Edit+beta: LQNN203
Phí Thanh Tự và Phí Lan Nhân ở Tokyo quanh năm, hiếm khi trở về Bắc Kinh, đương nhiên là những vị khách quý nhất, đầu bếp riêng đã sớm chuẩn bị một bữa tiệc. Sau khi chào hỏi ngắn gọn, Ân Tô Tô và Phí Nghi Chu nắm tay nhau mời em trai thứ hai và em gái thứ ba ngồi xuống nhập tiệc.
Sau khi dọn bàn ăn, quản gia bước tới thêm trà cho bốn người, Ân Tô Tô thấy vậy liền đứng dậy, nhận lấy ấm trà từ tay chú Thận, tự tay rót trà và nước cho Phí Thanh Tự và Phí Lan Nhân, cười nói, "Thanh Tự Lan Nhân, chị và anh cả tụi em nghĩ hai em quanh năm ở nước ngoài, hẳn là rất nhớ món ăn quê hương, cho nên đồ ăn chuẩn bị tối nay đều là đồ ăn Trung Quốc, không biết có hợp ý hai em không?"
Phí Lan Nhân cũng đứng dậy, lễ phép nhận lấy chiếc chén bạch ngọc từ tay Ân Tô Tô, mỉm cười nói cảm ơn rồi nói: "Trong số các anh chị em, anh cả là người tinh tế và ân cần nhất, em và anh hai ở Tokyo lâu như vậy, cả ngày không ăn hải sản thì là súp miso, đã ngán từ lâu rồi, trên thế giới có vô số món ngon nhưng không món nào có thể so sánh được với đồ ăn Trung Quốc của chúng ta. Khi em ở Tokyo, cả ngày luôn nghĩ đến món mì tương và vịt quay Bắc Kinh, nửa đêm nghĩ cũng khiến em ứa nước miếng."
Tam tiểu thư có vẻ ngoài cao quý, tính cách lại dễ gần, ăn nói cũng bình dân, Ân Tô Tô cảm thấy Phí Lan Nhân rất dễ hòa đồng, tâm trạng căng thẳng ngày càng thoải mái hơn, phì cười nói: "Xem ra thật sự rất thèm, vừa hay bữa tối hôm nay đều có hai món này, đến lúc đó em phải ăn nhiều một chút."
"Chắc chắn rồi ạ." Phí Lan Nhân nhướng mày cười, mắt sáng răng trắng, mềm mại lại thêm một chút nghịch ngợm, "Khó khăn lắm mới ăn được một bữa cơm của anh cả, em sẽ không khách sáo với chị đâu chị dâu."
Hai cô gái trò chuyện cười đùa, bầu không khí thật vui vẻ.
Bên chỗ ngồi chính, Phí Nghi Chu cầm chiếc chén bạch ngọc lên, hơi cụp mắt xuống, nhẹ nhàng thổi bọt trà nổi trên mặt nước, nhấp một ngụm Long Tỉnh, sau đó không ngước mắt mà thuận miệng nói: "Kế hoạch dự án em đưa anh đã xem qua rồi."
Anh vừa dứt lời, bàn ăn liền im lặng.
Ân Tô Tô và Phí Lan Nhân vốn đã bắt đầu tám chuyện về người nổi tiếng, khi nghe thấy đại công tử nói về vấn đề kinh doanh, họ liếc mắt nhìn nhau, giơ ngón trỏ lên ra hiệu "im lặng", rồi vô thức hạ giọng.
Phí Thanh Tự ở một bên cũng vừa nhấp một ngụm trà. Sau khi nghe anh trai nói xong, anh ta đặt chiếc chén trong tay trở lại bàn, ngước mắt nhìn Phí Nghi Chu, hỏi: "Anh cả thấy kế hoạch đó thế nào?"
"Ý tưởng và phương hướng tổng thể không có vấn đề gì lớn, cần phải điều chỉnh một vài chi tiết." Phí Nghi Chu bình tĩnh nói, nói xong, lần lượt nhìn về phía Phí Lan Nhân và Phí Thanh Tự, cong môi cười ôn hòa, "Thành quả phát triển mấy năm nay ở Tokyo bên kia ai cũng thấy rõ, hai đứa vất vả rồi."
Phí Thanh Tự cũng cười nói: "Anh cả khách sáo quá rồi. Mọi người đều là con cháu của Phí gia, đây vốn dĩ là bổn phận của tụi em."
Anh ta vừa dứt lời, các món ăn cũng lần lượt được bày ra bàn.
Mắt Ân Tô Tô quét qua bàn thức ăn ngon, đột nhiên trở nên thèm ăn. Cô liếc nhìn chồng kim chủ bên cạnh qua khóe mắt, không khỏi giơ chân phải lên đá nhẹ vào bắp chân anh dưới gầm bàn.
Sau khi Phí Nghi Chu phát hiện, biểu cảm hơi cứng lại, anh liếc nhìn cô, nhướng mày khó hiểu.
Ân Tô Tô ghé sát vào tai anh, thấp giọng thì thầm: "Khó khăn lắm em trai và em gái của anh về nước, ăn cơm nhà, trên bàn cơm anh bàn bạc chuyện công việc với người ta làm gì, rất mất hứng. Có người anh trai như anh quá thất vọng."
Nghe vậy, Phí Nghi Chu không khỏi nhướng mày lên một chút, rất có hứng thú nhìn chằm chằm vào cô.
Ân Tô Tô bất ngờ bắt gặp ánh mắt anh, đôi mắt không đáy đó khiến cô hoảng hốt nhất thời, nhưng cô không lộ ra ngoài, chỉ hắng giọng như không có chuyện gì xảy ra, thấp giọng hỏi: "Anh nhìn em làm gì, em đâu có nói sai."
Phí Nghi Chu hơi nghiêng người về phía trước, ghé môi sát vào tai cô, cũng bắt chước bộ dáng của cô, bình tĩnh thì thầm: "Bây giờ em dám trực tiếp mắng anh thẳng mặt. Ân Tô Tô, em giỏi lắm."
Ân Tô Tô nghẹn ngào.
Ngay sau đó, liền nghe thấy Phí Nghi Chu tiếp tục chậm rãi nói: "Chuyện này anh ghi nợ cho em trước, buổi tối chờ khách về, chúng ta đóng cửa lại từ từ tính sổ."
"..." Ân Tô Tô nghe ra trong giọng điệu nghiền ngẫm của vị thiếu gia này có ý tứ có thù tất báo, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, trái tim trong lồng ngực không khỏi đập loạn xạ. Không dám suy nghĩ quá sâu, cô xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn anh, dùng ánh mắt mắng một câu lưu manh.
Phí Nghi Chu nhắm mắt làm ngơ, lười biếng ngồi thẳng trở lại, vẫn như một quý ông cao quý, hào quang không bị gió trăng vấy bẩn. Anh giơ tay, cầm đũa lên, bình tĩnh nói với hai vị khách quý vẫn đang đợi anh lên tiếng: "Ba anh em chúng ta đã lâu không ăn cơm cùng nhau, đây là nhà của các em, không cần khách sáo, cứ tự nhiên."
"Em đói bụng lâu rồi, chỉ chờ anh lên tiếng thôi đó anh cả!" Phí Lan Nhân cười tinh nghịch, gắp một miếng vịt quay bọc trong trong bột, nhét vào miệng, ăn đến hai má phồng lên, nuốt xong không quên nghiêng đầu mời Ân Tô Tô, cười nói: "Chị dâu, chị cũng ăn đi. Nữ minh tinh xinh đẹp như chị nhất định phải rất nghiêm khắc trong việc quản lý cơ thể, có phải cần ăn ít loại tinh bột này phải không?"
"Đúng rồi đó." Ân Tô Tô dang tay ra, nở một nụ cười bất lực với tam tiểu thư, "Nghỉ phép còn có thể ăn một vài bữa thoải mái. Ngày thường làm việc quả thực chỉ ăn cỏ mỗi ngày."
Hai cô gái trẻ có vẻ rất hợp nhau, họ vừa ăn vừa nhỏ giọng tán gẫu, một lúc sau họ lấy điện thoại di động ra thêm bạn trên WeChat.
Nhìn thấy thông tin xác minh đã được thông qua, Ân Tô Tô cong môi, cất điện thoại, vô tình nhìn sang một bên, nhìn thấy nhị thiếu gia đang lặng lẽ cụp mắt ăn cơm, khí chất lạnh lùng xa cách, khá không phù hợp với tổng thể bầu không khí thoải mái và vui vẻ.
Thấy vậy, Ân Tô Tô không khỏi mỉm cười, nói: "Thanh Tự, đồ ăn có hợp khẩu vị không?"
Trên mặt Phí Thanh Tự không có biểu cảm thừa thãi, không cười cũng không thấy gợn sóng, trả lời cô: "Khá tốt, cảm ơn chị dâu đã quan tâm."
"... Thích ăn thì tốt, nhất định đừng khách sáo nhé." Ân Tô Tô mơ hồ cảm thấy nhị thiếu gia có chút khó gần, cô không biết nên nói gì với anh ta, đành phải chuyển sự chú ý của mình sang Phí Lan Nhân, vừa ăn vừa cười đùa.
*
Là một diễn viên chuyên nghiệp, Ân Tô Tô có con mắt nhìn người rất tốt, chỉ trong một bữa ăn, cô đã có hiểu biết cơ bản về nhị công tử và tam tiểu thư của nhà họ Phí.
Theo quan sát của cô, tam tiểu thư Phí Lan Nhân bề ngoài hiền lành, phóng khoáng nhưng trong lòng vẫn có nét trẻ con, EQ cao, biết quan sát cảm xúc của người khác nên ở chung rất thoải mái. Mặt khác, nhị thiếu gia Phí Thanh Tự tuy tướng mạo anh tuấn vô cùng nhưng tính tình lại trầm lặng, ít nói, không giao tiếp bằng mắt với người khác, cũng không thích tham gia vào đề tài của người khác. Toàn bộ con người anh ta lộ ra vài phần thâm hiểm lành lạnh như có như không.
Với tư cách là người đứng đầu và thứ hai hiện tại của Phí gia, Phí Nghi Chu và Phí Thanh Tự đều trăm công nghìn việc, sau bữa tối, Phí Nghi Chu và Phí Thanh Tự đi đến thư phòng để tiếp tục nói về chuyện công việc còn dang dở ở bàn ăn.
Ân Tô Tô không có việc gì làm nên cô xin chú Thận một ít thanh dành cho mèo và đồ ăn vặt cho mèo, rồi cùng Phí Lan Nhân ra sân cho mèo ăn.
Bây giờ đã hơn tám giờ tối, thời điểm các con vật nhỏ hào hứng và sôi nổi nhất.
Ngay khi bóng dáng của Ân Tô Tô đến gần nhà kính cho mèo, những chú mèo con bắt đầu kêu meo meo và bước đến chân Ân Tô Tô, chiếc đuôi nhỏ lông xù giơ cao, vây quanh cô.
Nhìn những thân hình nhỏ nhắn mềm mại lông xù xù, trái tim Ân Tô Tô gần như tan chảy, cô ngồi xổm xuống vuốt ve đầu lũ mèo con, cho chúng ăn đồ ăn vặt và thanh dành cho mèo.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Phí Lan Nhân không khỏi cười nhẹ, cũng ngồi xổm xuống trêu chọc con mèo, nhẹ giọng nói: "Mèo vốn nhút nhát, đa số đều sợ người, nhưng những con mèo này hình như rất thích chị."
"Đây đều là mèo hoang được chú Thận và anh cả của em nhận nuôi." Ân Tô Tô ôm một con mèo nhỏ mập mạp có màu lông bò sữa vào lòng, gãi cằm nó. Con mèo bò sữa lập tức cảm thấy thoải mái đến mức nheo mắt lại, bắt đầu ngáy ngủ. Trong mắt cô tràn ngập ánh sáng dịu dàng, cô nói: "Chị rất thích những con vật nhỏ, sau khi chuyển đến thỉnh thoảng sẽ đến cho chúng ăn và chơi với chúng, chúng và chị tương đối quen thuộc, cho nên không sợ chị."
Phí Lan Nhân nghe vậy có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn Ân Tô Tô: "Anh cả cũng nhận nuôi mèo hoang sao?"
"Ừm." Ân Tô Tô cũng quay lại nhìn cô ấy, mỉm cười, "Ngạc nhiên đúng không. Anh cả em tuy có vẻ ngoài lạnh lùng khó gần, nhưng thực chất nội tâm anh ấy lại rất mềm yếu."
Phí Lan Nhân nhún vai, làm ra vẻ khoa trương: "Lần đầu tiên em biết đó."
Hai cô gái trò chuyện một lúc, một lúc sau, Ân Tô Tô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ngập ngừng hỏi: "Lan Nhân, hôm nay có phải chị và anh cả em có chỗ nào khiến Thanh Tự không vui không?"
Phí Lan Nhân tỏ vẻ bối rối, khó hiểu hỏi: "Sao chị lại nói thế?"
"Chị cảm thấy cậu ấy không vui lắm khi đến chỗ bọn chị, cũng không muốn trò chuyện với bọn chị." Ân Tô Tô hạ giọng, như thể sợ bị người khác nghe thấy, áy náy nói, "Đôi khi chị tương đối vô tư, nói chuyện hay làm gì đó không quá để ý, sợ có chỗ nào khiến cậu ấy khó chịu."
Phí Lan Nhân phì một tiếng, cười nói: "Chị suy nghĩ nhiều quá rồi. Phí Thanh Tự từ nhỏ đã như vậy, mặt nghiêm nghị, lãnh đạm với người khác, nhìn xa cách. Chị và anh cả chiêu đãi tụi em rất thịnh soạn, làm sao anh ấy có thể có ý kiến với hai người được."
Ân Tô Tô có chút tò mò: "Anh hai em đối xử với mọi người đều như thế à?"
"Gần như vậy." Phí Lan Nhân cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Khi đối mặt với em, anh ấy cười nhiều hơn một chút, nhưng phần lớn thời gian anh ấy vẫn phớt lờ em. Mấu chốt là chị không thân với anh ấy, đợi đến khi chị tiếp xúc nhiều sẽ biết anh ấy không có ý gì xấu, chị đừng để tâm."
Nghe vậy, Ân Tô Tô mới thả lỏng một chút, mỉm cười gật đầu với Phí Lan Nhân, sợ hãi vỗ ngực, "Nghe em nói như vậy chị mới yên tâm, nếu không chị sẽ nghĩ chị đã đắc tội đến nhị thiếu gia."
"Không thể nào." Phí Lan Nhân cũng bế một con mèo con lên chơi, tùy ý hỏi: "Chị dâu, em nghe tiểu lục nói chị thích làm búp bê đất sét ạ?"
"Chút sở thích thôi." Ân Tô Tô cười ngượng ngùng. Cô rất có hảo cảm với vị tam tiểu thư hiền lành vui vẻ này, thuận thế hỏi, "Hai hôm trước chị mới làm mấy món, mới ra lò, nếu em thích chị tặng em một cái nhé?"
Trong mắt Phí Lan Nhân tràn đầy vui mừng, giơ hai chân mèo con trong lòng lên thành chắp tay: "Được! Cảm ơn chị dâu."
*
Ba ngày sau.
Trong một câu lạc bộ ngầm ở Bắc Kinh, ánh đèn nhiều màu sắc đan xen như tơ, tiếng nhạc dày đặc và nhịp trống chói tai. Trên sàn nhảy, nam nữ thanh niên nhảy múa với những động tác vặn vẹo mơ hồ. Thoạt nhìn, điệu nhảy trông giống như một bàn tơ động nhân gian.
Trong phòng VIP, mấy thanh niên nồng nặc mùi rượu đang chơi xúc xắc khoe khoang, mỗi người đều ôm một công chúa bồi rượu trong tay, khi thắng liền cười lớn, hôn lên mặt cô gái trẻ bên cạnh, thua liền cáu kỉnh chửi thề tục tĩu, túm tóc cô gái như muốn trút giận.
Cô gái xinh đẹp đau đớn đến mức nước mắt gần như trào ra, nhưng giận không dám nói gì, chỉ có thể tiếp tục mỉm cười.
Một lúc sau, trò chơi kết thúc, người thanh niên dẫn đầu ném cốc xúc xắc trở lại bàn, nói "không chơi nữa", chậm rãi đứng dậy, rời khỏi phòng riêng đi ra ngoài.
Khi rời câu lạc bộ, không có trăng sao, gió đêm thổi rất mạnh.
Lư Tuấn ngồi xổm bên lề đường, vừa hút thuốc vừa chơi game online trên điện thoại di động, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, một lúc sau, một chiếc Mercedes-Benz G chậm rãi từ phía cuối đêm đi tới, đậu ven đường, thân xe đen tuyền không một vết bụi, im lặng không tiếng động.
Khung cảnh đường phố xung quanh rõ ràng không thay đổi, nhưng Lư Tuấn lại cảm thấy một áp lực không thể giải thích được. Hắn nheo mắt, nhướng mi ngước lên, nhìn thấy chiếc G đen to, hắn dập tàn thuốc rồi giơ tay khua khua trước mắt để xua mùi khói.
Khi bước đến chiếc G lớn trước mặt, cửa sổ hàng ghế sau đã đóng chặt, khiến người ta không thể nào tò mò tìm hiểu những bí mật bên trong.
Tên côn đồ vô pháp nhất từ trước đến nay dao luôn liếm máu, lúc này cũng rất thành thật, hắng giọng, kính cẩn gọi: "Đại ca."
Sau khi lời nói rơi xuống, một khoảng im lặng chết chóc.
Vài giây sau, trong cửa sổ vang lên một giọng nam, âm thanh trong trẻo nghe thật dễ chịu. Giọng nói bất cần, không hề có chút vui mừng hay tức giận, nói: "Anh Mai bảo tôi sang Myanmar xem hàng, thời gian đi tính toán đâu ra đấy cũng hai tháng, vừa trở về liền nghe nói Tuấn gia cậu đảm nhận việc riêng sau lưng, muốn động vào một nữ minh tinh. Bản lĩnh không nhỏ nhỉ."
Sắc mặt Lư Tuấn hơi thay đổi khi bị bắt quả tang đang làm việc riêng, tuy nhiên, hắn đã lăn lộn trên đường nhiều năm như vậy, hai tay thoát chết không biết bao nhiêu lần, sau một hồi hoảng loạn, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, cũng cười, nhưng cẩn thận nghe lại tràn đầy bất mãn trong lòng: "Đại ca, không phải anh Mai đã giao hết việc kinh doanh ở Tam Giác Vàng bên kia cho anh sao, anh em không ăn được thịt không uống được canh, dù sao cũng phải tự mình tìm đường sống, anh không thể để em chết đói đúng không?"
Người trong xe lạnh lùng chế nhạo: "Phá bát cơm người khác thiên lôi đánh. Cậu phát cậu tài, tôi không can thiệp, vẫn là tốt bụng nhắc nhở cậu một câu, nhà họ Phí ở Bắc Kinh có hệ thống gốc rễ rất lớn, mấy năm nay cũng một trắng một đen với Mai gia chúng ta, nước giếng không phạm nước sông, lão gia tử Phí Dự Chân còn là người quen cũ của anh Mai, nếu cậu động vào nữ minh tinh đó, rõ ràng là muốn chia cắt Mai gia cùng Phí gia, nếu như anh Mai biết được chuyện này, sợ là sẽ không tha cho cậu."
"Chuyện này không nhọc đại ca quan tâm." Lư Tuấn đáp lại, nhưng trong lòng lại cười khẩy, nói tiếp: "Người chủ hiện tại không có lời chắc chắn, phải làm sao với con nhóc kia vẫn chưa nói rõ, cho dù có làm, tay chân em cũng sẽ rất sạch sẽ. Nếu như tin tức lộ ra ngoài, cứ coi em là tên đầu sỏ, dùng mạng trả cho Phí gia một mạng, anh Mai và anh nhất định sẽ không bị liên lụy."
Đều là những người thông minh, chỉ một chút liền nhìn thấu. Bên trong cửa sổ ô tô màu đen, người trong xe mặc bộ vest phẳng phiu hài lòng cong môi: "Tuấn gia quả là người chính trực."
Chiếc G đen to tuyệt trần rời đi.
Lư Tuấn đứng bên đường nhìn chiếc xe sang trọng phóng đi, trong mắt lộ ra vẻ nham hiểm, hung hăng nhổ nước bọt.
Mẹ kiếp.
Rõ ràng là kẻ máu lạnh, độc ác, nham hiểm và bạo lực đến tận xương tủy, vậy mà còn muốn đến trước mặt hắn mèo khóc chuột giả vờ thương xót, nhắc nhở đủ điều, giả vờ anh em tình thâm. Thật mẹ nó kinh tởm, mẹ nó kinh tởm - kinh tởm!
*
Chiếc G to màu đen chạy thẳng về phía trước trên đường.
Ngồi ở ghế sau xe, phong thái của người đàn ông rất thoải mái và cao quý, tay phải lười biếng nghịch hai hạt cườm cổ, tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, có một cảm giác mệt mỏi lạnh lẽo sau khi nhìn thấy tất cả hào nhoáng giữa mày và mắt.
Cậu chàng ở ghế lái nhìn vào gương chiếu hậu mấy lần, cuối cùng không nhịn được nói: "Đại ca, thằng nhóc Lư Tuấn kia bị ám ảnh bởi tiền bạc đi, muốn động vào người của vị kia ở Phí gia, chúng ta thật sự mặc kệ chuyện xảy ra sau lưng sao? Nếu Phí gia phát hiện ra chuyện đó có liên quan đến chúng ta thì mọi chuyện sẽ không có kết cục tốt đẹp."
Dư Liệt không mở mắt, giơ tay nhéo giữa lông mày, nhẹ nhàng trả lời: "Chúng ta đều là những người liều mạng để kiếm tiền, không cần phải làm khó nhau. Số tiền này cậu ta phải dùng cả đời để kiếm, người làm đại ca là tôi, chỉ có thể chúc cậu ta cung hỉ phát tài, một đời tiêu xài."
*
Mười ngày trôi qua trong nháy mắt kể từ khi Phí Thanh Tự và Phí Lan Nhân đến thăm. Trong mười ngày qua, Hà Kiến Cần, Phí Văn Phạn và Phí Vân Lãng đã có những tiến triển mới trong công việc.
Là bông hoa giải ngữ của hoàng đế Phí, không cần phải bàn đến khả năng và hiệu quả làm việc của Hà Kiến Cần, tuy nhiên, điều làm Ân Tô Tô ngạc nhiên chính là tứ thiếu gia và thất thiếu gia của Phí gia - hai người này ngày thường đều là bộ dáng nói chêm chọc cười không nghiêm chỉnh, cà lơ phất phơ tâm trạng thất thường, nhìn giống như không thể giao phó những trách nhiệm quan trọng.
Ai có thể ngờ rằng chỉ trong mười ngày nữa, Phí Vân Lãng sẽ ban hành kế hoạch xây dựng tổng thể thành phố nghỉ dưỡng thung lũng Ân Oa, Phí Văn Phạn cũng hoàn thành xuất sắc việc cập bến Cục Văn hóa và Du lịch Lan Hạ và hoàn tất việc quay video danh thiếp thành phố để quảng bá.
Tháng Mười một mùa đông đã tràn vào thủ đô, nhiệt độ giảm mạnh, gió rét buốt nhưng hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi. Buổi chiều, mặt trời treo rực rỡ trên đầu, ánh nắng vàng từ trên trời rơi xuống, phủ kín từng tấc cỏ ở trang trại ngựa tư nhân của Phí thị, mây trắng bồng bềnh trên bầu trời xanh, ngựa chạy dưới mây trắng.
Lục tiểu thư Phí gia, mặc bộ trang phục cưỡi ngựa lịch sự, đang cưỡi thử một số con ngựa trưởng thành mới được giới thiệu cùng với một người huấn luyện.
Trong khu vực ghế ngồi trong nhà theo phong cách trang trí thuần túy của Mỹ, trên bàn cà phê có vài bản vẽ dày đặc và bản hợp đồng, Ân Tô Tô đang nghiêm túc xem xét bản kế hoạch, còn Phí Nghi Chu thì lười biếng ngồi trên chiếc ghế sô pha chủ vị màu xanh đậm, vẻ mặt bình tĩnh, lặng lẽ lắng nghe báo cáo của hai thiếu gia đối diện.
Vài phút sau, Phí Vân Lãng mô tả xong quy hoạch xây dựng thành phố nghỉ dưỡng bằng ngôn ngữ ngắn gọn nhất. Anh ta có chút không yên tâm, cầm ly cà phê trên bàn lên uống một ngụm, lo lắng ngẩng đầu nhìn Phí Nghi Chu, hỏi: "Thế nào anh cả chị dâu, hai người thấy kế hoạch của em sao ạ?"
Khác nghề như cách núi, Ân Tô Tô không biết gì về việc xây dựng thành phố nghỉ dưỡng nên đương nhiên im lặng quay lại nhìn chồng.
"Khá tốt." Phí Nghi Chu lật qua bản quy hoạch hai lần, nói: "Nhưng phần hội nhập văn hóa vẫn cần phải hoàn thiện, xét theo nội dung quy hoạch hiện tại, chắc chắn không thể coi là bản thảo cuối cùng."
Nghe những lời này, tảng đá to lớn trong lòng Phí Vân Lãng rơi xuống đất, anh ta thở dài nhẹ nhõm nói: "Anh cả, có lời này của anh xem như em yên tâm. Chỉ cần phương hướng tổng thể ổn thì được rồi, em sẽ bàn bạc chi tiết cụ thể cho mọi người cân nhắc tiếp."
Phí Nghi Chu gật đầu, đóng quyển kế hoạch lại, lại liếc nhìn Phí Văn Phạn, nói: "Em thì sao?"
"Chị dâu trong giới mấy năm nay lý lịch trong sạch, Cục Văn hóa Du lịch Lan Hạ không phản đối việc mời chị ấy làm đại sứ hình ảnh. Kịch bản cho video quảng cáo thành phố được viết đại khái trước, chờ hoàn thành, em sẽ thảo luận nhiều lần với chính phủ Lan Hạ, cần có ý kiến toàn diện từ nhiều bên trước khi có thể hoàn thiện." Phí Văn Phạn nói, dừng lại một lúc rồi nói, "Tuy nhiên, đối với video quảng cáo, đoàn đội công ty em đã đưa ra một gợi ý, anh cả và chị dâu có thể nghe một chút xem."
Phí Nghi Chu: "Nói đi."
"Hiện nay, ở các thành phố khác nhau có rất nhiều du lịch văn hóa và có đủ loại video quảng cáo. Thành thật mà nói, Lan Hạ không có khả năng cạnh tranh cốt lõi. Dựa vào phong cảnh và địa hình, rất khó để khơi dậy thảo luận và chú ý để ra khỏi vòng tròn." Phí Văn Phạn nghiêm túc nói, "Vì vậy, tụi em hy vọng sẽ sản xuất một video quảng cáo theo phong cách cốt truyện mới lạ, có nhân vật, có câu chuyện, làm nổi bật bề dày của văn hóa cao nguyên hoàng thổ."
Phí Nghi Chu suy nghĩ hai giây, gật đầu: "Anh rất đồng ý ý kiến này."
Phí Văn Phạn nghe vậy vui mừng khôn xiết, cười nói: "Anh cả đồng ý là được rồi ạ. Hiện tại nữ chính đã quyết định xong, còn cần nam chính. Sau khi sàng lọc và so sánh, hiện tại có hai ứng cử viên."
Ân Tô Tô tò mò hỏi: "Hai ứng cử viên nào?"
"Một người là Khúc Nhạn Thời." Phí Văn Phạn nói, "Khúc Nhạn Thời là ảnh đế xuất sắc trẻ tuổi nhất trong lịch sử điện ảnh Trung Quốc, hoàn toàn xứng đáng là nam diễn viên hàng đầu. Nếu anh ta là nam diễn viên chính trong phim quảng cáo, em tin, chỉ cần có sự nổi tiếng của anh ta đã có thể gây ra làn sóng 'cơn sốt Lan Hạ' trên Internet."
Vừa nói xong, trước khi Ân Tô Tô kịp trả lời, người đàn ông bên cạnh cô đã lên tiếng trước, vẻ mặt không khác biệt, không có chỗ cho thương lượng: "Khúc Nhạn Thời không được, người tiếp theo."
"..." Ân Tô Tô xấu hổ, lặng lẽ liếc nhìn Phí Nghi Chu từ khóe mắt, không nói một lời.
Phản ứng của anh cả nhà mình nằm trong dự liệu của Phí Văn Phạn. Tứ thiếu cười khô khan, nói: "Em hiểu, em hiểu. Vốn em không muốn nhắc tới người này, nhưng anh ta xác thực khá thích hợp, nếu anh cả không muốn thì thôi."
Không ngờ sau khi nghe những lời này, Phí Vân Lãng ở bên cạnh lại cảm thấy khó hiểu. Anh ta như một đứa trẻ tò mò thò tới, nhìn Phí Nghi Chu, nghiêm túc hỏi: "Anh, tại sao Khúc Nhạn Thời lại không được? Em xem mấy bộ phim của anh ta rồi, xác thật rất đẹp trai, kỹ năng diễn xuất cũng tốt, hơn nữa dựa trên phân tích của anh tư, em nghĩ anh ta có thể làm được."
Phí Nghi Chu rũ mắt xuống, nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên nói: "Anh ta không được."
Phí Vân Lãng: "Tại sao?"
Phí Nghi Chu lười biếng nhướng mi liếc anh ta một cái, vẻ mặt như muốn nói "Con nít con nôi tránh sang một bên, ông đây ngay cả cái tên này cũng không muốn nhắc tới".
May mắn Phí Văn Phạn đã hành động đúng lúc, kéo em trai út của mình trở về, thì thầm vào tai anh ta: "Em là 250 (đồ ngốc) à? Bình thường không lên mạng sao, tên kia và chị dâu xảy ra vài vụ tai tiếng, lâu lâu lại lên hot search, em không biết anh cả là dấm tinh hả, anh ấy có thể để tên này cùng chị dâu hợp tác quay video quảng cáo sao?"
Phí Vân Lãng: "..."
Nói xong, Phí Văn Phạn không kịp để ý đến ánh mắt dại ra không thể tin được của em trai mình, anh ta lại nhìn anh cả thân yêu và chị dâu đáng kính của mình, mỉm cười nói: "Anh cả, em rất hiểu tâm trạng của anh, cho nên, chúng ta vẫn còn kế hoạch B ---- Giang Chu Trì!"
Giang Chu Trì?
Nghe thấy cái tên này, mắt của Ân Tô Tô đột nhiên nhảy lên.
Anh ta cũng là một diễn viên trẻ, nhưng không giống như Khúc Nhạn Thời, người luôn gắn liền với "lưu lượng", Giang Chu Trì là một luồng gió mới trong làng giải trí hiện nay.
Theo hiểu biết của Ân Tô Tô, vị tiền bối này là người chân thật và sống động, sẽ lái một chiếc mô tô hạng nặng đến phim trường, một mình đi tàu điện ngầm để chạy show, sẽ biến mất một khoảng thời gian sau khi quay phim, rồi bất ngờ bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp vào một buổi sáng sớm, cùng mọi người lặng lẽ ngắm bình minh ngày đông chí.
Trong mười năm kể từ khi ra mắt ở tuổi mười bảy, anh ta đã đơn thương độc mã, dựa vào chính mình, từng bước một bước tới trước mặt công chúng mà không hề vội vàng, trở thành nhân vật quốc dân hiện tại.
Nam diễn viên trẻ được yêu thích nhất.
Ngay cả khi không có dữ liệu ấn tượng về lượt chia sẻ và lượt thích vượt quá một triệu lượt mỗi lượt của Khúc Nhạn Thời, không ai có thể phủ nhận Giang Chu Trì có thực lực không thể nghi ngờ và có người qua đường hùng mạnh nhất.
Những người qua đường này không hiểu thủ đoạn của fandom, mỗi lần anh ta ra mắt tác phẩm mới sẽ chỉ lao vào vô điều kiện, giúp anh ta lần lượt đạt được doanh thu phòng vé cao và rating cao.
Ân Tô Tô không khỏi một lần nữa cảm thán về sức mạnh và khả năng của Phí gia, họ thực sự có thể nhẹ nhàng nói một câu kế hoạch B liền mời được "thần khổng lồ khiêm tốn" bí ẩn này ra ngoài, hợp tác với cô với tư cách là nam chính trong video quảng cáo thành phố Lan Hạ.
Lòng cô dâng trào, Ân Tô Tô rất vui mừng khi được hợp tác với một tiền bối xuất sắc như vậy, lại nghe chồng kim chủ nhà mình hỏi như sau: "Người này có đáng tin cậy không?"
Phí Văn Phạn đương nhiên biết ý "đáng tin cậy" của anh là gì, hắng giọng nhỏ giọng nói: "Anh, em làm việc anh không yên tâm sao. Giang Chu Trì đã có vợ, là thanh mai trúc mã ở bên nhau được mấy năm, gương vỡ lại lành ngọt ngào đến mức chỉ cách đây vài ngày vừa chính thức tuyên bố trên Weibo rằng họ đã tu thành chính quả, trên mạng có rất nhiều bài viết về chuyện tình giữa anh ta và vợ, em tra hết rồi, giống như một cuốn tiểu thuyết lãng mạn vậy, anh ta sẽ không bao giờ có bất kỳ hành vi sai trái nào với chị dâu, đáng tin cậy một trăm phần trăm."
Phí Nghi Chu nghe xong suy nghĩ một chút, nhưng tựa hồ vẫn có chút nghi hoặc, anh rũ mắt mở Weibo tùy ý tìm kiếm, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.
Vài phút sau, người con trai cả ăn dưa xong quay lại, bình tĩnh nói: "Được, anh ta đi."
Cứ như vậy, Ân Tô Tô đã trò chuyện với ba quý ông một lúc lâu, bốn giờ chiều rời trường đua ngựa của Phí Văn Mạn, ngồi lại trên chiếc Rolls-Royce Phantom ở bãi đậu xe.
Vừa lên xe, cô không khỏi liếc nhìn bóng dáng điềm tĩnh bên cạnh, vừa tức giận vừa buồn cười, giơ tay véo tai anh rồi phàn nàn: "Sao anh buồn cười thế. Diễn viên muốn hợp tác với em, anh còn muốn tự mình tra chuyện tình cảm của người ta làm gì?"
Vẻ mặt Phí Nghi Chu bình tĩnh, để bàn tay nhỏ nhắn mềm mại xoa xoa dái tai của mình chỗ này chỗ kia, một lát sau, anh hơi hé đôi môi mỏng ra nói: "Chú Trương, phiền chú kéo tấm vách ngăn lên."
"Vâng." Chú Trương trong xe trả lời và nhấn nút trên bảng điều khiển.
Sau đó, một vách ngăn đặc biệt từ từ nâng lên, cô lập hoàn toàn không gian giữa hàng ghế sau và ghế trước, tạo thành một thế giới hoàn toàn riêng tư.
Ân Tô Tô: "..."
Ân Tô Tô sửng sốt, cô chớp mắt hoang mang, hỏi anh: "Sao anh lại nhờ chú Trương nâng tấm vách ngăn lên?"
Phí Nghi Chu lập tức không nói gì, hai tay ôm lấy eo thon của cô, nhẹ nhàng bế cô lên, sau đó đặt cô vào lòng mình. Anh rũ mắt nhìn chằm chằm vào cô, ngón tay chậm rãi lướt dọc theo những đường cong thanh tú của má và cổ cô, từ từ xuống dưới, uể oải đáp: "Nếu vách ngăn không nâng lên, chẳng lẽ muốn để người ngoài nhìn chúng ta chơi?"
Mặt Ân Tô Tô hơi nóng, cô ngơ ngác hỏi anh: "Chơi cái gì?"
"Em."
"..."
Phí Nghi Chu dùng đầu ngón tay lần theo cổ và xương quai xanh của Ân Tô Tô, trong tầm mắt anh, áo khoác của cô gái đã được cởi sang một bên, bên trong chỉ có một chiếc áo phông bó sát màu be, cực kỳ mỏng, phần trên vòng eo thon gọn đầy đặn và gợn sóng, theo hơi thở hơi gấp gáp của cô mà run lên.
Dục vọng dần dâng trào trong mắt anh, anh cúi đầu nhẹ nhàng âu yếm cô bằng môi và răng qua lớp áo mỏng.
Ân Tô Tô nhắm mắt lại, mặt đỏ bừng, cô không khỏi cắn ngón tay, không dám phát ra âm thanh, theo phản xạ ôm chặt cổ anh.
Tại sao muốn kiểm tra lý lịch của nam diễn viên?
Phí Nghi Chu gần như muốn bật cười khi nghĩ đến câu hỏi cô vừa hỏi. Cô không biết mình hấp dẫn đến mức nào sao? Mỗi cái cau mày và nụ cười, mỗi âm thanh phát ra đều khiến anh mê mẩn.
Anh ghét người khác giới tiếp xúc với cô, ghét sự chú ý của cô dành cho người khác, thậm chí ghét nghe tên cô được nhắc đến cùng lúc với tên của người đàn ông khác.
Mà những cảm xúc bản năng này phải bị đè nén, kiềm chế bằng lý trí lạnh lùng nhất.
"Câu hỏi của em hình như là cố tình hỏi, nên anh không muốn trả lời." Khi anh lại ngẩng đầu lên, đưa môi áp sát vào vành tai đỏ mọng thanh tú của cô, vạt áo phía dưới cổ áo của cô trở nên ẩm ướt, biến thành màu tối.
Sau đó, anh há miệng cắn nhẹ vào dái tai cô: "Nếu anh nhớ không lầm thì ngày mai phim của em sẽ khởi quay phải không?"
Khởi quay có nghĩa là chuyến công tác kéo dài vài tháng của cô sắp bắt đầu, anh sẽ không thể ôm cô hay chạm vào cô hàng đêm trong vài tháng.
Ân Tô Tô muốn thoát ra, nhưng eo và tứ chi của cô đã bị anh khóa chặt, giam cầm, không thể cử động, cô chỉ có thể đỏ bừng mặt đè thấp giọng đáp: "Đúng vậy, ngày mai em sẽ bay đến hẻm núi Hàn Sơn. Sáng nay không phải em kể cho anh nghe rồi sao..."
Nói xong hít một hơi thật sâu, thật sự không thể chịu nổi, cuối cùng kêu lên, rên rỉ như một con thú nhỏ: "Còn ở trên xe, anh mau thả em ra."
"Trên xe không phải rất kích thích sao?" Phí Nghi Chu nhẹ nhàng đẩy đầu ngón tay, sau đó chậm rãi đưa vào trong, môi mỏng liếm hôn vành tai cô, "Ngôn ngữ cơ thể em nói với anh, em rất vui vẻ, cũng khá thích."
"..." Ân Tô Tô thiếu chút bật khóc, cô chỉ có thể cắn ngón tay mình mạnh hơn, mọi giác quan của cô hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của anh.
"Vách ngăn có thể dùng để cách âm, nhưng em vẫn cần phải khống chế một chút, đừng lớn tiếng quá." Phí Nghi Chu hôn lên môi cô, giọng nói trầm thấp dỗ dành, "Ngoan. Anh chỉ muốn cho em một ký ức sâu sắc trước khi đi, để em mỗi phút mỗi giây đều nhớ anh sâu sắc từ thể xác đến trái tim."
*****
Editor: Khoe với mọi người chút là na9 trong truyện mới nhất của tác giả xuất hiện rồi đây, anh ta đã có mặt trong hai bộ truyện tui edit, cuối cùng cũng tới phiên anh ta làm na9 kkk~