TÔ TÔ

Edit+beta: LQNN203

Ân Tô Tô có trí thông minh bình thường nên chắc chắn cô có thể hiểu được ý nghĩa trong những hành động và lời nói ám chỉ của anh.

Mặt cô chợt đỏ bừng, vô thức thu tay lại, hoảng sợ hạ thấp giọng: "Anh, anh sao đấy, uống nhiều quá thì nghỉ ngơi cho tốt, nhắm mắt ngủ đi, cả ngày suy nghĩ cái gì vậy?"

Giọng Phí Nghi Chu khàn khàn: "Dù sao anh uống nhiều quá, ngày hôm sau sẽ 'mất trí nhớ tạm thời', không nhớ gì cả. Đây chính xác là lời của em."

"..." Ân Tô Tô khóc không ra nước mắt, nhận ra sâu sắc ý nghĩa của việc "tự bê đá đập vào chân mình".

"Đó là anh không nhớ, không phải tôi. Tôi đâu có say." Cô ngơ ngác mấy giây mới ép ra được câu trả lời, quyết tâm phải tỉnh táo và lý trí, "Hơn nữa, anh say đến nỗi đi đường còn không xong, có chắc còn có thể làm được loại chuyện này không?"

Phí Nghi Chu nghe vậy nghẹn ngào, hỏi lại: "Em đang coi thường thể lực anh?"

Ân Tô Tô bị sặc, sợ Thái tử gia này sẽ cứng rắn chứng tỏ bản thân nên cô sợ tới mức nhanh chóng xua tay: "Không phải. Tôi chắc chắn không có ý coi thường hay nghi ngờ khả năng của anh."

Vẻ mặt hoảng sợ của cô đặc biệt linh hoạt và nhanh nhẹn, đặc biệt là gò má ửng hồng như pháo hoa đốt cháy tận đáy lòng Phí Nghi Chu. Ngón trỏ anh ngứa ngáy vì vẻ ngoài quyến rũ nhu nhược động lòng người của cô, anh hơi nghiêng đầu, áp đôi môi mỏng lên gò má nóng bỏng của cô, nói: "Anh đã nói rồi, anh sẽ không bao giờ ép buộc em cho đến khi em cam tâm tình nguyện."

Ân Tô Tô nghe xong hơi giật mình, cau mày bối rối: "Vậy ý anh là gì?"

Giọng nói Phí Nghi Chu trầm thấp, quyến rũ và gợi cảm, anh thì thầm vào tai cô gì đó.

Chỉ trong vài giây rất ngắn ngủi, toàn thân Ân Tô Tô đột nhiên bị bỏng từ tóc đến ngón chân, cô chết lặng, phải một lúc sau mới tiêu hóa và tiếp thu được thông tin này.

Cô nuốt khan, đỏ mặt như lửa, xấu hổ hỏi: "Dù sao đều là... Tự bản thân anh. Anh không thể giải quyết sau lưng tôi sao, vì sao nhất định phải có tôi ở đây, ngay trước mặt tôi?"

Ân Tô Tô thực sự không biết nên cười hay khóc.

Cô tự hỏi liệu đại thiếu gia kim tôn ngọc quý này có tật xấu gì kỳ lạ, thích được nhìn chăng?

Ánh mắt Phí Nghi Chu càng ngày càng thâm trầm, anh nhìn thẳng vào cô, bình tĩnh nói: "Anh muốn hôn em."

Ân Tô Tô: "..."

Thực ra cô rất muốn hỏi xem hôn ở đâu. Nhưng lúc này, Ân Tô Tô không còn dũng khí để nói gì nữa.

Dưới cái nhìn trực tiếp của người đàn ông, làn da khắp cơ thể cô bị bỏng rát, miệng và lưỡi cô khô khốc vô cớ. Đó không phải là loại khát muốn uống nước mà là một loại khát khác xuất phát từ trái tim hay tâm hồn, rất khó diễn tả.

Một lúc lâu sau, Ân Tô Tô hít một hơi thật sâu, mím môi hỏi anh: "Cần thiết như vậy sao?"

Phí Nghi Chu không nói gì, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, trong mắt tràn đầy dục vọng. Anh siết chặt năm ngón tay, kiên quyết không chịu buông ra, cử động cơ thể đã lộ ra câu trả lời.

Ân Tô Tô tránh không được mà trốn cũng không xong, biết đêm nay cô sẽ khó thoát. Sau đó làm ra tự giác nhượng bộ, hắng giọng, lẩm bẩm: "Được, có thể. Nhưng tôi nhấn mạnh trước là chính anh nói, tôi chỉ ngủ bên cạnh anh thôi, không cần làm gì cả."

"Anh đương nhiên sẽ giữ lời hứa." Anh thuyết phục và kiên nhẫn từng bước, giọng nói trầm thấp của anh gần dái tai cô, xuyên vào trong não cô, ăn mòn lý trí và phòng thủ của cô từng chút một, cũng dùng ngón tay vuốt ve cô, đường cong mềm mại di chuyển xuống dọc theo khóe lông mày, trượt xuống môi.

Sau đó, hai đầu ngón tay duyên dáng hơi nâng lên, từ từ cạy môi và răng của cô ra, tiến vào.

Đầu Ân Tô Tô lại bắt đầu cảm thấy chóng mặt.

Thật là một cảm giác kỳ lạ.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng và mơ hồ, giống như một con mèo đang chơi với quả bóng lông yêu thích của nó.

Mắt Phí Nghi Chu trong suốt như dòng suối, lại trở nên tối tăm như màn đêm. Anh nhìn thẳng vào mặt cô, cẩn thận nhớ lại đôi mắt mờ sương, đôi má ngày càng đỏ bừng, chiếc mũi hơi co giật do thiếu oxy, và cái cau mày vô thức của cô.

Trò chơi vui nhộn giữa đầu ngón tay và miệng kéo dài khoảng năm phút.

Ân Tô Tô nằm trong vòng tay Phí Nghi Chu, miệng bị chặn không thể nói được, cô chỉ có thể ậm ừ với khuôn mặt đỏ bừng, nhìn anh với đôi mắt hoang mang và khó hiểu.

Cuối cùng, trước khi cô không khỏi muốn cắn anh, bàn tay đáng lo ngại đó đã rút lui.

Ân Tô Tô thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô chưa kịp bình phục hơi thở thì môi anh lại lập tức ập xuống, không hề có sự mở đầu hay báo trước. Đó là một nụ hôn nồng nàn đến nghẹt thở.

Mặc dù đây không phải là nụ hôn đầu tiên của họ, mặc dù họ đã giao tiếp với nhau nhiều lần nhưng Ân Tô Tô vẫn không thể chịu đựng được những yêu cầu của người đàn ông vào lúc này.

Ngày thường dù có đứng đắn, dịu dàng đến đâu thì những nụ hôn của anh vẫn luôn cứng rắn và hống hách.

Cũng có một chút dục vọng hủy diệt độc ác trong xương cốt mà có lẽ anh đã che giấu rất tốt.

Môi và lưỡi anh nhuốm mùi rượu, mềm mại hơi lạnh, cuốn lấy cô, cuộn tròn quanh cô, như muốn hút lấy linh hồn cô ra và hòa vào anh.

Họ hôn nhau bao lâu, Ân Tô Tô không thể nhớ nổi khi nhớ lại.

Chỉ biết Phí Nghi Chu hôn được nửa đường, anh dùng cánh tay trên ôm cô lại, nhẹ nhàng đặt cô xuống, để toàn bộ cơ thể cô được bao bọc trong chăn bông mềm mại thơm phức.

Anh hôn cô thật sâu, không chỉ hôn môi, lông mày, tai và cổ cô mà còn muốn hôn trái tim và tâm hồn kiên định của cô.

Hôn môi, những hành động khác vẫn chưa dừng lại.

Càng đến gần bờ vực, suy nghĩ của anh càng trôi xa, trong sự bàng hoàng, anh như nhìn thấy lại ngày mưa đó của nhiều năm trước.

Trong xe, anh vô tình liếc mắt, nhìn thấy cô gái mười bảy tuổi với chiếc váy lụa trắng tinh. Mới cùng ông nội đến Lan Hạ ngày thứ tư, anh không có ấn tượng gì đối với thành phố này, chỉ cảm thấy bầu trời đầy bụi bặm, thời tiết xám xịt, quả thực là một nơi khó khăn.

Khuôn mặt cô được trang điểm trên sân khấu không phù hợp với nét trẻ trung, mái tóc đen dài được vén ra sau, chiếc váy lụa trắng cô mặc cũng là trang phục biểu diễn, cô khoác trên mình một chiếc áo khoác đồng phục học sinh đã cũ kỹ.

Khi đó mọi thứ đều hoang tàn và u ám, một màu trắng xóa không phù hợp chút nào, không hiểu vì lý do gì mà Phí Nghi Chu lại nhớ đến tuyết không nhiễm hạt bụi trong Tử Cấm Thành.

Khi đó chỉ là một cái nhìn thoáng qua, làm sao anh có thể tưởng tượng được rằng cô gái mặc váy trắng sẽ trở thành nỗi ám ảnh ám ảnh anh suốt 9 năm.

Giờ đây, anh phải thấy may mắn.

Con chim sơn ca nhỏ mà anh thả ra chín năm trước đã bay trở lại với anh...

Giọng nói trầm khàn và lạc nhịp, giống như một sợi dây cello bị đứt.

Người tuân theo tinh thần kiềm chế nhất tạm thời thả hồn, dây đàn chặt chẽ lấy lại được nhẹ nhõm và thư giãn.

Phí Nghi Chu vùi đầu vào hõm vai và cổ cô, hương thơm ngọt ngào tươi mát quyến rũ trên người cô, cùng tiếng rên rỉ khi bị anh hôn say đắm, giống như một con thú nhỏ mắc bẫy, khiến Phí Nghi Chu mất kiểm soát lần thứ hai.

May mắn lý trí của anh đã quay trở lại kịp thời và anh chọn cách chấm dứt trước khi tình hình hoàn toàn vượt quá mong đợi.

Thực hiện theo lời hứa, chấm dứt một cách kiềm chế.

"..." Lông mi dày của Ân Tô Tô thấm ướt, hoàn toàn đẫm nước mắt. Không phải cô ghét anh, cũng không phải như một cô bé ngây thơ sợ hãi trước tình cảnh hỗn loạn như vậy.

Chỉ đơn thuần có cảm giác ngột ngạt đến nghẹt thở.

Nhận ra cuộc dày vò này cuối cùng cũng sắp kết thúc, mặt Ân Tô Tô đỏ bừng, cô nhìn anh với đôi mắt mờ nước, cắn chặt môi không nói.

Khoé mắt vô thức bay vòng quanh, vừa chạm vào một chỗ thì lập tức thu về như sợ hãi, khiếp vía chưa định thần, dứt khoát che mắt lại.

Trong lòng thầm nghĩ: Tội lỗi tội lỗi, phi lễ chớ nhìn.

Phí Nghi Chu bình tĩnh lại mấy giây, hơi thở cũng đã bình ổn lại, hôn lên lông mày của cô, thấp giọng xin lỗi: "Xin lỗi, làm bẩn váy em."

Ân Tô Tô không nói nên lời, nghĩ thầm lúc này chỉ có Phí đại công tử mới có thể lịch sự và chú ý đến từng chi tiết như vậy.

"... Không sao. Sau khi uống rượu khó kiềm chế xúc động. Tôi hiểu." Cô cố gắng tỏ ra thành thục lõi đời, không thể hiện ra khía cạnh ngây ngô không có kiến thức của mình, cô dùng hết khả năng diễn xuất của mình để giải quyết sự việc trước mặt như một chuyện bình thường, "Tôi đi tắm một cái là được."

Phí Nghi Chu cúi đầu nhìn cô, dục vọng trong mắt giảm đi một nửa, im lặng hai giây rồi hỏi: "Có cần anh giúp không?"

Bởi vì không có kinh nghiệm nên chuyện này hoàn toàn nằm trong điểm mù của Ân Tô Tô, bối rối và mờ mịt trong mọi việc. Cô không hiểu ý anh, vô thức thành thật ngơ ngẩn hỏi: "Anh giúp tôi cái gì?"

Nghe vậy, ánh mắt Phí Nghi Chu chợt tối sầm lại.

Vừa rồi khi hôn cô, anh vô tình phát hiện ra bí mật của cô, ngấm vào như thủy triều, tạo nên một màu đen tối trong thế giới ánh sáng.

Yết hầu hơi lăn một cách vô thức.

Sau đó, anh lại nhìn vào mắt cô, nói rất bình tĩnh tự nhiên: "Có rất nhiều cách để giúp em."

Ân Tô Tô: "..."

Giờ đây, ngay cả một người chậm phát triển trí tuệ cũng có thể hiểu được anh đang nói về điều gì.

Phụt một tiếng, như thể có một ngọn lửa vô hình đốt cháy Ân Tô Tô từ đầu đến cuối.

Cô nhận ra mình đã bị anh phát hiện cái gì, xấu hổ đến mức gần như ngã ngửa ra ngay tại chỗ, cô không dám ở cùng phòng với anh dù chỉ một phút hay một giây, đơn giản bỏ lại câu "Tôi đi tắm" rồi đẩy anh ra, lao thẳng vào phòng tắm mà không thèm ngoảnh lại.

Cạch một tiếng, khóa cửa lại, dựa vào tấm cửa thở dồn dập.

Khi cúi đầu nhìn thấy dấu vết kỳ lạ trên váy, Ân Tô Tô lập tức càng đỏ mặt như bị bỏng, cô nhanh chóng cởi váy ném vào giỏ đựng quần áo bẩn.

Muốn điều chỉnh tâm trạng và đi tắm, nhưng khi quay lại, lại nhìn thấy mình trong tấm gương lớn.

Người phụ nữ bên trong có đôi môi sưng đỏ và đôi mắt ngấn nước, khuôn mặt chỉ nhìn thôi đã có vẻ đặc biệt quyến rũ. Mà cổ, ngực và thậm chí cả cơ thể cô đều có nhiều vết đỏ giống như những quả dâu tây nhỏ.

Đây đều là những lời nhắc nhở thầm lặng rằng vài phút trước, cô đã bị một người đàn ông hôn từ đầu đến chân một cách mãnh liệt.

Ân Tô Tô lấy tay che mặt trong tuyệt vọng.

Thực ra, điều khiến cô xấu hổ nhất tối nay không phải là việc Phí Nghi Chu đã làm, mà là chính cô.

Bị hôn sinh ra phản ứng, cô đã mất mặt lắm rồi, còn bị Phí Nghi Chu phát hiện, cô chỉ muốn dùng mấy sợi mì treo cổ tự tử tại chỗ.

Ân Tô Tô rơi vào nỗi buồn và xấu hổ vô cùng, một lúc sau cô mới lấy lại bình tĩnh, tự an ủi: May mắn ông chủ kia tối nay uống say.

Cô chỉ có thể cầu mong anh sẽ quên hết mọi chuyện khi sáng mai thức dậy.

*

Bận rộn một ngày rưỡi đêm, Ân Tô Tô hiện tại rất mệt mỏi, may mắn tắm nước nóng là một điều tốt, sau khi tắm, hầu hết sự mệt mỏi của cô đã biến mất.

Rất nhanh cô đã tắm xong.

Sau khi ra khỏi bồn tắm, Ân Tô Tô quấn mái tóc dài ướt đẫm của mình trong chiếc mũ tắm, bất lực thở dài trước đống chai lọ trên bồn rửa và bắt đầu khoá học bắt buộc hàng ngày dành cho nữ minh tinh - chăm sóc da.

Cô lấy bát mặt nạ ra, bóp hỗn hợp mặt nạ có thể phết vào đó rồi dùng thìa khuấy đều. Sau đó cẩn thận thoa đều khắp mặt.

Mặt nạ này được chị Lương tặng hai ngày trước, là sản phẩm mới của một thương hiệu lớn vừa ra mắt, được cho là loại mặt nạ có thể chăm sóc việc thức trắng đêm. Thương hiệu tìm tới tận cửa muốn Ân Tô Tô dùng thử một thời gian, nếu thích sẽ khuyến mại mềm trên tài khoản cá nhân.

Ân Tô Tô nhìn hướng dẫn thì thấy mặt nạ này phải đắp ít nhất hai mươi phút, cô nhìn lại thì thấy bên cạnh có một chiếc ghế đẩu cao nên đơn giản ngồi xuống lướt vòng bạn bè giết thời gian.

Khi mở vòng bạn bè, bài đăng đầu tiên là bài blog của thất thiếu gia Phí gia.

Hình ảnh kèm theo là ảnh selfie được chụp khi đang cưỡi ngựa tại một trang trại ngựa tư nhân.

Caption: Có ngựa mới đến trang trại ngựa của chị tôi, đi ngang qua đừng bỏ lỡ, hoan nghênh tìm tôi hẹn trước [Nhe răng cười]

Ân Tô Tô nhướng mày, xuất phát từ lịch sự, cô đã ấn like trên bài đăng này. Sau đó lại lướt ngón tay, tiếp tục kéo xuống.

Đột nhiên có tiếng tích tích, thông báo có tin nhắn WeChat mới.

Ân Tô Tô nghi hoặc nên cô cắt vòng bạn bè, quay lại giao diện hộp thoại, thấy người gửi không ai khác chính là người mà cô vừa lịch sự ấn like.

Phí Vân Lãng: [Chị dâu, em nghe anh năm nói hôm nay mọi người cùng nhau ăn cơm hả?]

"..." Nhìn dòng chữ xuất hiện trên màn hình điện thoại, Ân Tô Tô im lặng hai giây, cẩn thận gõ câu trả lời: [Ừ ừ. Ăn xong rồi, chị và anh cả cậu vừa về nhà. Có chuyện gì vậy?]

Phí Vân Lãng lập tức trả lời: [Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi ạ.]

Phí Vân Lãng: [Chị dâu, lần trước không phải chị nói sẽ giới thiệu bạn gái cho em sao, em vẫn đang đợi này. Sao không thấy tin tức gì hết trơn [Mồ hôi lạnh.jpg]]

Ân Tô Tô chớp mắt, vỗ trán nhớ lại rồi trả lời: [Ồ ồ ồ, ngại quá, gần đây chị bận quay phim nên quên mất.]

Ân Tô Tô: [Hơn nữa hôm đó có hơi vội, chị nhất thời hăng máu, cũng chưa có thời gian hỏi ý kiến ​​​​bạn mình. Nếu cậu không vội, hôm nào chị hỏi ý em ấy rồi cho cậu câu trả lời được không?]

Phí Vân Lãng: [Được ạ, em chỉ muốn nhắc nhở chị đừng quên thôi [Nhe răng cười]]

Ân Tô Tô: [Cậu còn thiếu bạn gái á? [Chó hoang mang.jpg]]

Phí Vân Lãng: [Thiếu ạ, không phải em đang đợi chị giới thiệu ai đó cho em sao.]

Ân Tô Tô do dự: [Vậy cậu có yêu cầu gì không?]

Phi Vân Lãng: [Hợp mắt là được ạ.]

Ân Tô Tô hơi khó hiểu, trả lời: [Các anh trai chị gái cậu không giới thiệu bạn gái cho cậu sao?]

Phí Vân Lãng: [Có giới thiệu, nhưng không thích hợp lắm. Mẹ em hôm qua đã gửi cho em một tin nhắn WeChat, nói bạn mẹ có cô con gái, vừa du học ở Ý về, bảo em dành chút thời gian để gặp cô ấy vào ngày mai.]

Ân Tô Tô có ấn tượng tốt về người em trai đơn thuần và nhiệt tình này, cong môi: [Vậy rất tốt, đi gặp xem, không chừng cô ấy là bạch mã công chúa của cậu đó.]


Phí Vân Lãng: [Chậc, trong mắt em mẹ nó không ôm chút hi vọng nào.]

Phí Vân Lãng: [Đúng rồi chị dâu... Chuyện đó...]

Thấy anh ta định nói lại thôi, Ân Tô Tô cau mày: [Sao vậy?]

Đầu bên kia điện thoại, Phí Vân Lãng cầm điện thoại suy nghĩ, lan man chỗ này chỗ kia, cuối cùng tận tâm đi vào vấn đề, gõ: [Em nghe anh năm nói, tối nay anh cả uống say thậm chí không thể đi được, phải để chị giúp lên xe?]

Ân Tô Tô: [Ừm, anh ấy say. Nhưng cậu đừng lo, hiện tại trạng thái anh ấy rất tốt.]

Phí Vân Lãng nhìn dòng trả lời này, im lặng, gõ chữ: [Cái đó, chị dâu, có thể có khả năng anh cả em thật ra không say không?]

Ân Tô Tô: [?]

Phí Vân Lãng: [Có thể có khả năng, tửu lượng của anh ấy thật sự vô song, em và lão ngũ hay một đống người cũng uống không lại một mình anh ấy.]

Ân Tô Tô: [??]

Phí Vân Lãng: [Có thể có khả năng, anh ấy thật ra đang giả vờ say để lấy lòng chị, thuận tiện thực hiện âm mưu nào đó không thể cho ai khác biết?]

Ân Tô Tô: [???]

Phí Vân Lãng: [Vậy thôi ạ. Nếu anh cả hỏi chị là ai can thiệp vào việc riêng tiết lộ thông tin cho chị, chị chỉ cần nói đó là Lôi Phong thời đại mới [chắp tay trước ngực]]

Ân Tô Tô: "......."

Vài phút sau, con trai lớn của nhà họ Phí vừa tắm xong ở một phòng tắm khác trở về phòng ngủ chính, đang dùng khăn lau tóc thì nghe thấy tiếng cửa phòng tắm "cạch cạch", có người đẩy cửa từ bên trong ra.

Anh dừng lại một lúc rồi từ từ quay đầu lại.

Sương mù trắng nóng bốc lên, khuôn mặt trắng nõn của cô gái trẻ bọc một chiếc mũ trùm tóc, cô xuất hiện với vẻ ngoài đầy sát khí, một tay cầm một cái thìa, tay khác cầm một cái bát nhỏ không rõ vật thể bên trong.

Tạo hình rất buồn cười.

"Tắm xong rồi?" Phí Nghi Chu tùy ý đặt khăn tắm sang một bên, đôi chân dài chậm rãi đi đến bên cạnh cô.

Cảm thấy chiếc mũ nhỏ màu hồng trên đầu cô thật khó chịu, anh dễ dàng cởi nó ra, mái tóc dài đen nhánh và ẩm ướt xõa xuống như thác nước, rơi trên vai cô.

Anh luồn những ngón tay sạch sẽ của mình vào mái tóc dày và ướt của cô với một cử chỉ cực kỳ thân mật, rồi nhẹ nhàng nói: "Tóc còn ướt. Đi ngủ như thế này sẽ bị cảm lạnh, đi lấy máy sấy, anh sấy cho em."

Ân Tô Tô nghiêng đầu, nhìn anh với vẻ mặt bình tĩnh nhất trong đời, nhàn nhạt nói: "Anh nói đi, tối nay vốn dĩ anh không say chút nào đúng không?"

Phí Nghi Chu nhìn cô, hơi nhướng mày: "Phí Vân Lãng nói cho em biết về anh?"

"..." Anh cầm thú háo sắc đến mức lắp cả camera trong phòng tắm?

Ân Tô Tô nghẹn ngào, im lặng suốt ba giây mới nói cực kỳ bình tĩnh: "Đó không phải là trọng điểm. Trọng điểm là, tối nay rốt cuộc có phải anh giả vờ say không?"

Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Anh giả vờ."

Ân Tô Tô thực sự không ngờ rằng anh lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, trong lúc nhất thời, đôi mắt cô hơi mở to, ngây ngẩn cả người.

Cô sững sờ ba giây, sau đó như trong thắc mắc tiếp tục tra hỏi: "Sao anh lại giả vờ say lừa gạt tôi?"

Phí Nghi Chu vẫn bình tĩnh nói: "Vì như vậy, em sẽ chủ động nói chuyện với anh, chăm sóc anh, lại gần anh."

"..." Ân Tô Tô tức đến mức suýt giận đến cứng lưỡi, "Cho nên, cho nên anh không hề say chút nào, hoàn toàn không có cái gọi là say rượu làm càn, tất cả những việc anh làm vừa rồi, đều rất tỉnh táo?"

Phí Nghi Chu: "Đúng vậy."

Tốt lắm, chơi đùa cô như một con khỉ, khẩu vị của đại thiếu gia thật sự khiến người ta phải vỗ tay tán dương.

Ân Tô Tô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và bình tĩnh nói: "Là anh phạm lỗi trước, không thể trách tôi."

Phí Nghi Chu hơi giật mình, còn chưa kịp nghĩ tới ý nghĩa trong lời nói khó hiểu của cô, trong mắt anh chợt lóe lên một thứ gì đó. Tiếp theo đó là một cảm giác ươn ướt lạnh buốt trên má trái của anh.

"..." Người con cả còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, vô thức giơ tay trái lên nhẹ nhàng chạm vào mặt.

Mặt nạ bùn dính đầy tay.

Phí Nghi Chu cau mày, mở miệng nói: "Ân Tô Tô, em..."

Lời còn chưa dứt, má phải của anh cũng lạnh buốt. Sau đó là trán, chóp mũi và cằm. Cô tức giận nên to gan lớn mật, không nói một lời, đổ hết số mặt nạ còn lại trong bát lên mặt anh.

Sau khi đổ xong, Ân Tô Tô hài lòng, cô chăm chú nhìn tác phẩm của mình với nụ cười trên môi rằng mình sắp sửa thành công.

Phí Nghi Chu trừng mắt nhìn cô không nói một lời, sau đó giơ tay bắt người.

Cô đã sớm có đề phòng, nhanh nhẹn né sang một bên, trong mắt nở nụ cười: "Mặt nạ này có tác dụng phục hồi và chống lão hóa, rất phù hợp với anh. Để sử dụng hãy thoa đều, để yên trong hai mươi phút, sau đó rửa sạch, tôi cho anh dùng miễn phí. Không cần cảm ơn."

Phí Nghi Chu không hề động đậy, vẻ mặt lạnh lùng đứng ở nơi đó, chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ: "Lại đây."

Trên người anh vốn mang theo khí tức mạnh mẽ của một vương giả, không giận cũng lạnh lùng tự uy, dù anh ra lệnh bình tĩnh đến đâu, vẫn có thể khiến người ta cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Ân Tô Tô vốn đang cười vui vẻ, nhưng cô đột nhiên bị khí tức của anh làm cho chấn động, cứng người ngay lập tức. Tim đập loạn xạ, thầm nghĩ không xong rồi.

Bầu không khí chung khi dành thời gian với anh tối nay quá thoải mái, cô đã nhìn thấy khía cạnh ngây ngất và trầm mê của anh nên có chút phấn khích.

Trong lòng bồn chồn, Ân Tô Tô mím môi, lo lắng anh sẽ tức giận trách móc, trong bụng cô đã chuẩn bị sẵn một lời xin lỗi tử tế rồi bước tới.

Người kia ở trong ánh sáng, nhưng nét mặt lại bị ngược sáng, đường nét do bóng tối vạch ra cũng sâu hơn trước.

Vào lúc đó, Ân Tô Tô nhìn Phí Nghi Chu, cô chợt nảy ra một ý tưởng - người đàn ông này luôn đóng vai trò điều phối mọi chúng sinh, cao cao tại thượng, ngay cả khi cô đổ mặt nạ bùn lên khắp mặt anh, cho dù anh bị ám ảnh bởi vẻ đẹp của cô, cho dù anh bị thần phục trước làn sóng tình yêu.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng thu hẹp, Ân Tô Tô cảm thấy chột dạ, cúi đầu như đứa trẻ làm sai điều gì, run rẩy im lặng chờ bị trừng phạt.

Phí Nghi Chu vô cảm nhìn cô một lúc, sau đó vươn tay nắm lấy cánh tay cô, ôm cô vào trong ngực mình.

"Em càng ngày càng to gan." Anh nói lời này, giọng điệu vẫn bình tĩnh.

Ân Tô Tô đột nhiên đỏ mặt, yếu ớt kêu lên.

Cô vừa mới tắm xong, chỉ quấn một chiếc áo choàng tắm bằng lụa, còn chưa kịp mặc quần áo cơ bản. Tất cả da thịt đều được kết nối rất mật thiết với các vết chai mỏng trên ngón tay anh, truyền nhiệt độ cơ thể tương ứng cho nhau một cách mơ hồ.

"Vốn định buông tha em, nhưng sao em lại không hiểu chuyện như vậy, sao lại không ngoan." Anh cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cô, nhẹ nhàng phát âm từng chữ. Vẻ mặt bình thản và giọng điệu bình tĩnh như vậy quả thực là không thể tưởng tượng được giờ phút này anh đang làm gì cô.

Ân Tô Tô không nói nên lời.

Sắc mặt cô sáng như lửa, ánh mắt có chút không rõ ràng, không dùng được chút sức lực nào, thậm chí đứng cũng không vững. Cơ thể cô loạng choạng lùi lại, trước khi cô kịp ngã, anh đã ôm lấy eo cô, một tay bế cô lên, bước vào phòng tắm, đặt cô lên bồn rửa mặt đầy nước.

Chiếc áo choàng tắm bằng lụa trên người cô lập tức bị nước làm ướt.

Trên tường cạnh bồn rửa có treo một chiếc khăn lau mặt dạng kéo, Phí Nghi Chu thuận miệng rút ra một chiếc, ngâm trong nước rồi đưa cho Ân Tô Tô.

"Lau cho anh." Anh trầm giọng ra lệnh.

Ân Tô Tô lần này không dám từ chối nên cô run rẩy cầm lấy, lau lung tung trên mặt anh, lau sạch hết mặt nạ.

Người bị anh hành hạ đến phát điên.

Anh hôn lên môi cô, dịu dàng và tinh tế.

Nhưng có những thứ so với nụ hôn của anh càng tinh tế, càng dịu dàng hơn.

Kéo tơ lột kén, lột ra mật bưởi.

Cô cuối cùng cũng rơi nước mắt, co ngón tay ngón chân lại, răng cắn chặt môi dưới, một tay nắm chặt thanh treo khăn phía sau, tay kia với những ngón tay gầy gò trắng nõn nắm chặt xương cổ tay anh.

Muốn trốn tránh, muốn chạy thoát. Bị anh khóa chặt, căn bản không thể động đậy.

Không biết đã qua bao lâu.

Ân Tô Tô cau mày, nước mắt chảy xuống từng dòng, hương vị vừa xa lạ vừa mãnh liệt, cô không thể cưỡng lại được, cuối cùng, cô chỉ có thể bám vào cánh tay anh mà khóc bất lực, giống như một chiếc lá bị thổi bay bừa bãi trong cơn giông, rầm rì một tiếng từ trong khoang mũi, nghe vừa duyên dáng vừa đáng thương.

Mái tóc dài ướt đẫm, có vài sợi dính vào má, Phí Nghi Chu rũ mắt nhìn cô, cảm thấy cô trông yếu ớt lại xinh đẹp đến mức khiến người ta đau lòng.

Ánh mắt anh dịu dàng hơn một chút, anh kiên nhẫn dùng lời nói dịu dàng dỗ dành cô một lúc rồi nói vào tai cô: "Như vậy em mới nhớ rõ."

"..." Ân Tô Tô bướng bỉnh mím môi không ngừng khóc, không muốn để ý đến kẻ tàn ác đáng ghét này.

"Anh luôn nhẫn nại với em." Phí Nghi Chu hôn lên môi cô, áp sát vào cô, giọng nói trầm có đôi chút khàn, "Nhưng em phải ngoan ngoãn, đừng lúc nào cũng trêu chọc anh. Nhớ không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi