Edit+beta: LQNN203
Sau khi Hướng Vũ Lâm quay xong phim của mình, việc đầu tiên cô ấy làm khi trở về thủ đô là gặp đàn em Ân Tô Tô.
Hướng Vũ Lâm là một người cởi mở và thông minh, tâm tư không hẹp hòi và đố kỵ như Triệu Vũ Trúc và những người khác. Để đến gần Ân Tô Tô hơn hai năm qua, cô ấy đã trực tiếp, gián tiếp và bí mật giới thiệu nhiều nguồn lực cho Ân Tô Tô, mỗi lần đẩy Ân Tô Tô ra mắt đều nhận được những nhận xét như "chăm chỉ, diễn xuất tốt, là một trong số ít diễn viên giỏi của làng giải trí trong nước hiện nay".
Vì vậy, sau khi biết Ân Tô Tô giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, Hướng Vũ Lâm thực sự cảm thấy Ân Tô Tô xứng đáng nhận được giải thưởng cho sự chăm chỉ của mình, cũng thực sự mừng cho cô đàn em này.
Chiều nay, Hướng Vũ Lâm có một thông cáo, phải hỗ trợ khai trương một cửa hàng mới của một thương hiệu quốc tế mà cô ấy mới đại diện. Sau khi vội vã đến nơi, ngồi vào xe bảo mẫu bắt đầu trang điểm và tạo kiểu, vừa làm móng tay dùng một lần thì nghe thấy tiếng cửa xe mở ra.
Không tiện quay đầu sang một bên vì đầu đầy kẹp, cô ấy nheo mắt, thấy đó là người đại diện Trần Nhạc Dương của mình.
"Nghe nói tối nay em định mời Ân Tô Tô đi ăn tối, còn muốn gọi đạo diễn Lý, Lý Kiều?" Trần Nhạc Dương trở tay đóng cửa xe lại, vẻ mặt có chút ngạc nhiên và bối rối, giọng anh ta hơi trầm xuống, nói: "Trước đây Lý Kiều muốn mời em đóng vai chính trong bộ phim mới của cô ấy, em giới thiệu Ân Tô Tô với Lý Kiều, chẳng lẽ cũng muốn đưa Ân Tô Tô tham gia?"
Hướng Vũ Lâm để thợ trang điểm đánh phấn mắt cho mình, mí mắt hạ xuống, giọng điệu bình tĩnh và thản nhiên: "Đúng vậy, em định làm vậy đấy."
"Như vậy không thích hợp đâu." Trần Nhạc Dương cau mày, "Em vừa giới thiệu một nguồn phim cho Ân Tô Tô, giờ lại muốn hợp tác với đạo diễn Lý. Anh thực sự không hiểu, không thân không thích, sao em lại đối xử tốt với cô ấy như vậy?"
Hướng Vũ Lâm nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia khó chịu, nhưng chỉ là thoáng qua, giây tiếp theo, vẻ mặt của cô ấy trở lại như thường ngày lười biếng, dùng giọng nói cố ý nói: "Anh Dương, anh quên rồi sao, Ân Tô Tô là đại thiếu phu nhân của nhà họ Phí, em tỏ ra ưu ái với cô ấy, đây gọi là dùng dây câu dài câu được con cá lớn, lợi ích em có thể nhận lại từ cô ấy trong tương lai sẽ chỉ nhiều chứ không ít."
Trần Nhạc Dương nheo mắt nhìn Hướng Vũ Lâm một lúc, sau đó đột nhiên ý thức được điều gì đó, nhướng mày hỏi: "Lâm Lâm, chắc không phải em vẫn còn nhớ mãi không quên tứ thiếu gia nhà họ Phí chứ?"
Lời vừa dứt, trên mặt Hướng Vũ Lâm hiện lên một tia xấu hổ, như thể đã lộ ra điều gì đó. Cô ấy liếc nhìn Trần Nhạc Dương, gần như buột miệng phủ nhận: "Sao có thể! Em từ lâu đã không còn thích Phí Văn Phạn nữa rồi."
"Thật vậy sao." Trần Nhạc Dương ở trong ngành nhiều năm như vậy, là một người rất tốt, đối với lời nói của nghệ sĩ nhà anh ta, anh ta liếc mắt liền có thể nhìn ra cô ấy nói một đằng nghĩ một nẻo, hừ lạnh một tiếng, "Em tốt nhất là thực sự tỉnh táo. Anh nói cho em biết, đừng bị cuốn theo chuyện tình cổ tích của Ân Tô Tô mà tưởng tượng em và Phí Văn Phạn cũng có thể tu thành chính quả. Vị tứ công tử đó của Phí gia hoàn toàn khác với anh cả cậu ta, một người máu lạnh đọa tiên, một người lãng tử đa tình, một người tự lập không bao giờ dây dưa với hoa cỏ, một người ở giữa ngàn bụi hoa lại không một chiếc lá nào chạm tới, em đã bị Phí Văn Phạn lừa một lần, nếu lại lặp lại sai lầm tương tự, vậy thật sự là con ngốc hết thuốc chữa."
Hướng Vũ Lâm nghe vậy, có chút sửng sốt, một tia buồn bã lan ra trên đôi mắt sáng ngời của cô ấy, một lúc lâu sau, cô ấy mới giả vờ cười thoải mái nói: "Anh Dương, anh yên tâm đi, em sẽ không đâu."
Trần Nhạc Dương nhìn cô ấy một lúc, sau đó giơ tay lên vỗ nhẹ vai Hướng Vũ Lâm, chuyển chủ đề nói: "Sau vài lần tiếp xúc, anh cũng cảm thấy cô gái Ân Tô Tô kia không tệ, em ở cùng cô ấy nhiều không phải chuyện xấu. Tối nay uống rượu hả?"
Hướng Vũ Lâm mỉm cười trả lời: "Em nghe nói đạo diễn Lý đang kiêng rượu trong thời gian này, chắc không đâu."
"Vậy thì tốt." Trần Nhạc Dương nói: "Ăn tối xong gọi cho anh, anh sẽ phái xe đến đón em."
*
Lúc 6 giờ rưỡi tối, Ân Tô Tô đeo kính râm, khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, đến đúng giờ tại địa điểm ăn uống đã sắp xếp với Hướng Vũ Lâm, một nhà hàng tư nhân truyền thống ở Bắc Kinh.
Vừa đến cửa, cô gái tiếp tân mặc đồng phục mỉm cười tiến tới và hỏi họ của người đã đặt chỗ.
Ân Tô Tô nói "Cô Hướng", cô gái tiếp tân hiểu ngay, dang tay mời và kính cẩn dẫn cô vào phòng riêng trên tầng hai của nhà hàng.
"Là chỗ này." Cô gái tiếp tân cụp mắt xuống, mỉm cười: "Chúc cô tối nay dùng bữa vui vẻ."
Ân Tô Tô mỉm cười cảm ơn, mở cửa bước vào phòng riêng, cô ngẩng đầu nhìn thì thấy Hướng Vũ Lâm đã đến sớm. Mà ngồi trên ghế ăn bên cạnh sư tỷ đại hoa là một cô gái trẻ, một cô gái trẻ rất bắt mắt.
Đối phương khoảng ba mươi tuổi, mặc chiếc quần đen mới nhất của Chanel và áo len trắng cùng dòng, đôi chân cực dài, cao gần 1m8, tổng thể trang phục là thời trang và trung tính, vẻ ngoài có thể nói là rất thời trang. Được cho là đẹp trai và lạnh lùng, nước da trắng ngần và nét mặt thanh tú ái nam ái nữ khiến người ta khó quên.
Lúc này, bàn tay thon dài của người phụ nữ cầm một tách trà sứ trắng xanh, đưa lên môi thổi nhẹ để xua đi bọt trà nổi trên mặt nước, cử chỉ của cô ấy cao quý và tao nhã khó tả.
Ân Tô Tô biết cô gái này tên là Lý Kiều, là một đạo diễn hắc mã mới nổi lên trong làng giải trí trong nước những năm gần đây, tuổi còn trẻ đã giành được nhiều giải thưởng và được ca ngợi là đạo diễn kịch hồi hộp số một trong ngành công nghiệp điện ảnh.
Nghĩ đến đây, trên mặt cô hiện lên một nụ cười rạng rỡ, cô chào hỏi: "Chị Vũ Lâm, đạo diễn Lý, ngại quá đã để hai người đợi lâu như vậy."
"Nào có chứ." Hướng Vũ Lâm mỉm cười đứng dậy, "Chị và đạo diễn Lý vừa mới đến thôi, em mau ngồi đi."
Sau một hồi chào hỏi, ba người ngồi xuống và nhanh chóng bắt đầu trò chuyện về bộ phim kịch hồi hộp mới của Lý Kiều.
Lý Kiều có tính cách lạnh lùng, không nói nhiều, trong suốt quá trình, cô ấy hiếm khi nói và luôn hành động như một người lắng nghe trầm lặng và thờ ơ. Thỉnh thoảng chỉ ngước mắt lên nhìn Ân Tô Tô đối diện, một sự thăm dò và thích thú khác hiện lên trong mắt.
Hướng Vũ Lâm là người trung gian giữa hai bên, hai bên đều quen biết nhau nên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô ấy nói với Ân Tô Tô: "Tô Tô, bộ phim tiếp theo của đạo diễn Lý sẽ có hai nhân vật nữ chính, hình như trước đây em chưa bao giờ đóng phim kịch hồi hộp, không biết em có muốn thực hiện một bước trở mình táo bạo không?"
"Em đã xem nhiều phim của đạo diễn Lý, đặc biệt là phim "Đại Thoại Giang Hồ Khách" có Giang Chu Trì đóng, em đã xem đi xem lại ba lần, thực sự đánh giá cao và yêu thích. Được làm việc với đạo diễn Lý và chị Vũ Lâm, tất nhiên em cầu còn không được." Giọng điệu của Ân Tô Tô rất chân thành, nhưng nói đến đây lại có vẻ hơi xấu hổ. Cô dừng lại một lúc mới tiếp tục, "Chỉ đáng tiếc bộ phim tiếp theo của em về cơ bản đã đàm phán xong, sẽ bắt đầu quay vào khoảng tháng Mười, lịch trình có thể không thích hợp."
"Không sao." Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng dễ nghe vang lên, giọng điệu không cấp bách cũng không chậm rãi, tựa như nước suối ngâm sao lạnh đang chảy bên tai.