đàn ông và phụ nữ.
Ở đối diện chéo về tay phải của Hứa Tùy một người phụ nữ tên là Bách Giai Giai, cô ta lấy một điếu thuốc cho phụ nữ từ trong túi ra rồi đưa lên miệng, một người bạn đi cùng bên cạnh cô ta lập tức lấy đi điếu thuốc của cô ta và thở dài:
"Ở đây mà cậu cũng rút nữa, chú ý đến hình ảnh."
Bách Giai Giai nhún vai, vuốt ve làn váy của mình, lấy lại điếu thuốc của mình: "Không có người đàn ông nào ở đây có thể chinh phục tôi, vì vậy tôi phải khuất phục trước ham muốn hút thuốc của tôi ngay bây giờ."
"Còn bên kia thì sao?"
"Quá gầy."
"Còn người đàn ông mặc áo măng-tô thì sao?"
"Như nhau."
"Hướng tám giờ thì sao?"
"Chơi không vui."
Người bạn đi cùng thu hồi ánh mắt, trở lại ghế sofa và nói: "Thật sự, nhìn xung quanh đây ai ai cũng như vậy, không phải là mơ mộng viển vông thì là đúng quy đúng củ, cho tớ một điếu đi."
Bọn họ đang uống rượu chơi trò chơi, Lý Dương bỗng nhiên nhìn chằm chằm điện thoại di động ngây người hai giây. Sau khi phản ứng lại, giọng nói mơ hồ lộ ra vẻ hưng phấn: "Lát nữa sẽ có thêm người đến đây."
"Ai vậy?" Có người cười nói: "Đối tượng mờ ám của cậu?"
"Đẹp trai không?"
Lý Dương thẹn thùng cười: "Không tính là mập mờ, tính cách của anh ấy khá lạnh lùng, nhưng có thể cho các cậu xem ảnh đó."
Lý Dương lấy ảnh mình có cho mấy cô gái ở đây xem, một nhóm người hào hứng đưa mắt, nghĩ rằng là một người đàn ông cơ bắp mà anh ta thích.
Kết quả là ngay lúc nhìn thấy bức ảnh.
Mẹ kiếp, thực sự tuyệt vời.
Giống như đồ uống có ga đổ vào rượu có đá, xì xì, vô số bọt khí đua nhau dâng lên, bầu không khí ngay lập tức trở nên khác lạ.
Nhóm người của Bách Giai Giai vô cùng hưng phấn, bắt đầu tự trang điểm, xịt nước hoa.
"Tôi chết mất, đây chắc chắn là món ăn của tôi."
Lý Dương làm ra một tư thế "no" và nói: "Anh ấy là của tôi, các cậu đừng ai muốn lấy."
Bách Giai Giai lấy một sợi dây chuyền cao cấp từ trong túi xách, mỉm cười trực tiếp dội một chậu nước lạnh vào Lý Dương:
"Đặt cược cái này, anh ta thẳng."
"Nốt ruồi ở hổ khẩu thật gợi cảm, muốn hôn."
Hứa Tùy ngồi bên cạnh sofa, nghe vậy mí mắt giật giật một chút, liếc ánh mắt qua, người phụ nữ đối diện đang nhiều lần phóng to thưởng thức người đàn ông trong ảnh.
Cô liếc mắt nhìn.
Chu Kinh Trạch.