TÔ TÔ

Edit+beta: LQNN203

Nhìn người đàn ông trung niên phong độ, vóc dáng ưu việt cách đó không xa, Ân Tô Tô cảm thấy váng đầu, hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa qua đời ngay tại chỗ trước mặt mọi người.

Cô che mặt khóc không ra nước mắt.

Ngu ngốc. Ngu ngốc.

Chẳng trách cảm thấy diện mạo của ông chú này rất quen thuộc, ngũ quan của Phí Nghi Chu có ba phần giống ông, dáng dấp cũng tương đương, không quen mới là lạ!

Cô......

Vừa rồi cô nói gì với ông cơ?

Chê Phí Nghi Chu không lên mạng, không lướt web, không biết 2333 có nghĩa là gì.

Hàm ý là Phí Nghi Chu đã quá già, cảm xúc quá ổn định, thiếu đi sức sống tuổi trẻ và tinh thần phấn chấn.

Trời ơi.

Cô rốt cuộc đã làm gì, vậy mà ở trước mặt Thái thượng hoàng phàn nàn về con trai ông?

Ân Tô Tô càng nghĩ càng tuyệt vọng, ước gì mình có thể tìm ngay một sợi mì treo cổ lên cành Đông Nam. Thầm nghĩ: Hôm nay còn cần gặp phụ huynh nữa sao? Phí lão gia tử lúc này chắc hẳn đã có ấn tượng sâu với cô, không nói nên lời.

So với Ân Tô Tô đang hoảng loạn thì phản ứng của hai cha con Phí Thiện Thanh và Phí Nghi Chu rất thống nhất. Cả hai người đều điềm tĩnh, khuôn mặt bình thản, đều không thể nhìn thấy quá nhiều thay đổi về mặt cảm xúc.

Giống như một ngọn núi yên tĩnh và hùng vĩ giằng co với một hồ nước tĩnh lặng sâu thăm thẳm.

Không biết qua bao lâu, Phí Thiện Thanh rốt cục mở miệng với vẻ mặt bình thường, nói: "Nhân vật chính tối nay đã tới rồi, nếu bố còn tiếp tục lảng vảng bên ngoài chẳng phải là coi thường khách sao. Đi thôi."

Nói xong, ông thản nhiên vung tay đi về phía chiếc Phantom.

Nhìn thấy bố đi ngang qua, Phí Nghi Chu hơi cụp mắt xuống, cung kính và lễ phép đề nghị: "Bố làm mất đồ gì, con sẽ phái người đi tìm cho bố."

"Không cần." Phí Thiện Thanh thản nhiên xua tay, "Dù sao cũng không phải đồ quan trọng, không đáng giá bao nhiêu tiền. Tuy rằng bố không còn trẻ nữa, có thể có khoảng cách thế hệ, nhưng giữa những chuyện, cái nào nặng cái nào nhẹ bố vẫn có thể cân nhắc rõ ràng."

Ân Tô Tô: "..." Chú Phí ơi, chú đang nói cháu sao?

Ân Tô Tô hổ thẹn che mặt.

Phí Thiện Thanh nói xong, trợ lý Hà đang đợi bên cạnh đưa tay mở cửa, rũ mi cúi đầu chờ ông lên xe.

Sau khi Phí Thiện Thanh ngồi xuống ghế sau, Hà Kiến Cần đẩy nhẹ cánh tay, đóng cửa lại.

Một tiếng "cạch" nhẹ bị bóp nghẹt trong không khí.

Ân Tô Tô xấu hổ đứng một bên, đang dùng ngón chân moi moi dưới đất, khi nhìn thấy lão gia tử bước vào xe, cô vô thức ngẩng đầu lên, liếc nhìn về phía ghế sau, suy nghĩ hai giây, thấp giọng nói với Phí Nghi Chu: "Năm người một xe hơi chật, tôi không lên đâu. Tôi tự lái xe đi theo anh là được."

Phí Nghi Chu nghe được lời này, sắc mặt không thay đổi. Anh chỉ nghiêng đầu nhìn, bình tĩnh ra lệnh cho Hà Kiến Cần bên cạnh: "Anh đi cùng chủ tịch Phí ở xe này."

Ân Tô Tô đứng cạnh Phí Nghi Chu. Nghe anh nói xong, cảm thấy khó hiểu, hơi cau mày: "Sao nghe ý anh, giống như anh không ngồi xe này?"

Ánh mắt Phí Nghi Chu rơi trên mặt cô, ngữ khí bình tĩnh: "Em nói không sai, năm người ngồi trên cùng một chiếc xe quả thực có hơi chật."

Ân Tô Tô chớp mắt, không phản ứng kịp: "Ý anh là?"

Phí Nghi Chu nói: "Cho nên tôi ngồi xe em."

Ân Tô Tô: "..."

Ân Tô Tô ngạc nhiên, một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống trán cô. Cô không khỏi liếc nhìn hàng ghế sau của chiếc Rolls-Royce.

Cửa sổ xe màu đen tuyền được nâng lên hoàn toàn, một mặt được làm bằng chất liệu chống đạn, khi người ta đứng bên ngoài nhìn vào trong xe thì tối tăm đến mức không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Sợ lão gia tử nhìn cô qua cửa sổ, lưng cô thẳng tắp như đang đối mặt với kẻ thù đáng gờm, trên môi luôn nở nụ cười chuyên nghiệp của một tiểu thư đoan trang. Cô mím môi, trầm giọng nói: "Tốt nhất là anh nên đi cùng bố anh đi, năm người thì chật, nhưng bốn người vẫn được."

Phí Nghi Chu lặng lẽ nhìn cô, đáp: "Nhưng ba người sẽ rộng rãi hơn."

Ân Tô Tô cảm thấy vị Thái tử gia này có lúc thiếu căn gân nên không khỏi mở to mắt nhỏ giọng nói: "Nếu anh không ngồi cùng bố anh, lỡ như ông ấy tưởng anh có vợ quên bố thì làm sao? Liệu ông ấy sẽ không thích tôi không?"

Phí Nghi Chu trầm mặc hai giây, mới đáp: "Bố tôi là người trưởng thành, suy nghĩ và hành vi đều rất chín chắn, sẽ không ấu trĩ như vậy."

"Nhưng..." Ân Tô Tô lẩm bẩm trong miệng, vẫn do dự.

Lúc này cảm thấy bàn tay trái đang rũ bên người bị một lực nào đó nhẹ nhàng quấn lấy.

Ân Tô Tô rất ngạc nhiên, xét thấy lão gia tử đang ở trong xe, cô không dám thân mật quá mức trước mặt trưởng bối, cảm thấy bất an, theo phản xạ muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Phí Nghi Chu.

Nhưng những ngón tay của người đàn ông đã nắm chặt, những đốt ngón tay mảnh khảnh như ngọc của anh trói chặt tay cô. Cái chạm ấy thật ấm áp và mạnh mẽ, thêm một chút dịu dàng không thể cưỡng lại được.

Vẻ mặt Phí Nghi Chu bình tĩnh, dưới ánh mắt bối rối của Ân Tô Tô, anh nắm tay cô đi thẳng đến cửa sổ ghế sau chiếc Phantom.

Ân Tô Tô sững sờ, một dấu chấm hỏi hiện lên trên trán cô.

Sau đó, Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Con và Tô Tô cùng ngồi xe cô ấy ạ."

Bên trong cửa sổ ô tô tối om im lặng một lúc, một lúc sau mới có một giọng nói vang lên đáp: "Biết rồi."

Ân Tô Tô đang đứng trước mặt lão gia tử, nên tất nhiên không thể làm như câm được. Cô là người văn minh hiểu lễ nên thầm hắng giọng. Nói một cách nhẹ nhàng và lịch sự: "Chú Phí, chúng cháu xin phép ạ."

"Ừ." Phí Thiện Thanh ngồi trong xe đáp lại, không hiện chút vui mừng hay tức giận.

Động cơ khởi động.

Chiếc Rolls-Royce Phantom lặng lẽ lái dọc con đường vài mét rồi rẽ vào một đại lộ rợp bóng cây.

Ân Tô Tô đưa Phí Nghi Chu tới xe của cô.

"Ừm... Để tôi nói rõ trước nhé, xe của tôi không thể so sánh được với những chiếc xe sang trọng đó của anh." Một tia xấu hổ lặng lẽ lan ra từ tận đáy lòng. Mặt Ân Tô Tô hơi nóng lên, cô hắng giọng giả vờ bình tĩnh, nâng cằm nói: "Nhưng, bây giờ dù anh không thích cũng không thể làm gì được. Xe của anh đã chạy đi rồi, chỉ có thể chịu khó ngồi xe của tôi."

Phí Nghi Chu nhìn cô, thấy cằm dưới nhỏ nhắn của cô vô thức hơi nâng lên, lập tức hiểu được chút cảm xúc nội tâm của cô.

Anh không nói nhiều, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi chân dài đi thẳng đến cửa ghế lái.

Ân Tô Tô thấy thế sững sờ, buột miệng: "Anh làm gì vậy?"

Phí Nghi Chu nói: "Lái xe."

"Không cần không cần. Anh ngồi ghế sau hoặc ghế lái phụ đi, tôi sẽ lái." Ân Tô Tô sợ đến mức lao tới, chắn trước mặt Phí Nghi Chu.

Với thân phận và địa vị của anh, sao cô dám để anh làm tài xế cho mình.

Thân hình cô gái mảnh khảnh, uyển chuyển, đột nhiên lao tới, giống như một con sóc tinh nghịch và ngây thơ trong rừng. Phí Nghi Chu không kịp chuẩn bị, sợ cơ thể đụng trúng cô nên vô thức lùi lại nửa bước như một quý ông, cảnh tượng khá buồn cười.

Thấy chỗ trống đã được nhường, Ân Tô Tô nhanh chóng mở cửa xe và ngồi vào ghế lái, không cho anh cơ hội chiếm lấy tổ chim tu hú.

Động tác uyển chuyển, lưu loát liền mạch, tốc độ nhanh như chớp.

"..." Trong mắt Phí Nghi Chu có phần bất đắc dĩ, giơ tay giữ cửa xe, rũ mắt nhìn cô: "Thành thật mà nói, để một cô gái xinh đẹp lái xe cho tôi, thật sự làm khó tôi."

Ân Tô Tô nghẹn ngào, tự hỏi có thể nói chút đạo lý không, rốt cuộc ai làm ai khó xử?

"Anh biết xe của tôi là xe gì không?" Cô ngước lên nhìn anh, mỉm cười hỏi.



Phí Nghi Chu trả lời: "Mercedes-Benz."

"Anh đã bao giờ lái một chiếc xe như thế này chưa?" Cô lại hỏi.

"Chưa." Phí Nghi Chu lại trả lời.

"Vậy anh có biết xe của tôi là Mercedes-Benz CLA, một trong những mẫu xe rẻ nhất của Mercedes-Benz. Xét về tính thực dụng thì nó là xe dành cho nữ, mô hình nhỏ gọn, không gian thân xe chặt chẽ, được bán với giá hơn ba trăm nghìn tệ." Ân Tô Tô nói rất bình tĩnh.

Mặt Phí Nghi Chu hơi cứng khi nghe vậy. Anh thực sự không hiểu cô nói gì.

Ân Tô Tô chớp mắt, đúng như dự đoán: "Anh không biết phải không?"

Phí Nghi Chu bình tĩnh lắc đầu.

Sau đó Ân Tô Tô lại mỉm cười, nói một cách bình tĩnh nhất có thể: "Thưa vị tiên sinh này, thực ra, đối với những người bình thường như chúng tôi, một chiếc Mercedes-Benz giá ba trăm ngàn tệ khi lái ra ngoài đã rất có mặt mũi rồi. Nhưng đối với anh, chưa bao giờ nhìn thấy hay nghe nói. Bởi vì trong thế giới anh sinh ra và lớn lên, anh khó có thể tiếp xúc được với một chiếc xe tầm giá này."

Phí Nghi Chu nghe cô nói như vậy, ánh mắt đột nhiên tối sầm như hoàng hôn. Im lặng một lúc, anh không nài nỉ nữa mà xoay người đi về phía ghế lái phụ. Mở cửa bước vào xe.

Không gian nội thất của Mercedes-Benz CLA quả thực rất chặt chẽ. Phí Nghi Chu cao 1m9 ngồi vào, đầu gần như chạm vào nóc xe, đôi chân thon lạ thường không có chỗ đặt.

Nhưng khuôn mặt anh vẫn như thường, đường nét lông mày tự phụ mà bình thản, không hề lộ ra một chút chán ghét hay khó chịu nào. Tay phải kéo dây an toàn, vòng qua eo bụng, thắt chặt.

"Xin mời quý hành khách này thắt chặt dây an toàn, chúng ta phải khởi hành." Ân Tô Tô đóng vai một tài xế chuyên nghiệp, cong môi về phía anh, nổ máy.

Trong xe yên tĩnh một lúc.

Đột nhiên, Phí Nghi Chu nhìn thẳng về phía trước, đột nhiên nói: "Những lời em vừa nói, chắc hẳn không phải chỉ muốn nói với tôi về chiếc xe này."

Mắt Ân Tô Tô hơi lóe lên, nhưng cô không trả lời.

Phí Nghi Chu lúc này mới quay đầu nhìn cô, hơi nhíu mày, trầm giọng nói: "Em muốn biểu đạt điều gì?"

Ân Tô Tô cầm vô lăng CLA bằng cả hai tay, không nhìn anh, một lúc sau, cô mỉm cười nói: "Tôi chỉ muốn nói với anh rằng trên đời này, loại người nào lái loại xe gì đều là đã định, chênh lệch địa vị lớn, không có cách miễn cưỡng sánh đôi, nếu không đối với hai bên đều không tốt."

Phí Nghi Chu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt không hề rời khỏi cô. Nói: "Em là đang nói xe, hay mượn xe để nói người?"

Ân Tô Tô nhướng mày, bỡn cợt phì một tiếng: "Tiên sinh, ngài cất nhắc tôi quá rồi. Tôi chỉ là một nghệ sĩ nhỏ tốt nghiệp trường điện ảnh, mượn xe nói người? Tôi không có hàm ý sâu xa và nền tảng văn học như vậy."

Vài tiếng chim hót xẹt qua bầu trời.

Phí Nghi Chu chậm rãi thu hồi ánh mắt, tùy ý dùng ngón trỏ gõ nhẹ trán, ánh mắt trầm mặc không nói nữa, không biết đang suy nghĩ gì.

*

Nhà tổ của Phí gia nằm trên sườn núi Giao Kim ở ngoại ô phía Tây Bắc Kinh.

Những chức sắc bình dân và những gia đình giàu có thường chọn xây dựng nơi ở của mình trên đỉnh núi vì họ thích tận hưởng cảm giác đứng trên mây với muôn loài chúng sinh dưới chân. Phí gia thì không như vậy.

Tương truyền, việc xây dựng ngôi nhà tổ này là do một thầy phong thủy nào đó hướng dẫn, nó được bao bọc bởi núi sông, lưng tựa có nền móng, có thể bảo vệ tổ tiên và con cháu qua nhiều thế hệ mai sau.

Khi chiếc Rolls-Royce màu đen lái vào đại lộ, những cây tùng bách cao chót vót dường như bị một bàn tay khổng lồ vô hình đẩy sang một bên, khung cảnh mở ra.

Đây là một khu vườn kiểu Trung Quốc có diện tích hơn mười nghìn mét vuông, trong thời kỳ quân chủ phong kiến, ngói lưu ly là vật dụng đặc biệt dành cho hoàng gia. Bây giờ thời gian đã thay đổi thế giới, ở thời hiện đại, nó là vẫn là sự lựa chọn tốt nhất để các gia tộc xa hoa bậc nhất thể hiện thân phận của mình.

Khi mặt trời lặn, những viên ngói lưu ly phản chiếu ánh sáng đầy màu sắc dưới ánh mặt trời, giống như những viên đá thiêng mà Nữ Oa để lại khi vá trời.

Trên ban công lộ thiên rộng rãi thoáng đãng của biệt thự sân vườn ba tầng, có bóng dáng ba tuấn nam mỹ nữ đang đứng, khí chất tao nhã quý phái tỏa sáng rực rỡ.

"Này này này, tới rồi, tới rồi!"

Cô gái lên tiếng mặc một bộ váy cao cấp nổi tiếng, mái tóc đen dài được buộc thành một búi nữ sau đầu, đi bốt da cừu, tay cầm chiếc kính viễn vọng mới nhất, cô ấy ngạc nhiên và phấn khích, "Em nhìn thấy chiếc Phantom của anh cả lái vào rồi!"

"Đâu? Đâu? Em cũng xem!" Người thanh niên trả lời câu này chỉ mới hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, đúng là độ tuổi hăng hái phản nghịch, mái tóc đen ngắn vốn có đã được nhuộm thành một kiểu màu nâu nhạt thời thượng, còn uốn xoăn, kết hợp với sản phẩm mới in hình ngựa vằn của Dior, thoạt nhìn người ta sẽ nghĩ đây là người mẫu thời thượng trình diễn tại Tuần lễ thời trang Milan.

Thấy Phí Văn Mạn không để ý tới mình, Phí Vân Lãng gấp không chịu được. Anh ta đưa tay ra, trực tiếp chộp lấy kính viễn vọng, giơ lên ​​sống mũi, nhìn ra ngoài cánh cổng sắt rèn.

Quả nhiên, lính đánh thuê trước cửa đã mở cửa, chiếc Phantom lái thẳng vào sân mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Phí Vân Lãng nghiêm túc nhìn một lúc, đột nhiên kêu lên: "A!"

Phí Văn Mạn vội vàng tới gần: "Sao vậy? Sao vậy? Có nhìn thấy bạn gái của anh cả không?"

"Không. Em thấy trợ lý Hà. Chậc, tiểu tử này lại đổi kiểu tóc rồi, chưa kể còn rất đẹp trai."

"... Em thiếu đòn phải không?" Vẻ mặt lục tiểu thư thất vọng, kiêu ngạo khoanh tay trước ngực, "Thấy Hà Kiến Cần thì có gì mới lạ, làm ầm ĩ như vậy."

"Ồ, thư ký Hà xuống xe, đi vòng ra ghế sau mở cửa..." Thất thiếu gia tự giác trở thành người dẫn chương trình trực tiếp.

Anh ta hoàn toàn tập trung, nhìn chằm chằm vào cửa ghế sau, chờ đợi người anh cả anh minh mạnh mẽ nhà mình xuất hiện cùng với người chị dâu bí ẩn.

Lúc này, Phí Văn Phạn ở một bên khẽ khịt mũi, không ngước mắt lên, vừa tiếp tục trò chuyện điện thoại với nữ diễn viên Hollywood về các vì sao và đại dương, vừa chậm rãi trêu chọc: "Xem cái tính chưa hiểu sự đời của hai đứa đi, không phải chỉ là chị dâu thôi sao, chờ lát nữa vào bữa tối là được gặp. Còn đến nỗi lấy kính viễn vọng ngồi canh trước ở đây?"

Phí Văn Mạn nghiêng người liếc anh ta một cái, dùng giọng điệu đặc biệt hằn học nói: "Ngài đang khoe khoang cái gì đây?"

Phí Văn Phạn nhướng mày: "Trong các anh chị em, anh cả đã dẫn chị dâu đến cho anh gặp trước. Là người duy nhất được diện kiến chị dâu, anh lên mặt một chút thì làm sao? Em ghen tị à? Hâm mộ? Ghét?"

Phí Văn Mạn xấu hổ đến mức lười để ý đến người anh tư trẻ con này, trợn mắt nói cho có lệ: "Được rồi được rồi, anh cả yêu anh nhất, anh là hạt dẻ cười tâm can bảo bối của anh cả."

Phí Văn Phạn hơi nâng đôi vai rộng của mình lên, lộ ra nụ cười khá tự mãn và cực kỳ phóng túng.

Lúc này, Phí Văn Mạn thấy Phí Vân Lãng đã lâu không nói gì, liền không kiên nhẫn đánh anh ta, cao giọng thúc giục: "Không phải là phát sóng trực tiếp sao? Em nói gì đi, có thấy anh cả và chị dâu sắp cưới không?"

"Đừng gấp, sẽ sớm ra khỏi xe thôi..."

Phí Vân Lãng lẩm bẩm, cố gắng chớp mắt tập trung, sợ bỏ lỡ buổi gặp mặt thiêng liêng đầu tiên với chị dâu.

Nhưng điều mà thất thiếu gia không bao giờ ngờ tới là người bước ra khỏi ghế sau chiếc Rolls-Royce không phải là người anh cả mà mình ngưỡng mộ và kính trọng nhất, cũng không phải là người chị dâu bị đồn hại nước hại dân.

Mà là người bố thân yêu của họ, ông Phí Thiện Thanh.

Thấy lão gia tử không nhanh không chậm bước ra khỏi xe. Sau khi đứng yên, ông hơi giơ tay chỉnh lại quần áo, ánh mắt vô tình liếc nhìn, trùng hợp đụng phải ánh mắt thất thiếu gia trong kính viễn vọng.

Phí Vân Lãng:......

Sắc mặt Phí Thiện Thanh vô cảm, đôi mắt hình viên đạn lạnh lùng, dùng ánh mắt nói: Chờ lát nữa bố xử lý con thế nào.

"Ôi mẹ kiếp! Sao lại là bố!" Thất thiếu gia sợ đến run cả tay, vội vàng tháo kính viễn vọng xuống, ba bước thành hai bước, nhanh chóng lẩn vào góc khuất ẩn nấp.

Bộ dạng quái đản này khiến lục tiểu thư và tứ thiếu gia bật cười.

Phải mất vài giây Phí Văn Mạn mới cười đủ. Cô ấy giơ tay lau nước mắt vì cười, thở hổn hển nói: "Chị nói cho em biết, chuyện mấy con sư tử của em bố vẫn chưa nguôi giận đâu, mấy ngày nay lo mà kẹp chặt cái đuôi lại đi, cẩn thận bị xử."

Thất thiếu gia nhà họ Phí, khuôn mặt tuấn tú xuất chúng rầu rĩ như mướp đắng, thở dài: "Hứ, tất cả đều do anh cả, đột nhiên nói có bạn gái, muốn kết hôn, làm em đặc biệt tò mò về Ân Tô Tô đó. Nếu không phải vì muốn gặp chị ấy, em đã trốn rất kỹ ở Dubai rồi, mới không quay về tìm mắng."

Không lâu sau, tứ thiếu gia đang bận rộn với sự nghiệp nghệ thuật đột nhiên nhướng mày, khó hiểu nói: "Kỳ lạ, sao lại có xe trẻ nhỏ chạy về phía nhà chúng ta?"

Phí Văn Mạn ngước mắt lên quan sát. Nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz CLA màu trắng đi theo chiếc Rolls-Royce, cũng lái xe qua cổng sắt, thản nhiên nói: "Nghe ông nội nói mấy ngày nay ở sân sau có mấy căn nhà đang kiểm tra an toàn, chắc là đội kiểm tra xây dựng thôi."

Ba người cũng không coi trọng chiếc Mercedes nhỏ, tiếp tục uống cà phê trò chuyện.

Tuy nhiên, chiếc Mercedes-Benz không đi ra sân sau mà dừng ngay trước sân.

Ba người chú ý tới, đều khó hiểu. Ngay sau đó, cửa ghế lái phụ và cửa tài xế lần lượt mở ra, người đàn ông uy nghiêm mặc bộ vest màu xanh đậm, cùng một thân ảnh mảnh khảnh trong bộ sườn xám sọc đen, động tác lần lượt lọt vào tầm mắt họ.

Ba người: "..."



Phí Vân Lãng phun ngụm cà phê ra, nói: "Chị sáu, chị nói đây là đội kiểm tra xây dựng sao?"

Phí Văn Mạn vẻ mặt kinh ngạc, che miệng: "Không ngờ anh cả lại nhàn nhã như vậy, đột nhiên mua xe cho một đứa nhỏ về lái."

"Ai nói với em đây là xe của anh cả?" Phí Văn Phạn uể oải trả lời.

Phí Văn Mạn có vẻ bối rối.

"Không thấy anh cả từ ghế phụ bước ra sao." Phí Văn Phạn nói: "Đây rõ ràng là xe của chị dâu tương lai của chúng ta."

Nghe xong lời này, vẻ mặt Phí Vân Lãng bỗng nhiên có chút ngơ ngác. Anh ta ngạc nhiên hỏi: "Chị dâu của chúng ta không phải là người làm văn nghệ sao? Đại minh tinh thời nay khiêm tốn như vậy?"

"Đại minh tinh?" Phí Văn Phạn liếc nhìn anh ta và nói, "Em chưa từng nghe đến Ân Tô Tô à?"

Thất thiếu gia nói rất ngu ngơ: "Chưa ạ, sao vậy anh?"

Phí Văn Phạn cho biết: "Đúng là chị dâu của chúng ta là một nhà văn nghệ, nhưng chị ấy không phải là đại minh tinh. Chị ấy chỉ đóng một vài bộ web drama và phim chiếu mạng trong 5 năm kể từ khi ra mắt. Chị ấy có nhà riêng ở Bắc Kinh, ước tính phần lớn thu nhập của chị ấy đều được dùng để trả tiền mua nhà."

"Hả?" Phí Văn Mạn cau mày, trong lòng cô gái tràn ngập thương cảm, không thể khống chế được, "Chị dâu tương lai của chúng ta thật là truyền cảm hứng."

"Được rồi, đừng có trách trời thương dân, đã là chị dâu của em còn đáng thương cái gì, không biết chị ấy lợi hại bao nhiêu đâu." Phí Văn Phạn giơ tay, khoát vai em trai và em gái mình, nói: "Anh hai và chị ba đều chưa về nước, lão ngũ hôm nay còn bốn ca phẫu thuật, trong số anh chị em chỉ có ba chúng ta giữ thể diện cho anh cả. Lên tinh thần hết nào, đi, xuống nhà gặp chị dâu."

Ở đầu kia của sân, Ân Tô Tô không biết rằng cô đã bị ba người thợ da* bí mật theo dõi một lúc.

*Thành ngữ "Ba anh thợ da vượt xa Gia Cát Lượng hoặc tam ngu thành hiền", ý chỉ trí tuệ tập thể bao giờ cũng sáng suốt hơn cá nhân, dù cá nhân đó tài giỏi đến mấy.

Sau khi CLA dừng lại, Phí Nghi Chu xuống xe trước, sau đó đi vòng sang bên ghế lái, mở cửa, lịch sự mỉm cười, đưa tay phải ra, đích thân dắt cô ra khỏi xe.

Ân Tô Tô sững sờ một lúc, nhưng nhanh chóng tỉnh táo trở lại. Cô cởi áo khoác, lộ ra bộ sườn xám hoa văn sẫm màu vừa vặn bên trong, nhẹ nhàng quay sang Phí Nghi Chu, đặt tay vào lòng bàn tay anh.

Một cặp đôi đẹp xuất hiện cùng nhau.

Đúng lúc này, một ông lão mặc áo dài kiểu Tôn Trung Sơn chậm rãi đi tới trước mặt hai người, cười nói: "Đại thiếu gia, Ân tiểu thư, lão tiên sinh từ chiều đã nhắc hai người suốt, mau cùng tôi vào thôi ạ."

Phí Nghi Chu khẽ gật đầu đi theo ông lão với Ân Tô Tô.

Ân Tô Tô dù sao cũng là một diễn viên, dù lo lắng đến mức sắp nôn nhưng cô trông vẫn điềm tĩnh, thanh lịch, tự tin và hào phóng.

Chỉ có lòng bàn tay đẫm mồ hôi mới bộc lộ sự hoảng loạn trong thế giới nội tâm.

"Đừng lo lắng." Đột nhiên, một âm thanh ba chữ rất nhẹ nhàng lọt vào tai.

Mắt Ân Tô Tô khẽ co giật, cô vô thức ngẩng đầu lên.

Phí Nghi Chu bình tĩnh nhìn về phía trước, quai hàm thả lỏng nhẹ nhàng, bình tĩnh nói: "Lần trước trong bữa cơm của Chu gia ở núi Thái Bình, ông nội rất hài lòng với em, đã sớm đánh tiếng với bố mẹ tôi rồi."

Ân Tô Tô lúc này máu sôi, tim đập thình thịch, sau khi nghe những lời anh nói, cô muốn pha trò để làm sôi động bầu không khí nhằm chuyển hướng cảm xúc của mình. Cho nên cũng không biết chuyện gì xảy ra, liền nói: "Ông nội nói gì với họ, chẳng lẽ là dặn dò, bảo họ không được viết séc ném trước mặt tôi yêu cầu tôi rời khỏi anh?"

Cô nhớ lại bộ phim truyền hình cẩu huyết mà cô từng xem trước đây.

Phu nhân nhà giàu coi thường nữ chính xuất thân thấp hèn, viết một tấm séc khổng lồ để nữ chính rời bỏ nam chính.

Nữ chính rất dũng cảm xé tờ tiền, trầm giọng nói: "Tôi không cần tiền của bà, tôi yêu con người anh ấy."

Ân Tô Tô thích thú với những tưởng tượng khác nhau trong đầu đến mức muốn bật cười, nhưng cô kìm lại rồi nói: "Nhưng thời đại này ai lại phát séc? Chuyển khoản trực tiếp số tiền lớn vào ngân hàng mới tiện lợi."

Phí Nghi Chu nghe vậy nhếch môi, liếc nhìn cô, nói: "Vậy em muốn nhận séc hay chuyển khoản?"

Ân Tô Tô nghẹn ngào, sau đó cô nhìn thẳng, nói với giọng nghiêm túc và nguyên tắc nhất: "Đừng lo, nếu tôi đã nhận lợi ích của anh, tất nhiên tôi sẽ chỉ làm việc cho anh. Ngay cả khi bố mẹ anh thực sự lấy tiền đập tôi, tôi cũng sẽ mặt dày nói nhất định phải cùng Ngưng Ngưng nhà ta ở bên nhau."

Phí Nghi Chu nhìn dáng vẻ trung thành và dũng cảm của cô gái này, chỉ thiếu nữa bắt chước Nhạc Phi, khắc chữ "Trung thành phụng quốc" trên lưng, không khỏi cong khóe miệng, lười biếng nói: "Tiểu thư Ân Tô Tô không hề dao động trước sự giàu có và quyền lực, đức tính cao cả này, thực sự làm tôi cảm động."

Ân Tô Tô được khen đến chột dạ, cười khô khan: "Nên làm, nên làm."

Phí Nghi Chu: "Nhưng mà nói, hôm nay dù bố mẹ tôi có đưa séc hay chuyển khoản cho em thì em cũng phải nhận."

Ân Tô Tô nghe vậy, ngơ ngác, hỏi một cách ngu ngốc: "Anh muốn tôi nhận phí chia tay. Ý anh là gì? Anh không cưới tôi nữa?"

Tâm trạng Phí Nghi Chu rất tốt, cong khóe miệng mỉm cười, ân cần trả lời vấn đề của cô: "Ông nội đã đặc biệt nhắc nhở bố mẹ tôi, đừng quên chuẩn bị quà gặp mặt cho em. Nếu không có gì bất ngờ thì quà gặp mặt họ cho em hẳn là phong bì đỏ."

*

Quản gia dẫn đường, Ân Tô Tô nắm lấy cánh tay Phí Nghi Chu, khóe mắt không thể không nhìn xung quanh trên đường đi.

Không hiểu sao trong đầu lại nhớ đến một đoạn trong "Hồng Lâu Mộng":

"Giả bất giả, bạch ngọc vi đường kim tác mã. Cung A Bàng, ba trăm dặm, không thể chứa nổi lịch sử Kim Lăng. Đông Hải khuyết thiếu giường bạch ngọc, Long Vương mời đến Kim Lăng vương. Phong niên hảo đại tuyết, trân châu như thổ kim như thiết."*

*Đoạn văn trên được viết từ bốn gia tộc lớn trong "Hồng lâu mộng" lần lượt là Giả, Sử, Vương, Tiết.

Trong Hồng Lâu Mộng có bốn gia tộc lớn, bây giờ khi bước vào nhà tổ của Phí gia, cô mới hiểu thế nào là một danh môn vọng tộc kiểu Trung Hoa ngoài đời thực.

Ân Tô Tô từng đến tham quan cung vương phủ, nghe hướng dẫn viên nói rằng phòng ngủ của Hòa Thân* có tám cây cột gỗ vàng trị giá hơn hai tỷ, mà sảnh chính của nhà tổ Phí gia, những rường cột chạm khắc cổ, thế mà cũng có những cây cột vàng như vậy.

*Hoà Thân là trọng thần được vua Càn Long tín nhiệm bởi tài xu nịnh hơn người, ông còn được biết đến như một đại tham quan nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Tổng số của cải mà Hòa Thân tham ô bằng mười lăm năm thu nhập của quốc khố cộng lại. (Nguồn dembuon.vn)

Dù đã chuẩn bị tinh thần đến đâu, lúc này Ân Tô Tô vẫn bị choáng ngợp trước sự hoành tráng của sảnh chính.

Trên chiếc ghế sô pha kiểu Trung Quốc, ngồi giữa là Phí lão tiên sinh, ông nội Phí Dự Chân, ngồi bên trái ông nội Phí là Phí Thiện Thanh, người đi lòng vòng tìm nhẫn gặp Ân Tô Tô cách đây không lâu.

Hai vị trưởng bối đều có vẻ mặt thoải mái, nhìn đôi trẻ nhẹ nhàng đi về phía mình.

Ngay khi Ân Tô Tô đang lặng lẽ quay lại, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của mẹ Phí Nghi Chu, một giọng nữ trong trẻo và nhã nhặn vang lên từ phía sau.

Giọng nói dịu dàng mỉm cười nói: "Hôm nay dì Nguyễn của con vốn hẹn mẹ chơi mạt chược, mẹ nói A Ngưng nhà ta sẽ dẫn con dâu về cho mẹ, dì thật sự rất vui, nói chuyện điện thoại với mẹ cả buổi, hỏi thăm chuyện này chuyện nọ, mẹ mới cúp máy xong."

Ân Tô Tô nghe tiếng, quay lại.

Nhìn thấy một người phụ nữ mặc một chiếc váy gấm trơn, khoác chiếc khăn choàng thêu Tứ Xuyên sẫm màu đang mỉm cười bước về phía họ. Ung dung thanh lịch, tao nhã muôn phần.

Ánh mắt Phí Nghi Chu dịu dàng vài phần, cong môi cười: "Mẹ."

Mẹ Phí, Thân Thái Lệ mỉm cười gật đầu. Khẽ đảo mắt sang cô gái trẻ bên cạnh Phí Nghi Chu, lặng lẽ nhìn cô.

Ân Tô Tô càng trở nên lo lắng hơn. Thấy mẹ Phí đang nhìn mình, cô vội vàng mỉm cười ngoan ngoãn chào: "Cháu chào dì."

Thân Thái Lệ vẫn nở nụ cười trên môi, nhưng trong mắt lại có một tia không rõ ý, bà gật đầu đáp lại Ân Tô Tô, ngồi bên cạnh Phí Thiện Thanh.

Ngay sau đó, Phí Nghi Chu nắm tay Ân Tô Tô dẫn cô đến gặp một số trưởng bối.

Lúc này, tim Ân Tô Tô như thắt lại trong cổ họng, hoàn toàn là một hành động phản xạ có điều kiện, trở tay nắm lấy bàn tay to mạnh mẽ kia.

Những ngón tay đan với anh.

Sau đó, cô nghe thấy người đàn ông đứng bên cạnh khẽ hé đôi môi mỏng, dùng phong thái bình tĩnh, dịu dàng và vô cùng trịnh trọng giới thiệu: "Ông nội, bố, mẹ, đây là Ân Tô Tô. Con đã yêu cô ấy nhiều năm, xem cô ấy là người duy nhất trên đời này, bất kể tương lai có ra sao, nhất định phải sánh đôi."

"..." Tim Ân Tô Tô đột nhiên run lên.

Có lẽ cô đa tình, Ân Tô Tô có suy đoán vô lý, nhưng cô cảm thấy lời nói của Phí Nghi Chu là dành cho ba vị trưởng bối cũng như cho cô.

Cách đây vài phút, cô đang ngồi trên chiếc Mercedes-Benz CLA và có bài phát biểu hùng hồn cho rằng "chênh lệch địa vị lớn, không có cách miễn cưỡng sánh đôi".

Nhưng người đàn ông này trước mặt tất cả trưởng bối và cô lại thẳng thắn nói rằng "bất kể tương lai có ra sao, anh và cô nhất định phải sánh đôi".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi