TỚ VÀ CẬU ẤY KHÔNG THÂN

Sau ngày Valentine quả nhiên là có một trận tuyết nhỏ, là kiểu bông tuyết vừa rơi xuống đất đã tan thành nước. Chờ đến khi Hà Diệp tỉnh dậy thì tuyết ngoài kia đã chẳng khác gì một cơn mưa rồi.

Hà Diệp có hơi lo lắng cho trạng thái của Chu Tình nên ăn xong bữa sáng đã nhắn tin cho cô ấy: [Cậu và Châu Hướng Minh thế nào rồi?]

Chu Tình: [Tớ không muốn để ý đến anh ấy. Sau này cậu đừng nhắc đến anh ấy trước mặt tớ nữa.]

Chu Tình: [Tiểu Diệp à, tớ rất nghiêm túc đấy. Cậu đừng nhắc đến anh ấy nữa nhé, tớ không muốn nghe chút nào.]

Lúc nhìn thấy câu thứ hai, trong lòng Hà Diệp rất khó chịu.

Từ trước đến giờ Chu Tình luôn là một cô gái hồn nhiên hoạt bát thích cười. Trừ khi gặp phải ai đó rất vô lý, nếu không sẽ rất hiếm khi Chu Tình tức giận. Thế mà bây giờ cô ấy thật sự có ý định muốn cắt đứt quan hệ với Châu Hướng Minh rồi.

Hà Diệp mười tám tuổi không có chút hứng thú nào với các chủ đề tình yêu. Hà Diệp hai mươi tư tuổi mặc dù cũng không phải chuyên gia gì trên phương diện này nhưng đã hiểu biết hơn rất nhiều dưới sự khai sáng của bạn cùng phòng.

Trong mấy năm này mọi người đều phát triển nơi đất khách quê người nên Hà Diệp không biết rốt cuộc giữa Chu Tình và Châu Hướng Minh đã nảy sinh tình cảm gì, chỉ là cô tôn trọng sự lựa chọn của bạn thân.

Ngày hôm sau, Hà Diệp thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị đi làm.

Những hình ảnh liên quan đến ngày Valentine trong tàu điện ngầm vẫn chưa được gỡ xuống, chẳng qua những người đang bận rộn với công việc chẳng ai rảnh mà để ý đến những thứ này.

Sáng nay Hà Diệp xuống canteen ăn sáng nhưng không gặp Lục Tân.

Lúc đi thang máy lên tầng mười, cô thấy cửa phòng làm việc đã mở, đi vào thì phát hiện ra Lục Tân đã đến. Anh đang gõ lách cách trên bàn phím với vẻ mặt lạnh lùng điềm tĩnh. Trong phòng làm việc còn một người vẫn luôn cần cù đến sớm nữa là anh Cường.

Thấy Hà Diệp, anh Cường ngẩng đầu lên cười rồi "Hi" với cô một cái.

Hà Diệp cũng cười cười, mắt nhìn thẳng đi lướt qua vị trí làm việc của Lục Tân.

Chờ đến khi về đến chỗ mình rồi, cô mới chợt phát hiện ra bên trái màn hình máy tính, bên phải chậu hoa trầu bà mà cô tự mang tới có thêm một lọ cây cảnh nhỏ cao chừng mười centimet, bên trong cắm một đoá hoa hồng tươi tắn mềm mại.

Bình hoa màu trắng, những cánh hoa hồng xếp chồng lên nhau cũng là màu trắng, được lá cây trầu bà màu xanh bên cạnh làm nền cho càng sạch sẽ kỳ diệu hơn.

Hà Diệp vô thức nhìn về phía Lục Tân đang ngồi cách mình hai vị trí làm việc.

Người kia vẫn nhìn chằm chằm và màn hình máy tính, vẻ mặt vô cảm như cũ.

Hà Diệp lại quay sang nhìn anh Cường. Anh Cường đang đọc luận văn, có vẻ không hề phát hiện ra trên bàn cô vừa có thêm một lọ hoa hồng liếc cái biết ngay hôm nay mới đưa tới. Hoặc cũng có thể nói là người tặng hoa cố ý bày cái lọ này ở một chỗ khá khuất nên dù anh Cường có quẹo qua lượn lại xung quanh vị trí làm việc của Hà Diệp thì với tính cách của anh ấy, trừ khi cố ý quan sát mặt bàn Hà Diệp, nếu không cũng sẽ không nhìn thấy.

Mặc dù là thế nhưng tim Hà Diệp vẫn đập như trống dồn. Sau khi ngồi xuống chỗ của mình, cô nhắn tin cho Lục Tân: [Anh đặt lọ hoa ở đây hả?]

Tổ trưởng: [Cái gì?]

Hà Diệp giơ điện thoại lên nhắm thẳng vào lọ hoa nhỏ chụp một tấm rồi gửi đi.

Tổ trưởng: [Hồ Cường tới văn phòng trước tôi, em có thể hỏi anh ấy thử xem.]

Bỗng nhiên Hà Diệp không còn chắc chắn lắm nữa. Đồng thời cô cũng trở nên vô cùng lúng túng. Nếu lọ hoa này thật sự không phải Lục Tân đặt ở đây thì cô chạy đi hỏi anh như vậy...

Hà Diệp: [Thôi, để tôi vứt vào thùng rác.]

Tổ trưởng: [Xử lý thành thạo quá vậy? Có phải hồi học đại học em thường xuyên nhận được hoa không rõ nguồn gốc không?]

Hà Diệp: [Chẳng liên quan gì đến anh cả.]

Tổ trưởng: [Lái xe mang tới cũng không dễ dàng gì mà. Nếu em không thích thì có thể trả lại cho tôi, vứt đi thì hơi đáng tiếc.]

Hà Diệp nghiến răng. Cô biết ngay mà. Trong phòng làm việc hôm nay chỉ có hai người tới trước cô, trừ anh ra thì còn ai có thể là người tặng hoa được nữa?

Làm thì thẳng thắn nhận là được rồi, còn phải để cô làm trò mới chịu nhận.

Hà Diệp đứng dậy.


Anh Cường ở phía sau liếc qua bên này một cái, thấy có vẻ như cô đang dọn dẹp mặt bàn nên lại tiếp tục đọc luận văn.

Hai tay Lục Tân vẫn gõ bàn phím lạch cạch nhưng đôi mắt đen láy kia không còn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính nữa.

Mặt Hà Diệp hơi nóng lên. Mỗi khi bị anh nhìn là dù chuẩn bị làm chuyện gì thì cô cũng đều cảm thấy căng thẳng, adrenalin tăng cao một cách mất kiểm soát.

Càng do dự thì lại càng dễ bị đồng nghiệp mới tới bắt gặp nên Hà Diệp hạ quyết tâm trong lòng. Cô cầm chặt lọ hoa nhỏ trong lòng bàn tay phải, áp sát vào bên chân rồi rời khỏi vị trí làm việc đi về phía trước.

Từ đầu đến cuối anh Cường đều cúi đầu.

Hà Diệp đã đi đến cạnh vị trí làm việc của Giang Tự cùng một hàng với anh Cường. Bức bình phong bằng gỗ che khuất từ phần eo cô trở xuống. Điều này làm cô thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cùng lúc đó, cô lặng lẽ đổi lọ hoa sang tay trái, đến khi đi ngang qua bên cạnh Lục Tân lần nữa thì nhanh chóng đặt nó lên bàn anh.

Nhiệm vụ được hoàn thành một cách thuận lợi, Hà Diệp cười cười tiếp tục đi ra khỏi phòng làm việc.

Cô vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Tống Thừa Châu và Lưu Phi sóng vai nhau đi về phía này.

Một lớp mồ hôi túa ra sau lưng Hà Diệp. Chỉ chậm chút nữa thôi là cô bị hai người này bắt gặp rồi.

"Hà Diệp, đi làm sớm vậy?"

"Tôi cũng vừa mới tới nơi, đang định đi mua chai nước."

Mặc dù có bí mật nhỏ nhưng Hà Diệp vẫn chào hỏi hai đồng nghiệp của mình không chút sơ hở. Sau đó cô tiếp tục đi về phía máy bán hàng tự động ở bên kia sảnh lớn.

Lúc cô đang quét mã QR thì Lục Tân gửi tin nhắn tới hỏi: [Em không thích hay là sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy rồi không dễ giải thích?]

Hà Diệp không trả lời.

Tổ trưởng: [Tôi cố ý chỉ cắm có một đoá. Em hoàn toàn có thể nói là mình tự đưa tới mà.]

Hà Diệp: [Tự đưa tới thì cũng sẽ không đưa hoa hồng, nhất là vừa mới qua ngày Valentine.]

Tổ trưởng: [Em có thể giấu hoa vào túi xách.]

Hà Diệp: [Dù sao thì sau này anh cũng không được làm vậy nữa.]

Tổ trưởng: [Được. Em mua cho tôi chai nước nhé? Sau đó đặt lên bàn tôi như vừa rồi ấy.]

Hà Diệp: [... Chờ tôi chút.]

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Hà Diệp trả tiền mua một chai nước suối rồi quay về phòng làm việc.

Lục Tân đang ngồi trên ghế làm việc nghe thấy tiếng bước chân của cô thì ngẩng lên, thấy cô đi lướt qua bên cạnh mình, tay trái cầm chặt một chai nước, tay phải trống trơn.

Anh cười nhắn tin hỏi cô: [Nước của tôi đâu?]

Tiểu Diệp Tử: [Muốn uống thì tự đi mà mua.]

Thế là Lục Tân đi ra ngoài thật.

Lúc anh đứng trước máy bán hàng tự động thì Phùng Thu Vũ và Giang Tự một trước một sau đi ra khỏi thang máy.

Ánh mặt trời sáng ngời chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất hắt vào trong làm nổi bật dáng người cao ngất của người đàn ông mặc áo sơ mi đen đang đứng giữa sảnh lớn trống trải. Anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào máy bán hàng tự động, khoé miệng hơi cong lên để lộ tâm trạng có vẻ rất tốt của mình.

Phùng Thu Vũ chỉ ước gì bây giờ người đang đứng bên cạnh mình không phải anh bạn trai mà là Hà Diệp. Nếu có Hà Diệp ở đây thì cô ấy có thể kéo tay Hà Diệp khen một chặp vẻ đẹp trai của tổ trưởng rồi.

Phùng Thu Vũ nhẫn nhịn nguyên một đường, mãi đến khi đi vào phòng làm việc, vừa định chia sẻ với Hà Diệp cảnh tượng mình thấy thì bỗng nhiên bước chân của cô ấy khựng lại.

Giang Tự nhìn theo tầm mắt của bạn gái thấy trên bàn tổ trưởng có một bông hoa hồng nhỏ. Mặc dù trông nó rất đơn điệu nhưng lại rất hòa hợp với chiếc lọ nhỏ màu trắng, hiển nhiên là cũng có tâm chuẩn bị.


"Có người tặng hoa cho tổ trưởng hả?" Phùng Thu Vũ phát ra âm thanh của một dân hóng chuyện.

Anh Cường, Tống Thừa Châu và Lưu Phi cùng ngẩng đầu lên. Thậm chí anh Cường còn trực tiếp thò đầu nhìn qua chỗ làm việc của Lục Tân: "Má ơi có một bông hồng thật kìa. Ai tặng vậy? Tôi là người đầu tiên vào phòng làm việc nhưng không hề phát hiện ra."

Phùng Thu Vũ đã lấy được câu trả lời từ vẻ mặt đồng loại đi từ ngạc nhiên đến ngẩn người của các đồng nghiệp nam rồi. Cô ấy chỉ còn có thể gửi gắm hy vọng vào đồng nghiệp nữ duy nhất khá để ý đến phương diện này: "Hà Diệp, cô tới lâu chưa? Có nhìn thấy không?"

Hà Diệp lắc đầu một cái. Bởi vì nó là hoa mà Lục Tân tự đưa tới nên cô cũng chẳng có gì phải chột dạ cả.

Không bao lâu sau Lục Tân trở lại.

Phùng Thu Vũ lập tức chạy theo anh hỏi cho bằng được.

Lục Tân không có hứng thú lắm đi thẳng về vị trí làm việc của mình rồi bắt tay ngay vào công việc: "Không biết."

Phùng Thu Vũ: "Vậy mà anh cũng nhận à? Trước kia có đồng nghiệp nữ muốn xin WeChat của anh nhưng anh không thèm để ý tới kia mà."

Lục Tân: "Hoa không có tội."

Hà Diệp: "..."

Ngày hôm sau, phòng ban gửi thông báo rằng thứ bảy tuần này cả bộ phận kỹ thuật thuật toán sẽ đi leo núi, thời gian là một buổi sáng, buổi trưa mọi người sẽ ăn tại một nhà hàng trong khu danh lam thắng cảnh kia.

Đến thứ sáu, mỗi nhân viên đều được phát cho một chiếc mũ màu trắng phía trên có in logo của công ty và một chiếc ba lô tiện lợi cùng kiểu.

Trình Duệ tra thời tiết một chút: "Cũng không tệ lắm, ngày mai trời nắng to, nhiệt độ cao nhất là mười sáu độ, không nóng quá cũng không lạnh quá, rất phù hợp để đi chơi."

Lưu Phi: "Đi đâu gần gần chút là được rồi. Đi mười mấy cây số là đòi mạng tôi thật đó."

Anh Cường: "Kiểu người yếu ớt như cậu càng phải rèn luyện nhiều hơn chứ. Nhìn tổ trưởng của chúng ta mà xem kìa, mặc quần áo thì có vẻ gầy nhưng c ởi quần áo thì chắc chắn có thịt. Nhìn lại cậu mà xem, gầy sắp thành chiếc đũa rồi."

Trình Duệ: "Dừng lại dừng lại, mọi người đều là đồng nghiệp của nhau cả, chống chỉ định miệt thị ngoại hình nhé!"

Hà Diệp lặng lẽ hỏi Phùng Thu Vũ: "Trước đây cô đã từng tham gia hoạt động đi bộ lần nào chưa?"

Phùng Thu Vũ: "Gần như năm nào cũng phải tham gia một lần. Mệt thì đúng là hơi mệt thật nhưng rồi cũng qua thôi. Mọi người vừa đi vừa chơi nên thời gian từ sáng đến trưa trôi qua rất nhanh."

Hà Diệp từ trước đến giờ chưa leo núi lần nào hơi lo lắng không biết mình có theo được đến cùng không.

Nhưng đây là hoạt động của công ty, tất cả mọi người đều tham gia cả nên cô không thể làm ra chuyện khiến mình trở nên đặc biệt được.

Công ty thuê xe buýt, hẹn trước tám giờ mọi người phải tập hợp trước cửa công ty rồi xuất phát. Từ công ty bọn họ tới khu danh lam thắng cảnh đi mất chừng nửa tiếng đồng hồ.

Hà Diệp thay một bộ đồ thể thao, búi tóc lên cao, trong balo tiện lợi có đựng mấy thứ đồ phòng có khi cần dùng trong quá trình leo như một chai nước, khăn ướt và khăn giấy. Sau khi đội mũ lên, cô ra khỏi nhà đến nơi tập hợp.

Lần này cô bắt xe đi.

Toàn bộ bộ phận kỹ thuật thuật toán có tổng cộng hơn nghìn nhân viên. Công ty thuê hẳn mấy chiếc xe buýt. Người nào tới trước thì được xe chở tới nơi trước rồi lại vòng về đón những người còn lại.

Hà Diệp vừa mới xuống xe đã nhìn thấy Phùng Thu Vũ đứng trong vườn hoa đối diện công ty nhảy loi choi vẫy tay với mình. Bên cạnh cô ấy có đám người Lục Tân, Giang Tự, anh Cường và Cung Hàng.

Lúc Hà Diệp tới cũng chưa tính là muộn vì trong tổ nhỏ bọn họ vẫn còn một số đồng nghiệp chưa tới.

Cô lách qua đám người đi về bên kia.

Phùng Thu Vũ cười quan sát cô: "Tóc búi lên càng làm mặt cô trông non nớt hơn. Giờ mà nói cô là học sinh cấp ba cũng có người tin đấy."

Có người dù đã ra đời làm việc rất nhiều năm rồi nhưng chẳng hiểu sao trên người vẫn sót lại khí chất học sinh. Huống chi Hà Diệp vốn là một nghiên cứu sinh vừa mới tốt nghiệp chưa lâu.


Mấy chữ "học sinh cấp ba" này có hơi nhạy cảm chút. Hà Diệp liếc nhìn Lục Tân một cái.

Lục Tân đang chào hỏi một tổ trưởng của tổ khác, có vẻ không để ý đến sự gia nhập của cô.

Bọn họ đứng đợi thêm mấy phút nữa thì đám người Lưu Phi tới đầy đủ.

Lục Tân: "Lên xe thôi."

Mười người chọn một chiếc xe buýt khá trống rồi xếp hàng leo lên. Không biết có phải trùng hợp hay không mà Lục Tân đứng ngay phía sau lưng Hà Diệp.

Phùng Thu Vũ đứng trước mặt cô. Lúc xếp hàng đi theo hành lang nhỏ hẹp vào xe, cô ấy chủ động mời mọc: "Hai chúng ta ngồi chúng nhé?"

Cô ấy hoàn toàn có thể ngồi bên cạnh bạn trai của mình là Giang Tự nhưng như vậy thì Hà Diệp sẽ phải ngồi cùng một đồng nghiệp nam cùng tổ nào đó, mà cố tình tính cách Hà Diệp lại thuộc kiểu khá hướng nội nên cô ấy sợ Hà Diệp mất tự nhiên.

Phùng Thu Vũ lớn hơn Hà Diệp mấy tuổi nên bình thường cũng hay quan tâm chăm sóc cô.

Hà Diệp cười: "Làm vậy Giang Tự không ghen hả?"

Phùng Thu Vũ: "Anh ấy ghen con khỉ."

Giang Tự: "Hai người cứ nói chuyện đi, tôi chơi điện thoại."

Anh ấy chủ động ngồi xuống phía sau Phùng Thu Vũ, chỉ là còn chưa kịp ngồi vững đã thấy một người khác đáp mông xuống ghế bên cạnh mình. Giang Tự quay đầu qua thì thấy Lục Tân.

Mặc dù anh ấy thuộc một trong ba vị dũng sĩ có can đảm đối mặt với Lục Tân trong công việc nhưng đúng là anh ấy vẫn hơi sợ giao tiếp với Lục Tân thật. Lý do là vì thường ngày đồng nghiệp khác còn có khả năng trò chuyện đùa giỡn một chút chứ Lục Tân thì chính xác là một người máy chỉ biết mỗi làm việc và làm việc.

Giang Tự lúng túng cười một cái, khoé mắt lại liếc ra mấy đồng nghiệp ngồi phía sau.

Cung Hàng lượn một phát về phía Hà Diệp.

Dù sao thì Giang Tự cũng là người đã có bạn gái, thành ra chỉ mới liếc cái Cung Hàng đã hiểu ý liền.

Sau khi nhận ra tổ trưởng ngồi đây không phải vì muốn xã giao với mình, Giang Tự lập tức thả lỏng tinh thần lắng nghe cuộc trò chuyện giữa bạn gái mình và Hà Diệp.

Hà Diệp biết Lục Tân ngồi ngay phía sau mình. Chỉ là vì có Phùng Thu Vũ phân tán sự chú ý nên cô cũng không bị anh ảnh hưởng quá nhiều.

Xe buýt chạy bon bọn đến con đường bọn họ cần đi bộ.

Lúc xuống đường, Phùng Thu Vũ đứng bên trái Hà Diệp, Trình Duệ đi theo đứng vào bên phải cô. Đến khi leo được nửa đường thì bậc thang dần hẹp hơn, chỉ đủ cho hai người cùng sóng vai đi lên.

Phùng Thu Vũ vẫn có ý định đi gần Hà Diệp nhưng lại được Giang Tự âm thầm nhắc nhở rồi lôi đi.

Trình Duệ muốn tiến lên đi cùng đàn em, ai ngờ mới nói chuyện với anh Cường được đôi ba câu, bóng người Lục Tân đã chợt lướt qua bên cạnh anh ấy rồi chiếm luôn vị trí bên cạnh Hà Diệp.

Thật ra thì Trình Duệ cũng không nghĩ gì nhiều.

Hà Diệp lén lút trợn mắt lên lườm Lục Tân một cái.

Vẻ mặt anh thật sự rất lạnh nhạt, trông có vẻ như chỉ là trùng hợp mà thôi.

Đây là hoạt động đi bộ rèn luyện cơ thể nên mọi người đều đi bằng tốc độ mà mình cảm thấy thoải mái. Dù là đồng nghiệp trong cùng một tổ nhỏ thì cũng dần dần bị tách ra.

Hà Diệp rớt lại phía sau. Người cách cô gần nhất phía trước chỉ có Giang Tự, Phùng Thu Vũ, Tống Thừa Châu và Lưu Phi.

Từ đầu đến cuối Lục Tân vẫn luôn đi bên cạnh cô.

Ánh mặt trời chói chang làm Hà Diệp phát nóng, bèn cởi áo khoác xuống nhét vào balo tiện lợi. Đến khi cô chuẩn bị đeo lại balo lên lưng thì một cánh tay khác chợt vươn ra túm lấy balo của cô.

Hà Diệp quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Ánh mắt Lục Tân rất bình tĩnh: "Để tôi cầm giúp cho."

Trước mặt nhiều người như vậy sóng vai đi bộ còn có thể giải thích được chứ xách giùm balo thì thuộc vào phạm vi mập mờ rồi.

Thế là Hà Diệp dồn sức vào tay giật balo lại, bước chân cũng tăng nhanh đi lên chỗ Tống Thừa Châu và Lưu Phi trước mặt mình.

Nhìn gò má ửng hồng của cô, Lục Tân tạm thời không đuổi theo.

Phùng Thu Vũ đã nhìn thấu tâm tư của anh chợt quay đầu lại cười một tiếng đầy mập mờ.

Lục Tân thoải mái cười theo cô ấy, chỉ là từ đầu đến cuối chưa hề rời mắt khỏi Hà Diệp.


Đến khi leo l3n đỉnh núi, mọi người nghỉ ngơi một hồi rồi mới bắt đầu đi xuống.

Lúc tới một đoạn cầu thang, Lục Tân lại bắt đầu tiếp cận Hà Diệp. Ngay lúc anh chờ Lưu Phi và Tống Thừa Châu nhường cho mình một khe hở để đi qua bên cô thì Lưu Phi ở phía trước anh đột nhiên cứ vậy mà ngã thẳng xuống dưới.

Lục Tân và Tống Thừa Châu vô thức cùng ra tay, một người túm lấy quần áo Lưu Phi, một người túm lấy cánh tay anh ấy.

Tống Thừa Châu đứng gần hơn kịp thời níu được Lưu Phi nhưng vẫn bị lực kéo từ phía anh ấy ảnh hưởng nên lảo đảo dẫm xuống dưới hai bậc rồi mới gắng gượng níu được Lưu Phi ngã xuống đất.

Chỉ là cú ngã này của Lưu Phi đã khiến nửa người anh ấy va phải Hà Diệp đang đi ngay phía trước.

Hà Diệp không lường trước được tình huống này nên bị lực đẩy bất ngờ từ phía sau đẩy cho ngã nhào về phía trước, đạp hụt một bước chân.

Đến khi lấy lại tinh thần, cô mới thấy Lục Tân đã đỡ mình dậy, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng: "Té đau không?"

Hà Diệp vẫn còn ngơ ra. Cô nhìn qua vai anh thấy được Phùng Thu Vũ đang đi bên cnahj Giang Tự, thấy Lưu Phi được Tống Thừa Châu đỡ ngồi xuống cách cô chừng bốn năm bậc thang, mặc dù vẻ mặt tái nhợt, trán đầy mồ hôi nhưng ánh mắt vẫn lo lắng nhìn qua bên này.

Hà Diệp lại nhìn thoáng qua vị trí hiện tại của mình một cái. Đây là phần đất ở giữa hai đoạn bậc thang, chỉ rộng chừng hơn một mét là cùng.

Cô càng nghĩ càng sợ, toàn thân như nhũn ra, cố gắng lắm mới thốt ra được nên lời: "Tôi không sao."

Chỉ là ngã xuống từ hai nấc thang cao khiến tim đập như trống, nỗi sợ hãi bao trùm tất cả nên Hà Diệp thật sự chưa cảm nhận được cơn đau trên cơ thể.

Lục Tân kiểm tra tay cô, thấy cổ tay phải có chỗ trầy da chảy máu.

Phùng Thu Vũ: "Cô thử đứng dậy hoạt động tay chân một chút xem có bị thương không?"

Bây giờ cơ thể Hà Diệp mềm nhũn, phải dựa hẳn vào Lục Tân đỡ mới vững được. Phía trước và phía sau bọn họ có mấy nhóm đồng nghiệp cũng chẳng biết có quen hay không nhưng đều nhìn về bên này bằng ánh mắt soi mói. Hà Diệp thử động đậy hai cánh tay một chút, thấy không có vấn đề gì thì định đi qua đi lại vài bước xem sao. Ai ngờ vừa mới nhấc chân, mắt cá chân trái của cô đã đau nhói.

Cô chỉ mới hít ngược vào một hơi, Lục Tân đã tiến lên một bước ôm lấy bả vai để tránh cho cô bị khó chịu hơn.

"Mọi người đi tiếp đi, tôi đưa cô ấy vào bệnh viện một chuyến đã."

Lục Tân ôm Hà Diệp lên rồi nói với những người khác.

Tống Thừa Châu nhắc nhở Lưu Phi: "Cậu cũng đi khám một chút xem sao? Vừa rồi cậu hù chết tôi rồi."

Lưu Phi lắc đầu một cái rồi lau mồ hôi đáp: "Thể chất của tôi yếu ớt, có thể là bị cảm nắng thôi, nghỉ ngơi một hồi là được."

Lục Tân quay đầu lại, vẻ mặt có thể xem như là hoà nhã: "Thật sự không sao chứ? Hay là anh đi khám với chúng tôi luôn đi."

Lưu Phi: "Thật sự không sao thật mà. Anh mau đưa Hà Diệp đi đi. Hà Diệp, thật sự rất xin lỗi."

Là tình huống bất ngờ xảy ra nên sao Hà Diệp có thể trách anh ấy được.

"Đi thôi."

Lục Tân nhìn cô một cái rồi đưa lưng về phía cô ngồi xổm xuống.

Hà Diệp: "..."

Phùng Thu Vũ cười: "Được rồi, tình huống đặc biệt nên được hưởng đối đãi đặc biệt. Hai người là bạn học cũ mà, chúng tôi hiểu hết, sẽ không ai nghĩ nhiều đâu."

Mấy người xung quanh cùng cười ầm lên làm Hà Diệp đỏ bừng mặt, chỉ ước gì có thể nhanh rời khỏi chỗ này một chút.

Cô cúi đầu nhoài người lên lưng Lục Tân.

Lục Tân nâng chân cô rồi vững vàng đứng lên, không hề trì hoàn chút nào đã đi xuống dưới.

Không biết những bậc thang bằng đá dốc đứng này còn kéo dài đến đâu. Hà Diệp thầm căng thẳng trong lòng: "Như thế này nguy hiểm quá, hay là anh đỡ tôi là được rồi."

Nếu anh bước hụt một cái thì hai người sẽ cùng nhau té xuống mất.

"Em sợ thì nhắm mắt lại đi."

Lục Tân nhìn đường dưới chân bước đi, tốc độ không hề chậm chút nào.

Trên đường, những đồng nghiệp cùng bộ phận mà hai người gặp trên đường ai đều nhìn bọn họ với ánh mắt ngạc nhiên.

Hà Diệp không chịu nổi những ánh nhìn như vậy nên ôm chặt cổ Lục Tân, vùi mặt vào bờ vai rộng của anh, chọn biến thành một con đà điểu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi