Edit+beta: LQNN203
Đêm giữa hè, không khí nóng bức khó chịu, ánh đèn trong phòng ngủ chính của Phí trạch mờ nhạt, bầu không khí vô cùng mập mờ.
Ân Tô Tô đã không còn lời nào để diễn tả cảm xúc của mình lúc này.
Để trả thù lão đại kim chủ biến thái, cô đã đặc biệt tìm kiếm lời khuyên từ Lương Tịnh, một cố vấn có hiểu biết rộng, get được "Phương pháp dạy dỗ của Nữ vương" và quyết định hành hạ chồng mình. Lúc đó, sau khi nghe kế hoạch tài tình của Lương Tịnh, Ân Tô Tô đỏ mặt, tim đập thình thịch, cô cũng đặt câu hỏi hỏi chị Lương: "Sao chiêu này lại có cảm giác nguy hiểm như vậy, lỡ như Phí Nghi Chu giữa chừng thoát ra, không phải em sẽ xong đời trong một phút, rời khỏi thế giới này ư?"
Và câu trả lời của Lương Tịnh dành cho cô là: "Như người ta vẫn nói, nước đi càng nguy hiểm thì cơ hội chiến thắng càng cao, không phải em muốn trả thù anh ấy sao? Đây là cách tốt nhất! Không những có thể làm cho anh ấy đau khổ về thể xác, còn có thể hủy diệt linh hồn của anh ấy, thuận theo ý em. Lẽ nào em không muốn bắt Phí Nghi Chu khóc lóc quỳ xuống gọi em là bố à?"
Ân Tô Tô suy nghĩ hai giây, gật đầu, trả lời chân thành: "Muốn."
Đồng chí Lương Tịnh cong khóe môi đầy ý vị, lộ ra vẻ mặt "tin chị cấm có sai", đưa tay vỗ nhẹ vào vai cô: "Vậy thì đúng rồi. Em cứ tự tin lao về phía trước, chỉ cần làm theo hướng dẫn của chị trong suốt quá trình, chị đảm bảo em sẽ thắng chắc."
Vừa nghe chị em mình bảo đảm, trong lòng Ân Tô Tô cảm thấy tin tưởng, nắm chặt tay nghiêm túc đáp lại: "Vâng!"
Lúc này, Ân Tô Tô mặc trang phục nữ vương bằng da, bị một người đàn ông bạo ngược giam cầm trên giường, nước mắt trong lòng đã biến thành nước Hồ Tây, chỉ cảm thấy vừa buồn vừa tức giận ---- Rốt cuộc cô bị sao vậy, vậy mà đi tin những gì chị Lương nói? Bài học từ chiếc ghế quỷ ma lần trước chưa đủ thảm hại sao, sao cô lại hai lần ngã vào cùng một đồng đội lợn vậy?
Đáng lẽ cô nên nghĩ đến Phí Nghi Chu, tên đàn ông chó ấy sẽ không dễ dàng bị bắt như vậy, bây giờ anh đã thoát ra và phản công trấn áp cô, không biết đêm nay anh sẽ đối phó cô như thế nào...
A a a.
Trong lòng Ân Tô Tô đang kêu gào, tuyệt vọng đến mức biến dạng, đôi mắt mờ sương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú phía trên đầu, trong mắt tràn đầy sợ hãi và hoảng loạn không thể che giấu.
Phía trên cô cách đó không xa, con trai cả của nhà họ Phí đang nhìn thẳng vào cô, ánh mắt u ám đến mức nhìn không thấy đáy.
Im lặng nhìn nhau vài giây, Phí Nghi Chu dùng đầu ngón tay lần theo đường vân trắng như tuyết nhấp nhô dưới xương quai xanh của cô, đôi môi mỏng lười biếng cử động, anh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, tùy ý hỏi cô: "Đề nghị vừa rồi của anh, Ân tiểu thư cảm thấy thế nào?"
Hầu hết con trai quý tộc của gia đình danh tiếng đều lớn lên trong sự cưng chiều, bảo bọc, đôi bàn tay cũng mịn màng như con gái, nhưng Phí Nghi Chu lại không như vậy. Anh có một thân hình cân đối, duy trì thói quen tập thể dục quanh năm, đặc biệt thích cưỡi ngựa, bắn súng và đấm bốc, những sở thích này đã khiến lòng bàn tay như ngọc quý của anh trồi lên những vết chai mỏng và cứng, khi cọ xát vào kết cấu mềm mại và tinh tế của Ân Tô Tô, sự tương phản mạnh mẽ đến mức khiến cô co rúm lại muốn trốn tránh.
Cho dù đó là giọng điệu, hành vi hay phong thái, anh đều là người tán tỉnh không giấu giếm, lộ liễu đến mức khiến trái tim Ân Tô Tô run lên.
Sắc mặt cô chuyển sang màu quả cà chua, môi khô khốc như người lữ hành lạc trong sa mạc, hơi thở trở nên khó khăn, cô ngượng ngùng đáp lại anh, lắp bắp: "Em cảm thấy không thế nào cả."
Phí Nghi Chu nghe được lời này, nhướng mày, nhưng không nói gì, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô biết tiếp theo nên nói gì.
Sau đó Ân Tô Tô nhếch khóe miệng lên nhìn anh, nở một nụ cười có phần nịnh nọt và thân thiện, cố gắng lặp lại thủ thuật tương tự.
Dùng thủ đoạn làm nũng để đánh thức lương tâm của đại thiếu gia, yêu cầu anh thả cô ra, "Chung quy thì chồng à, anh cũng biết đó, em không có sở thích gì đặc biệt, ban nãy em chỉ đánh anh cho vui thôi, nếu thật sự muốn chơi anh, em không biết ra tay từ đâu, cũng không nỡ."
Đáng tiếc lần này đại thiếu gia đã hạ quyết tâm, không thuận theo thủ đoạn của cô.
Phí Nghi Chu chỉ cong khóe miệng, nở ra một nụ cười ôn hòa như một quý ông lịch thiệp, ngón tay khéo léo cử động nhẹ nhàng nhéo nhéo bàn tay phải nhỏ nhắn mềm mại của cô, nắm chặt lòng bàn tay chơi đùa một cách thản nhiên, trả lời nhẹ nhàng: "Không biết chơi cũng không sao, anh có thể dạy em."
"..." Nghe vậy, Ân Tô Tô nuốt khan trong tiềm thức, trong lòng cảm thấy một dự cảm cực kỳ đáng ngại. Đồng thời, cô có chút bối rối, khó hiểu nhìn anh.
Ngay sau đó, Phí Nghi Chu cúi đầu hôn cô lần nữa.
Tinh tế và mềm mại, môi lưỡi triền miên.
Hôn nhau hồi lâu, anh mới nhận ra cô gái trong ngực mình cứng đờ, căng cứng do căng thẳng quá mức, mềm nhũn thành một vũng nước, sau khi đạt được mục đích, anh vẫn còn luyến tiếc buông cô ra, nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm khóe miệng cô, trầm giọng nói thêm: "Tay trong tay, dạy em cách chơi đùa chồng em."
Kỹ năng hôn của người đàn ông này thực sự rất tuyệt vời, cùng anh hôn khiến Ân Tô Tô cảm thấy thoải mái đến mức muốn ngủ.
Việc thiếu oxy nhẹ khiến cô cảm thấy chóng mặt, đầu óc không còn minh mẫn nữa. Má cô càng ngày càng đỏ, đôi mắt ươn ướt, mơ màng ngơ ngẩn nhìn anh, quyến rũ như một con nai.
Thậm chí còn không nhận ra anh đang nói gì.
Mơ hồ cảm nhận được Phí Nghi Chu đang chơi đùa với tay phải của cô, lúc thì siết chặt những ngón tay mảnh khảnh của cô, khi thì vuốt ve lòng bàn tay thanh mảnh đẫm mồ hôi của cô, giống như một đứa trẻ đang chơi đồ chơi, cẩn thận nghiên cứu từng chi tiết.
Một lúc sau, nghe thấy người đàn ông nói chuyện, nói gì đó rất bình thường và không rõ ràng: "Thật là một bàn tay nhỏ nhắn, giống như búp bê."
Những từ này tương tự như đánh giá, cảm thán, lại như một câu nói đơn giản.
Ân Tô Tô nghe xong chớp mắt, không hiểu ý trong lời nói của anh, trước khi cô kịp trả lời, Phí Nghi Chu lại đặt tay phải của cô vào lòng bàn tay anh, so sánh chúng với nhau, bình tĩnh nhìn xuống.
Những ngón tay trắng nõn thon dài cùng bàn tay nhỏ nhắn, đáng yêu và mũm mĩm chưa bằng nửa bàn tay anh, khi những ngón tay thon dài chụm lại, anh có thể dễ dàng bao bọc hoàn toàn bàn tay nhỏ bé của cô, bao bọc thật chặt mà không để lộ bất cứ thứ gì.