TỚ VÀ CẬU ẤY KHÔNG THÂN

Đương nhiên ngày lễ tình nhân không có bạn trai vẫn có thể trôi qua một cách vui vẻ thật sự.

Chu Tình đưa Hà Diệp đi ăn tối, sau đó họ lại tới spa để làm đẹp sau bữa cơm.

Sau khi ra khỏi tiệm làm đẹp, cả hai người đều cảm thấy cực kỳ thư thái.

Chu Tình muốn đổi sang địa điểm khác để đi dạo nhưng Hà Diệp lại nhận được tin nhắn của Lục Tân.

Tổ trưởng: [Em đang ở nhà hay là ở cuộc hẹn bốc thăm trúng thưởng với những người bạn tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh?]

Hà Diệp cắn môi.

Chu Tình ghé sát Hà Diệp để cùng đọc tin nhắn, sau đó hỏi cô với vẻ thắc mắc: “Tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh là sao?]

Hà Diệp giải thích lại lần nữa.

Chu Tình nhìn cô một thoáng rồi đột nhiên phá lên cười ha ha, sau đó vỗ vai Hà Diệp: “Vậy tớ đang lo lắng thay hai người một cách vô ích rồi. Thì ra các cậu đã bắt đầu tán tỉnh lẫn nhau. Được rồi, chắc chắn bây giờ thánh tri thức đang muốn hành động đấy. Cậu mau về nhà đợi cậu ấy đi. Tớ cũng về nhà xem phim với mẹ đây.”

Hà Diệp chưa kịp ngăn Chu Tình lại thì cô ấy đã bỏ chạy rồi. Sau khi đi được một đoạn, Chu Tình bèn đứng ở ven đường rồi lấy điện thoại di động ra, có vẻ như đang định bắt taxi.

Phát hiện Hà Diệp vẫn đang nhìn mình, Chu Tình bèn vẫy tay chào với một nụ cười rạng rỡ.

Giờ phút này, bọn họ đang đứng giữa khu vực kinh doanh sầm uất nhất của thành phố An.

Trong tầm mắt của Hà Diệp, những cặp đôi nắm tay nhau đi dạo đang liên tục lướt qua chỗ cô. Họ đang vui vẻ tận hưởng ngày lễ đặc biệt này, chỉ có người chị em tốt đang đứng nơi xa của cô phải lẻ loi một mình.

Rõ ràng Chu Tình đang cười nhưng Hà Diệp lại cảm nhận được một nỗi buồn bã không thể nào giải thích.

Lẽ nào là do Châu Hướng Minh?

Rốt cuộc anh chàng kia có thích Chu Tình hay không? Nếu không thích thì tại sao Châu Hướng Minh luôn tìm cớ để quấn quít bên cạnh cô ấy? Còn nếu thích thì tại sao đêm nay anh ấy chẳng có động tĩnh nào cả?

Hà Diệp muốn ở bên cạnh người chị em tốt của mình nhưng xe của Chu Tình đã đến nơi rồi. Cô ấy bước nhanh lên xe như đang chạy trốn, như thể cô ấy đã biết Hà Diệp đang nghĩ gì.

Hà Diệp đành phải gọi một chiếc xe khác.

Ngồi trong xe, cô bèn liên lạc với Châu Hướng Minh trước: [Cậu đang làm gì vậy?]

Châu Hướng Minh: [Tôi đang ở nhà một mình này. Tôi đâu có bạn gái đâu.]

Hà Diệp đột nhiên không biết phải nói gì.

Châu Hướng Minh: [Đúng rồi. Cậu giúp tôi hỏi thăm Chu Tình một chút đi. Vì sao cô ấy lại chặn tôi thế?]


Hà Diệp: [Cậu đã làm cậu ấy tổn thương à?]

Châu Hướng Minh: [Tôi không làm gì cả. Tôi chỉ nói đùa thôi mà. Trước đây tôi cũng luôn làm như vậy nhưng cô ấy đâu có để bụng. Thế mà tối nay cô ấy lại kỳ lạ như vậy.]

Hà Diệp: [Cậu gửi câu nói đùa kia cho tôi đi. Tôi sẽ phân tích giúp cậu.]

Vì chẳng chút ngờ vực nên Châu Hướng Minh đã lập tức gửi ảnh chụp màn hình cho cô.

Sau khi đọc xong, Hà Diệp lập tức mỉm cười.

Châu Hướng Minh đợi suốt mấy phút cũng không nhận được kết quả phân tích của cô, thế là anh ấy cảm thấy hơi sốt ruột: [Sao rồi?]

Hà Diệp: [Chẳng sao cả. Nể tình chúng ta từng là bạn cũ học cùng lớp, tôi mới không chặn cậu đấy nhé.]

Châu Hướng Minh: [?]

Hà Diệp thực sự giận Châu Hướng Minh, giận đến mức quên trả lời Lục Tân.

Nếu là thời điểm bình thường thì chuyện này cũng không sao cả. Hơn nữa đêm nay cô cũng chẳng có tâm trạng đáp lại những trò đùa của Lục Tân.

Chiếc xe được đặt trực tuyến dừng lại ở cổng phía đông của Đan Quế Gia Viên. Hà Diệp bước xuống xe với chiếc túi xách trên tay trái và một túi hàng trên tay phải. Vì chỉ lo đi thẳng về phía trước nên cô vẫn chưa nhận ra: Có một chiếc Panamera màu đen đang đậu ven đường ở phía trước.

Trong xe, Lục Tân vẫn luôn nhìn vào tầng trệt của khu chung cư. Mãi đến khi Hà Diệp chuẩn bị vào trong, anh mới bất ngờ chú ý đến bóng dáng quen thuộc kia.

Thế là Lục Tân giữ cửa xe, khựng lại một thoáng rồi buông ra. Mười phút sau, đoán cô đã vào nhà nên Lục Tân mới gửi một tin nhắn: [Em đi hẹn hò thật à?]

Hà Diệp vừa mới ngồi xuống ghế sô pha. Cô vốn định gọi điện thoại cho Chu Tình nhưng lại trả lời anh khi nhìn thấy tin nhắn này: [Có chuyện gì sao?]

Tổ trưởng: [Tôi vừa trở về Hiểu Phong Nhã Cư. Chú Hà nghe nói tôi sống ở gần em nên đã nhờ tôi đưa một ít trái cây cho em.]

Hà Diệp ngẩn người. Quả thực đây là chuyện ba cô sẽ làm. Hơn nữa, cho dù Lục Tân đã bịa ra chuyện này thì cô cũng không thể đến gặp ba mình để xác minh được. Điều đó sẽ khiến Hà Dũng và Ngô Lị nghi ngờ.

Tổ trưởng: [Nặng lắm đấy. Tôi xách lên nhà giúp em nhé?]

Hà Diệp: [Tôi sẽ tự lấy nó, không cần làm phiền anh đâu.]

Tổ trưởng: [Tôi đã đậu xe bên ngoài khu chung cư của em rồi. Em ở tòa nhà nào? Tôi sẽ mang trái cây tới tầng trệt tòa nhà đó, giao xong tôi sẽ đi ngay.]

Sự nhấn mạnh trong câu cuối cùng khiến Hà Diệp cảm nhận được sự thận trọng của anh.

“Càng sợ ai thì càng phải tôn trọng người đó.”

Lẽ nào Lục Tân thật sự sợ Hà Diệp? Sợ cô sẽ luôn nghĩ xấu về anh sao?


Suy đoán này khiến Hà Diệp mềm lòng hẳn đi: [Cảm ơn anh. Tôi ở tòa nhà số 6.]

Tổ trưởng: [Được. Lát nữa gặp lại.]

Đi bộ từ khu chung cư tới đó chưa tới năm phút. Hà Diệp nhìn về cánh cổng phía đông, sau đó cầm lấy điện thoại di động rồi bước tới lối ra vào. Cô đổi sang đôi giày dùng để ra ngoài rồi xuống lầu, không mang theo gì cả.

Hà Diệp ra khỏi cửa căn hộ rồi đứng đợi dưới lầu.

Bây giờ đã hơn tám giờ tối rồi. Mặc dù suốt mấy ngày nay, khí trời đều khoảng mười độ nhưng dự báo thời tiết lại cho biết ngày mai sẽ có tuyết rơi. Bầu trời đêm âm u nên chẳng trông thấy một ngôi sao nào.

Một đôi tình nhân bước ra ngoài từ bên trong, tay trong tay vô cùng thân mật, vừa trò chuyện vừa cười đùa khi lướt qua cô.

Hà Diệp đút hai tay vào túi áo. Nghĩ đến việc trong tủ lạnh vẫn còn trái cây ăn dở, cô bèn đoán xem ba mình đã gửi bao nhiêu trái cây – trong trường hợp ba cô thực sự gửi tới.

Sau đó, một bóng người cao lớn quen thuộc rẽ sang phía này từ ngã tư đối diện. Anh bê một chiếc hộp dẹt, đặt ngang hông bằng tay trái, còn tay phải thì cầm một chiếc túi mua sắm thông thường, trông có vẻ nặng nề.

Trái tim cô đột nhiên đập nhanh hơn một chút. Hà Diệp mím môi rồi cũng bước về phía đối phương.

Khi đến gần, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng của Lục Tân đang được đèn đường chiếu sáng hết sức rõ ràng, như thể anh và vị tổ trưởng vừa nhắn tin trong hộp trò chuyện WeChat là hai người khác nhau vậy.

Cuối cùng, họ gặp nhau ở một nơi có ngọn đèn đường vô cùng mờ mịt.

Rốt cuộc Hà Diệp cũng nhìn thấy kiểu dáng thật sự của chiếc hộp trên tay trái của Lục Tân rồi.

Đó là một chiếc hộp thật lớn, được chia thành nhiều ô vuông, bên trong chứa đầy các loại trái cây đẹp mắt cùng với hoa hồng vừa tươi vừa xinh. Chúng được kết hợp với nhau một cách hoàn hảo lẫn tinh xảo.

Hộp quà vô cùng đặc biệt này lại làm Hà Diệp lập tức sực nhớ tới hộp quà đựng hoa hồng, được xếp thành hình trái tim vào đêm thất tịch năm đó.

Mà hình như cũng có một tấm thiệp chúc mừng phẳng phiu, nho nhỏ được đặt bên trong hộp quà trước mặt cô.

Cô vội vàng ngoảnh mặt đi, lắp bắp hỏi anh: “Tất cả đều là… Đều là ba tôi nhờ anh mang tới đây hả?”

Lục Tân giơ chiếc túi mua sắm thông thường trong tay phải lên cao: “Cái này do chú Hà chuẩn bị.”

Hà Diệp nhanh chóng nhận lấy, nếu trong tay có cầm một món đồ nào đó thì nó sẽ giúp cô đứng tự nhiên hơn một chút.

Lục Tân chuyển sang cầm hộp quà lớn kia bằng cả hai tay.

Những đóa hoa thơm ngát, trái cây cũng tỏa hương ngọt ngào.

Hà Diệp không nhìn vào mắt Lục Tân mà chỉ lắng nghe giọng nói ung dung của anh: “Tối nay, lúc tới cửa hàng ô tô 4S để bảo dưỡng xe, ở đó có tổ chức sự kiện mừng lễ tình nhân, chủ xe nào cũng có một phần quà. Vì bản thân không cần nên tôi nghĩ mình vẫn nên tặng nó cho một người bạn cũ như em. Nếu c ắm vào lọ hoa thì em có thể ngắm chúng trong vài ngày đấy.”


Cửa hàng ô tô 4S tặng quà hả?

Hà Diệp lại nhìn tấm thiệp chúc mừng kia một lần nữa. Mặc dù ánh sáng hơi mờ nhưng nhờ vào thị lực tốt với độ cận chỉ 1.5, cô vẫn đọc được vài chữ: Kính gửi anh Lục…

Quả thật anh rất vinh dự, bởi hầu hết các cửa hàng ô tô 4S thường sẽ không tặng hộp quà hoa quả tinh xảo như vậy đâu.

“Không cần đâu. Tôi không giỏi cắm hoa cho lắm, vả lại tôi cũng có quá nhiều trái cây rồi.”

Hà Diệp lắc lắc túi trái cây trong tay, vừa cười vừa nói: “Anh có thể mang nó về nhà. Chắc chắn bác gái sẽ thích nó lắm đấy.”

Dứt lời, Hà Diệp bèn cảm ơn anh một lần nữa, sau đó xoay người rời đi với túi trái cây của mình.

Lục Tân đứng yên tại chỗ, hai tay vẫn đang cầm hộp quà rất to kia.

Anh muốn gọi cô quay lại nhưng dường như điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Hà Diệp đã nói không cần rồi mà.

Lục Tân chỉ nhìn cô bước đi xa mà không hề ngoảnh lại.

Khi Hà Diệp bước vào cửa căn hộ, Lục Tân bèn đợi một chốc rồi ngẩng đầu nhìn lên.

Anh cũng chẳng biết Hà Diệp đang ở căn nhà nào, bởi vì sau một lúc quan sát thật lâu, anh cũng không trông thấy ánh đèn nào được thắp sáng cả.

Có vài hộ gia đình khác sống trong khu chung cư cứ đi tới đi lui, mỗi một người đều nhìn anh vài lần, có lẽ họ đều đoán rằng đêm nay Lục Tân đã thất bại rồi.

Bỗng nhiên có vài hạt mưa rơi xuống.

Lúc này Lục Tân mới quay người lại, đi xuyên qua khu vực được đèn đường chiếu sáng. Trước khi cơn mưa càng ngày càng nặng hạt, anh bước lên xe với tốc độ không nhanh không chậm.

Sau đó, Lục Tân đặt hộp quà hoa quả lên ghế phụ lái. Vì chưa muốn lái xe nên anh bèn lấy tấm thiệp chúc mừng trong hộp quà ra.

“Kính gửi anh Lục thân mến, chúc anh có một ngày lễ vui vẻ.”

Câu chúc tiêu chuẩn này do anh tự viết ra. Nếu Hà Diệp nhận món quà này, nếu cô cầm nó lên lầu thì có lẽ dưới ánh đèn, cô sẽ nhận ra nét chữ của anh.

Điện thoại di động chợt rung lên, Lục Tân lấy nó ra.

Châu Hướng Minh: [Cậu thực sự không đi tìm Hà Diệp hả?]

Lục Tân nhấn nút tắt điện thoại rồi ném nó lên tay ghế.

Màn hình lại sáng lên, Châu Hướng Minh: [Trời ạ, tôi không biết cậu đang nghĩ gì luôn á. Nhưng mà hình như tối nay tôi đã làm phật lòng cả Hà Diệp và Chu Tình rồi. Tuy nhiên, vấn đề nằm ở chỗ hình như tôi chưa nói gì hết á. Quả nhiên lòng dạ phụ nữ còn thâm sâu hơn cả đáy biển mà.]

Lục Tân cau mày, nhấc điện thoại lên rồi hỏi: [Cậu làm phật lòng họ thông qua WeChat à? Gửi ảnh chụp màn hình cho tôi.]

Vì chẳng cần giấu giếm người anh em tốt của mình nên Châu Hướng Minh đã gửi ảnh chụp màn hình về hai cuộc trò chuyện kia cho anh.

Lục Tân lập tức đoán ra sự thật mà không cần động não.

Đêm nay, vì không ai có hẹn nên hai chị em tốt đã gặp nhau. Giữa chừng, Châu Hướng Minh đã chọc giận Chu Tình, mà một khi cô ấy nổi giận thì tất nhiên Hà Diệp cũng sẽ không vui.

Lục Tân: [Tôi hỏi lại một lần nữa, cậu có muốn theo đuổi Chu Tình không?]


Châu Hướng Minh: [Tại sao tôi lại theo đuổi cô ấy? Chu Tình vốn không thích tôi mà.]

Lục Tân: [Khá lắm. Vậy thì cô ấy chặn cậu cũng chẳng sao cả.]

Châu Hướng Minh: [Đâu thể nói như thế được. Dù sao bọn tôi cũng là bạn cũ suốt nhiều năm mà, vả lại cả hai cũng chẳng có mối thù sâu sắc nào cả, tại sao bọn tôi lại phải cắt đứt quan hệ chứ?]

Lục Tân: [Yên tâm đi. Đến lúc Chu Tình kết hôn, cậu hãy tặng một bao lì xì đỏ thẫm thật dày cho cô ấy với tư cách một người bạn cũ là được. Chắc cô ấy sẽ tha thứ cho cậu thôi.]

Châu Hướng Minh: [... Không phải chứ! Sao tôi lại cảm thấy tối nay cậu nói chuyện kỳ lạ thế nhỉ?]

Lục Tân không trả lời nữa. Những điều cần nhắc nhở anh đều đã nhắc nhở cả rồi. Lục Tân còn có việc quan trọng hơn phải làm.

Vài phút sau, anh lại kẹp tấm thiệp chúc mừng vào giữa mấy đóa hoa hồng, ống kính của camera tập trung vào nội dung trên đó để chụp một bức ảnh gửi cho Hà Diệp: [Tôi mang nó tới đây cũng chẳng dễ dàng gì, em thực sự không cần à?]

Hà Diệp: [Không.]

Gần như ngay khi Lục Tân nhìn thấy tin nhắn này, đối phương đã lập tức thu hồi nó. Nhưng cô lại không gửi tiếp tin nhắn mới cho anh.

Lục Tân hoàn toàn có thể tưởng tượng được bây giờ cô đang sầu não và ngượng ngùng đến nhường nào.

Tổ trưởng: [Em nhìn kỹ tấm thiệp chúc mừng đi.]

Trong căn nhà số 901 thuộc tòa nhà số 6, Hà Diệp đang nằm sấp trên giường và âm thầm cắn răng. Nhưng cô vẫn phóng to bức ảnh rồi nhìn chằm chằm vào tấm thiệp chúc mừng với vẻ tò mò.

Đương nhiên cô rất quen thuộc với chữ viết của Lục Tân. Anh đã từng giảng bài cho Hà Diệp và cũng từng dạy kèm bộ môn lập trình cho cô trong một tháng mà.

Khi cô đang định lấy một tấm thiệp chúc mừng khác ra để so sánh nét chữ thì Lục Tân lại gửi một bức ảnh khác cho cô.

Vẫn là hộp quà hoa quả như cũ, vẫn là tấm thiệp chúc mừng được kẹp giữa những đóa hoa hồng nhưng tấm thiệp đã được lật ngược lại, trên đó có viết thêm một hàng chữ khác: “Gửi bạn Hà Diệp thân mến! Chúc em có một ngày lễ vui vẻ.”

Hà Diệp ngẩn người.

Dòng chữ này đã được viết từ lúc đầu hay là anh vừa viết thêm vào nhỉ?

Bất luận thế nào, rõ ràng nét chữ giống nhau như đúc đã chứng minh một điều: Anh đang muốn nói với cô rằng hộp quà này không hề liên quan đến cửa hàng ô tô 4S kia.

Tổ trưởng: [Thật sự không cần nó à?]

Hà Diệp không thể nào trả lời là “cần”. Nếu bây giờ xuống lầu lấy nó thì cô có thể tưởng tượng được Lục Tân sẽ nhìn mình với ánh mắt như thế nào.

Tổ trưởng: [Không sao đâu. Lần sau tôi sẽ tiếp tục cố gắng.]

Tổ trưởng: [Em đừng buồn. Dù sao cũng còn một đám sinh viên tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh đang chờ em tổ chức bốc thăm trúng thưởng mà.]

Cuối cùng Hà Diệp cũng bật cười thành tiếng: [Ừm.]

Tổ trưởng: [Chúc em ngủ ngon.]

Mong là anh sẽ được gặp em trong giấc mơ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi