TỚ VÀ CẬU ẤY KHÔNG THÂN

Với định nghĩa “không thân” của Hà Diệp, Phùng Thu Vũ cũng hơi nghi ngờ, nhưng thấy hai ngày sau Lục Tân với Hà Diệp không liên lạc gì với nhau, Phùng Thu Vũ đã hoàn toàn tin tưởng.

Sắp đến tết, chủ nhật còn được nghỉ, vì vậy Hà Diệp chọn chiều thứ sáu để quay về Hiểu Phong Nhã Cư.

Hai vợ chồng Hà Dũng, Ngô Lị ăn cơm xong từ hơn năm giờ chiều, sau đó chỉ chuyên tâm bán hàng.

Hà Diệp xách nguyên liệu nấu ăn đầy hai tay, cô về nhà tự nấu vài món, quan trọng là hầm một nồi canh gà. Hơn bảy giờ chiều, trời đã tối mịt, cô đặt nồi vào túi giữ ấm lại rồi đi qua tiệm trái cây.

Ngô Lị: “Con bé này nữa, đi làm đã mệt mỏi lắm rồi, còn phí thời gian làm việc này làm gì. Nếu biết cháu muốn nấu món này, dì đã hầm trước từ chiều rồi.”

Hà Diệp đứng trong không gian chật hẹp sau quầy thu ngân, cô cẩn thận lấy hai bát canh ra rồi cười nói: “Công việc của con vẫn ổn, không mệt như ba mẹ nghĩ đâu.”

Hà Dũng: “Bố nghe nói, những công ty công nghệ như này, nhân viên đều làm việc theo lịch 996? Trong khu nhà chúng ta thôi, có rất nhiều thanh niên hơn chín giờ mới tan ca rồi qua đây mua đồ.”

Hà Diệp: “Con làm nghiên cứu, phát minh nên cũng đỡ. Dì qua đây uống canh đi ạ, cháu ra ngoài xem sao.”

Ngô Lị tìm một cái tạp dề sạch sẽ, muốn giúp Hà Diệp.

Có mấy khách hàng lâu năm vào tiệm, thấy cảnh này thì ai cũng kinh ngạc, nói: “Đây là nhân viên hai người mới thuê à? Trông cũng xinh ghê nhỉ.”

Ngô Lị thuận miệng cười nói: “Nhân viên phục vụ gì đâu, đây là con gái tôi…”

Chưa nói xong, Ngô Lị đã biến sắc, hơi lo lắng nhìn sang Hà Diệp.

Ánh mắt ấy làm trái tim Hà Diệp vừa chua xót vừa mềm nhũn ra, cũng vì thế, cô lên tiếng rất tự nhiên: “Mẹ, để con tự làm.”

Vành mắt Ngô Lị thoáng ửng đỏ.

Hà Diệp với ba mình nhìn nhau một cái, cô thắt tạp dề rồi đi ra tiếp đón khách khứa. Tiền nong cũng là cô tính toán, có điều cô không rõ giá trái cây nên phải hỏi lại hai vợ chồng.

Khách hàng đi rồi, Hà Diệp cầm hốt rác và chổi, đi quét dọn vệ sinh mảnh sân ở trước cửa hàng.

Còn chưa quét xong, Ngô Lị đã vội vã uống xong bát canh gà rồi chạy ra đoạt cây chổi của cô, bảo cô vào bên trong chờ.

Hà Diệp đành tiếp tục làm thu ngân, tiện thể tâm sự với ba mình.

Có một vị khách mới vào tiệm.

Hà Diệp ngẩng đầu lên, ngay khi nhìn thấy Lục Tân, trong lòng cô đã thoáng xao động, sau đó mới nhìn thấy trước mặt anh còn có một người phụ nữ mặc áo khoác nâu.


Người phụ nữ ấy buộc tóc rất đơn giản, để lộ khuôn mặt lộ ra dấu vết năm tháng nhưng da dẻ vẫn nõn nà và điềm tĩnh, như một hồ nước giữa rừng sâu, khí chất thanh tao nhưng lại nhẹ nhàng khiêm tốn.

Bà ấy đánh giá những quầy trái cây xung quanh, không rõ mục đích là gì.

Còn Lục Tân, khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Hà Dũng, anh mỉm cười chào hỏi: “Chú, lâu rồi không gặp chú.”

Nghe thấy giọng anh, người phụ nữ phía trước thoáng dừng chân lại, quay đầu nhìn sang quầy thu ngân.

Lục Tân giới thiệu cho ba người nhà họ Hà trước: “Đây là mẹ cháu, cháu đưa mẹ qua đây mua trái cây.”

Hà Diệp: “...”

Lục Tân nhìn cô, rồi giới thiệu cho mẹ mình: “Đây là Hà Diệp, bạn cấp ba của con, hồi trước chú Hà mở siêu thị, con cũng hay tới đây mua đồ.”

Sự kinh ngạc trong mắt Lâm Vận biến thành ý cười, cảm giác xa cách xuất hiện vì ngũ quan và khí chất sắc sảo cũng dần tan rã. Bà ấy đi tới quầy thu ngân như rất quen thuộc, nhìn Hà Diệp rồi nói với Hà Dũng: “Mẹ nhớ ra rồi, hồi trước Hướng Minh tới nhà mình tìm Tiểu Lục cũng nói trong tiểu khu có một bạn học nữ, tiếc là nhóm mấy cậu con trai không chơi với các cô gái, nên mẹ chưa có cơ hội gặp.”

Hà Dũng cười nói: “Cũng bình thường, bọn nhỏ thân nhau lắm, tan học còn đi với nhau cơ mà. Năm ấy lúc tra kết quả thi đại học, Tiểu Diệp còn qua nhà cô cùng tra, nhưng hình như lúc đấy vợ chồng cô tăng ca hay đi công tác gì đó nên chưa gặp.”

Lâm Vận nhìn con trai một cái: “Tan học cũng đi với nhau à? Ôi, đúng là tôi với ba nó thường xuyên không ở nhà, Tiểu Lục cũng không nói với chúng tôi những chuyện này, con trai không thân bằng con gái mà. Cháu tên Hà Diệp đúng không, tên hay mà trông cũng xinh xắn nữa.”

Hà Diệp rất muốn nhận lời khen của mẹ bạn trai cũ một cách thoải mái, nhưng nhớ đến chuyện năm xưa Lục Tân từng nói muốn đưa cô đi gặp phụ huynh, cô lại muốn đào một cái lỗ chui xuống.

Cô có làn da trắng trẻo, da mặt còn mỏng. Lúc này cô đang nắm chặt con chuột của máy tính, lảng tránh ánh mắt của bà ấy, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên, chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi.

Hà Dũng thấy vậy thì cười nói với Lâm Vận: “Con gái nhà tôi hơi hướng nội, cũng tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi đấy mà được người lớn khen vẫn đỏ mặt. Hồi đó tôi nhờ Tiểu Lục với Tiểu Chu tới giúp con bé tự học mỗi tối, con bé cũng cứ ngại ngùng mãi, chê tôi làm phiền bạn bè nó.”

Lâm Vận: “Chuyện cỏn con thôi, có gì đâu mà phiền toái, Tiểu Diệp học nghiên cứu sinh ở đâu thế con?”

Hà Dũng: “Đại học giao thông Thượng Hải, năm đó thiếu vài điểm nữa là vào được Thanh Hoa với Tiểu Lục rồi.”

Lâm Vận: “Đại học giao thông Thượng Hải cũng là giỏi rồi, hồi xưa cậu của Tiểu Lục cũng học trường này, là bạn cùng trường với Tiểu Diệp đó.”

Ngô Lị cũng nhanh chóng hòa vào câu chuyện.

Lục Tân: “Mọi người cứ nói nhé, con đi chọn trái cây.”

Anh đi rồi, Hà Diệp mới cảm thấy bớt nào áp lực, cô vừa đối chiếu sổ sách vừa nghe người lớn khen nhau theo kiểu công nghiệp.


“Tôi nghe lão Hà khen Tiểu Lục nhà cô đã lâu, hôm nay gặp mới biết quanh đây lại có một chàng trai sáng sủa như vậy thật.”

“Người khác nói vậy thì không sao, chứ Tiểu Diệp nhà cô xinh thế này, Tiểu Lục làm sao so bì được nữa.”

“So với Tiểu Lục thì vẫn có khoảng cách chứ, Thanh Hoa cơ mà!”

“Thôi, nó cũng chỉ được cái học giỏi một tí chứ chẳng biết nói chuyện gì cả, từ nhỏ tới lớn chơi thân với không quá năm cậu bạn, mấy cô bạn thì khỏi phải nói. Bây giờ tốt nghiệp rồi, bên cạnh cũng chẳng có mấy đồng nghiệp nữ, sau này chỉ mong bạn bè người thân giới thiệu giúp thôi.”

“Tiểu Diệp nhà chúng tôi cũng thế, hồi đi học ngoài lên lớp ra cũng chỉ đi làm thêm…”

Đề tài này hơi nguy hiểm, Hà Diệp buộc phải chu môi với Ngô Lị, ánh mắt lộ ra vẻ u oán.

Ngô Lị cười: “Rồi rồi, không nói chuyện này, dù sao hai đứa cũng vẫn còn trẻ, không vội.”

Hà Diệp khẽ thở phào.

Lục Tân xách mấy loại trái cây lại đây.

Hà Dũng vô cùng nhiệt tình: “Tiểu Diệp, vẫn quy tắc cũ, lấy giá gốc cho Lục Tân nhé.”

Hà Diệp mỉm cười gật đầu.

Lâm Vận cản cô lại: “Bọn cô không thể mặt dày thế được…”

Ngô Lị lại nói mấy câu khách sáo, hai bà mẹ giằng co một hồi lâu, tới lúc Lục Tân nhận giỏ trái cây mới coi như kết thúc.

Hai mẹ con đi rồi, Ngô Lị mới vui vẻ quay về nhà, nháy mắt với Hà Diệp: “Dì thấy mẹ Tiểu Lục có vẻ thích cháu lắm đấy, nãy giờ vẫn khen cháu mãi, còn cố ý nhắc đến chuyện con trai bà ấy chưa yêu đương bao giờ.”

Hà Dũng thì vẫn luôn thẳng thắn: “Chắc không đâu, anh thấy có khác gì nói chuyện phiếm bình thường đâu.”

Ngô Lị nhìn Hà Diệp bằng ánh mắt đầy mập mờ.

Hà Diệp: “Cháu cũng nghĩ như ba cháu, chắc dì sốt ruột gả cháu đi nên mới thấy ai cũng có ý với cháu chứ gì.”

Sợ cái chủ đề này lại tiếp tục nên Hà Diệp chạy sang bên cạnh bày trái cây.


Trong tiểu khu, Lâm Vận đang chỉnh lại khăn quàng cổ: “Trời tối mù còn kéo mẹ ra đây mua trái cây, là vì Hà Diệp đúng không? Cô bé chính là người năm đó đá con?”

Lục Tân chỉ trả lời câu hỏi đầu tiên: “Trùng hợp thôi mẹ.”

Lâm Vận hừ một tiếng, ngẫm lại cô gái mới gặp trong tiệm trái cây, bà ấy cảm thấy nghi ngờ: “Một cô gái dịu dàng như vậy, con đắc tội người ta nặng đến mức nào để người ta phải nhất quyết chia tay với con?”

Lục Tân trầm mặc.

Lâm Vận không muốn ép buộc con trai, chỉ thương hại vỗ vỗ cánh tay anh: “Người ta đã tốt nghiệp về nhà rồi, con mới quay về đây theo, không cần nghĩ cũng biết vẫn còn nhớ thương người ta. Yên tâm, mẹ sẽ giúp con.”

Nói thật, năm đó Lâm Vận không quá coi trọng tình yêu của đôi trẻ, thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi thôi mà, dù thích một người thì cũng thích được đến bao giờ?

Nhưng bà ấy không ngờ rằng, từ sau khi bị đá, con trai bà ấy như chiếc tủ lạnh bị đổi từ ngăn mát sang ngăn đông.

Trước khi yêu, con trai bà ấy chỉ trưởng thành sớm, cảm thấy thờ ơ với những chuyện ấu trĩ mà các bạn đồng trang lứa quan tâm, có vẻ không hợp lắm.

Trong lúc yêu, con trai bà ấy lại hoạt bát hơn một chút, còn đeo ba lô ra ngoài hẹn hò từ sớm, lúc về nét mặt cũng ngập tràn gió xuân.

Khi tình yêu kết thúc, con trai bà ấy chẳng còn có hứng thú với bất kỳ đề tài nói chuyện phiếm nào, người thì ngồi đó, hồn lại như bay tới phương trời xa xôi nào, chỉ có lúc đi gặp ông bà nội ngoại mới bằng lòng cười một cái.

Vì chuyện này, Lâm Vận vẫn luôn tò mò, rốt cuộc người con gái như nào mới biến con trai bà ấy thành như vậy được.

Tối nay, lúc nhìn thấy Hà Diệp, cuối cùng Lâm Vận cũng đã giải được câu hỏi canh cánh trong lòng bà suốt sáu năm.

Nhưng lại rất bất ngờ, rõ ràng trông cô rất ngây ngô, dịu dàng, sao lại có thể làm cậu con trai đó giờ luôn tự tin của bà ấy thương nhớ suốt sáu năm mà không dám lại gần.

Có thể thấy, chuyện tình cảm đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.



Hơn tám giờ, Hà Diệp mới về nhà.

Lúc dựa vào giường lướt web, cô bỗng nhận được tin nhắn của Lục Tân.

Tổ trưởng: [Có phải tối nay tôi gây phiền toái cho em không? Không biết em cũng ở trong tiệm.]

Hà Diệp: [Không đâu, chỉ là nghe ba mẹ tôi khen tôi trước mặt dì, tự dưng khiến tôi thấy xấu hổ.]

Tổ trưởng: [Em vốn rất ưu tú mà.]

Hà Diệp: [... Trông dì trẻ thật đấy, rất đẹp, cũng rất có khí chất.]

Tổ trưởng: [Bà ấy cũng khen em, có lẽ em nên chuẩn bị tâm lý cho tốt.]

Hà Diệp: [Chuẩn bị cái gì?]


Tổ trưởng: [Có thể mẹ tôi sẽ lôi kéo làm quen với chú Hà và dì Ngô, tìm cách tác hợp hai bọn mình.]

Hà Diệp: [... Không thể nào?]

Tổ trưởng: [Đừng xem thường khả năng giục kết hôn của người nhà chúng ta.]

Hà Diệp nghĩ lại nhà mình, ba cô tùy tiện nên chẳng hề sốt ruột, nhưng Ngô Lị đã kết thành một mặt trận với bà cụ, lúc nào cũng xoa tay hằm hè sẵn sàng giới thiệu, mai mối cho cô. Và tối nay, Ngô Lị cũng lộ ra vẻ rất có hứng thú với Lục Tân.

Hà Diệp có thể hiểu vì sao Ngô Lị lại hài lòng với Lục Tân, nhưng hẳn là mẹ Lục Tân phải từng tiếp xúc với rất nhiều người trẻ tuổi, sao lại dao động chỉ vì một lần gặp mặt được?

Tổ trưởng: [Bổ sung một chút, bà ấy đoán được quan hệ trước đây của chúng ta.]

Hà Diệp: [... Mới gặp có một lần!]

Tổ trưởng: [Nghe nói, năm đó ba tôi mới giả bộ ngồi cạnh mẹ tôi trong thư viện tới lần thứ hai đã bị mẹ tôi nhìn thấy, trước khi đi còn viết cho ba anh một tờ giấy.]

Con sâu tò mò trong lòng Hà Diệp trỗi dậy: [Dì ấy viết gì thế?]

Tổ trưởng: [Ngày mai tới sớm một chút, tranh cho tôi một chỗ đẹp, cảm ơn.]

Hà Diệp bỗng thấy thật ngọt ngào.

Tổ trưởng: [Chú Hà nói nhiều quá mà em cũng có vẻ mất tự nhiên. Tuy tôi đã phủ nhận nhưng bà ấy vẫn kiên định với suy nghĩ của mình.]

Hà Diệp: [Thì anh cứ bảo chia tay lâu như vậy rồi, anh đã buông bỏ từ lâu, giải thích rõ ra thì dì cũng không ép buộc nữa đâu.]

Tổ trưởng: [Nói rồi, tôi đã bảo em sẽ không thể chấp nhận tôi nữa đâu, nhưng bà ấy cứ đòi thử, rất cố chấp.]

Nhìn dòng tin nhắn mới nhảy ra, Hà Diệp ngẩn người.

Cô muốn Lục Tân thuyết phục dì Lâm từ góc độ của mình, Lục Tân không thể đẩy lý do lại về phía cô như vậy được.

Cô không thể chấp nhận Lục Tân nữa ư?

Hà Diệp thật sự chưa từng suy xét tới vấn đề này, vì nó thật sự không quan trọng, Lục Tân có muốn theo đuổi lại cô đâu.

Khung trò chuyện lại nhảy lên lần nữa.

Tổ trưởng: [Tóm lại, cùng lắm là mẹ tôi liên lạc với chú Hà, dì Ngô, nếu chú Hà dì Ngô có hỏi ý em thì em cứ kiên quyết từ chối là được.]

Hà Diệp cắn môi: [Phiền phức quá, anh kiên định lên đi, ngăn chặn từ gốc rễ chỗ dì ấy không được à?]

Lục Tân: [Xin lỗi, có lẽ tôi không thể kiên quyết từ chối như em được.]


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi