TỚ VÀ CẬU ẤY KHÔNG THÂN

Sinh nhật của Hà Diệp vào ngày mùng tám tháng bảy, bảy giờ sáng nay, Chu Tình, Ngô Viên Viên đã tới nhà Hà Diệp.

Một người là bạn thân nhất của Hà Diệp từ nhỏ đến lớn, một người là bạn cùng bàn suốt năm lớp 12, tình bạn vừa đậm sâu vừa mới mẻ.

Ngô Viên Viên ở gần nhà Hạ Diệp nên tới trước, lúc Chu Tình đến, Ngô Viên Viên nhìn chằm chằm vào cô ấy, bật cười nói: "Hình như cậu đen hơn thì phải?"

Chu Tình che mặt, khổ sở r3n rỉ: "Không đen được chắc, Vân Nam dồi dào nắng gió, ngày nào tớ cũng phải bôi kem chống nắng mà vẫn bị thế này đấy."

Hà Diệp mỉm cười nghe các cô ấy kể cho nhau nghe về chuyến du lịch của mình.

Chẳng mấy chốc Chu Tình đã quay trở lại chủ đề chính ban đầu: "Ngày mai là sinh nhật của Tiểu Diệp rồi, tớ có ý kiến thế này, chúng ta cùng đi chụp một bộ ảnh Hán phục làm kỷ niệm đi!"

Trước đó mấy học sinh cuối cấp ba như họ đâu có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, nay đã được giải phóng hoàn toàn nên ai cũng muốn ăn mặc thật xinh đẹp rồi đi chơi.

Hiển nhiên là Chu Tình đã có chuẩn bị mà đến, cô ấy mở trang quảng cáo của một cửa hàng bán Hán phục, ba cô gái chụm đầu vào một chỗ cũng xem.

Ngô Viên Viên: "Mấy thứ này có đắt lắm không?"

Chu Tình: "Bộ rẻ nhất đã có giá một nghìn rưỡi rồi, thế nhưng quản lý của cửa hàng đó là chị họ tớ. Ảnh chúng ta tự chụp, trang phục được miễn phí, mỗi người chỉ cần bỏ ra một trăm để trang điểm là được. Dù sao sao thì chị họ của tớ cũng không thể để thợ trang điểm chỗ chị ấy trang điểm không công được, chúng ta phải biết giữ ý một chút."

Ngô Viên Viên lập tức ôm chầm lấy cô ấy hôn một cái: "Có quan hệ đúng là thứ tốt, chỉ cần ới một cái là đã tiết kiệm được cả một đống tiền!"

Hà Diệp cũng khá rung động trước đề nghị ấy.

Chu Tình nháy mắt với cô: "Hôm qua Châu Hướng Minh đã liên hệ với tớ bảo là cậu ấy và Lục Tân cũng muốn tổ chức sinh nhật cho cậu, hỏi tớ có kế hoạch gì chưa. Tớ nghĩ, trình chụp ảnh của chúng ta chỉ nửa vời, còn Châu Hướng Minh thì khác, cậu ấy vừa có máy ảnh chuyên nghiệp vừa biết chụp ảnh nữa. Nếu như hai cậu không có ý kiến gì thì ngày mai sẽ để cậu ấy làm thợ chụp ảnh cho chúng ta nhé?"

Hà Diệp:...

Ngô Viên Viên: "Khoan đã, mọi chuyện thế nào cơ? Sao họ biết sắp đến sinh nhật của Hà Diệp? Họ thân quen với Hà Diệp như thế từ bao giờ đấy?"

Chu Tình cười ha ha đáp: "Cái này thì cậu phải hỏi Tiểu Diệp rồi. Tớ cũng mới biết cách đây không lâu thôi. Suốt một năm lớp 12, gần như hôm nào họ cũng tan học cùng nhau."

Hà Diệp:...

Bí mật cô luôn giấu kín nay bị phơi bày ra trước mặt mọi người, Hà Diệp không khống chế được gương mặt đang đỏ bừng lên của mình.

Ngô Viên Viên lại lý giải gương mặt đỏ bừng của cô theo một tầng nghĩa khác, cô ấy bỗng nhiên "ồ" lên vài tiếng như đã giác ngộ cách mạng, chỉ vào Hà Diệp nói: "Tớ biết rồi nhé, giữa cậu và Lục Tân có mối quan hệ không bình thường, thế mà cậu còn dám nói dối tớ là không quen cậu ấy cơ đấy!"

Chu Tình bỗng nhận ra bản thân đã bỏ qua không ít tin tức sốt dẻo, bèn nhào đến hỏi Ngô Viên Viên: "Cậu nói thế là thế nào?"

"Thì là có một hôm nào đó trời mưa rất to, chắc là vào tháng ba. Buổi sáng hôm đó tớ nhìn thấy cậu ấy và Lục Tân che chung một chiếc ô, hai người đứng vô cùng gần nhau!"

Hà Diệp cố gắng giải thích: "Lần ấy là hiểu lầm thật mà, tôi..."

Chu Tình rất nhạy cảm: "Lần ấy là hiểu nhầm, vậy có lần nào không phải là hiểu nhầm?"

Hà Diệp:...

Bị hai người chị em thân thiết thi nhau thẩm vấn, đã vậy người bị thẩm vấn lại là Hà Diệp chẳng biết cách che giấu, nói dối thế là chẳng mấy chốc cô đã không chống đỡ nổi, ấp úng kể cho họ nghe chuyện Lục Tân đi phỏng vấn việc gia sư cùng với mình.

Chu Tình gào ầm lên: "Tớ biết rồi nhé! Lúc vừa mới khai giảng tớ đã nhìn ra rồi mà, Lục Tân đối xử với cậu không giống với những người khác, lúc ấy cậu còn không chịu tin cơ đấy!"

Học sinh cấp ba không được yêu sớm nhưng chỉ cần giữa đám nam nữ sinh có một chút dấu hiệu mờ ám thôi đều sẽ không thoát được đôi mắt của cả đám bạn xung quanh.

"Hóa ra Lục Tân âm thầm lén lút làm nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ có cậu suốt ngày cắm đầu vào học với hành, nếu là tớ đã phát hiện ra từ lâu rồi."

"Nhưng thật ra tớ đã biết chuyện từ lâu rồi. Còn nhớ cái lần chúng ta đi danh lam thắng cảnh gặp bọn họ, tớ đã lừa Châu Hướng Minh một chặp. Cái tên kém thông minh ấy đã nói ra bằng sạch. Khi ấy cũng sắp thi rồi, tớ sợ cậu bị phân tâm cho nên mới không nói cho cậu biết."

Chuyện đến nước này, Hà Diệp có muốn phản bác rằng Lục Tân đối xử với cô như kiểu "lấy việc giúp người làm niềm vui" cũng không được nữa.

Chuyện này chẳng khác nào việc giải quyết một cái đề, trước khi biết đáp án người ta có thể bỏ qua rất nhiều manh mối. Nhưng một khi đã biết được đáp án thì ngay lập tức những manh mối vốn bị lãng quên lúc trước sẽ trở thành bằng chứng vô cùng vững chắc.

Hà Diệp cúi đầu, bây giờ suy nghĩ trong đầu cô rất loạn.

Cơn kích động qua đi, Chu Tình ngồi xuống bên cạnh Hạ Diệp, ôm cô hỏi: "Sao thế, cậu không thích Lục Tân à?"

Ngô Viên Viên cũng vội vã cướp lấy chỗ trống ở bên còn lại, mang theo ánh mắt nghi ngờ nhìn Hà Diệp. Nếu như có một nam sinh đẹp trai như Lục Tân thích mình, dù cho điểm thi đại học của người ta có bằng không đi chăng nữa thì cô cũng bằng lòng.

Hà Diệp: "Đúng thế, từ trước đến nay tớ chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó, thế nên bây giờ cũng không biết nên làm thế nào cho phải."

Chu Tình tỏ ra vô cùng hiểu Hà Diệp, cô ấy cười nói: "Chuyện này thì có gì phải nghĩ, cậu nói xem cậu có cảm giác gì với Lục Tân không, cảm giác như kiểu chỉ cần cậu ấy đến gần là cậu sẽ cảm thấy căng thẳng, lúc thấy cậu ấy trái tim cậu sẽ đập nhanh hơn, thậm chí còn cảm thấy vui khi thấy người ta ấy?"

Hà Diệp: "Tớ có cảm thấy căng thẳng nhưng chỉ cần đứng trước mặt người mà tớ không quen thì tớ đều có cảm giác ấy, bao gồm cả các bạn nữ. Cái cảm giác ấy biết nói thế nào nhỉ, chính là cảm giác muốn nói chuyện nhưng lại không biết nên nói cái gì nhưng nếu không nói lời nào lại cảm thầy bầu không khí yên ắng như thế hơi xấu hổ."

Chu Tình: "Thế những biểu hiện khác như tim đập nhanh kia thì sao?"

Hà Diệp lắc đầu một cái thay cho câu trả lời.

Ngô Viên Viên: "Vậy cậu cảm thấy Lục Tân có đẹp trai không? Có thấy thích gương mặt của cậu ấy không?"

Hà Diệp: "Đẹp trai nhưng không thể nói thích được, cảm giác cũng giống như khi ngắm các minh tinh trên áp phích thôi."

Ngô Viên Viên: "Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện giá như mà có người đẹp trai đến vậy theo đuổi mình thì tốt quá hả?"

Hà Diệp vẫn tiếp tục lắc đầu.

Ngô Viên Viên nhìn về phía Chu Tình, Chu Tình nhún vai, vậy thì chỉ có thể nói là cô nữ sinh được mệnh danh là học bá có thể thi được trên bảy trăm điểm này khác những cô gái bình thường khác.

Bầu không khí thoáng lắng xuống một lát, Chu Tình đang lướt lại lịch sử trò chuyện giữa mình và Châu Hướng Minh, thăm dò hỏi: "Vậy ngày mai chỉ gọi Châu Hướng Minh đến chụp ảnh cho chúng ta, không gọi Lục Tân nữa hả?"

Mọi hoạt động diễn ra vào ngày mai đều là để mừng sinh nhật tuổi mười tám cho Hà Diệp, thế nên tâm trạng của Hà Diệp được coi là quan trọng nhất. Gọi Lục Tân đến chỉ sợ sẽ khiến Hà Diệp cảm thấy lúng túng, không được tự nhiên.

Hà Diệp cắn môi.

Châu Hướng Minh chắc chắn sẽ kể cho Lục Tân nghe về kế hoạch của mọi người, nếu cô không mời Lục Tân, không biết anh sẽ nghĩ như thế nào nữa?

Đó là một người bạn cùng lớp đã giúp đỡ cô rất nhiều.

Thậm chí có thể nói, nếu như không có bốn cuốn sách hướng dẫn do Lục Tân giới thiệu thì có lẽ điểm thi môn ngữ văn và tiếng anh của Hà Diệp vẫn chỉ ở mức một trăm mốt, tổng điểm thi đại học cũng sẽ kém điểm hiện tại chừng ba, bốn mươi điểm. Tuy rằng với số điểm ấy cô vẫn có thể chọn được một trường đại học tốt nhưng chắc chắn sẽ không vào được Đại học Giao thông.

Hà Diệp không có tình cảm trên phương diện nam nữ với Lục Tân nhưng cô vẫn có lòng biết ơn đối với một người bạn tốt bụng đã từng giúp đỡ mình.

Trong tình huống này, Hà Diệp không muốn khiến Lục Tân cảm thấy quá khó xử.

Nãy giờ thấy cô vẫn giữ im lặng, không nói gì, Chu Tình đảnh sửa lại lời mình: "Thôi bỏ qua chuyện đó đi, chúng ta tự chụp bằng di động, không gọi cả Châu Hướng Minh luôn. Đám nữ sinh chúng ta chơi riêng với nhau, bơ đám nam sinh kia đi."

Trong đầu Hà Diệp thoáng hiện ra gương mặt oan ức của Châu Hướng Minh. Nhớ lần ấy cô chỉ đưa bánh kẹo cưới cho Châu Hướng Minh muộn một chút thôi mà anh ấy đã hờn dỗi, bao cô không xem mình là bạn.

"Đừng, đã hẹn rồi thì cứ gọi họ đi."

"Cậu thật sự không có vấn đề gì chứ?"

"Ừm."



Ban đầu, Hà Diệp còn định đi phỏng vấn làm gia sư vào ngày mùng tám nhưng vì chuyện sinh nhật, cô cố ý lùi hẹn phỏng vấn một ngày.

Sáng sớm hôm sau, các cô gái đến cửa hàng của chị họ Chu Tình để trang điểm, tạo kiểu tóc, về trang phục để mặc chụp ảnh họ đã chọn xong từ ngày hôm trước, một người hai bộ.

"Oa, Hà Diệp xinh quá!"

"Chị thật sự ghen tỵ với những cô gái ở độ tuổi của các em, chỉ cần dưỡng ẩm đơn giản thôi là đã có một làn da đẹp rồi."

"Chị nói cho các em nghe, thứ quan trọng nhất khi chụp ảnh Hán phục là phải tự nhiên. Các em cứ tự tưởng tượng bản thân là những cô gái thời cổ đại kia, chỉ cần có khí chất phù hợp, chắc chắn các em sẽ có những tấm ảnh đẹp."

Chị họ và thợ trang điểm đều rất nhiệt tình, tươi cười chia sẻ với các thiếu nữ tuổi mười tám về kinh nghiệm chụp ảnh.

Hai tiếng sau, đám Hà Diệp đến cống khu thắng cảnh.

Châu Hướng Minh đã đến, trên cổ có đeo máy ảnh, đứng bên cạnh anh ấy là bạn cùng lớp Lý Lương đeo kính cận, trên tay đang ôm tấm hắt sáng.

Nhìn thấy diện mạo mới của ba cô gái, Châu Hướng Minh huýt sáo trêu chọc, Lý Lương đứng cạnh đỏ cả mặt.

Chu Tình nghi ngờ hoir: "Lục Tân không tới sao?"

Châu Hướng Minh thoáng nhìn về phía Hà Diệp, cười nói: "Cậu ấy biết sức ảnh hưởng của bản thân thế nào, sợ các cậu không được tự nhiên nên nói là sẽ đến lúc liên hoan buổi tối."

Có ai sẽ không buông ra đây?

Chu Tình, Ngô Viên Viên đều có tính cách rộng rãi, hào phóng, chỉ có Hà Diệp khá khép mình.

Chu Tình không ngờ Lục Tân lại chu đáo đến như vậy, để các nam sinh trước, cô ghé vào tai Hà Diệp nói nhỏ: "Tiểu Diệp, cho Lục Tân một cơ hội đi, trước đây cậu còn chưa được khai khiếu, biết đâu khi bên nhau rồi sẽ thích thì sao? Người như Lục Tân là cực phẩm, yêu đương với cậu ấy chắc chắn sẽ không bị thiệt thòi."

Hà Diệp không lên tiếng, thế nhưng chính cô cũng cảm nhận được sự chu đáo, săn sóc của Lục Tân.

Châu Hướng Minh không khiến cô cảm thấy áp lực, còn Lý Lương lại là một người vô cùng hài hước. Nhìn qua cứ nghĩ cậu ấy là người ít nói nhưng cứ hễ mở miệng ra nói lời nào là lại khiến người ta cảm thấy buồn cười lời ấy.

Buổi sáng họ chụp ở khu thẳng cảnh này, qua buổi chiều thay bộ khác, đồng thời cũng đi chụp ảnh ở nơi khác.

Sau khi chụp xong, Châu Hướng Minh mệt đến mức tê liệt, anh ấy ôm máy ảnh nằm trên tấm ghế dài, nhìn Hà Diệp bằng ánh mắt sâu sa: "Chẳng trách Lục Tân không đến. Thật ra là cậu ấy muốn trộm lười biếng, nhường cái nhiệm vụ gian khổ này lại cho chúng tôi, còn cậu ấy thì nằm trong phòng điều hòa, hưởng thụ sự sung sướng."

Hà Diệp:...

Cậu muốn mắng mỏ Lục Tân thì cứ mắng đi, tại sao lúc mắng cứ nhìn chằm chằm vào tôi là thế nào?

Lý Lương ngồi ngay dưới bàn chân Châu Hướng Minh, cầm cây quạt được dùng làm đạo cụ trong lúc chụp hình của ba cô gái vừa quạt phạch phạch vừa cắn răng nói: "Ngày mai phải làm thịt cậu ấy một trận, đòi một bữa thịnh soạn mới được."

Lời này có một tầng ý nghĩa khác, tuy rằng Lục Tân không tới nhưng anh vẫn phải trả thù lao cho sự vất vả của Châu Hướng Minh và Lý Lương ngày hôm nay.

Hà Diệp hiểu ý của cậu ấy bèn yên lặng cúi đầu.

Ra khỏi khu thắng cảnh, các cô gái phải đến cửa hàng Hán phục trả quần áo còn các chàng trai đến nhà hàng để gặp Lục Tân trước.

Nhà hàng này là Lục Tân giới thiệu cho Châu Hướng Minh, sau đó Châu Hướng Minh lại giới thiệu cho Chu Tình để đặt bàn, toàn bộ chi phí đã được thống nhất là sẽ chia đều cho sáu người.

Lục Tân đã có mặt trong phòng riêng, đúng như những gì Châu Hướng Minh dự liệu trước đó, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ngồi nhàn nhã trong phòng điều hòa mát lạnh, trông vừa tuấn tú vừa có khí chất. Khiến người ta ganh tỵ đến nỗi chỉ muốn nhào lên đánh cho anh một trận.

"Sau này lúc chúng tôi theo đuổi bạn gái, cậu cũng đi theo làm tùy tùng, ra sức đấy." Châu Hướng Minh uống hết nửa chai nước xong mới hầm hừ đưa ra yêu cầu.

Lục Tân thoáng nhìn về phía chiếc máy ảnh được anh ấy đặt trên bàn, nói: "Có thể giúp chắc chắn sẽ giúp."

Châu Hướng Minh gõ gõ máy ảnh, cười xấu xa nói: "Muốn xem chứ gì? Hôm nay Hà Diệp ăn mặc trang điểm vô cùng xinh đẹp, cậu không tưởng tượng được cô ấy xinh đẹp đến nhường nào đâu."

Lục Tân không lên tiếng.

Châu Hướng Minh tiếp tục nói: "Tôi cho cậu xem những bức ảnh chỉ chụp một mình cô ấy, cậu cho tôi xem món quà cậu định tặng cô ấy một chút, thấy sao?"

Lục Tân: "Không cần."

Lý Lương ồn ào: "Đúng thế, cậu có đạo đức nghề nghiệp tý đi, nào có thợ chụp ảnh nào lén cho người khác xem ảnh riêng tư của khách như cậu cơ chứ. Cậu nhìn lão Lục xem, người ta lịch sự biết bao nhiêu."

Châu Hướng Minh: "Hứ, cậu ấy đang giả bộ thì có, chắc chắn trong lòng muốn xem lắm đấy!"

Lý Lương: "Quân tử rởm cũng là một kỹ năng, ít ai kiềm chế được như thế lắm."

Lục Tân:...

Năm giờ rưỡi, tiếng cười của Chu Tình truyền đến từ ngoài phòng khách, các cô gái cũng đã có mặt.

Lục Tân ngước mắt lên và thấy Hà Diệp đi ở phía sau Chu Tình, cô đã thay sang một bộ quần áo thường ngày với một mái tóc đuôi ngựa đơn giản.

Tầm mắt hai người chạm nhau, cô vội vã nhìn về phía khác, gương mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng cả lên.

Lục Tân thấy thế mỉm cười.

Chu Tình mắng: "Cười cái gì, hôm nay chỉ có cậu là người thoải mái nhất đấy, còn không mau rót nước cho chúng tôi đi."

Lục Tân ngoan ngoãn đứng dậy, tay áo được xắn lên tận khuỷu tay, anh cầm ấm trà lần lượt rót cho các cô.

Bàn ăn hình tròn, tổng cộng có tất cả sáu chỗ. Chu Tình và Ngô Viên Viên không thể ngồi chỗ bên cạnh Lục Tân được, vì vậy chỗ trống còn lại bên tay phải Lục Tân tự nhiên thuộc về Hà Diệp.

Chẳng mấy chốc gương mặt của Hà Diệp đã đỏ bừng lên, đây là phản ứng s1nh lý không thể kiểm soát được.

Lục Tân nhìn về phía Châu Hướng Minh.

Châu Hướng Minh vội vàng lên tiếng ngắt lời, nhanh chóng chuyển chủ đề, mọi người cũng bắt đầu cười nói, nhiệt độ trên gương mặt của Hà Diệp cũng giảm dần xuống.

Cô cố gắng tập trung ăn cơm, không nhìn về phía Lục Tân một lần nào, chỉ có thi thoảng liếc mắt một cái là có thế bắt gặp anh đang cầm ly hoặc cầm đũa.

Thậm chí cái tên này còn gắp đồ ăn cho cô tận mấy lần, như thể anh đã đoán ra được đám Chu Tình đều đã biết chuyện nên dứt khoát không thèm che dấu nữa.

Hà Diệp lại không thể ngăn anh, vì vậy chỉ có thể im lặng dùng bữa.

Hơn sáu giờ, Châu Hướng Minh đi tìm người phục vụ, bảo họ đưa chiếc bánh sinh nhật Lục Tân đã đặt lúc trước lên. Đó là một chiếc bánh ga-tô rất lớn, phía trên có cắm ngọn nến "18 tuổi" màu hồng nhạt.

Ánh nến nhẹ nhàng lay động, mọi chuyện vốn chẳng có gì nhưng có thể là vì cậu nói "người trưởng thành mới có thể nói" của Lục Tân lúc trước khiến lòng người ta cảm thấy hoảng hốt khi thấy ngọn nến "18 tuổi" kia.

"Chúc mừng Tiểu Diệp Tử của chúng ta chính thức thành niên từ ngày hôm nay!"

Trong tiếng cười nói và lời chúc chân thành của Chu Tình, Hà Diệp quyết tâm, thổi tắt ngọn nến, nhắm mắt ước nguyện:

Chúc cho bản thân tôi và người thân, bạn bè xung quanh tôi có một sức khỏe dồi dào, một cuộc sống suôn sẻ, thuận lợi.

Chúc cho kế hoạch làm thêm trong kỳ nghỉ hè của tôi thành công rực rỡ.

Chúc mọi người đều nhận được thư báo trúng tuyển của trường đại học với nguyện vọng mà mình mong ước, sự nghiệp học tập sau này ngày càng thành công.

Yêu đương gì đó, muốn thử thì thử, cũng đâu có cái gì đáng sợ đâu cơ chứ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi