TÔ TÔ

Trong trí nhớ cố hữu, giọng nói của Phí Nghi Chu luôn lạnh lùng và trong trẻo, vào tai người ta dễ dàng liên tưởng đến những hình ảnh như dòng suối tre suối núi. Chính vì điều này mà Ân Tô Tô luôn cảm thấy anh quạnh quẽ như ngọc.

Nhưng vào lúc này, trong giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh dường như có một ngọn lửa, hơi thở anh cũng ấm áp, như có như không khuấy động lớp nhung mềm mại trên tai cô, bốc cháy, như thể muốn khiến toàn thân cô từ tóc đến tận ngón chân bị đốt cháy.

Cơ thể Ân Tô Tô cứng đờ, hơi thở hơi thất thường, cảm thấy một luồng hơi nước mềm mại bốc lên.

Chính đôi môi mỏng của anh đang chậm rãi và kiên nhẫn miêu tả vành tai cô.

"Anh..." Hai má Ân Tô Tô nóng bừng đến mức gần như có thể chiên một quả trứng, cô cảm thấy ngứa quá nên theo phản xạ rụt cổ mình, cố gắng cứu tai mình khỏi môi lưỡi anh. Cô cực lực giữ cho giọng nói không run rẩy, nói, "Không đợi được tôi, vì sao không ngủ được?"

Phí Nghi Chu trầm mặc, môi vẫn kề sát bên tai cô, nhẹ nhàng trả lời: "Chất lượng giấc ngủ của tôi từ trước đến nay không cao, ban đêm khó ngủ cũng dễ tỉnh giấc. Tối qua có em ở bên cạnh, tôi ngủ rất ngon."

Những lời này làm Ân Tô Tô ngạc nhiên.

Cô luôn cho rằng chỉ có người hay lo lắng mới khó ngủ vào ban đêm, hóa ra người như anh cũng có phiền não?

Cô quay người, ngước mắt trong vòng tay anh, trong mắt cô tràn ngập ánh trăng, sáng lạ thường, nửa quan tâm nửa tò mò: "Anh ngủ không ngon là do sinh lý hay tâm lý?"

Phí Nghi Chu rũ mắt nhìn cô, ngón tay lướt dọc theo gò má mềm mại của cô, chậm rãi vuốt ve: "Tâm lý chiếm đa số."

Những vết chai trên đầu ngón tay anh cọ xát vào khuôn mặt thanh tú của cô, khiến làn da cô ngứa ngáy, trái tim cũng ngứa ngáy. Cô không nhịn được giơ tay lên, nắm đầu ngón tay của anh vào lòng bàn tay mình, ngăn cản anh lại khiêu khích cô.

Ân Tô Tô chớp mắt, buột miệng: "Anh cũng có chuyện phiền lòng sao?"

Phí Nghi Chu nhìn cô, nhất thời không nói nên lời.

Cô gái vừa mới tắm xong, trên người toát ra một mùi thơm nhẹ nhàng tươi mát. Đó là một loại hương vị giống như dâu tây và sữa hòa quyện vào nhau, khi thẩm thấu vào mũi Phí Nghi Chu, tựa hồ anh có thể cảm nhận được vị ngọt nhàn nhạt ở đầu lưỡi.

Anh luôn cảm thấy cô giống như một phù thủy, sinh ra đã có thần thông, có thể dễ dàng phá hủy bức tường thành bằng thép mà anh đã xây dựng.

Sự tự chủ và lý trí hoàn hảo của anh đều vô ích trước mặt cô.

Đôi khi cảm thấy bản thân mình buồn cười. Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn không có chút tiến bộ nào khi đối mặt với cô.

"Chừng nào còn sống sẽ luôn có phiền não."

Phí Nghi Chu trả lời cô một cách nhẹ nhàng bâng quơ trong lúc tùy ý chơi đùa với bàn tay cô đang nắm ngón tay của anh. Nhỏ nhắn, mềm mại và thanh tú, mu bàn tay tinh tế, giữa lòng bàn tay có từng lớp thịt mềm mại, nhìn rất hồng hào, thích mắt, khi nhẹ nhàng nắm chặt trông giống như một cái bánh bao nhỏ, bị bao vây trong lòng bàn tay rộng của anh, "Tất nhiên tôi cũng không ngoại lệ."

Ân Tô Tô cảm thấy xấu hổ, năm ngón tay và lòng bàn tay của cô bị anh xoa như bột, mặt không khỏi nóng lên.

Vừa rồi cô đưa tay bắt lấy tay anh, định không cho anh chạm vào mặt mình, không ngờ đại thiếu gia không chạm vào mặt cô nữa, thay vào đó lại phát hiện ra một "món đồ chơi" mới - bàn tay của cô.

Ân Tô Tô không thể rút tay ra cũng không thể kêu dừng lại, không còn cách nào khác là để sếp lớn này tiếp tục đùa nghịch, cố gắng nói tiếp với giọng điệu như thường: "Trên thế giới có tổng cộng tám tỷ người đang sống, so sánh bản thân anh với những thường dân như chúng tôi, không phải rất thỏa đáng."

Phí Nghi Chu nhướng mày: "Những điều khoản trong thỏa thuận đều đã được phê duyệt, bất động sản và các loại tài nguyên mềm mà em muốn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong vòng một tháng mọi thứ sẽ đứng tên em. Em xác định mình là 'thường dân'?"

Ân Tô Tô nghẹn ngào trước lời nói của anh, 囧 nói: "Tôi thật may mắn khi gặp được một ông chủ hào phóng như anh. Nếu không có anh, có lẽ tôi vẫn đang chật vật trả khoản vay mua nhà hàng tháng."

So với đại đa số người bình thường làm công việc sáng đi chiều về, người nổi tiếng quả thực có mức lương cao, lương của một số nghệ sĩ hàng đầu cho một bộ phim vượt xa tổng thu nhập của một gia đình trong cả cuộc đời.

Tuy nhiên, thu nhập của người nổi tiếng dù có cao đến đâu cũng chỉ là hạt cát so với những gia đình hào môn thuộc tầng lớp thượng lưu.

Ân Tô Tô nhẹ nhàng thở dài rồi nói tiếp: "Thường dân có rất nhiều nỗi lo lắng, chẳng hạn như khoản vay mua nhà mua xe, người già ốm đau phải chữa bệnh, trẻ con lớn phải đi học, các mối quan hệ với người thân, bạn bè và người yêu. Không giống với anh, cái anh phiền não có thể như phải chọn bên B nào cho dự án mấy tỷ, hay gửi hàng trăm tỷ tiết kiệm vào ngân hàng nào."

Phí Nghi Chu đóng vai trò là người chăm chú lắng nghe nhất, nghe được lời cuối cùng cô nói, anh chợt mỉm cười, tựa hồ có chút bất đắc dĩ: "Thì ra đây chính là ấn tượng cố đế của em đối với tôi."

Ân Tô Tô nghe vậy, trong mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc, vô thức trả lời: "Vậy anh còn phiền não khác hả?"

Ánh mắt Phí Nghi Chu nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, trả lời: "Ví dụ như khi không thấy em, tôi luôn lo lắng xem hôm nay em đi làm có tốt không, có ăn ba bữa đúng giờ không, có bị khinh thường không, có chịu ấm ức không."

Ân Tô Tô đột nhiên ngây người.

Sau đó nghe thấy Phí Nghi Chu tiếp tục nói: "Phiền não làm sao mới có thể khiến em vô ưu vô lo, làm sao mới có thể khiến em mỗi ngày đều vui vẻ."

"..." Ân Tô Tô mở to mắt, gần như nghi ngờ mình đã nghe nhầm. Cô giơ ngón trỏ lên chỉ vào mình trong không khí: "Phiền não của anh, nói tới nói lui, sao giống như đều liên quan đến tôi thế?"

Vẻ mặt đại công tử có chút lười biếng, suy nghĩ về kết luận của cô hai giây, sau đó thuận miệng trả lời: "Cũng gần như vậy."

Ân Tô Tô không biết nói tiếp thế nào, chỉ có thể im lặng.

Tim cô đập mạnh trong lồng ngực hàng chục lần, giống như một con nai con đang vui đùa, như thể một giây tiếp theo lồng ngực cô sẽ bị đánh bật ra, chào đón anh bước vào chạm tới trái tim cô.

Đối với một người đàn ông như vậy, ngay cả khi không nhắc đến xuất thân và gia cảnh của anh, cũng quá dễ dàng yêu anh.

Anh thực sự biết cách làm cho một cô gái rung động. Thậm chí không cần bất kỳ hành động cụ thể nào, chỉ cần một cái chạm môi và vài lời nói là có thể chiếm được cảm tình của người ta.

"Sao không nói?" Cảm nhận được sự lơ đãng của cô, Phí Nghi Chu cọ đầu ngón tay vào lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cô.

"..." Ân Tô Tô tỉnh táo lại, cong môi mỉm cười với anh, lựa chọn câu trả lời hoàn mỹ nhất, "Ngài quan tâm tôi nhiều như vậy, khiến tôi cảm nhận như có gió xuân ấm áp thổi vào mặt ở thành phố xa lạ này. Tôi thực sự rất cảm động. Cảm ơn."

Phí Nghi Chu: "..."

Phí Nghi Chu nhướng mày, nhìn thẳng vào cô, giọng điệu có chút tùy ý: "Cảm động cỡ này, chỉ nói hai câu liền tính là 'cảm ơn'?"

Ân Tô Tô cảm thấy vô cùng khó hiểu, chân thành hỏi: "Vậy ngài muốn tôi cảm ơn như thế nào?"

Phí Nghi Chu: "Ôm tôi."

Ân Tô Tô: "..."

Ân Tô Tô chết lặng, cô cụp mắt xuống, liếc nhìn tư thế hiện tại của cô và anh, cảm thấy dở khóc dở cười, thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ nhân sinh:

"Nhưng không phải bây giờ chúng ta đang ôm nhau sao?"

Chặt đến nỗi eo cô gần như bị cánh tay anh véo ra dấu.

Còn muốn ôm thế nào nữa?

Sau đó nghe thấy ông chủ nói với giọng bình tĩnh: "Bây giờ là tôi ôm em, tôi muốn em ôm tôi."

"..." Ân Tô Tô lại im lặng. Không còn cách nào khác là chủ động vòng tay qua cổ người đàn ông, siết chặt trong vòng tay anh, rồi lại siết chặt.

Người đẹp mềm mại chủ động nhào vào trong lòng, Phí Nghi Chu cong môi không để lại dấu vết, hai tay thu lại, thuận thế hoàn toàn ôm chặt toàn bộ cơ thể cô vào trong ngực, ôm chặt cùng với cô.

Ân Tô Tô lại hơi cứng người.

Khoảng cách vốn đã rất gần, khi cô siết chặt anh kéo lại, cả đầu cô gần như vùi vào hõm cổ anh, cô có thể cảm nhận rõ ràng chóp mũi mát lạnh và hàng mi dày mềm mại của mình đang cọ sát vào làn da trên động mạch cảnh của anh.

Tư thế này, cô giống như một con búp bê xinh đẹp, bị chiếm giữ độc quyền bởi một đứa trẻ ấu trĩ bị ám ảnh bởi cô, bá đạo đến mức không có lý do gì để giải thích.

Tim Ân Tô Tô đập điên cuồng trong lồng ngực, toàn bộ máu trong cơ thể cô như dồn hết lên má và tai, xấu hổ đến mức nín thở.

Hương thơm lạnh lẽo dễ chịu lơ lửng trong không khí, khi nhiệt độ cơ thể ở cổ anh lan tỏa, dường như có chút ấm áp, khiến cô có chút buồn ngủ. Nín thở hai giây, hít một hơi nhỏ rồi hít thật sâu mùi hương của anh.

Thật nhiễu loạn.

Trong lòng Ân Tô Tô hoang mang rối loạn, không dám chạy trốn, chỉ có thể tự động điều chỉnh tư thế trong vòng tay Phí Nghi Chu, hơi trượt xuống, quay đầu sang một góc, áp má vào ngực anh.

Hít một hơi nữa, cuối cùng cũng hít thở không khí trong lành.

Ân Tô Tô thư giãn một chút.

Vừa rồi toàn bộ não bộ của cô đều bị khứu giác và xúc giác xâm chiếm, lúc này, oxy trong lành tràn ngập trong não cô, một số giác quan trì độn của cô bắt đầu hồi sinh.

Cô giật mình giây lát, nghe thấy tiếng nhịp tim của người đàn ông truyền đến từ tai mình, thình thịch thình thịch, nặng nề và rất có ích, nhưng tần số quá nhanh.

Ân Tô Tô bối rối, ngước mắt lên, nhìn hàm dưới góc cạnh trên đầu, mờ mịt nói: "Nhịp tim anh hơi nhanh."

Rất kỳ quái, trái ngược với nhịp tim có chút dồn dập, vẻ mặt Phí Nghi Chu vẫn bình thường, bình tĩnh đáp lại cô: "Ừm."

Ân Tô Tô chớp mắt rồi nói thêm: "Tôi nhớ, tối qua khi đi ngủ, anh đã nói với tôi rằng anh có khả năng điều hòa tim mạnh mẽ nhờ tập thể dục quanh năm, cho nên nhịp thở và nhịp tim của anh chậm hơn người bình thường."

Phí Nghi Chu gật đầu: "Đúng vậy, tôi đã nói."

"Vậy nhịp tim của anh hiện tại đột nhiên không còn chậm nữa." Ân Tô Tô thực sự tò mò, rất có lòng hiếu học, hỏi: "Lại là nguyên lý khoa học gì vậy?"

Nghe vậy, Phí Nghi Chu không trực tiếp trả lời cô. Anh chỉ dùng đầu ngón tay nâng cằm cô lên, cụp mắt xuống, cắn nhẹ chiếc mũi xinh xắn của cô.

Lông mi Ân Tô Tô rung lên hai lần, càng bối rối hơn:?

Phí Nghi Chu: "Bây giờ nghe lại xem."

Mặt Ân Tô Tô đỏ bừng, cô không biết anh có ý gì nên cũng không hỏi thêm nữa, vội dựa vào ngực anh lắng nghe, sau đó ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói: "So với vừa rồi còn nhanh hơn."

Phí Nghi Chu im lặng, bàn tay to lớn ôm lấy sau đầu cô đưa tới trước mặt, vẫn như cũ cúi gần hơn, lần này anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Hai giây sau, anh dời môi ra, đôi mắt sâu thẳm đầy sương mù, giọng nói trầm khàn có chút kiềm chế: "Nghe lại lần nữa."

Mặt Ân Tô Tô càng đỏ hơn, lại vâng lời nghe nhịp tim của anh, ngẩn ngơ nói: "Trời ơi, đập nhanh quá..."

"Bây giờ đã hiểu chưa."

"..."

"Nhịp tim của tôi chậm là do tình trạng thể chất của tôi." Phí Nghi Chu nhìn cô chăm chú, thì thầm, "Nhịp tim của tôi đập nhanh hơn chỉ bởi vì em."

*

Sau khi nghe Phí Nghi Chu nói, hai má Ân Tô Tô nóng bừng đến mức mất đi tri giác. Cô bối rối đến mức không dám nói thêm gì với anh hay nhìn vào mắt anh nữa, hắng giọng nhanh chóng nói một câu "sáng sớm mai tôi phải đến trường quay nên ngủ trước đây, ngủ ngon" rồi tuột khỏi vòng tay anh như một con cá, đắp chăn nhắm mắt ngủ.

Sau đó, cảm thấy eo mình thắt lại, được ôm bởi một cánh tay nam tính khỏe mạnh.

Có lẽ vì sợ làm phiền giấc ngủ của cô nên lần này anh chỉ nhẹ nhàng ôm cô, ban đầu hơi thở của anh có chút hỗn loạn và đục ngầu, nhưng sau khi anh cố gắng hết sức để khống chế thì nó dần dần điều chỉnh về tần số bình thường.

Tim Ân Tô Tô đập thình thịch, lúc đầu cô rất lo lắng, nhưng khi nhìn thấy Phí Nghi Chu chỉ vòng tay qua eo cô không tiến thêm bước nào nữa, thần kinh của cô cũng thoải mái hơn.

Sự mệt mỏi cả ngày bao trùm lấy cô, mí mắt bắt đầu tranh đấu, cuối cùng cô bị đội quân buồn ngủ đánh bại, chìm vào giấc ngủ sâu dưới hơi thở nhẹ nhàng của Thái tử gia trên gối.

Khi tỉnh dậy, không thấy chồng kim chủ đâu cả.

Ân Tô Tô quay đầu lại nhìn khoảng trống bên cạnh, cô thử dùng tay sờ thì thấy nhiệt độ đã lạnh.

Rõ ràng, Phí Nghi Chu đã đi được một thời gian.


Sau khi tiến tổ, việc trang điểm cho mỗi ngày quay phim sẽ do chuyên viên trang điểm tại phim trường thực hiện, Ân Tô Tô không cần phải tự mình trang điểm, cô nhanh chóng tắm rửa thay quần áo rồi lao ra khỏi phòng ngủ, dưới chân như có gió, chạy xuống cầu thang dẫn ra sân.

Chú Thận vừa từ tầng hầm đi lên liền có một cơn gió thổi qua mắt. Dù sao đối với một người ở độ tuổi đó, ông liền bị giật mình phải đưa tay đỡ chiếc tủ bên cạnh, sau khi đứng vững và nhìn kỹ hơn, mới nhận ra "làn gió thơm" chính là đại thiếu phu nhân nhà mình, người vừa bước ra khỏi cửa.

"Ân tiểu thư." Chú Thận hơi cao giọng nhắc nhở, "Bữa sáng đã chuẩn bị xong, cô ăn rồi hãy đi!"

"Không cần đâu chú! Cháu đang vội đi làm, không kịp mất! Cháu đến phim trường ăn!" Ân Tô Tô vẫy tay chào chú Thận trong ánh nắng ban mai, trên mặt mang vẻ hối lỗi, lớn tiếng trả lời, "Cảm ơn chú! Cháu đi đây, tạm biệt!"

Chú Thận bị cô bé hấp tấp này chọc cười, cũng vẫy tay chào cô, nói: "Tạm biệt, trên đường cẩn thận."

Sau khi lên chiếc Maybach, Trần Chí Sinh, trợ lý mới được bổ nhiệm, nổ máy xe.

Ân Tô Tô lấy kem chống nắng từ trong túi đeo vai ra, nặn ra một lượng lớn, bôi lên mặt rồi dùng cả hai tay tán đều.

Trần Chí Sinh vừa lái xe vừa liếc nhìn lại, bình tĩnh nói: "Ân tiểu thư, đến địa chỉ đón cô tối hôm qua sao?"

"Ừm." Ân Tô Tô gật đầu, dừng lại như đang vật lộn điều gì đó, rồi nói: "A Sinh, tôi thấy chúng ta cũng xấp xỉ tuổi nhau, từ giờ trở đi, anh, chị Lương và Tiểu Phù cứ gọi tôi là Tô Tô. Chỗ tôi không có nhiều quy tắc làm việc như chỗ Phí Nghi Chu, mọi người coi nhau như bạn bè là được."

Trần Chí Sinh do dự một chút, suy nghĩ một chút mới gật đầu đáp: "Được."

Sự thật đã chứng minh rằng Ân Tô Tô, người tiết kiệm thời gian cho bữa sáng và rời nhà sớm mười lăm phút, là người rất lường trước. Ngay khi chiếc Maybach lái đến gần phim trường "Phía sau sương mù", con đường chính phía sau họ đã bị tắc nghẽn.

Cuộc hẹn hôm nay với chuyên gia trang điểm là lúc 8 giờ sáng, Ân Tô Tô nhìn đồng hồ trên điện thoại.

Bây giờ mới 7 giờ 50, có thể đọc kịch bản và ăn chút xíu mại.

Ân Tô Tô vừa suy nghĩ nhanh chóng trong đầu vừa mở cửa bước ra khỏi xe. Thật trùng hợp, vừa đi được hai bước đã đụng phải một mỹ nhân cao ráo xinh đẹp.

"Chị Lương?" Ân Tô Tô ngạc nhiên gọi nhỏ, đưa tay nắm lấy cánh tay Lương Tịnh, nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, "Không phải em đã bảo chị nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày sao. Bây giờ cảm thấy thế nào? Đã qua di chứng say rượu chưa?"

Lương Tịnh không vấn đề xua tay: "Em sớm biết biệt danh của chị là 'ngàn ly không say' rồi đấy, uống chút rượu có thể có di chứng gì. Không sao."

Trong khi hai người đang nói chuyện, Trần Chí Sinh đã đỗ xe xong và đi theo họ. Lương Tịnh liếc mắt một cái liền sửng sốt giây lát khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn đĩnh bạt này, không thể quang minh đặt câu hỏi mà chỉ có thể nhìn Ân Tô Tô bằng ánh mắt nghi hoặc.

Ân Tô Tô nhận được ánh mắt của chị Lương, nhanh chóng giới thiệu: "Ồ, để em giới thiệu với mọi người. Đây là Lương Tịnh, quản lý của tôi, chúng tôi đều gọi chị ấy là chị Lương. Đây là Trần Chí Sinh, trợ lý mới của em."

Trên mặt Trần Chí Sinh không có biểu hiện gì, hướng Lương Tịnh gật đầu biểu thị tình bạn: "Xin chào, chị Lương."

"Ừm... xin chào." Lương Tịnh gượng cười. Sau đó kéo Ân Tô Tô sang một bên, hạ giọng: "Em đang làm gì vậy, tuyển trợ lý mới sao không nói trước với chị một tiếng? Hơn nữa sao lại tuyển đàn ông?"

"Không phải là em không cùng chị thương lượng." Ân Tô Tô thấp giọng nói: "Tình huống có chút phức tạp, anh chàng đẹp trai này trước kia là vệ sĩ riêng của Phí Nghi Chu, hiện tại được sếp của anh ấy phái cho em, nói phụ trách bảo vệ sự an toàn của em 24 giờ một ngày."

"Vệ sĩ riêng?" Lương Tịnh mở to mắt, "Có phải là bộ đội đặc chủng đã giải nghệ từ lữ đoàn trên không mà em nhắc đến không?"

Ân Tô Tô gật đầu: "Vâng."

"..." Lương Tịnh nghe được lời này, trong lòng dâng lên một loại cảm giác sùng kính, lén lút nhìn về phía sau.

Vừa rồi nhìn không rõ, nhưng khi xem xét kỹ hơn, thấy "trợ lý" mới này cao ráo, đẹp trai, vai rộng chân dài, khí chất cũng rất mạnh mẽ và chính trực, quả thực là tác phong của quân nhân.

Vì là người được Phí lão đại phân công nên anh ta chắc chắn là người không thành vấn đề và đáng tin cậy.

Nghĩ như vậy, Lương Tịnh càng nhìn chàng trai trẻ càng hài lòng, đi tới và mỉm cười nói: "A Sinh phải không? Xin chào, từ nay chúng ta sẽ cùng một đội, chắc là tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, cứ gọi tôi chị Lương là được."

Trần Chí Sinh bình tĩnh gật đầu: "Chị Lương."

Sau khi các nhân viên nội bộ làm quen nhau xong, ba người cùng nhau đi về phía phòng thay đồ. Khi đến nơi, thấy trong căn phòng rộng rãi chỉ có hai nữ diễn viên phụ và một số chuyên viên trang điểm và trợ lý trang điểm, còn các diễn viên chính khác đều không thấy đâu.

"A, chị Tô Tô, chị đến rồi." Cô gái trang điểm nhìn thấy Ân Tô Tô, nhiệt tình chào đón, "Khai máy lâu như vậy, chị luôn là người đến đầu tiên."

Ân Tô Tô ngồi xuống ghế, tươi cười thoải mái: "Dù sớm đến đâu cũng không sớm bằng mọi người, mọi người mới là những người chăm chỉ và tận tâm."

"Ầy, các chị là đại minh tinh, sao có thể so sánh với tụi em được?"

Ân Tô Tô trò chuyện với chuyên gia trang điểm một lúc rồi bắt đầu trang điểm, bắt tay vào công việc của ngày mới.

*

Ân Tô Tô hôm nay có đầy đủ lịch quay các cảnh quay, buổi sáng ba cảnh, buổi chiều bốn cảnh, buổi tối một cảnh, tất cả đều mang nội dung bùng nổ cao.

Hét lên như điên và bỏ chạy khi bị kẻ sát nhân truy đuổi.

Sau 5 giờ rưỡi chiều, công việc quay phim ban ngày kết thúc, Ân Tô Tô mệt đến mức kiệt sức, trở về phòng nghỉ, nằm xuống chiếc giường gấp, lấy kịch bản che mặt, nhắm mắt nghỉ ngơi trong khi chờ cơm tối.

Khi đang buồn ngủ, chợt nghe thấy có người gõ cửa phòng nghỉ từ bên ngoài.

Ân Tô Tô ngáp dài, kéo kịch bản xuống, đầu cũng không nhìn lại: "Mời vào."

Tiếng giày cao gót vang lên.

Ân Tô Tô hơi quay đầu lại. Nhìn thấy Lương Tịnh sải bước đi vào, cô ấy khẽ cau mày, vẻ mặt có chút kỳ quái vi diệu.

Ân Tô Tô bối rối: "Chuyện gì vậy ạ?"

Lương Tịnh nhìn cô không nói gì, sau một lúc do dự, cô ấy đưa tay lấy ra một thứ gì đó trong túi rồi đưa cho Ân Tô Tô.

Ân Tô Tô nhìn kỹ, cuối cùng cũng thấy rõ thứ Lương Tịnh đang cầm là một chiếc bút ghi âm.

"Đây là cái gì?" Cô hoang mang hỏi.

Lương Tịnh không trả lời ngay, chỉ quay người đi về phía cửa, khóa trái cánh cửa, sau đó đi về phía Ân Tô Tô, giơ máy ghi âm lên, hơi di chuyển đầu ngón tay nhấn nút "phát".

Trong không gian yên tĩnh, đầu tiên là tiếng điện xột xoạt, sau đó là tiếng một nam một nữ nói chuyện.

Người đàn ông chân thành nói: "Ai ya, bảo bối Viện Viện của tôi ơi, cô và Ân Tô Tô cũng không phải có thâm cừu đại hận gì, làm cô ta bị mắng rồi bôi đen, thế cũng đủ rồi."

Người phụ nữ cao giọng, sắc bén như người đàn bà đanh đá: "Xét về kỹ năng diễn xuất, trình độ và ngoại hình, tôi có chỗ nào thua kém Ân Tô Tô? Một con nhỏ tuyến mười tám, không biết đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì để lấy lòng đạo diễn Khương, tôi không thể không tức giận."

Người đàn ông lại nói: "... Lời cô nói có chút vô lý rồi. Cô đã hối lộ paparazzi tung ra những bức ảnh và đoạn video đó..."

Người phụ nữ trả lời: "Chừng nào vụ bê bối này còn tiếp tục lên án, tôi tin chắc mình có thể mượn tay fans của Khúc Nhạn Thời giết chết Ân Tô Tô, khiến danh tiếng cô ta tụt dốc! Đến lúc đó, tôi xem Khương Thành Văn có chọn cô ta làm nữ chính nữa không."

...

Một lúc sau, nội dung ghi âm đã phát xong.

Mí mắt của Ân Tô Tô cụp xuống, ánh mắt lạnh lùng, trên mặt không có biểu cảm gì.

"Là cuộc trò chuyện giữa Tần Viện và người đại diện của cô ta." Lương Tịnh nhấn nút tạm dừng, cất máy ghi âm, nói: "Một cô bé bán hoa đã mang cái này đến phim trường, chỉ đích danh 'Ân Tô Tô' nhận. Chị và Tiểu Phù hỏi ai đã đưa bút ghi âm này cho cô bé, nhưng cô bé đó lảng tránh, chỉ nói đối phương xấp xỉ tuổi Tiểu Phù, cũng không nói gì thêm."

Ân Tô Tô: "Người có được loại ghi âm này nhất định phải là người thân cận với Tần Viện."

"Đúng vậy, cho nên chị mới khó hiểu." Lương Tịnh cực kỳ khó hiểu, "Người của cô ta, vô duyên vô cớ lại không lợi dụng chúng ta, sao lại hướng khuỷu tay ra ngoài giúp đỡ chúng ta?"

Ân Tô Tô cụp mắt xuống, suy nghĩ vài giây, đại khái đoán được câu trả lời trong lòng.

"Chuyện đó không quan trọng." Khi mở miệng, giọng điệu của Ân Tô Tô đặc biệt bình tĩnh, cô nhìn Lương Tịnh, "Điều quan trọng đoạn ghi âm này là bằng chứng chắc chắn, có thể chứng minh cô ta lúc trước cố tình hắt nước bẩn."

"Chỉ cần đoạn ghi âm này được tung ra, Tần Viện cho dù không chết cũng phải lột ba lớp da." Lương Trịnh cảm thấy vô cùng vui mừng, hừ lạnh một tiếng, "Làm nhiều chuyện như vậy ở sau lưng, cũng nên để ảnh hậu của chúng ta nếm thử cái gì gọi là quả báo."

Ân Tô Tô: "Chị Lương, chuyện này phiền chị giải quyết rồi."

"Không thành vấn đề, chị hiểu ý em." Lương Tịnh cong môi, "Chị sẽ liên lạc với bạn bè truyền thông của chị ngay lập tức."

Lương Tịnh nói xong liền chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa bước tới cửa, lại nghĩ tới cái gì, cầm tay nắm cửa quay đầu lại, ngập ngừng nói: "Nhưng mà... đằng sau Tần Viện là Hoàng Sơn, chị đoán Triệu Thế Cao đã trả 'phí bảo vệ' cho tất cả các phương tiện truyền thông, không biết có ai dám nhận việc lớn như vậy không."

Ân Tô Tô mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Yên tâm đi. Nếu đoạn ghi âm này nằm trong tay chúng ta, có nghĩa đã có người mở đường cho chúng ta, lo liệu mọi việc."

*

Cách trường quay "Phía sau sương mù" một kilomet, một cô bé bán hoa xách giỏ hoa đi bộ đến bến xe buýt.

"Chị." Cô bé khoảng tám tuổi, mặc một chiếc váy màu hồng, đi giày da màu đen, trên vai có hai bím tóc đen, nụ cười ngây thơ và ngọt ngào, "Đồ chị nhờ em giao đã đưa rồi ạ."

"Ừm, ngoan lắm."

Đứng trước mặt cô gái là một cô gái trẻ gầy gò. Cô ấy đeo kính râm và đội mũ rộng vành màu nâu nhạt, chỉ để lộ đường quai hàm nhọn và trắng.

Cô ấy lấy trong ví ra một tờ một trăm, đưa cho cô bé, cười nói: "Đây, đây là tiền chạy vặt lúc trước đã hứa với em. Cầm lấy, đừng làm mất nhé."

Mắt cô bé bán hoa sáng lên, nhận lấy tiền, vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn chị ạ!"

Người bạn nhỏ xách theo lẵng hoa vui vẻ ra về.

Nhìn bóng dáng cô bé đi xa, Linda Giang hứng gió thu mát mẻ, không hiểu sao lại nhớ tới cảnh tượng xảy ra trước nhà mình đêm qua:

[Người thanh niên nho nhã mặc âu phục, ăn mặc chỉnh tề, đưa cho cô ấy một thẻ ngân hàng không có mật khẩu, mỉm cười ôn hòa: "Cô Giang là người thông minh, nhất định biết mình nên làm thế nào."]

Ký ức bị gián đoạn.

Linda Giang hít một hơi thật sâu, siết chặt những ngón tay mảnh khảnh, đâm sâu đầu ngón tay vào lòng bàn tay. Đôi mắt sau cặp kính râm cũng ánh lên vẻ thực hiện trả thù được.

Tần Viện, cô đáng bị như vậy.

*

Lương Tịnh là người lão luyện trong ngành, có mối quan hệ tốt với giới truyền thông, 10 giờ 50 tối hôm đó, hàng chục tài khoản tiếp thị lớn đã huy động để đăng nội dung ghi âm po lên trang chủ cá nhân, cùng với chủ đề cá nhân #Tần Viện#.

Với hào quang và địa vị quốc dân của ảnh hậu, chỉ trong năm phút, mục #Tần Viện ghi âm# đã leo lên bảng hot search.

Lướt quanh trang chủ của hot search, có những cư dân mạng bị sốc, tràn đầy sự phẫn nộ chính đáng.

Cư dân mạng 1: #Tần Viện ghi âm# Vãi? Mẹ nó thú vị! Sao nữ làng giải trí trong nước chưa bao giờ làm chúng ta thất vọng! Thủ đoạn này cao tay thật, mượn dao giết người có thể đạt được kế 66 luôn, nhất định xem Chân Hoàn Truyện ít nhất hai mươi lần đúng không!

Cư dân mạng 2: #Tần Viện ghi âm# Đã sớm nhận ra chị gái này không phải gái ngoan, thích hóng lật xe.

Cư dân mạng 3: #Tần Viện ghi âm# Trời ạ... Đây thực sự là những gì Tần Viện nói sao, tôi đã xem rất nhiều phim của cô ta, ngưỡng mộ kỹ năng diễn xuất của cô ta! Không ngờ lại hèn hạ, chanh chua như vậy, vừa ngu ngốc vừa xấu tính đến thế, hu hu hu thất vọng quá đi...

Cư dân mạng 4: #Tần Viện ghi âm# Đây là cái gì? Ghen tị với đồng nghiệp có được tài nguyên tốt nên hại người ta như vậy? Thật độc ác! Loại rác rưởi suy đồi đạo đức như vậy khi nào mới có thể cút khỏi giải trí trong nước? Tần Viện không bị phong sát thì giới giải trí trong nước sớm muộn gì cũng toang!!!

Còn fans của Khúc Nhạn Thời thì đang mài dao.

Khúc gia quân 1: [Cười] Đừng nói nữa, bị người ta dùng như một công cụ thật sự rất tức. Tần Viện cnm*

*草泥马 (caonima), là một từ chửi bậy, nghĩa là đmm.

Khúc gia quân 2: #Tần Viện khi nào 亖*#

*Là một thuật ngữ trên Internet, "亖" là từ đồng âm của từ chết (死: sǐ). Vì ai cũng cảm thấy dùng từ "chết" là thiếu may mắn và thiếu văn minh nên cư dân mạng dần quen với việc dùng "亖" thay vì "chết".

Khúc gia quân 3: Nếu Tần Viện có thể sống sót sau làn sóng này, mỗi người chúng ta đều có trách nhiệm.

Cũng có những người qua đường lý trí cảm thấy thương cho Ân Tô Tô.

Người qua đường 1: Xấu tính ghê, chị gái này bắt nạt một ngôi sao nhỏ không có fans, sao mà có thể làm ra chuyện này.

Người qua đường 2: Chạy sang bên Ân Tô Tô, gạo ngon* mê! Chị ơi, em fan chị mất rồi!

*Nguyên văn là 好米 (hao mi) dịch ra là "gạo ngon", vốn dĩ phải là 好美 (hao mei) tức là "đẹp" mới đúng, nhưng bị nói sai. Thuật ngữ này đã trở nên phổ biến trên Internet và thường được dùng để mô tả những người có ngoại hình nổi bật, bất kể giới tính. Đối với phụ nữ, đó là một từ khen ngợi dùng để ca ngợi vẻ đẹp của họ.

Người qua đường 3: Trước đây có tin đồn Ân Tô Tô bắt nạt đoàn phim, nói về thuyết âm mưu, hẳn là Tần Viện làm. Thật đáng thương.

Người qua đường 4: Không phải là fan, không biết nhân phẩm Ân Tô Tô, nhưng có thể nói một điều rằng cô ấy thực sự có kỹ năng diễn xuất.

Cũng có fans Tần Viện mạnh miệng tẩy trắng, thống nhất luận điệu bác bỏ tin đồn khắp nơi, cho rằng đoạn ghi âm đã được cắt nối biên tập, là giả.

Mọi người từ mọi tầng lớp đều ồn ào và hỗn loạn.

Trên đường trở về khu mới phía Nam, Ân Tô Tô ngồi trong xe lướt Weibo, tận mắt chứng kiến ​​mục #Tần Viện ghi âm# leo từ giữa cuối danh sách hot search lên chễm chệ đầu tiên, có thêm từ "bạo" phía sau.

Cô không cảm xúc tắt màn hình điện thoại.

Trở lại Phí trạch, chú Thận vẫn còn thức một cách kỳ lạ. Ân Tô Tô ngạc nhiên, lịch sự chào chú Thận, rồi đi tới cửa thang máy, chuẩn bị đi thẳng lên phòng ngủ chính trên tầng ba.

Không ngờ, vừa nhấn nút lên, chú Thận đột nhiên lên tiếng, cười nói: "Đại thiếu gia đang ở phòng piano trên tầng hai."

Ân Tô Tô hơi giật mình: "Anh ấy vẫn chưa ngủ ạ?"

"Vẫn chưa." Chú Thận nói, "Tôi vừa đi ngang qua tầng hai, nghe thấy tiếng đàn piano, phòng cờ và phòng đàn bình thường chỉ có đại thiếu gia sử dụng."

Ân Tô Tô gật đầu: "Cảm ơn chú Thận, cháu biết rồi."

Chú Thận khẽ gật đầu với cô, quay người rời đi.

Đi thang máy lên tầng hai, trong hành lang dài rộng rãi, đèn tường mờ ảo, quả nhiên đúng như chú Thận nói, tiếng nhạc piano mơ hồ trôi trong không khí, nốt nhạc lúc thì chặt chẽ trào dâng, lúc thì du dương êm dịu. Đây là khúc nhạc mà Ân Tô Tô chưa bao giờ nghe trước đây.

Theo tiếng đàn piano, chỉ trong chốc lát cô đã đến trước cửa phòng piano.

Cánh cửa hé mở, càng đến gần, tiếng đàn piano càng rõ ràng.

Ân Tô Tô chớp mắt, sợ làm phiền nhã hứng của người chơi piano trong phòng nên không dám gây tiếng động hay gõ cửa, chỉ đưa tay phải ra, ấn vào đầu tay nắm cửa rồi nhẹ nhàng đẩy vào.

Giương mắt.

Phòng đàn không bật đèn, rèm mở rộng, cửa sổ hé mở, gió đêm thổi tung tấm rèm xanh, ánh trăng tràn vào phòng lạnh như nước, chống lại bóng tối của sương mù đêm.

Giữa phòng có một cây đàn piano đen tuyền, một bóng người cao lớn đang ngồi trên ghế đàn piano. Người đàn ông khẽ nhắm mắt lại, dường như đang đắm chìm trong âm nhạc, những ngón tay thon dài linh hoạt bay lượn trên phím đàn đen trắng, lông mày phản chiếu ánh trăng, mặt nghiêng tao nhã.

Cảnh tượng này lọt vào mắt Ân Tô Tô, cô bị mê hoặc, chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Không lâu sau, một bản piano kết thúc.

Người đàn ông đánh nốt cuối cùng, cùng với âm thanh vang vọng thanh tao của đàn piano, liếc nhìn cô, thản nhiên nói: "Em về rồi."

"Vâng." Ân Tô Tô định thần lại, bước vào phòng, đi tới chỗ anh, cong môi cười, "Tôi thấy anh rất say mê chơi piano nên cũng không có gan quấy rầy anh."

Phí Nghi Chu nói: "Ngồi đi."

"... Ồ, được." Ân Tô Tô gật đầu, ngoan ngoãn cúi xuống và ngồi bên cạnh anh.

Hai người ngồi lặng thinh, im lặng một lúc.

Sau vài giây, Ân Tô Tô cuối cùng không thể không quay đầu lại nhìn anh. Tuy nhiên, ngay lúc cô đang định hỏi thì đối phương đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp của anh vang lên trước câu hỏi của cô.

"Tôi đã xem hot search tối nay." Phí Nghi Chu nói với giọng điệu thản nhiên, "Làm không tệ."

Ân Tô Tô mím môi.

"Quả nhiên. Khiến người bên cạnh Tần Viện phản bội, khiến đoạn ghi âm được công khai, khiến giới truyền thông phải ngoan ngoãn nghe lời." Ân Tô Tô nhìn anh, "Tất cả đều là vết tích của anh."

Phí Nghi Chu dừng một chút, sau đó quay đầu nhìn cô hỏi: "Vừa lòng không?"

Ân Tô Tô bối rối: "Vừa lòng gì cơ?"

Phí Nghi Chu: "Tôi đã nghe lời hơn. Thay em dọn dẹp những trở ngại và mở đường, đồng thời cũng cho em không gian tự do thể hiện bản thân."

Nghe xong lời này, trong lòng Ân Tô Tô khẽ run lên, cô thầm thở ra một hơi, thực sự khó hiểu: "Phí Nghi Chu, sao anh lại muốn ghi nhớ từng lời tôi nói, sao lại chú ý đến từng lời của tôi? Tôi thực sự rất muốn biết, vì sao anh lại tốt với tôi như vậy?"

Phí Nghi Chu bình tĩnh nhìn cô, chợt mỉm cười, lười biếng nói: "Còn có thể vì cái gì, đơn giản chỉ muốn khiến em vui vẻ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi