TỎ TÌNH

Buổi tối, sau khi tắm rửa xong Hứa Tùy ngồi ở mép giường, cô cầm điện thoại di động lên tìm WeChat của Chu Kinh Trạch, nhắn: 【Tôi nợ anh một ân tình, anh có thể đưa ra yêu cầu, chỉ cần làm được tôi nhất định sẽ thực hiện. 】

Không lâu sau, màn hình điện thoại sáng lên, Hứa Tùy nghĩ có lẽ anh cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, thời điểm bấm vào xem có thể tưởng tượng ra ngữ điệu khụt khịt của anh trên màn hình điện thoại. 

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

【 Chưa nghĩ ra, không cần vội. 】

Anh không vội, nhưng tôi thì có. Hứa Tùy nhìn chằm chằm khung trò chuyện, chửi thầm. Cô không muốn mắc nợ Chu Kinh Trạch, cũng không muốn giữa hai người có một mối quan hệ không rõ ràng.

Cuối tuần, Lương Sảng kêu Hứa Tùy ra ngoài uống rượu. Hứa Tùy nghĩ gần đây cô ấy đang gặp phải chuyện phiền lòng, suy nghĩ một chút liền đồng ý đi ra. Bởi vì cô còn phải ở nhà xem xét lại hồ sơ bệnh án cho nên xuất phát hơi muộn một chút, đến khi cô đẩy cánh cửa quán Pub ra, Lương Sảng đã ngồi ở chỗ kia uống rượu từ trước.

Từ sau khi Lương Sảng thất tình, cô ấy thường xuyên cùng Lý Dương nhốt mình ở quán bar, quán pub, ánh đèn hồng đỏ thi thoảng phủ khắp quầy bar bên cạnh, Lương Sảng nhìn cô vẫy vẫy tay, sắc mặt xem ra vẫn còn ổn.

“Haizz, sinh nhật thật là nhàm chán.” Lương Sảng gắp một hạt đậu phộng từ dĩa sứ ném vào trong miệng: “Haizz, tớ đối với tình yêu đã không còn chút hy vọng nào hết.

Hứa Tùy lấy miếng chanh bỏ vào ly rượu, quơ quơ, sợ cô ấy đau lòng, dứt khoát chuyển sang đề tài khác: “Sảng Sảng, phim điện ảnh lần trước mở ra một cuộc họp báo, Lý Dương đưa cho tớ hai tấm vé, cậu có muốn đi cùng tớ không?”

Sau lần bị phản bội trước, tuy rằng Lương Sảng ngoài mặt hi hi ha ha, làm bộ như không có chuyện gì nhưng Hứa Tùy cảm giác thật ra chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến cô ấy.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Tâm trạng của cô ấy không tốt, Hứa Tùy muốn chiều theo ý cô, bồi cô uống rượu nhiều một chút mà có thể dời sự chú ý của cô đi thì cũng tốt.

Lương Sảng nhẹ nhàng liếc mắt một cái: “Điện ảnh Italy sao? Nhưng tớ nghe không hiểu bọn họ nói chuyện gì.”

“Có phụ đề ở phía dưới mà, hơn nữa bộ phim này đang được chiếu ở Trung Quốc, có vẻ như còn mời cả diễn viên lòng tiếng.” Hứa Tùy uống một ngụm Cocktail.

“Đi chứ,” Lương Sảng gật đầu, cô ấy cũng có một thắc mắc muốn hỏi Hứa Tùy. “Nhưng mà sao cậu lại thích xem phim điện ảnh Italy, tớ tưởng cậu không thích thể loại này.”

Hứa Tùy dùng khuỷu tay chống đầu, bởi vì uống một chút rượu nên khuôn mặt đã bắt đầu trở nên đỏ ửng, cô suy nghĩ một chút: “Không phải lúc trước tớ đi trao đổi một năm ở Hong Kong à? Vô tình có quen được một vị giáo sư, gọi là professor Bách. Người ta là giáo viên dạy tiếng Ý ở trường tớ, có lẽ là do bị vị giáo sư đó ảnh hưởng nên tớ dần thích xem phim điện ảnh Italy.” 

“Wow, là ai cơ chứ, tận giáo sư! Vì sao cậu không nỗ lực phát triển thành tình cảnh thầy trò.” Lương Sảng nháy mắt liền trở nên kích động.

Hứa Tùy chống khủy tay lên gác cằm, cười nói: “Rất khó, chúng tớ đã không liên hệ từ rất lâu rồi.”

“Tớ đi vào WC trước.” Hứa Tùy đem toàn bộ rượu ly uống một hơi cạn sạch.

Tuy nói rượu Cocktail có nồng độ tương đối thấp, nhưng không biết có phải do Hứa Tùy không ăn cơm hay không mà vừa uống hai ly đã xảy ra vấn đề, lúc này không chỉ có dạ dày hơi khó chịu mà đầu còn trở nên choáng váng.

Hứa Tùy dùng cánh tay đỡ tường, hướng về phía trước, kết quả lại không cẩn thận, trên đường đi đến nhà WC lại đụng ngã một người đàn ông trung niên.

Cô ngay lập tức nhẹ giọng xin lỗi, người đàn ông trung niên uống đến say khướt, muốn chửi ầm lên, trợn ngược mắt lên nhìn cô, vừa thấy được phía trước là một người phụ nữ có làm da trắng nõn, đôi mắt ngấn lệ thì sắc mặt liền thay đổi, đưa tay lên dò xét:  

“Không sao cả, chỉ cần bồi tôi uống hai ly, mọi chuyện sẽ được xí xóa.”

Hứa Tùy theo bản năng né tránh, mặt không đổi sắc lừa người đàn ông trung niên: “Anh cứ thử xem, tôi là bác sĩ khoa chỉnh hình, không chỉ có thể nối xương mà còn có thể tháo xương của anh ra.”

Người đàn ông trung niên vừa nghe liền giận tím mặt, bàn tay giơ lên cao, phẫn nộ nói: “Con điên này, vậy thì chuyện mày va đập vào người khác tính như thế nào!”

Người đàn ông trung niên lúc này cũng không thèm giả vờ nữa, vô cùng bỉ ổi mà đưa tay ngáng đường Hứa Tùy không cho cô đi, thời điểm người đàn ông chuẩn bị hạ cái tát xuống, từ đâu xuất hiện một người chặn đứng cổ tay của hắn.

Đối phương mặc đồng phục chế biến của quán bar, đi theo phía sau là một người phục vụ, anh ta đẩy mắt kính lên một chút: “Quý khách, xin chào, tôi là quản lý ở đây, ngài trước mắt nguôi giận đã, đây là bạn của tôi, ngài là một bậc đại nhân, ai lại đi chấp tiểu nhân bao giờ ——”

“Cậu nghĩ nói một câu thì tôi liền bỏ qua?” Người đàn ông trung niên trừng mắt, liếc nhìn anh ta.

“Toàn bộ chi phí đêm nay của ngài đều được miễn, cộng thêm một thẻ thành viên quán, ngài nghĩ như thế nào?” Quản lý nói.

Người sống theo bản tính chính là như vậy, thấy một chút lợi trước mắt liền lộ ra bản chất ngay lập tức, người đàn ông trung niên ngừng quấy rầy cô, nhỏ giọng mà lẩm bẩm nói: “Thế này cũng không tệ.”

Cứ như vậy, Hứa Tùy được người phục vụ đứng phía sau quản lý đưa về quầy bar, còn anh ta thì phụ trách giải quyết tốt hậu quả.

Lương Sảng đang ở kia buồn chán uống rượu, Hứa Tùy lấy một tờ khăn giấy ra lau tay, kể cho cô ấy nghe chuyện vừa gặp lúc nãy.  

“Quản lý quán bar để ý cậu?” Lương Sảng trừng lớn mắt. “Nếu không thì tại sao lại vô duyên vô cớ giúp đỡ cậu.”

“Quản lý chưa bao giờ gặp tớ.” Hứa Tùy nói.

“Thì không phải là để ý đến cậu à?” Lương Sảng đầu óc lâng lâng.

Hứa Tùy: “……”

Cô ôm lấy đầu của Lương Sảng, dùng tăm xỉa răng xiên một miếng dưa hấu đưa đến: “Ăn chút dưa hấu để bồi bổ trí não nào.”

Lương Sảng bị chọc cho cười, làm bộ muốn đánh cô. Hứa Tùy nghiêng người trốn, thiếu chút nữa ngã xuống cái ghế cao nhỏ.

Hai cô trò chuyện trên trời dưới đất, trong chốc lát có một vị quản lý đi đến đưa nước uống cho họ.

“Cô Hứa, đây là đồ không mất phí mà quán bar dành riêng cho cô.” Quản lý hạ khay đồ uống xuống, đưa đồ ăn đến trước mặt cô, ngược lại hướng về phía Lương Sảng mỉm cười. “Cô Lương, đây là Lục Tiên Tung.”

“Tôi cũng có?” Lương Sảng mở to hai mắt.

“Đúng vậy, chúc hai người có một đêm vui vẻ.” Quản lý hơi cúi người hướng về phía họ.

“À, có thể hỏi là ai đưa không?” Hứa Tùy gọi anh ta lại.

“Là một người bạn của ông chủ, vị khách kia nói tôi hãy phục vụ Cô Hứa đây thật tốt.” Quản lý nở một nụ cười tươi kiểu mẫu ở trên mặt. “Xin lỗi, tôi chỉ có thể tiết lộ như vậy.”

Nói xong, quản lý của quán bar hướng về phía các cô lễ phép lễ phép bước đi.

Lương Sảng vẻ mặt nghi hoặc, hoá ra ở quán bar cũng có thể gặp được chuyện tốt như vậy.

Hứa Tùy càng lúc càng không thể hiểu được, trong nháy mắt rượu của cô đã được âm thầm đổi lại thành một ly sữa bò ấm áp, bên cạnh còn có hai miếng bánh sừng bò.

Cô đang muốn dời đi cái ly đi, đột nhiên lại phát hiện trên khay có thả một tờ giấy nhỏ: Lót dạ, về nhà sớm một chút.

Lương Sảng nghiêng người qua xem, vẻ mặt kinh ngạc: “Khiếp, cầm lấy, lần này không phải đầu óc tớ có vấn đề rồi đấy nhé, là ai theo đuổi cậu, còn thân mật như vậy!”

Tuyệt, ở trong quán bar còn có thể làm bánh mì với sữa bò đưa đến, Lương Sảng đúng là phục sát đất. 

Hứa Tùy sững sờ, nhìn chằm chằm tờ giấy, chữ viết trên mặt giấy rất lạnh lùng, mũi nhọn rõ ràng, rồng bay phượng múa, biểu lộ ý vị vô cùng kiêu ngạo.

Trong lòng cô thật ra cũng đã lờ mờ đoán ra được là ai.

Hứa Tùy lấy ra điện thoại di động ra gửi cho Chu Kinh Trạch một tin nhắn: 【 Anh cũng ở quán bar 12 giờ đêm? 】

Không bao lâu, màn hình sáng lên, Chu Kinh Trạch trả lời ngắn gọn một từ: 【 Không. 】

Anh phủ nhận, nhưng Chu Kinh Trạch càng phủ nhận thì Hứa Tùy càng cảm thấy là anh.

Sau khi gặp lại, so sánh Chu Kinh Trạch hiện tại với quá khứ, thật sự rất khác nhau, anh bình tĩnh tiếp cận cô, tán tỉnh cô, cho cô một vài ám hiệu, cũng chủ động quan tâm cô, giúp đỡ cô hết lần này đến lần khác.

Nhưng anh ấy không bao giờ nói bất cứ điều gì ra ngoài.

Hứa Tùy không muốn cùng anh dây dưa như vậy, muốn hỏi rõ anh nghĩ như thế nào, trong lòng anh đang có chủ ý gì.

Cô nhảy xuống ghế, vừa cầm điện thoại di động vừa đi lên tầng số hai, tập trung đi đến hàng ghế dài đông người ngồi. 

Hứa Tùy ở dưới cầu thang gửi tin nhắn: 【 Có thật không? Có phải hôm nay anh đã giúp tôi xử lý tranh cãi ở quán bar, hơn nữa còn cho người đưa đồ ăn đến. 】

Cô đi thẳng lên lầu hai, ánh đèn càng trở nên mờ ảo, hồng rồi đến tím luân phiên nhau nhấp nháy, tất cả sự ấm áp hay những lời tán tỉnh đều được phản chiếu qua gương của ly rượu. 

Bỗng nhiên, có một người vội vàng đi qua. “Bộp” một tiếng, đối phương rơi mất một cái bóp da màu đen, nhưng người ấy lại không hề để ý đến.

Hứa Tùy ngồi xổm xuống, nhặt bóp da lên, hướng về đối phương hô lớn: “Đồ vật của bạn bị rớt này.”

Thời điểm đợi Chu Kinh Trạch trả lời, tay trái Hứa Tùy cầm bóp da, tay phải gõ chữ trên khung trò chuyện: 【 Có vẻ như tôi đã gặp được một người đàn ông tốt bụng, anh nghĩ tôi có nên để lại phương thức liên lạc cho anh ta hay không? 】

Sau khi nhấn gửi tin nhắn, Hứa Tùy tắt màn hình, không nhìn vào điện thoại di động nữa, ngón tay cô siết chặt chiếc bóp da màu đen, rất kiên nhẫn đợi đối phương đi tới lấy đồ vật của anh ta về.

Đối phương là một người đàn ông có diện mạo nhã nhặn, đeot mắt kính, anh ta cầm lấy. “Cảm ơn, thật sự cảm ơn cô.”

“Đừng khách sáo, anh kiểm tra lại xem có thiếu cái gì hay không.”

Nhìn thấy có người đi đường lướt qua, Hứa Tùy hướng về phía lan can lầu hai đợi, đối phương thấy vậy cũng theo cô đến lan can lầu hai.

Đối phương mở bóp da ra,  kiểm tra thấy vẫn còn chứng minh nhân dân, một ít tiền mặt cũng như thẻ ngân hàng liền thở phào nhẹ nhõm, anh ta ngước mắt lên, thấy Hứa Tùy đang nhìn mình mỉm cười, rất nhẹ nhàng, rất đẹp. 

Hôm nay Hứa Tùy mặc một cái áo len dệt kim màu trắng, quần jean cạp cao, tóc dài đến eo, trên trán có một vài cọng tóc xõa xuống, cô duỗi tay vén nó ra đằng sau.

Vô ý lại động lòng người.

Đây gọi là một dạng nét đẹp thanh thuần pha lẫn xinh đẹp, kèm với đó một là chút quyến rũ.

Hô hấp của đối phương bắt đầu hỗn loạn, tâm động rộn ràng.

“À ừm, cảm ơn cô, hay là để tôi mời cô một ly rượu thay cho lời cảm ơn? ” Đối phương cười nói.

Điều này là đang phát ra tín hiệu gì không phải cô không biết. Đầu tiên là muốn kết giao bạn bè, sau đó là tiến thêm một bước, tìm hiểu lẫn nhau.

Hứa Tùy nhếch mày lên một chút, vừa định mở miệng ra đáp lời, mùi thuốc lá từ đâu truyền đến, có người đi đến nắm lấy cánh tay của cô, lực đạo rất mạnh, bóng đen áp chế bao trùm lấy cô.

Cô không cần xem cũng biết, chắc chắn là Chu Kinh Trạch.

Hứa Tùy quá hiểu Chu Kinh Trạch, trầm ổn lại lạnh lùng, không giỏi biểu đạt, không ai có thể hiểu rõ tâm tư của anh. Nhưng có đôi khi, nếu bạn dùng biện pháp áp bức, người này có thể sẽ thể hiện ra một chút thành ý cho bạn thấy.

Khi họ ở bên nhau, cô biết Chu Kinh Trạch vô cùng bá đạo, tính chiến hữu cực kỳ cao, Hứa Tùy biết anh đang ở quán bar, chỉ là không chịu lộ diện. Chỉ cần cô giả bộ tiếp xúc thân mật với người khác, anh nhất định sẽ xuất hiện.

Hứa Tùy làm như vậy, mục đích là muốn hỏi anh rõ ràng.

Người đàn ông đứng vào vị trí bên cạnh cô, Hứa Tùy lặng lẽ dùng ngón tay bấm vào cánh tay của anh, cố gắng đâm thật mạnh.

Trên cánh tay rắn chắc còn xuất hiện vài dấu tay đỏ chót, nhưng Chu Kinh Trạch vẫn chẳng hề hấn gì, không kêu lên bất kỳ một tiếng nào mà âm thầm chịu đựng, dựa gần vào người cô, hướng về phía đối diện của người đàn ông gật đầu, âm thanh đầy từ tính vang lên:

“Ngại quá, cô ấy uống say rồi.”

Người đàn ông kia đành phải gật gật đầu, nỗi thất vọng chợt lướt qua khuôn mặt, cuối cùng thì đi mất.

Người đi rồi, Chu Kinh Trạch buông ra cô ra, Hứa Tùy cúi đầu sửa sang lại quần áo của mình. Chu Kinh Trạch thả lỏng cơ thể, đôi mắt đen láy khóa chặt cô vào một chỗ, chậm rãi hỏi:

“Chơi vui không?”

Hứa Tùy dựa trên lan can, nhìn thẳng vào mắt anh, đáy mắt lộ ra một chút mệt mỏi: “Những lời này phải là tôi hỏi anh mới đúng.”

“Chu Kinh Trạch, con người anh thật sự rất khó hiểu, bây giờ anh ở đây là để làm gì? Chắc không phải là để theo đuổi tôi nhỉ?”

Có một sợi tóc mắc vào cúc áo len dệt kim của Hứa Tùy làm cô có chút cáu kỉnh, vì vậy Chu Kinh Trạch nghiêng người, nhích lại gần, duỗi tay ra, ngón tay với khớp xương rõ ràng với đến vị trí ngực lấy cọng tóc ra, cọng tóc nhanh chóng được gỡ ra. 

Hai người ở rất gần nhau, ánh đèn giữa bọn họ dần mờ đi. Xung quanh ầm ĩ không thôi, âm thanh nói chuyện nhỏ vụn truyền đến. 

Hứa Tùy nhìn người đàn ông vóc người cao ráo, yên lặng đứng nghiêm túc trong gió, người đàn ông ấy vẫn luôn trầm mặc, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác vô lực: “Quên đi.”

“Cái gì hả?” Chu Kinh Trạch cúi đầu nhìn cô, dáng vẻ uy nghiêm như thường ngày, cúi đầu, âm thanh nặng nề: “Không sai, tôi ở đây là để theo đuổi em.”

Anh nhớ tới điều gì liền cong cong khóe môi lên cười: “Thật ra trước đây vẫn luôn theo đuổi em, về sau lại càng cố gắng theo đuổi.”

Chu Kinh Trạch cuối cùng cũng nói  ra những lời mà mình đang nghĩ. Xa nhau nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn đi tìm cô, bây giờ lại nhìn thấy cô ở cùng với một người đàn ông khác, cảm giác rất mất mát và thất vọng đan xen lẫn nhau, nhưng cũng còn một chút may mắn, ít nhất là cô vẫn ổn.

Ngay khi họ gặp lại nhau, có lẽ Hứa Tùy cũng không biết, mỗi cử động, ánh mắt bình thường của cô cũng có thể làm trái tim anh rung động, cả ham muốn thể xác nguyên thủy nhất cũng bị cô khơi dậy.

Đến đêm không thể ngủ, thường xuyên phải nhắm mắt vào để tưởng tượng ra hình ảnh của cô như thế nào mới có thể biểu đạt sự xung động trong mình.

Chu Kinh Trạch khi làm việc là như vậy, không bao giờ chịu lộ ra con át chủ bài, làm cái gì cũng đều phải nắm chắc phần thắng, rất kiêu ngạo.

Vì vậy cho nên khi gặp lại Hứa Tùy, anh luôn chậm rãi theo đuổi cô, không chịu thừa nhận.

Cực kỳ thích phân thắng thua.

Nhiều năm như vậy, anh không thể từ bỏ người này.

Sắc mặt Hứa Tùy trở nên sửng sốt, đáy lòng trong nháy mắt hoảng loạn, ngay sau đó lại khôi phục như thường, cô nói: “Là ——”

“Tôi theo đuổi em, không cần em cho phép.” Chu Kinh Trạch ngắt ngang lời cô, ngữ khí trước sau như một, rất bá đạo, trong mắt chỉ có một mình cô.

“Hiện tại là tôi chủ động tìm đến cửa, nhất định sẽ không đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi