TÔ TÔ

Trở lại căn hộ, Ân Tô Tô ném túi quà chứa bộ sườn xám lên ghế sô pha, sau đó ngã xuống, bàng hoàng nhìn lên trần nhà.

Thơ thẩn một hồi, lời nói của Phí Nghi Chu đột nhiên vang vọng bên tai.

"Buổi tối cuối tuần, em và tôi sẽ về nhà gặp bố mẹ và ông nội tôi. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, thứ Hai chúng ta liền đi đăng ký kết hôn."

...

Ân Tô Tô thất thần, từ từ đưa tay lên che trán.

Chủ nhật gặp bố mẹ, thứ Hai đi lãnh chứng.

Khi cô và Phí Nghi Chu nói về thỏa thuận hôn nhân giả cũng không có cảm giác gì nhiều, bây giờ nước đến đầu, cô cảm thấy mọi thứ đặc biệt kỳ diệu.

Thỏa thuận......

Chính xác! Thỏa thuận!

Ân Tô Tô than một tiếng, nghĩ đến đây, cô nhanh chóng ngồi dậy khỏi ghế sô pha, lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ, tìm thấy dãy số ghi chú là "Chị Lương", nhấn nút gọi.

Hai tiếng tút, cuộc gọi kết nối.

"A lô bảo bối của chị." Lương Tịnh mỉm cười, trong giọng nói có chút mờ ám, "Em hẹn hò xong với vị Phí gia kia rồi?"

Mặt Ân Tô Tô nóng lên không thể giải thích được, cô hắng giọng, giả vờ bình tĩnh trước khi trả lời: "Không phải hẹn hò. Phí Nghi Chu đã đưa em đi đặt may một bộ sườn xám trước đó, hôm nay chỉ đi lấy thôi."

Lương Tịnh ồ một tiếng, thuận miệng hỏi: "May ở cửa hàng sườn xám nào?"

Ân Tô Tô nhớ lại trong ba giây: "Hình như tên là 'Ngộ'."

Không ngờ nghe được câu trả lời này, Lương Tịnh vốn luôn có kiến thức rộng rãi lại kinh ngạc đến mức thấp giọng nói: "Ngộ? Chẳng lẽ là 'Ngộ' của ông chủ La Khải Sơn?"

"Hình như vậy." Ân Tô Tô dừng lại, ngạc nhiên trước phản ứng của chị Lương, "Sao thế?"

Lương Tịnh: "La Khải Sơn là nhà thiết kế sườn xám giỏi nhất Trung Quốc. Những chiếc sườn xám hoàn toàn được làm thủ công do ông ấy thiết kế còn đắt hơn thời trang cao cấp, đều có giá bảy con số."

Ân Tô Tô:...

Ân Tô Tô:?!!

Cô đã nghĩ chiếc sườn xám này đắt tiền, nhưng này cũng đắt đến thái quá đi?

Bảy con số, có thể bằng hai căn hộ lớn ở quê cô.

Ân Tô Tô một lần nữa bị sốc trước hào vô nhân đạo của đại công tử Phí gia. Cô cầm điện thoại hóa đá hai giây, đến giây thứ ba, cô nhanh chóng đứng dậy, nhanh nhất có thể nhặt chiếc túi sườn xám mình tiện tay ném bù lăn bù lóc, lấy chiếc sườn xám ra treo thẳng thớm và kính cẩn ở giữa phòng thay đồ.

Nhìn bộ sườn xám giá cao ngất trời này, trong mắt Ân Tô Tô lộ ra vẻ tôn trọng, trong lòng thầm nói: Thực xin lỗi, là tôi có mắt không tròng trì hoãn các hạ rồi.

Lúc này, giọng nói của Lương Tịnh lại từ bên kia ống nghe truyền tới, thở dài: "Kim chủ ba ba ra tay cũng quá hào phóng, em phải trân trọng vào." Dừng một chút, lại có chút tò mò: "Sao Phí Nghi Chu đột nhiên tặng sườn xám cho em?"

Ân Tô Tô bước ra khỏi phòng thay đồ đi vào bếp rót một cốc nước. Nhấp một ngụm rồi nuốt xuống, mới ngập ngừng và thận trọng trả lời: "Anh ấy nói tối chủ nhật muốn dẫn em về nhà."

Lương Tịnh: "..."

Lương Tịnh: "Cho nên đây là chiến bào anh ta tặng em chuẩn bị đi gặp phụ huynh?"

Ân Tô Tô suy nghĩ về lời nói của chị Lương, trả lời: "Chắc vậy."

"Trời ạ." Lương Tịnh quả là người thông minh, ngay lập tức diễn giải sâu hơn thông tin từ sự kiện "gặp phụ huynh": "Sắp đi gặp phụ huynh luôn rồi, ngày kết hôn còn xa nữa sao? Phí Nghi Chu có nói khi nào sẽ kết hôn không?"

Ân Tô Tô ngồi xuống ghế bàn ăn, giơ tay đỡ trán: "Em gọi chị chính là nói chuyện này."

"Ừm?"

"Nếu không có chuyện gì xảy ra, em và Phí Nghi Chu sẽ đi lãnh chứng vào thứ Hai tuần sau." Ân Tô Tô nheo mắt lại, nắm nắm mấy sợi tóc trên đầu, trầm giọng nói: "Trước đó không phải chị đã giúp em soạn một số điều khoản trong thỏa thuận sao? Đã đến lúc đưa vào sử dụng."

Tưởng tượng đến nghệ sĩ nhỏ nhà mình sắp hóa thân thành dâu cả Phí gia, trong lòng Lương Tịnh kêu gào vui sướng. Cô ấy bắt nhịp với Ân Tô Tô, cao hứng nói: "OK! Chị sẽ gửi cho em một tệp điện tử ngay lập tức, chúng ta xem có bổ sung hoặc xóa cái nào không, gọi video trên WeChat đi."

"Được."

*

Ở một góc khác của thành phố, ngay đối diện với ngõ Chương Thụ, dinh thự SINKO, tại sân vườn rộng trên tầng cao nhất của giếng trời.

Một bàn tay mảnh khảnh trắng sứ nhanh chóng vuốt màn hình điện thoại, vài giây sau, chủ nhân bàn tay đó "cạch" một tiếng tắt màn hình, thốt ra một câu chửi bới bằng tiếng Quảng Đông cực kỳ cáu kỉnh.

"Tốn nhiều tiền như vậy mới khuấy động scandal giữa Ân Tô Tô và Khúc Nhạn Thời, cứ thế bị xóa sạch như vậy?" Tần Viện hút một điếu thuốc, đôi môi tô son màu quả mọng cắn đầu thuốc lá đến nhát nhừ, giận dữ mỉm cười đáp lại: "Lợi hại."

Một trợ lý trẻ bên cạnh không ngừng nhìn quanh, lo lắng nói: "Chị Viện, chúng ta vào phòng nói chuyện đi. Ở đây khắp nơi đều có paparazzi. Nếu bị chụp ảnh..."

Trong lòng Tần Viện vốn đã tức anh ách, lại liếc nhìn cô gái da trắng, không kiên nhẫn ngắt lời: "Có paparazzi thì sao? Cách xa như vậy, ai biết chúng ta đang nói gì?"

"Em lo họ chụp ảnh chị đang hút thuốc..." Trợ lý Linda Giang rõ ràng là sợ làm Tần Viện tức giận, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, nghe có vẻ rụt rè: "Chị là đại hoa lạc quan và vui vẻ nhất trong vòng, còn là đại sứ cấm hút thuốc ở Bắc Kinh năm ngoái, nếu như bị chụp ảnh rò rỉ trên mạng, không tốt cho chị đâu."

"Bị chụp ảnh thì sao?" Tần Viện không để ý chút nào, cười lạnh nói: "Tô Nghĩa Đông và đám phóng viên giải trí kia quan hệ không phải tốt nhất sao, bỏ chút tiền xử lý một chút không phải được rồi ư."

Vừa dứt lời, trong nhà liền truyền đến một giọng nam có chút nữ tính, nói: "Vừa tới đã nghe thấy tên tôi, sao tôi lại gặp phải tổ tông ngài chứ?"

Người đại diện Tô Nghĩa Đông đi lên sân thượng, nhìn thấy điếu thuốc Tần Viện đang ngậm trong miệng, sắc mặt đột nhiên thay đổi đầy sợ hãi.

"Ôi bà cô của tôi ơi, đã bảo bao nhiêu lần là không được hút thuốc ở đây, không được hút thuốc ở đây, sao cô không nghe?" Tô Nghĩa Đông sải bước tiến tới, giật điếu thuốc trong miệng Tần Viện, vò nát ném vào thùng rác, tận tình khuyên bảo: "Tháng trước mới có thông báo chính thức cô là đại ngôn cấm hút thuốc, cô không thể cẩn thận hơn được sao?"

"Những paparazzi đó không có thù với chúng ta, có tiền thì chỗ đen có thể viết thành trắng cho anh, sợ cái gì?" Tần Viện cúi người ngồi xuống ghế, lười biếng bắt tréo chân, vẻ mặt đầy kiêu ngạo: "Hơn nữa, dù trời sập cũng sẽ có người đỡ cho tôi."

Tần Viện đang bạo, là cây rụng tiền của Tô Nghĩa Đông, bình thường anh ta cung phụng như tổ tông, không dám công kích cô ta một chút nào.

Nghe vậy, anh ta chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu, ngồi bên cạnh Tần Viện.

Tần Viện liếc nhìn trợ lý rồi sai sử: "Cô là đầu gỗ sao, không có mắt à, còn không đi pha cà phê cho tôi và anh Đông?"

"Vâng vâng được." Cô gái rụt rè cúi đầu, quay người đi vào.

Tần Viện thu hồi ánh mắt chán ghét, cầm thanh dũa móng tay trên bàn lên, chậm rãi chà xát những ngón tay mới dán móng màu da, đột nhiên hỏi người bên cạnh: "Vì sao hot search của Ân Tô Tô và Khúc Nhạn Thời đột nhiên bị rút lại?"

"Chuyện này làm sao tôi biết được?" Tô Nghĩa Đông cũng có chút khó hiểu, anh ta cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: "Lý lịch của Ân Tô Tô rất đơn giản, có lẽ bên Khúc Nhạn Thời tìm người làm."

Tần Viện: "Anh đi liên hệ thêm nhiều tài khoản tiếp thị, tiếp tục khơi dậy chuyện bê bối này lên."

"Lại nữa?" Tô Nghĩa Đông nghe vậy thì kinh ngạc, "Viện Viện của tôi ơi, lúc trước Ân Tô Tô giành được "Phàm độ" là do cô ta may mắn được lão Khương chọn, hoặc vì có người đứng sau chống lưng cho cô ta. Hơn nữa, cho dù chúng ta bỏ Ân Tô Tô sang một bên, Khúc Nhạn Thời cũng chắc chắn không phải là một chiếc đèn cạn dầu. Nếu thực sự chọc anh ta nóng giận, chúng ta sẽ không kiếm được lợi nhuận gì."

Tần Viện trừng mắt ném thanh dũa móng vào mặt Tô Nghĩa Đông, rất tức giận: "Tôi chỉ muốn chỉnh Ân Tô Tô, họ Khúc kia lại nhảy ra xóa hot search, xen vào việc của người khác, tôi còn chưa tính sổ với anh ta! Anh ta dám làm gì tôi!"

"Aiya!" Tô Nghĩa Đông hai tay cầm lấy thanh dũa móng, không dám tức giận với cái cây rụng tiền này, chỉ có thể nhẹ nhàng nói: "Bảo bối, bảo bối Viện Viện của tôi, lời cô nói có chút vô lý rồi. Cô hối lộ paparazzi tung ra những bức ảnh và đoạn video đó, Khúc Nhạn Thời là nam chính trong vụ tai tiếng đó, ai lại thích nhìn thần tượng của mình bị tế lên bảng hot search?"

"Thôi đi, ngành này thế nào ai cũng biết rõ." Tần Viện nói với giọng điệu mỉa mai, "Nam nghệ sĩ gặp phải scandal, hai ngày sau tai tiếng qua đi, vẫn có hàng nghìn fan bạn gái ủng hộ anh ta, nhưng nữ nghệ sĩ thì khác. Chừng nào vụ bê bối này còn tiếp tục lên men, tôi tin chắc mình có thể mượn tay fans của Khúc Nhạn Thời giết chết Ân Tô Tô, khiến danh tiếng cô ta tụt dốc! Đến lúc đó, tôi xem Khương Thành Văn có chọn cô ta làm nữ chính nữa không."

"Được rồi được rồi." Tô Nghĩa Đông trấn an, "Cô và Ân Tô Tô cũng không phải có thâm cừu đại hận gì, làm cô ta bị mắng rồi bôi đen, thế cũng đủ rồi, cô bớt giận lại đi."

"Tôi không nhịn được." Đôi mắt đẹp của Tần Viện tràn đầy tức giận, "Xét về kỹ năng diễn xuất, trình độ và ngoại hình, tôi có chỗ nào thua kém Ân Tô Tô? Một con nhỏ tuyến mười tám, không biết đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì để lấy lòng đạo diễn Khương, tôi không thể không tức giận."

Tô Nghĩa Đông thở dài, bất đắc dĩ: "Cô không chịu nổi Ân Tô Tô, sau này lại tìm cơ hội đối phó với cô ta. Nói chung tôi có một yêu cầu, đừng lại kéo Khúc Nhạn Thời xuống nước. Một khi bên Khúc Nhạn Thời biết là cô động tay động chân, đối với sự phát triển của cô không có lợi gì."

Tần Viện mím môi.

Tô Nghĩa Đông nói không phải không có lý, Khúc Nhạn Thời có địa vị rất cao trong giới, đối với cô ta mà nói đối đầu với anh ta thật sự không có ích lợi gì. Nhưng, chẳng lẽ cứ như vậy buông tha Ân Tô Tô?

Tần Viện cau mày suy nghĩ một lát, sau đó lại nghĩ ra một kế hoạch khác.

Mặt mày Tần Viện chậm rãi giãn ra: "Được thôi. Vụ bê bối kết thúc."

Tô Nghĩa Đông vui mừng khôn xiết, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Tần Viện, thở phào nhẹ nhõm: "Aiya bảo bối Viện Viện của tôi, cuối cùng cũng nghe được lời khuyên của tôi. Đáng khen đáng khen."

Khi hai người đang trò chuyện thì trợ lý Linda Giang từ trong nhà đi ra.

Tần Viện liếc nhìn: "Bảo cô pha cà phê sao lâu như vậy?"

"Xin lỗi chị Viện, hết cà phê hạt rồi nên em vắt một ít nước trái cây..." Linda Giang trầm giọng trả lời, vừa nói vừa cẩn thận đặt hai ly nước cam lên bàn.

"Sàng tới sàng lui, nhìn thấy cô là khó chịu."

"Thực xin lỗi chị..."

"Được rồi được rồi, cả ngày không xin lỗi thì cũng thực xin lỗi." Tần Viện cầm cuốn tạp chí trong tay lên đánh Linda Giang hai cái, "Bảo sao mọi chuyện gần đây toàn xui xẻo, là cô khắc tôi!"

Linda Giang gầy gò, gáy sách đập vào cánh tay, khiến cô ấy đau âm ỉ. Nhưng vì sợ làm Tần Viện càng tức giận, cô ấy cúi đầu, không dám trốn tránh.

Lúc này, điện thoại di động vang lên.

Tần Viện liếc nhìn ID người gọi, sắc mặt hơi thay đổi, ngay sau đó nhấn nút trả lời, trên mặt hiện lên một nụ cười ngọt ngào: "A lô chủ tịch Triệu..."

Tô Nghĩa Đông hắng giọng, liếc nhìn Linda Giang, người đang cứng đờ tại chỗ.

Linda Giang lập tức thức thời tránh đi.

Cô ấy biết chủ tịch Triệu được Tần Viện nhắc tới chính là Triệu Thế Cao, ông ta là chủ tịch của Hoàng Sơn Media.

Ngày nay, giới giải trí trong nước có một câu nói phổ biến là "Bắc Kinh Thượng Hải hỏi FEI Phạn, núi sông bên ngoài có Hoàng Sơn." Điều này đề cập đến tình hình hiện tại trong ngành giải trí đại lục nơi "FEI Phạn Entertainment" và "Hoàng Sơn Media" có quyền lên tiếng tuyệt đối. Không giống như FEI Phạn mới nổi, Hoàng Sơn được coi là công ty giải trí lâu đời nhất trong ngành và là một trong những công ty lãnh đạo có thẩm quyền nhất trong ngành.

Tề Viện là chị cả của Hoàng Sơn Media và có mối quan hệ thân thiết với Triệu Thế Cao.



Mấy phút sau, Tần Viện cúp điện thoại, đứng dậy trở về phòng ngủ thay quần áo, trang điểm.

Tô Nghĩa Đông uống nước trái cây, dựa vào khung cửa hỏi: "Chủ tịch Triệu bảo cô qua?"

"Bọn họ nói tối nay có tiệc tối, mời tôi tham gia." Sắc mặt Tần Viện không được tốt lắm, "Không phải có mấy thương vụ vô cớ muốn chấm dứt hợp đồng với tôi sao, vừa lúc tôi đi hỏi Triệu Thế Cao tình huống rồi giả mù sa mưa."

Tô Nghĩa Đông thở dài: "Tôi bảo cô thường ngày kiềm chế một chút. Nhìn xem, bị chỉnh cũng không biết kẻ thù của mình là ai."

"Dù sao tôi cũng không cần lo không có việc làm." Tần viện tràn đầy tự tin, ngáp một cái, vừa nhìn trước gương kẻ mắt, vừa tiếp tục nói: "Đúng rồi, tôi nhớ mấy ngày trước có kịch bản đưa đến?"

"Hình như vậy." Tô Nghĩa Đông hỏi, "Sao vậy?"

Tần Viện: "Nói với đạo diễn, bộ phim này tôi sẽ nhận."

Tô Nghĩa Đông sửng sốt: "Viện Viện, đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trên màn ảnh nhỏ, chiêu trò lớn như vậy, xác định sẽ không chọn một đạo diễn nổi tiếng khác?"

"Không sao đâu. Nhưng anh phải nói với đối phương rằng tôi có một yêu cầu nhỏ."

"Yêu cầu gì?"

Trên môi cô ta nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Để Ân Tô Tô tới thử diễn một vai."

Tô Nghĩa Đông kinh ngạc: "Cô ghét cô ta đến vậy mà còn muốn giới thiệu cô ta?"

"Cái khác anh không cần xen vào." Tần Viện nói: "Cứ bảo cô ta tới là được."

*

Trăng lặn mặt trời mọc, tám giờ rưỡi sáng hôm sau, trợ lý Hứa Tiểu Phù xin nghỉ, Ân Tô Tô và Lương Tịnh gặp nhau ở cổng chung cư ngõ Chương Thụ.

Ân Tô Tô vẫn trang bị vũ khí đầy đủ như thường lệ, sau khi lên xe của Lương Tịnh, cô tháo khẩu trang và kính râm xuống rồi thuận miệng hỏi: "Đồ đâu?"

"Đây." Lương Tịnh ném một tập tài liệu trong suốt cho cô, "Đọc thử xem."

Ân Tô Tô mở ra, sửng sốt: "Không phải tối qua em bảo chị xóa mấy chục mục sao? Sao vẫn còn nhiều giấy như vậy?"

Trong khi nói, cô rút ra một chồng "Điều khoản thỏa thuận" dày đặc xem từng cái một.

Chỉ trong vài giây, trên trán Ân Tô Tô chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh lớn.

"Đại ngôn xa xỉ hay những bộ phim cấp S thì thôi đi, hai hòn đảo sang trọng? Mười phòng xép ở thủ đô? Hai tòa nhà ở núi Thái Bình?" Mặt cô đầy vạch đen, "Sao chị không bảo Phí Nghi Chu mua nhà hát Opera bang Vienna tặng cho em luôn đi?"

Lương Tịnh liếc nhìn cô, hờn dỗi: "Em có biết 'chồng giả' tương lai của em có bao nhiêu tiền không? Anh ta nói điều kiện tùy em, chị không bảo em đòi chia một nửa tài sản của anh ta đã tận tình tận nghĩa rồi OK?"

Ân Tô Tô có chút xấu hổ, ngập ngừng nói: "Nhưng đòi hỏi như thế này có phải là quá đáng không?"

"Làm ơn đi bảo bối của chị, em có thể tỉnh ra một chút được không?" Lương Tịnh trợn mắt, lòng bàn tay vỗ vào vô lăng, "Mục đích cuộc hôn nhân của hai người là để đối phó với ông nội của Phí Nghi Chu. Thực tế mà nói, chờ Phí lão gia cưỡi hạc đăng tiên một cái là hai người đường ai nấy đi, ai còn quan tâm ai? Quá đáng thì thế nào, sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, nửa đời còn lại em trực tiếp nghỉ hưu sống trong sự giàu có tự do! Cái nào nặng cái nào nhẹ em không phán đoán rõ sao?"

Ân Tô Tô nghe xong suy nghĩ kỹ vài giây rồi chậm rãi gật đầu: "Hình như cũng đúng."

"Đúng chứ!" Lương Tịnh mỉm cười hài lòng, vỗ vai Ân Tô Tô, nói: "Chị nói cho em biết, chị đã đặc biệt nhờ một người bạn luật sư đáng tin cậy soạn bản thỏa thuận này. Lần sau em gặp Phí Nghi Chu, chỉ cần đưa thỏa thuận này cho anh ta yêu cầu anh ta ký tên ấn dấu vân tay, nó sẽ có hiệu lực ngay lập tức."

Ân Tô Tô niêm phong lại tập tài liệu, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nắm chặt tay, cuối cùng quyết định: "Được!"

Trò chuyện một lúc.

Lương Tịnh nổ máy xe.

Ân Tô Tô thắt dây an toàn, lấy điện thoại di động ra lướt Weibo, nói: "Hôm nay em chỉ quay quảng cáo mỹ phẩm thôi phải không?"

"Vốn là như vậy." Lương Tịnh lái xe, "Nhưng chị vừa nhận được điện thoại của Dư Thụ Trì, mời em đi thử vai."

Ân Tô Tô đã nghe nói đến Dư Thụ Trì, một người không tính là đạo diễn nổi tiếng, nhưng cũng có một bộ phim truyền hình nổi tiếng. Vì thế hỏi: "Phim gì, vai gì?"

"Hình như là một bộ phim nơi công sở. Ông ta đã gửi kịch bản và tiểu sử của nhân vật muốn em thử vai vào điện thoại của chị. Em xem trước xem." Lương Tịnh một tay thao tác vài lần rồi đưa qua.

Ân Tô Tô mở tài liệu, tầm mắt quét vài hàng văn bản.

Là một bộ phim công sở, vai diễn nhỏ, không nhiều cảnh nhưng các nhân vật khá duyên dáng.

Ân Tô Tô mỉm cười đồng ý: "Không vấn đề gì."

Sau khi quá trình quay quảng cáo mỹ phẩm kết thúc, Ân Tô Tô và Lương Tịnh cùng nhau ăn trưa rồi chạy đến địa điểm thử vai đã thống nhất.

Đúng hai giờ chiều, hai người đến một khách sạn năm sao ở phía Tây thành phố, đi tới lối vào phòng tổng thống ở phía trên.

Cộc cộc.

Gõ cửa phòng.

Không lâu sau, cánh cửa được mở ra từ bên trong.

Người mở cửa là một thanh niên mặc áo sơ mi trắng, đeo kính, trông trí thức hiền lành, chắc là nhân viên đoàn phim.

"Xin chào." Lương Tịnh lịch sự mỉm cười, "Chúng tôi nhận được lời mời từ đạo diễn Dư đến thử vai."

Người thanh niên bước sang một bên và nói: "Mời vào."

Ân Tô Tô và Lương Tịnh bước vào phòng.

Căn phòng tổng thống này có diện tích hơn 100 mét vuông, đi qua huyền quan là một phòng khách rộng rãi, sáng sủa. Ngồi trên chiếc ghế sô pha bọc da màu nâu đỏ là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác, mái tóc dài vừa phải, chưa cạo râu sạch sẽ, mơ hồ có thể thấy trên cằm có râu xanh nhạt, cả người toát ra một loại suy đồi đầy khí chất văn nghệ.

Đây là Dư Thụ Trì.

Ngoài đạo diễn Dư, trong phòng khách còn có rất nhiều người, nam nữ đều ăn mặc chỉnh tề.

Ân Tô Tô nhạy bén nhận thấy trong số tất cả những người có mặt, có một người phụ nữ đang ngồi trên ghế văn phòng phía sau cửa kính sát sàn, quay lưng về phía mọi người, đang tắm nắng.

Đối phương mặc bộ vest và váy màu tím siêu mùa của Prada, mái tóc xoăn đen lười biếng được kéo ra sau, chỉ bóng lưng đã rất đẹp.

"..." Ân Tô Tô khẽ cau mày, mơ hồ cảm thấy bóng lưng này trông quen quen, nhưng trong chốc lát cô không nhớ được đó là ai.

"Đạo diễn Dư." Lương Tịnh bước tới một cách nồng nhiệt, khách sáo nói: "Tôi và Ân Tô Tô rất vinh dự khi nhận được lời mời thử vai của ngài."

"Đây là nghệ sĩ Ân Tô Tô của chúng tôi." Lương Tịnh giới thiệu với đạo diễn Dư, "Hy vọng đạo diễn Dư chiếu cố nhiều hơn."

Ân Tô Tô mỉm cười gật đầu: "Xin chào đạo diễn Dư."

"Xin chào." Dư Thụ Trì bắt tay Ân Tô Tô, mỉm cười: "Đã nghe nói đến tên cô Ân từ lâu, nổi tiếng không bằng gặp mặt."

"Ngài cứ gọi tôi là Tô Tô là được."

Ân Tô Tô nhìn thấy vẻ kỳ lạ khó thấy trên khuôn mặt của đạo diễn, nhướng mày, cảm thấy trong lòng có một tia nghi hoặc.

Lúc này, Dư Thụ Trì lại lên tiếng. Ông ta hắng giọng nói: "À thì, Tô Tô, cảnh hôm nay là tình tiết then chốt của toàn bộ bộ phim, tôi đặc biệt mời nữ chính đến diễn với cô, để cô có thể dễ tiến vào trạng thái hơn."

"Cảm ơn đạo diễn đã lo lắng." Ân Tô Tô mỉm cười, dừng lại: "Đúng rồi, xin hỏi nữ chính là ai ạ?"

"Là tôi." Một giọng nói phát ra từ phía cửa sổ sát sàn.

Nụ cười trên mặt Ân Tô Tô đột nhiên cứng lại.

Giọng nói này...

Mỹ nữ cao ráo trên ghế văn phòng đứng dậy, đi giày cao gót về phía cô, mặt mày lạnh lùng, trên môi nở nụ cười trêu chọc khiêu khích: "Chào cô Tô Tô. Chia tay ở Florence, đã lâu không gặp."

Nhìn rõ ràng khuôn mặt nữ chính, Lương Tịnh bất giác sững sờ, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

So sánh, phản ứng của Ân Tô Tô bình tĩnh hơn nhiều. Sau một thoáng kinh ngạc, cô cong môi, nhẹ nhàng đáp: "Chào chị Viện."


Lương Tịnh không cho Tần Viện sắc mặt tốt, cũng không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, cô ấy nói với Dư Thụ Trì: "Đạo diễn Dư, mọi người đều đến rồi, chúng ta bắt đầu thử vai thôi. Xin hỏi thử cảnh nào?"

Dư Thụ Trì rõ ràng hơi xấu hổ, dùng sức hắng giọng rồi nói: "Trong cảnh này, nữ chính phát hiện mình đã bị học trò do mình dẫn dắt phản bội, lòng đầy đau buồn và tức giận, liền tát học trò một cái. Sau đó là lời thú nhận của học trò."

Nghe vậy, Lương Tịnh cau mày, buột miệng nói: "Sao có thể diễn kiểu như vậy?"

Trong giọng Dư Thụ Trì có chút ngại ngùng: "Cảnh này yêu cầu diễn viên phải có sức bùng nổ mạnh mẽ và niềm tin, nên chúng tôi dùng cảnh này để đánh giá."

Lương Tịnh tức đến đau đầu, mím môi, nắm lấy cánh tay Ân Tô Tô, hạ giọng nói: "Không thử nữa, đi thôi."

Trước khi Ân Tô Tô kịp nói gì, Tần Viện ở bên kia khẽ cười nhẹ.

"Nghe nói Tô Tô của chúng ta vừa nhận được vai nữ chính trong bộ phim mới của đạo diễn Khương, chúng ta đều biết lão Khương có con mắt độc, Tô Tô nhất định rất có lòng tin cũng có thể chịu đựng gian khổ." Tần Viện cố ý dài giọng nói, nhướng mày: "Nhưng tại sao khi nghe tin sắp thử đóng cảnh tát lại rút lui?"

Ân Tô Tô: "Ai nói tôi rút lui."

"Này!" Lương Tịnh lo lắng, thở dốc nhắc nhở: "Cô ta dùng chiêu khích tướng đó, em đừng để bị lừa."

Ân Tô Tô liếc nhìn Lương Tịnh, nở một nụ cười trấn an, ra hiệu cô ấy tạm thời bình tĩnh lại, sau đó gạt bàn tay đang kẹp chặt cánh tay cô của Lương Tịnh ra, thẳng lưng đi về phía trước.

"Bắt đầu đi."

Dư Thụ Trì hô "action".

Đọc xong thoại.

Trong mắt Tần Viện lóe lên một tia hung ác, cô ta giơ tay, tát thẳng vào mặt Ân Tô Tô----

Chát!. Truyện Hài Hước

Trong chớp mắt, trên đôi má trắng trẻo của Ân Tô Tô xuất hiện vài dấu vân tay màu đỏ tươi.



"..." Lương Tịnh nghiến răng nghiến lợi, tim đau như bị dao đâm.

Ân Tô Tô hoàn toàn đắm chìm vào cốt truyện, tiếp tục diễn.

Một cảnh kết thúc.

Niềm vui trả thù dâng lên trong lòng Tần Viện, nhưng ngoài mặt cô ta thở dài, quay đầu nhìn Dư Thụ Trì, nửa phàn nàn nửa như làm nũng: "Đạo diễn Dư, vừa rồi tôi chưa vào trạng thái, có thể cũng ảnh hưởng Tô Tô phát huy. Chúng ta làm lại lần nữa đi!"

Dư Thụ Trì có chút không đành lòng nhìn đi chỗ khác, lại không dám phản đối Tần Viện: "Được."

Lại một cái tát thật mạnh vào mặt.

Bên trái mặt của Ân Tô Tô đã bị sưng tấy.

"Đủ rồi đủ rồi!" Lương Tịnh không thể chịu đựng được nữa, cắt đứt sự đối đầu giữa hai người, giận dữ nói: "Chị Viện, chị nói chị chưa vào trạng thái, đã vào hai lần rồi. Còn muốn tìm trạng thái bao nhiêu lần nữa?"

Tần Viện rất cao hứng, thản nhiên nhún vai: "Tìm nhiều một chút là có thể tìm được."

Lương Tịnh nghiến răng nghiến lợi, nắm lấy cánh tay Ân Tô Tô, nói: "Chúng tôi không cần vai diễn này nữa, đi thôi."

"Khoan đã."

Trước sự ngạc nhiên của tất cả những người có mặt, Ân Tô Tô không chọn cách trốn thoát trong chật vật.

Cô chỉ bình tĩnh nhìn, thậm chí còn có chút thờ ơ nhìn đại hoa đang bạo trước mặt, sau đó nói: "Nếu chị Viện không tìm được trạng thái của mình, chi bằng tôi diễn cho chị xem thử? Chị là tam kim ảnh hậu, sự chuyên nghiệp và niềm tin của chị chắc chắn phải cao hơn tôi, phải không?"

Tần Viện không ngờ Ân Tô Tô đột nhiên nói ra những lời như vậy, cô ta sửng sốt.

Cô ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một cái tát tát thật mạnh vào mặt.

"Chát!"

"..." Mọi người đều kinh ngạc.

Tần Viện cũng kinh ngạc. Má nóng bừng, cô ta che mặt, không thể tin được, môi mấp máy: "Cô đang làm cái..."

Trước khi nói xong, Ân Tô Tô đã chớp mắt: "Ồ, ngại quá, tôi cũng chưa vào trạng thái."

"Chát!" Một cái tát mạnh hơn giáng xuống, giòn và vang.

"Ân Tô Tô..."

"Chát!"

"Chát!"

"Chát!"

...

Cái miệng lớn liên tiếp bị tát xuống, lòng bàn tay Ân Tô Tô đỏ bừng hoàn toàn.

Tần Viện khi mới ra mắt lập tức nổi tiếng, ở trong ngành mấy năm nay luôn được cổ vũ và ủng hộ, sao phải chịu bất bình như vậy? Cô ta vô cùng tức giận, cố gắng chống trả nhưng bị Ân Tô Tô ngăn lại.

Ân Tô Tô nhìn thẳng vào Tần Viện với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén không nói gì.

Tần Viện bị cô nhìn có chút chột dạ, ngoài mạnh trong yếu mà hạ giọng: "Cô không muốn ở trong vòng này nữa?"

Ân Tô Tô cũng hạ giọng: "Chị cho rằng vì sao tôi muốn thử cảnh tát này?"

Tần Viện sửng sốt.

"Chừa cho mình chút mặt mũi đi." Ân Tô Tô cong môi một cách hờ hững, "Tôi biết tất cả những việc bẩn thỉu mà chị đã làm, đánh chị vài cái xem như đã nhẹ."

"..." Sắc mặt Tần Viện đột nhiên thay đổi.

"Sau này không có việc gì thì đừng kiếm chuyện, nếu không chị phải chịu không chỉ mấy cái tát như vậy đâu." Ân Tô Tô ghé sát vào tai Tần Viện, cực nhẹ giọng: "Đây không phải là uy hiếp, mà là lời khuyên thiện ý."

*

Bước ra khỏi phòng tổng thống, Lương Tịnh theo Ân Tô Tô vào phòng tắm ở sảnh tầng một của khách sạn. Cô ấy lấy trong túi ra một chiếc khăn ướt, nhúng vào nước lạnh rồi nhẹ nhàng đắp lên đôi má sưng đỏ của Ân Tô Tô.

"A!" Ân Tô Tô hít hà vì đau, rụt cổ lại.

"Hóa ra em cũng biết nỗi đau, thấy em nhận nhiều cái tát như vậy, chị cứ ngỡ em làm bằng bê tông cốt thép." Lương Tịnh vừa đau lòng vừa tức giận.

Ân Tô Tô mỉm cười, giả vờ thoải mái và trêu chọc: "Em cố ý để Tần Viện đánh em trước, để em có lý do hợp lý để đánh trả. Chị nhìn cánh tay của chị ta mỏng đến mức chỉ có một tầng xương, gầy như vậy, sức lực cũng không lớn bằng một nửa của em, chị ta đánh em hai lần, em đánh chị ta mười lần, mặt chị ta còn sưng hơn em nhiều."

Lương Tịnh bị cô gái này chọc cười, giơ tay chọc vào trán cô.

Ngay lúc đó, điện thoại di động của Ân Tô Tô reo lên.

Cô lấy điện thoại ra nhìn ID người gọi, mắt chợt giật giật.

Lương Tịnh thò đầu vào, hất cằm với cô, nhỏ giọng nói: "Cẩn thận tai vách mạch rừng, vào trong nghe, đừng gọi xưng hô."

"Ừm." Ân Tô Tô gật đầu, chạy vào phòng trong cùng, hít vào và thở ra, hắng giọng mạnh mẽ, rồi trượt nút trả lời: "A lô."

"Ở đâu vậy?" Một giọng nói phát ra từ ống nghe, lạnh lùng và bình tĩnh.

Mặt Ân Tô Tô nóng lên, lần đầu tiên cô nhận ra họ thật duyên dáng và thân mật khi không thêm xưng hô với nhau qua điện thoại.

Cô thành thật trả lời: "Tôi vừa thử vai cho một bộ phim ở khách sạn Lai Thượng phía Tây thành phố."

"Đúng lúc, tôi ở rất gần em." Phí Nghi Chu ở bên kia ống nghe mỉm cười, "Tôi mua quà cho ông nội, em có tiện đi lấy cùng không?"

Ân Tô Tô suy nghĩ hai giây rồi gật đầu: "Được ạ."

"Xong việc tôi sẽ đón em, mất khoảng một tiếng."

"Được."

Cúp điện thoại.

Phí Nghi Chu cất điện thoại di động, khóe miệng nụ cười nhạt, ra lệnh cho hàng ghế đầu: "A Sinh, đến khách sạn Lai Thượng phía Tây thành phố."

"Vâng." Trần Chí Sinh nhập "Khách sạn Lai Thượng" vào hệ thống định vị ô tô.

Cách nơi họ đang ở 38 km, thời gian lái xe là khoảng 50 phút.

Trần Chí Sinh nhướng mày, nhớ lại câu nói "Tôi ở rất gần em" mà anh ta nghe được từ sếp cách đây vài giây, không khỏi cười thầm.

*

Hiện tại không phải giờ cao điểm, đường sá ở tình trạng tốt, không bị ùn tắc giao thông.

Năm mươi phút sau, chiếc Maybach đen tuyền lái về phía Tây thành phố gần khách sạn Lai Thượng, tấp vào lề.

Phí Nghi Chu ngồi ở ghế sau, nhìn qua cửa sổ xe, một tòa nhà khách sạn chọc trời thời thượng cách đó nửa con phố, thỉnh thoảng có những chiếc xe nổi tiếng ra vào. Anh lặng lẽ nhìn cửa khách sạn, vô thức tìm kiếm bóng dáng quen thuộc đó, với vẻ khẩn trương mà không ai có thể nhìn thấy.

Khi những bóng người trước mặt anh di chuyển xung quanh, anh nhớ lại giấc mơ đêm qua mà không rõ lý do.

Nhân vật chính trong giấc mơ vẫn là Ân Tô Tô.

Cô mặc váy trắng, đứng trên bờ biển rộng mênh mông xanh thẳm, mặc kệ gió biển thổi tung bay mái tóc, mặc kệ sóng hôn lên ngón chân. Đột nhiên, cô quay lại mỉm cười với anh, hỏi anh: "Em là cơn ác mộng của anh sao?"

Phí Nghi Chu trong mộng không trả lời.

Mãi đến lúc này, anh mới chợt nhận ra, cô không phải là cơn ác mộng của anh mà là cơn nghiện ngọt ngào sâu thẳm trong lòng anh.

Anh mong chờ cô một cách mãnh liệt, khao khát cô.

Không biết qua bao lâu, trong tầm mắt của Phí Nghi Chu rốt cục xuất hiện một bóng người, mặc quần bò, áo hoodie trắng, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ thẫm, rõ ràng là một bộ trang phục thường ngày cực kỳ đơn giản, vẫn thu hút sự chú ý trong mắt anh.

Đôi mắt anh tối sầm, nhìn cô đi về phía chiếc Maybach ngoài cửa sổ xe, anh vô thức đưa đôi tay duyên dáng lên chỉnh lại chiếc cà vạt màu xanh đậm trên ngực.

Cuối cùng, cô nắm tay nắm cửa, lên xe, quay trở lại thế giới chỉ thuộc về anh.

Sau khi cô ngồi xuống, Phí Nghi Chu thuận miệng hỏi: "Hôm nay em luôn bận đến bây giờ sao?"

"Cũng xem như vậy." Ân Tô Tô trả lời, tháo kính râm lại không tháo khẩu trang như thường lệ.

Nhưng Phí Nghi Chu nhạy bén đến mức dị thường này, sao có thể thoát khỏi ánh mắt anh.

Anh cẩn thận nhìn khuôn mặt cô, một lúc sau mới bình tĩnh nói: "Tháo khẩu trang ra."

"... Không cần." Ân Tô Tô có vẻ cứng đờ, mỉm cười với anh: "Tôi hơi cảm, sẽ rất tệ nếu lây cho anh và A Sinh."

Nhưng người đàn ông nhìn cô, lại lần nữa bình tĩnh ra lệnh: "Tháo khẩu trang ra."

Lần này, Ân Tô Tô thở dài bất lực, biết mình không thể trái lời.

Cô cúi đầu, từ từ tháo dây đai sau tai, tháo khẩu trang.

Ngay sau đó, bàn tay có đốt ngón tay như ngọc của người đàn ông duỗi ra, nhẹ nhàng không cưỡng lại được ôm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn thanh tú của cô, hơi nâng lên vài phân.

Chỉ trong vài giây, không khí trong xe vô cùng im lặng.

Tim Ân Tô Tô dâng lên trong cổ họng. Nghe thấy mấy chữ văng vẳng bên tai, bình tĩnh lại nhiễm sương lạnh, hỏi: "Ai đánh em?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi